“Nói đi!” LQĐ
Tiêu Nhã Mạn đi tới vườn hoa phía sau, xoay người, đôi mắt sáng ngời lạnh lùng nhìn anh ta.
Vừa rồi trước mặt ba mẹ anh ta cố ý đến gần cô, còn uy hiếp cô không được nói chuyện họ bàn ly hôn cho ba mẹ cô biết.
Chuyện giữa cô và Lăng Hi Dạ cô cũng chỉ nói với ba mẹ cô một tiếng không sao, sau đó họ cũng chẳng hỏi cô thêm. Cô ở lại, họ cũng không hỏi cô cần ở bao lâu, tóm lại trước mặt cô họ không nhắc tới Lăng Hi Dạ nửa chữ.
Họ sợ cô nghe chuyện liên quan tới Lăng Hi Dạ sẽ đau lòng.
Họ càng làm như vậy, trong lòng cô càng khổ sở, ý nghĩ quên Lăng Hi Dạ đi lại hiện lên.
Lăng Hi Dạ nhìn cô, đáy mắt là vẻ dịu dàng, mũi cao dưới ánh mắt trời sáng bóng, tựa như đang có từng vầng sáng chiếu rọi, trên thảm cỏ có ảnh ngược thân hình cao ngất của anh ta, vừa vặn chồng lên bóng dáng cô in trên cỏ.
“Em ở đây nhiều ngày rồi, cũng nên về đi thôi.”
Gió thổi tới, cành hoa đung đưa, hương hoa nhàn nhạt bay đầy trời.
Tóc cô bị thổi lất phất, bay nhẹ nhàng, cô nhìn Lăng Hi Dạ, “Không phải chúng ta nói xong rồi à? Trước tiên chúng ta ở riêng một năm đã, một năm sau chúng ta sẽ ly hôn.”
“Tôi nói trước ở riêng sau ly hôn, chính là tôi nói ở riêng nhưng không phải ở chỗ của em, mà là em ở trong nhà tôi hoặc trong biệt thự của tôi.” Lăng Hi Dạ tao nhã cười trả lời cô.
“Không cần.” Khuôn mặt ngọt ngào của Tiêu Nhã Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi ở bên nhà tôi, còn anh không cần tới nhà tôi nữa, tôi không muốn chứng kiến ba mẹ tôi bị anh ép đến nổi giận, nếu bị chọc tức anh chính là tội nhân.” Cô đây là đang có lòng tốt nhắc nhở anh ta, nhân tiện cô cũng từ chối vấn đề phiền não của chính mình.
“Nếu em cứ muốn ở lại tôi cũng không phản đối, nhưng em sẽ mang không ít phiền toái tới cho ba mẹ em, mọi hành động giữa hai chúng ta đều bị phóng viên truyền thông theo dõi, chuyện này ngộ nhỡ lại bị đăng chuyện chúng ta ly hôn, em nói lúc đó làm sao cho thỏa đáng?”
“Anh còn muốn nói gì?” Đôi mắt Tiêu Nhã Mạn nhìn anh ta, cô biết rõ ý trong lời anh ta nói.
Khóe miệng tươi cười không thay đổi, anh ta nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch ẩn chứa sự cơ trí chợt lóe lên, “Chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ mấy tháng tới mới được, vì như vậy, việc ly hôn của chúng ta mới không mang phiền phức đến cho ba mẹ em và công ty.”
Tiêu Nhã Mạn ngó anh ta, trong mắt bình lặng, thần thái trên mặt hơi hoảng hốt, im lặng lúc lâu mới lên tiếng, “Được, tôi sẽ chuyển về, nhưng chúng ta ở riêng phòng.”
Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua đám mây trắng chiếu xuống bãi cỏ xanh mơn mởn.
“Được!” Dưới ánh mặt trời, khóe miệng Lăng Hi Dạ cười gian xảo, phảng phất như thắp sáng cả khuôn mặt anh ta, giờ phút này khuôn mặt anh ta anh tuấn nho nhã, hơi thở hào hoa phong nhã bao trùm khắp người anh ta.
