Phong cách cổ kính, đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu sáng rực rỡ, thảm phòng cao cấp giá tiền bằng thu nhập của gia đình bình thường trong hai năm, nhưng bị Mộ Tâm Nghiên tức giận ném vỡ ly thủy tinh lên, rượu đỏ trong chén đổ đầy thảm, tạo thành dấu vết rất chướng mắt. LQĐ
“Thật là đồ vô dụng! Lại để người phụ nữ Cố Tuyết Y kia bình an vô sự, còn để cô ta kết hôn cùng anh Bách Lý.” Khuôn mặt vặn vẹo tức giận, con mắt trừng nhìn Simon, “Tôi mới là vợ chưa cưới của anh Bách Lý, người phụ nữ kia là gì mà dám cùng tôi cướp người.” Giận dữ nói xong, tay cô ta xiết chặt.
Simon mặc một thân tây trang, im lặng đứng thẳng, đầu hơi cúi xuống.
“Anh xác định anh Bách Lý sẽ không điều tra ra tôi làm đứng không?” Mộ Tâm Nghiên hơi lo lắng hỏi.
“Trước mắt manh mối đã chặt đứt, mấy người kia chúng cũng không biết thân phận của tiểu thư, cho nên thiếu chủ sẽ không điều tra ra thân phận của ngài.”
“Hừ!” Mộ Tâm Nghiên lạnh lùng ôm cánh tay, đáy mắt lộ vẻ khinh thường, da thịt cô ta trắng sáng, mái tóc dài, có cảm giác như yêu quái, “Cho dù bị phát hiện tôi tin anh Bách Lý cũng không làm gì tôi, nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là thiếu phu nhân do gia tộc Bách Lý chọn, Cố Tuyết Y được xem là gì chứ, nếu phu nhân nói cô ta không phải vợ người trong gia tộc Bách Lý thì cô ta không phải.” Trong đầu cô ta lập tức hiện lên suy nghĩ.
Ánh mắt cô ta độc ác nhìn Simon, gã ta chống lại ánh mắt cô ta, khom lưng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lui ra khỏi phòng.
Mộ Tâm Nghiên cắn môi dưới, đáy mắt độc ác.
Cố Tuyết Y, mười bảy năm trước mày không đấu lại tao, bây giờ như rùa rụt đầu mày lại càng không đấu lại tao.
Phòng bệnh bệnh viện.
Cố Tuyết Y cầm quyển sổ hồng ngẩn ngơ, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, tựa như uất ức không nói ra được.
Bách Lý Hàn Tôn đi tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra thu quyển sổ hồng trên tay cô, “Được rồi, em ngẩn người nhìn đủ lâu rồi, nên nghỉ ngơi thôi!” Tay kia sờ lên mặt mịn màng của cô, cưng chiều nhìn cô, đủ để cô sa vào trong đó, “Chờ em ra viện chúng ta sẽ công bố tin tức kết hôn, mấy người dì và mẹ nuôi cũng biết hết rồi.” Cũng đã kết hôn nên anh tự nhiên đổi cách xưng hô.
“Hàn Tôn!” Cô lãm nũng ôm anh, đồng tử trong veo như nước, tựa như trăng sáng trên trời, “Em cứ như vậy gả cho anh rất thiệt thòi! Anh xem có thể hay không……..”
“Không thể!” Bách Lý Hàn Tôn liếc cô, biết trong lòng cô nghĩ gì, không đợi nói xong đã từ chối, “Chúng ta sớm muộn gì cũng công bố, vì sao em không thể tiếp nhận đây? Anh biết dưới tình huống như vậy mà đăng ký kết hôn khiến em tủi thân, trong cuộc sống sau này anh sẽ đền bù tổn thất cho em, cho nên em đừng nghĩ tới những chuyện khác, cứ ở bên cạnh anh.”
Một giây sau Cố Tuyết Y giật mình, đáy mắt chợt ảm đạm, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, một lát sau khóe miệng cô mỉm cười, “Được, em đồng ý với anh, sẽ ở bên cạnh anh mãi.”
