“Chú ý thái độ nói chuyện của cô, bây giờ là cô cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cô đâu.” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y đột nhiên tối xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu Mạt, tựa như trong nháy mắt sẽ cướp đi tính mạng của Lâm Hiểu Mạt. LQĐÔN
Vương Tiểu Vi từ trong toilet đi ra thì thấy Lâm Hiểu Mạt ngồi đối diện Cố Tuyết Y, không hề nghĩ ngợi tiến lên, “Cô làm gì ở đây?”
Cố Tuyết Y nhìn xéo qua Vương Tiểu Vi, đáy mắt hơi hoang mang, “Sao em biết cô ta?” Hôm nay cô mới chính thức gặp mặt Lâm Hiểu Mạt, những lần khác toàn nhìn thấy trên báo, sao Tiểu Vi lại biết Lâm Hiểu Mạt? Hơn nữa hình như phản ứng hơi quá?
“Em…. Em….” Đôi mắt Vương Tiểu Vi không dám đối diện cô.
“Để tôi nói cô biết nhé!” Ánh mắt Lâm Hiểu Mạt lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, khóe miệng châm chọc, “Sáng nay tôi gọi điện cho cô, là cô ta nghe máy, tôi bảo nói cô nghe máy cô ta không chịu còn cúp máy của tôi, tôi tin cô ta đã điều tra về tôi, thật đúng là người giúp việc của gia tộc Bách Lý, năng lực không tệ.” Mới có thể điều tra cô ta trong thời gian ngắn như vậy.
Cố Tuyết Y nháy mi dài che dấu hoang mang trong mắt, lạnh nhạt nhìn Lâm Hiểu Mạt, “Cô gọi điện thoại cũng là vì chuyện này à?”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ rõ ràng cô không muốn giúp tôi.”
“Cô muốn tiểu thư nhà tôi giúp cô chuyện gì?” Vương Tiểu Vi chen vào hỏi.
Lâm Hiểu Mạt lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, “Năng lực người giúp việc gia tộc Bách Lý không tệ, nhưng lại không có phép tắc.”
Vương Tiểu Vi hơi mím môi, vừa rồi cô quá lo cho tiểu thư nên quên phép tắc nói chen vào, ánh mắt dè dặt nhìn Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y cười nhàn nhạt, “Cô ấy quá quan tâm nên bị loạn, tôi lại cảm thấy cô ấy đáng yêu, tôi thích người như cô ấy, không giống có một số người rất yêu một người nhưng lại không chịu hạ thấp mặt mũi được để xin người khác giúp đỡ.”
“Cố Tuyết Y, cô câm miệng!” Trong lòng Lâm Hiểu Mạt cảm thấy hèn mọn, cô ta đối mặt với Cố Tuyết Y là sự sỉ nhục, đối với người ngoài cô ta cảm thấy đó là hành vi mất mặt, cô ta là đại tiểu thư cao cao tại thượng không thể làm chuyện thấp hèn như vậy.
Ánh mặt trời chiếu rọi, tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía mấy cô, đối với chuyện Lâm Hiểu Mạt lớn tiếng, bọn họ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nhất là tỏ ý Lâm Hiểu Mạt không có giáo dục vậy mà nhân viên nhà hàng cũng cho vào, thật sự không có mắt nhìn, sau đó tiếp tục dùng cơm không để ý bên này nữa.
“Cô không thể hạ thấp mình trước mặt người khác để yêu Khê Minh, cô như vậy mà muốn Khê Minh cảm động thì sợ không thể nào.” Cố Tuyết Y cười khẽ, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Nếu như tôi bỏ hết mặt mũi thì sao? Có phải Cố Tuyết Y cô cam đoan Khê Minh sẽ yêu tôi, vĩnh viễn yêu tôi không?” Giọng điệu sắc bén chất vấn, đôi mắt nhìn thẳng Cố Tuyết Y nói.
Nếu như vậy thì cô ta không nói hai lời vứt hết mặt mũi, nhưng cô ta sợ Cố Tuyết Y lại như vừa rồi, sau khi nghe cô ta nói lời giấu trong lòng vẫn không muốn giúp cô ta, còn đẩy sự việc đi xa hơn.
“Lâm Hiểu Mạt cô thật sự điên cuồng vì yêu một người, nhưng cô cũng không thể không mang đầu theo chứ! Chẳng có chuyện gì đảm bảo 100% được, càng không thể cam đoan, bây giờ là cô xin tôi giúp cô chứ không phải tôi xin cô để tôi giúp cô, xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.” Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y xẹt qua vẻ giễu cợt, “Còn nữa, Lâm Hiểu Mạt cô dựa vào gì mà bắt tôi cam đoan? Cô cho tôi lợi ích gì à mà tôi phải cam đoan với cô?”
Vương Tiểu Vi thấy Lâm Hiểu Mạt kinh ngạc, khóe miệng cong lên nhưng cố gắng đè xuống.