Đối với chuyện Lăng Hi Dạ sảng khoái đồng ý, đôi mày Tiêu Nhã Mạn nhíu lại, trong lòng xẹt qua vẻ khác thường nhưng nhanh chóng phủ định, “Lời đã nói xong, anh cũng nên rời đi thôi.” Ánh mặt trời sáng rực, mắt cô thoạt nhìn vô cùng sáng chói, khiến cả người cô có cảm giác đẹp không nói nên lời.
Lăng Hi Dạ nhìn, trong mắt thoáng hiện vẻ giật mình.
Mười phút sau, tiễn Lăng Hi Dạ về, Tiêu Nhã Mạn nói với mấy người Giang Hiểu Cầm một tiếng rồi lái xe ra khỏi gara.
Hai tay đánh lái, xe chậm rãi quẹo đi vào đường lớn, cô cố gắng chạy nhanh như bay rời đi.
Trên chiếc Audi khác, đôi mắt Lăng Hi Dạ xuyên qua cửa kính nhìn xe chạy qua, vẻ mặt hơi chần chừ, ngón tay vặn chìa khóa, nhấn ga theo sát sau.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó tầm mắt rơi vào chiếc ghế đối diện, trên mặt ghế trống rỗng không người ngồi.
Lồng ngực anh hơi phập phồng, đôi mắt chậm rãi chuyển qua nhìn quản gia Phó bên cạnh, đáy mắt u tối nặng trĩu, nhưng lại lộ vẻ lạnh lùng. Quản gia Phó cảm nhận được run lên một cái, cung kính cúi đầu, ánh mắt hiện vẻ sợ hãi nhìn dưới chân mình.
“Cô ấy lại nói cô ấy không đói bụng?” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn bỗng nhiên nhìn Vương Tiểu Vi từ trong thư phòng đi ra.
Vương Tiểu Vi không đối diện với tầm mắt Bách Lý Hàn Tôn cũng phát giác hơi thở lạnh thấu xương này, thân hình cô không khống chế được khẽ run lên, ngón tay đặt ngang bụng xiết chặt, môi mím chặt, sau đó nhẹ giọng nói, “Vâng thiếu chủ!”
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo, đôi mắt càng trở nên giống rừng rậm u tối khiến người ta sợ hãi, cằm kiêu căng như quý tộc châu Âu căng cứng, tản ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lẽo bẩm sinh, anh nhìn Vương Tiểu Vi lạnh giọng nói, “Cô quay vào nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy không ăn cơm thì cô cũng không được ăn, cô ấy ăn cô mới được ăn.”
“Dạ!” Vương Tiểu Vi lại một lần nữa gõ cửa đi vào thư phòng.
Cửa thư phòng chậm rãi đóng lại, Bách Lý Hàn Tôn mới thu hồi tầm mắt lạnh như băng.
Ngón tay đặt trên bàn thủy tinh cao cấp xiết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bất thình lình anh đập một quyền lên bàn kính, phát ra tiếng vang vừa lanh lảnh vừa lạnh lẽo.
Đồng tử tĩnh mịch trở nên tối hơn.
Mấy ngày nay bọn họ rất vất vả, chiều nay lại bị anh phá hủy phương thức ở chung giữa họ.
Lúc này điện thoại anh vang lên, quản gia Phó cung kính đưa tới cho anh.
Bách Lý Hàn Tôn nghe máy, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Một phút sau, anh tắt máy, quản gia Phó đi lên nhận lấy, sau đó cung kính lùi về vị trí cũ.
Đột nhiên Bách Lý Hàn Tôn đứng dậy, hờ hững bước tới cửa chính.
Quản gia Phó theo sát sau lưng.
Trong thư phòng ánh đèn mờ ảo, Cố Tuyết Y ngồi trước laptop, nghe lời Vương Tiểu Vi nói xong, lông mày cô lập tức chau lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Vi, trong mắt xẹt qua vẻ hối lỗi, “Không sao, nếu em đói bụng có thể mang thức ăn vào đây, em ăn ở chỗ này tôi không nói Bách Lý Hàn Tôn cũng chẳng biết được.”
“Tiểu thư! Chuyện này không hay đâu!” Vương Tiểu Vi hơi mím môi, khuôn mặt tròn trịa lộ vẻ khó xử, đôi mắt đáng thương sáng lấp lánh nhìn Cố Tuyết Y, “Nếu để thiếu chủ biết chuyện này em nhất định sẽ bị chỉnh.” Chỉnh còn không nói, cô lo cô sẽ bị đuối việc, cô không dám nói cho tiểu thư biết trên mặt thiếu chủ lạnh lẽo cỡ nào.
Cố Tuyết Y nhìn cô một cái, sau đó thì thào tự nói, “Thật không rõ vì sao các người lại sợ Bách Lý Hàn Tôn như vậy, anh ta cũng chẳng ăn thịt người.”
“Tiểu thư, trước đây ngài ở chung với thiếu chủ rất tốt, sao thoáng chốc các ngài liền…..”
Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Vi, khẽ nói, “Được rồi, Tiểu Vi em đừng ầm ĩ tới tôi, tôi còn muốn viết tiểu thuyết tiếp.” Bây giờ cô không muốn nói về Bách Lý Hàn Tôn.
“Dạ!” Vương Tiểu Vi mấp máy miệng nhìn Cố Tuyết Y nói.
Dưới lầu.
Cửa thang máy mở ra hai bên, Bách Lý Hàn Tôn mặc bộ đồ tây trang hàng hiệu may thủ công, thân hình thẳng tắp đi ra khỏi thang máy.
Quản gia Phó cứng ngắc đi theo phía sau.
Vài người đàn ông mặc tây trang màu đen vừa nhìn thấy Bách Lý Hàn Tôn, cung kính hành lễ với Bách Lý Hàn Tôn.
Trên người anh lộ ra hơi thở lạnh lùng mà kiêu căng, hai mắt rét lạnh nhìn bọn họ, cằm căng cứng lạnh lẽo, “Hắn ta ở đâu?”
“Ở bên ngoài, anh ta đã phái người đánh mấy nhân viên của chúng ta bị thương.” Một người đàn ông phía trước cung kính trả lời Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng lên tiếng, hai chân thon dài bước ra ngoài, nhân viên bảo vệ túm tụm đuổi theo.
Dưới ngọn đèn màu vàng nhạt trước cửa, hai bên đường nhỏ có đèn đường, bầu trời đêm rải rác mấy vì sao lấp lánh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, cành cây đào đung đưa, cỏ xanh biếc hơi phản quang, cánh hoa đào màu hồng nhạt bay theo gió nhảy múa trong màn đêm buông xuống.
Đôi mắt màu mực của Bách Lý Hàn Tôn thâm thúy lạnh như băng, anh hờ hững nhìn Bùi Khê Minh dưới ánh đèn đường, phía sau anh là thư ký Trần Tĩnh Nghi, sau lưng Trần Tĩnh Nghi lại có vài người đàn ông.
Bùi Khê Minh nhìn về phía cửa chính, anh nhìn thấy Bách Lý Hàn Tôn.
Dưới ánh trăng, tóc anh sáng bóng, da thịt trắng như sứ, vẻ mặt mỹ lệ như yêu tinh trong truyền thuyết, cánh hoa nhỏ mảnh bay lất phất, tựa như quanh thân đang được bao phủ bởi một tầng sương trắng, có cảm giác không nói ra tên.
Cánh môi như đóa hồng cong lên vui vẻ, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
Mặt đường chiếu rọi bóng nghiêng của anh.
“Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp Y Y, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
Anh đợi trong khách sạn vài ngày, Tuyết Y không điện thoại cũng chẳng tìm tới anh, ngược lại tư liệu về Bách Lý Hàn Tôn anh xem đến thuộc lòng.
Cuối cùng anh không khống chế nổi sự hoảng loạn trong lòng, mang mấy người tới tìm Tuyết Y, kết quả Bách Lý Hàn Tôn phái người không cho anh vào trong nhà.
“Cô ấy là vợ chưa cưới của anh?” Giọng lạnh lùng và giễu cợt, Bách Lý Hàn Tôn tự tin kiêu căng từng bước đi về phía Bùi Khê Minh, trên người anh tản ra khí chất như chúa tể chí cao vô thượng.
Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn Bùi Khê Minh, “Các người đã mười năm không liên lạc, ngay lúc gặp tôi cô ấy đã không còn là vợ chưa cưới của anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Giọng trầm thấp lạnh lẽo nói ra từng chữ, “Cả đời này dù cô ấy có chết đi, cũng là người phụ nữ của tôi.” Dường như anh muốn dùng nói mấy lời không chút lưu tình nào giết chết Bùi Khê Minh.
Sắc mặt Trần Tĩnh Nghi hơi căng thẳng, khóe mắt nhìn chằm chằm Bùi Khê Minh.
Bùi Khê Minh biến sắc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, lưng cứng đờ thẳng tắp, khóe miệng cong lên châm chọc, nhưng có hương vị tà mị không cách nào cản nổi, “Người phụ nữ của anh? Bách Lý Hàn Tôn anh không khỏi tự tin thái quá rồi chứ? Lúc trước, khi chúng tôi đính hôn cũng chẳng biết anh ở đâu, bây giờ anh cản không cho tôi gặp Y Y, vậy anh cũng khó đảm bảo từ nay về sau tôi sẽ không gặp được cô ấy? Hành vi này của anh chính là biểu hiện của chột dạ không tự tin, anh cho rằng Y Y không gặp tôi thì cô ấy thuộc về anh, Bách Lý Hàn Tôn anh sai rồi, cô ấy vĩnh viễn đều là của tôi.”
Hương hoa nhàn nhạt quét qua, ánh sáng dịu nhẹ có ảo giác hư ảo mông lung.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên trở nên tĩnh mịch u tối, phảng phất như đáy hồ kết băng trong mùa đông, lạnh đông cứng người ta, anh nhìn Bùi Khê Minh, ngón tay bên hông xiết chặt, đáy lòng bị đâm một đao, thân hình co rút, anh cố gắng hít thở một hơi thật sâu, thoáng chốc trên người anh giảm bớt khí lạnh, khóe miệng cười lạnh, “Anh cho rằng dùng phép khích tướng thì tôi sẽ bị anh lừa sao? Anh cho rằng như vậy thì tôi để anh gặp cô ấy à? Anh lại càng cho rằng như thế thì tôi sẽ buông tha Tuyết Y ư? Nếu như vậy thì… Anh đang nằm mơ đó.”
“Bùi Khê Minh anh sẽ bị tôi hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.” Chiến tranh giữa họ bắt đầu từ giờ trở đi.
Khí chất ngông cuồng trên người Bùi Khê Minh không hề yếu hơn Bách Lý Hàn Tôn, khóe miệng anh cười như không cười, trong mắt đầy khí lạnh nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Ai giẫm lên ai còn chưa biết đâu.”
Đột nhiên trên mặt anh có vẻ chợt bừng tính, đáy mắt xẹt qua ánh sáng đùa cợt, “Đúng rồi, anh nên biết lúc Y Y cần người bên cạnh thì tôi chính là người ở bên cạnh cô ấy, địa vị của tôi anh vĩnh viễn không thể thay thế.”
“Thật sao?” Bách Lý Hàn Tôn cũng không cam lòng yếu thế khóe miệng cong lên châm chọc, đáy lòng anh đột nhiên đau xót, nhưng rất nhanh bị anh đè xuống, “Địa vị đó của anh tôi không thèm thay thế, quan trọng nhất là tương lai Tuyết Y có tôi ở cùng cô ấy, còn anh hãy cút ra khỏi cuộc đời cô ấy đi.”
Quản gia Phó thấy Bùi Khê Minh thực lực tương đương, đáy mắt thâm sâu, sắc mặt nặng nề.
“Quản gia Phó!” Bách Lý Hàn Tôn hơi liếc mắt, “Lập tức báo cảnh sát nói họ đánh nhân viên chúng ta bị thương.”
“Vâng!”
Sau đó đôi mắt anh lạnh như băng nhìn qua Bùi Khê Minh, “Thế lực của anh là ở thành phố A, đây là thành phố D.” Giọng trầm thấp tựa như dao găm sắc bén đâm người ta trí mạng, “Cho dù anh có được thế lực ở thành phố D thì tôi cũng sẽ khiến anh ngây ngốc trong đó mấy tiếng đấy.”