“Cô muốn tiếp tục yêu Bùi Khê Minh hay không đó là chuyện của cô, còn nữa, dù Bùi Khê Minh đối xử với cô thế nào thì tôi cũng không can thiệp được.” Nếu như không nghĩ tới Lâm Hiểu Mạt ở cùng Bùi Khê Minh nhiều năm như thế, cảm thấy trong suy nghĩ của Bùi Khê Minh thì Lâm Hiểu Mạt hơi khác biệt, cho nên cô nghĩ hạnh phúc của Bùi Khê Minh có thể là Lâm Hiểu Mạt, bây giờ ý nghĩ tác hợp cho Bùi Khê Minh trong đầu cô biến mất không dấu vết.
“Không phải cô can thiệp?” Bàn tay Lâm Hiểu Mạt đột nhiên đập bàn, bỗng từ ghế đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng hơi tức giận, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, phảng phất như thể muốn ăn sống Cố Tuyết Y, “Nếu như không phải cô thì sao Khê Minh không nhìn ra tôi tốt với anh ta? Tôi thật sự không rõ Cố Tuyết Y cô có gì tốt đẹp, có gì đáng giá để anh ta yêu cô, cô đã có thiếu chủ Bách Lý, vì sao cô không nhường Khê Minh cho tôi? Cố Tuyết Y, làm ngưởi không thể tham lam như vậy, nếu không đến cuối cùng cô sẽ chẳng có gì cả?”
“Lời này của cô là đang cảnh cáo tôi?” Sắc mặt Cố Tuyết Y không thay đổi, lạnh nhạt nhìn Lâm Hiểu Mạt.
“Cô nghĩ cái gì thì chính là cái đó.” Lâm Hiểu Mạt trừng mắt nhìn cô, tức giận trả lời cô.
“Xem ra chúng ta thật sự không trò chuyện được rồi.” Lúc nãy mời Lâm Hiểu Mạt nguồi xuống xem ra là chỉ bên cô tình nguyện. Là mình cô tự cho rằng cô sẽ trò chuyện đến nơi đến chốn với Lâm Hiểu Mạt, không nghĩ tới Lâm Hiểu Mạt ngoài tính tình không tốt ra còn thêm đầu óc không hề linh hoạt.
Trong lòng cô không khỏi tuôn ra cảm giác đồng cảm với Khê Minh, đồng thời cũng bội phục sao Khê Minh có thể chịu đựng được Lâm Hiểu Mạt một thời gian dài như vậy, xem ra thật sự là kỳ tích.
“Gì mà khôn trò chuyện được?” Lâm Hiểu Mạt thấy cô từ từ đứng lên, chạy lên trước một bước chặn đường Cố Tuyết Y đi, trong ánh mắt đầy lửa giận, “Nếu như hôm nay cô không nói rõ ràng thì cô đừng nghĩ đi được.” Trong lòng cô ta nghĩ thái độ của Cố Tuyết Y đối với cô ta như vậy, tựa như đang sỉ nhục cô ta không có học thức.
Với tính tình của cô ta thì càng như thế cô ta càng muốn biết rõ ràng.
“Này!” Vương Tiểu Vi tức giận đẩy tay Lâm Hiểu Mạt ra, “Cô đang làm gì vậy hả? Côi dựa vào cái gì mà cản đường tiểu thư nhà tôi? Cô là cái thá gì?”
Trong lòng Lâm Hiểu Mạt tức giận đến điên rồi, giống như than gặp được ngọn đuốc, ầm ầm bốc lửa, “Tôi là thá gì hả? Thân phận cô chẳng qua chỉ là người giúp việc mà thôi? Chút phép tắc cũng không có, chẳng phải Cố Tuyết Y và thiếu chủ Bách Lý kết hôn rồi à? Sao còn gọi là tiểu thư, còn nữa, đây là chuyện giữa tôi và tiểu thư nhà cô, không liên quan gì tới cô, nếu cô còn dám nói chen vào thì tôi khâu miệng cô lại đó.”
Vương Tiểu Vi chỉ nghe lời Cố Tuyết Y, chỉ cần ai uy hiếp Cố Tuyết Y thì sẽ bảo vệ Cố Tuyết Y y như gà mẹ bảo vệ con. Cô trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Mạt chằm chằm, ánh mắt khiêu khích, đầu lông mày lộ vẻ khinh thường, “Nếu cô dám động tới tôi thì tôi sẽ đăng chuyện ngày hôm nay lên báo, để tất cả mọi người thấy cô đối xử với tiểu thư nhà tôi ra sao, còn nữa, để tiên sinh Bùi Khê Minh thấy cô là hạng người gì, những thứ này tôi tin nếu tiên sinh Bùi Khê Minh thấy bộ dạng người đàn bà chanh chua của cô nhất định sẽ lập tức tránh xa cô, cô muốn Bùi Khê Minh yêu cô quả thật là quá khó!”
“Cô câm miệng!” Lâm Hiểu Mạt tức giận giơ tay đánh tay Vương Tiểu Vi, sau đó trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y, trong lòng cho rằng đây là Cố Tuyết Y cố ý để Vương Tiểu Vi làm như vậy, “Cố Tuyết Y cô nói giúp tôi mà lại còn đối phó với tôi?” Bây giờ cô ta đã hối hận xanh ruột rồi, vốn là muốn trù tính Cố Tuyết Y giúp đỡ, không ngờ hiện tại cô ta còn bị người giúp việc mắng mỏ.
“Cô Lâm Hiểu Mạt, tôi nghĩ cô nên tỉnh táo lại trước, cẩn thận suy nghĩ cô cần gì, để tránh làm ra chuyện khiến cô hối hận.” Cố Tuyết Y lạnh mặt, đôi mắt tràn đầy khí lạnh, tựa như mặt hồ đóng băng trong mùa đông, trong suốt long lanh mà lạnh thấu xương.
“Làm ra chuyện hối hận? Lâm Hiểu Mạt tôi chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến tôi phải hối hận cả.” Mà ngay cả cô ta yêu Bùi Khê Minh cũng như vậy.
Dường như Cố Tuyết Y đã biết suy nghĩ trong lòng cô ta, khuôn mặt trắng noãn tĩnh mịch, giống áng mây trắng bay trên bầu trời, “Tôi thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt, nhưng như cô rất dễ bị thua thiệt, có lẽ cô ngoài gặp Khê Minh thì không còn chuyện khác, có điều cô thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.” Đối với cô mà nói, Lâm Hiểu Mạt thuộc về kiểu vừa ghét vừa thương, đáng ghét lại bỗng làm mấy chuyện khiến người ta thích và khâm phục, ngay cả cô cũng thấy mâu thuẫn.
“Dở khóc dở cười? Cố Tuyết Y, tôi không phải thằng hề, tôi không muốn làm cô vui vẻ, là tôi đang mắng cô, là tôi đang ghét cô, Lâm Hiểu Mạt tôi chưa từng ghét ai như vậy.”
Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô ta, “Tôi cũng chẳng ưa cô, cô cho rằng cô có gì để tôi thích? Từ đầu tới cuối tôi không hề thích cô, ưu điểm duy nhất của cô chính là cô dũng cảm kiên trì, vậy mà có thể kiên trì mười năm, tiếp nhận Khê Minh đã mười năm rồi mà vẫn không yêu cô, nếu cô vẫn tiếp tục như vậy nữa thì tôi thật sự khâm phục cô.” Khiến cô cảm thấy vốn Lâm Hiểu Mạt không xứng với Khê Minh, hiện tại lại cảm thấy Lâm Hiểu Mạt cũng tạm xứng với Khê Minh.
Lâm Hiểu Mạt được cô khen, nét mặt thậm chí có phần áy náy.
Có lẽ đối với cô ta mà nói, người khác khen ngợi là chuyện thường ngày, hoàn toàn không cần quan tâm, nhưng mà Cố Tuyết Y khen lại khác, dù nói thế nào thì hai người cũng là tình địch, thế giới này có mấy tình địch sẽ khen tình địch? Đây là vinh dự của cô ta.
Vương Tiểu Vi thấy Lâm Hiểu Mạt hơi thay đổi thì giật mình, có cảm giác không bắt kịp suy nghĩ.
Sau đó Lâm Hiểu Mạt cứng ngắc nói, “Cô khâm phục? Tôi muốn cô khâm phục làm gì? Cũng không thể giúp tôi khiến Bùi Khê Minh thích tôi.” Đột nhiên ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Tuyết Y, “Cố Tuyết Y, cô thật sự không thể nói với Bùi Khê Minh, bảo anh ấy yêu tôi à? Bảo anh ấy yêu tôi chứ đừng yêu cô nữa?”
Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn cô ta nhưng không lên tiếng.
“Anh ấy yêu cô thật sự rất vất vả, vì sao cô không nghĩ giùm anh ấy? Cô biết trong mười năm này anh ấy tìm cô cực khổ thế nào không? Cô từng nghĩ đến những cực nhọc đó mà không được báo đáp không? Nhưng anh ấy toàn tâm toàn ý tìm cô, dù lúc đang họp, chỉ cần nhận được tin tức của cô thì anh ấy lập tức bỏ lại mọi người rồi chạy đi tìm cô, nhưng cô đối xử với anh ấy thế nào? Lúc anh ấy tìm được cô thì cô lại ở cùng một chỗ với thiếu chủ Bách Lý, chuyện này đối với anh ấy đau khổ cỡ nào? Mặc dù lúc đầu tôi rất vui vì cô có thiếu chủ Bách Lý, trong lòng nghĩ rằng từ nay về sau anh ấy thuộc về tôi, nhưng khi chứng kiến anh ấy đau khổ vì cô như vậy, lòng tôi cũng đau theo, anh ấy đau lòng bao nhiêu thì tôi đau lòng bấy nhiêu, vì sao anh ấy không thể quay đầu liếc nhìn tôi một lần chứ?” Đôi mắt quật cường ướt át, cố gắng chớp mắt mấy cái.
Sắc mặt Vương Tiểu Vi thoáng nặng nề, đáy mặt đồng cảm.
Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô, trong lòng thở dài, đôi mắt màu hổ phách hơi bất đắc dĩ.
Hết chương 19