Lông mày Bùi Khê Minh nhíu lại, mặt hơi cứng lại.
Trần Tĩnh Nghĩ nhìn Bùi Khê Minh, nhỏ giọng nói, “Tổng giám đốc, tôi gọi điện cho luật sư nhé!”
Bùi Khê Minh không lên tiếng, đôi mắt đen bóng khó coi nhìn Bách Lý Hàn Tôn, môi hơi nhếch lên.
Không nhận được câu trả lời của Bùi Khê Minh, Trần Tĩnh Nghi đứng lùi về sau anh, ngước mắt liếc qua Bách Lý Hàn Tôn, sau đó rũ mắt xuống.
Thiếu chủ gia tộc Bách Lý, trong thành phố A cô ta vẫn hay nghe người trong giới thượng lưu nhắc tới, nói thiếu chủ Bách Lý tựa như một vị thần, tập đoàn Bách Lý tựa như một thứ mộng ảo, sờ không được đoán không ra.
Nếu không có tài liệu viết qua, cô ta thực sự không thể tin người trước mắt chính là thiếu chủ Bách Lý, lại còn đồng thời thích tiểu thư Cố như tổng giám đốc, bây giờ hai người đối nghịch, chỉ sợ……
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh lại, cây hoa đào trước cửa xào xạc, hoa trên cành rơi xuống như ánh trăng dưới nước, cánh hoa hồng nhạt giống như bông tuyết long lanh, lặng lẽ rơi xuống mặt đường.
Cửa kính sau lưng Bách Lý Hàn Tôn trong suốt sáng bóng, ánh trăng chiếu lên khúc xạ từng vầng sáng.
Cố Tuyết Y ngồi trước laptop, hai tay vươn lên duỗi lên đầu, xương cốt cô kêu răng rắc, cô tắt máy tính.
Lần mò đi tới trước cử sổ, kéo bức màn màu tím ra, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô.
Cô nhìn trăng mỹ lệ trong bầu trời đêm, bầu trời tĩnh mịch rộng lớn bao la có những vì sao lấp lánh làm bạn với trăng, đáy mắt cô tĩnh lặng, hít sâu một hơi, cánh môi tựa như cánh hoa mềm mại cười một tiếng, mùi thơm hoa cỏ theo gió bay tới, cô ngắm nhìn xung quanh.
Dưới cây hoa đào, cô thấy thấp thoáng một đám người, sau đó cô thấy Bùi Khê Minh trong đám người đó.
Dưới ánh trăng trong suốt, nét mặt cô hoang mang, lông mày khẽ nhíu lại.
Cô vội xoay người mở cửa đi ra phòng khách, ngoại trừ Vương Tiểu Vi thì không thấy bóng dáng Bách Lý Hàn Tôn và quản gia Phó đâu.
Vương Tiểu Vi nhìn cô, còn chưa kịp nói gì Cố Tuyết Y đã xoay người đi vào thư phòng.
Đi về trước cửa sổ, cô nhìn Bùi Khê Minh.
Dưới lầu, ngọn đèn vàng mờ ảo, dường như Bùi Khê Minh cảm nhận được tầm mắt của cô, anh chậm rãi ngước mắt nhìn lên.
Ánh sáng ảm đạm, anh nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trước cửa sổ dưới ánh trăng, lập tức khóe miệng anh không tự giác cong lên nở nụ cười.
Cố Tuyết Y nhìn anh cười lại, giơ cánh tay lên, dưới bóng trăng, cánh tay trắng nõn của cô tựa như một luồng sáng, Bùi Khê Minh như thấy được tiên nữ mỹ lệ mê người trên trời, cô vẫy vẫy tay với anh.
Khóe miệng anh ý cười càng lúc càng đậm, khuôn mặt anh thoạt nhìn càng tuấn tú, tựa như trong nháy mắt khiến người ta quên hô hấp, hít thở không thông mà chết đi.
Thật sự quá yêu mị!
Một người đàn ông có bộ dạng câu hồn người khác như vậy, thật sự khiến người ta thấy hoảng sợ.
Đáy mắt anh bao phủ tầng sương mù, dịu dàng nhìn cô.
Trần Tĩnh Nghi bên cạnh anh phát hiện Bùi Khê Minh thay đổi, cô ta khẽ ngẩng đầu, dọc theo anh mắt anh nhìn qua.
Bóng dáng mỏng manh, mái tóc bị gió thổi lên.
Thì ra là tiểu thư Cố, khó trách có thể khiến trong lòng tổng giám đốc khẽ thay đổi.
Bách Lý Hàn Tôn thấy Bùi Khê Minh cười, đáy mắt duy trì độ lạnh lẽo khiếp người, cằm kiêu căng cứng đờ, bóng dáng phản chiếu dưới mắt đất dường như cũng bị nhiễm lửa giận của chủ nhân nó.
Đôi mắt màu mực thâm sâu, anh xoay người đi về.
Quản gia Phó theo sát phía sau, nhân viên bảo vệ tiếp tục đứng trước cửa kính thủy tinh.
Keng một tiếng, cửa kính khép lại.
Khóe mắt Bùi Khê Minh liếc nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn Tôn, mãi đến lúc đi vào thang máy.
Bệ cửa sổ lầu 3 đã trống trơn.
Sắc mặt Bùi Khê Minh hoảng loạn, dưới ánh trăng, đáy mắt ảm đạm càng rõ ràng hơn.
“Tổng giám đốc anh nhìn đi!” Trần Tĩnh Nghi cười, khẽ đẩy Bùi Khê Minh đang sững sờ đứng đó, chỉ vào trên mặt đất, “Tiểu thư Cố vừa ném xuống nè.”
Bùi Khê Minh nhìn lại, trong tay Cố Tuyết Y cầm một tờ giấy nhìn Bùi Khê Minh, sau đó chỉ tờ giấy trong tay, anh gật đầu chạy đến dưới cửa sổ chỗ cô đứng, cô quăng xuống anh đưa tay đón lấy, tờ giấy rơi thẳng vào tay anh.
Thấy anh bắt được khóe miệng Cố Tuyết Y mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt hoảng hốt, cô đóng cửa sổ lại, lúc này cửa thư phòng đột nhiên bị mở mạnh.
Cô chậm rãi xoay người, ánh sáng nhàn nhạt da thịt cô tựa như trong suốt, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
Ngũ quan kiêu căng tuấn mỹ như thần Mặt trời, nhưng lại phủ đầy khí lạnh.
Trong phòng mờ tối, có chút ánh sáng le lói chiếu vào chỗ cửa ra vào, đồng tử anh tựa như nhập vào trong đêm đen, thoáng chốc cô không phân biệt được đâu là mắt anh.
Đợi cô nhìn rõ thì anh đã bước tới trước mặt cô, không biết bản thân anh bắn ra khí lạnh hay là vì động tác của anh quá nhanh, thân hình cao ngất của anh mang theo làn gió lạnh.
Làn gió lạnh này quét qua người cô.
Trên mặt lạnh lẽo, phảng phất như cơn gió này nhanh chóng thấm qua da thịt cô, từ mạch máu chảy vào lòng cô, thân hình không kiềm chế được run lên, trái tim cũng run rẩy theo.
Sắc mặt cô hơi trắng, môi khẽ run rẩy, cô mím chặt môi, đồng tử màu hổ phách lấp lánh, cô bình tĩnh nhìn anh.
Thật sự là trên người anh bao phủ tầng khí lạnh, tựa như khắp nơi đều là băng tuyết ngập trời trong trời đông giá rét, hoa tuyết bay lả tả chân trần đi đường, cơn lạnh thấu xương này từ lòng bàn chân trực tiếp thẩm thấu vào trong lòng, toàn thân không kiềm chế được rùng mình run rẩy.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn giống như mất hết linh hồn, đồng tử toàn là lạnh và lạnh, anh hờ hững nhìn cô, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh.
Giờ phút này Cố Tuyết Y không thể động đậy, lưng dán vào cửa sổ, cửa thủy tinh lạnh vô cùng, tựa như muốn đóng băng cô luôn.