“Tuyết Y, anh cảm thấy sau khi em tỉnh lại đã thay đổi!” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn trói chặt khuôn mặt trắng nõn của cô. “Không giống với ngày trước, lúc trước em sẽ không làm nũng với anh.”
Mắt cô lóe lên, sau đó thoạt nhìn không có gì khác thường, “Chẳng lẽ anh không thích em làm nũng với anh sao?”
“Thích chứ! Cũng vì thích nên cảm thấy dường như mình đang ở trong mơ.” Con mắt thâm trầm nồng đậm tình yêu và say đắm, anh như vậy, thoáng chốc khiến tất cả sự vật đều ảm đạm.
Cố Tuyết Y cười cười, “Anh đừng suy nghĩ nhiều!” Cô nhàn nhạt nói, hai đầu lông mày khôi phục sự lạnh nhạt ngày thường.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, tựa như trên thế gian không còn người thứ hai có thể so sánh, môi cô nhàn nhạt sáng bóng khiến anh bị trầm mê, không còn lạnh lùng khôn khéo cơ trí ngày thường, giờ phút này anh đơn giản chỉ là một người đàn ông yêu cô.
Anh cúi người, môi phủ lên môi cô, mùi hoa hồng nhàn nhạt bay ra, anh ra sức mút mềm mại của cô, tựa như sống chết cũng không muốn buông đôi môi này ra, đôi mắt Cố Tuyết Y khẽ rũ xuống, lông mi dài phản chiếu lên gương mặt cô, cô chậm rãi đi theo anh, đáp lại anh.
Đầu lưỡi truy đuổi bú mút lẫn nhau, họ đều như khát vọng nhau vô cùng.
Ngón tay với những khớp xương rõ rệt dịu dàng vuốt ve phần gáy của cô, da thịt trơn như nước, làm anh yêu thích không muốn buông tay.
Qua một hồi lâu, ngay khi Cố Tuyết Y sắp hít thở không thông anh mới thả cô ra, lưu luyến liếm cổ cô, tay anh nhẹ nhàng nằm đôi gò đẫy đà của cô.
Cố Tuyết Y mất hết sức lực, hai tay vô lực chống lên thân thể anh, từng đợt cảm xúc lạ lẫm không ngừng xông tới, tựa như muốn nhấn chìm chết cô, nhưng lại như hãm vào trong thiên đường, cảm giác này vô cùng kỳ quái, trước kia khi cô viết tiểu thuyết đều tóm lược, sợ biên tập xét duyệt không thông qua.
Tay anh chậm rãi đi xuống, kết quả không cẩn thận kéo vào ống dây truyền.
“Đau quá!” Thoáng chốc tất cả lực chú ý của Cố Tuyết Y đều đặt lên tay cô, nhìn ống truyền chảy ngược, trong ống có máu cô, da thịt trên mu bàn tay đã có máu ứ đọng. Bách Lý Hàn Tôn lập tức dừng ngay động tác, nhìn máu chảy ngược, trong lòng anh quặn đau và tự thầm tự trách mình, ngón tay cầm tay cô, anh cúi xuống thổi khẽ, tay kia ấn chuông gọi bác sĩ đến xử lý.
“Xin lỗi! Hại em thành như vậy.” Anh tự tay sửa lại quần áo bệnh nhân trắng muốt cho cô, cũng vuốt tóc cho cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về môi cô, hơi rướm máu lại hơi sưng.
Mới đầu cô không biết môi mình nóng bỏng, giờ phút này bị anh vuốt ve, cô cảm giác cả mặt cũng đều nóng lên, cô khẽ rũ mắt xuống không nhìn tới anh.
Không bao lâu bác sĩ đi tới, chỉnh lại ống truyền dịch sau đó bác sĩ dặn dò cô phải chú ý, đừng nâng tay lên, phải đặt ngang.
Tay Bách Lý Hàn Tôn đặt trên lưng cô, lạnh như nước đá mùa đông, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ, “Sao tay cô ấy lại lạnh như vậy?” Cảm giác như thấy bác sĩ không chuyên nghiệp, chỉ đơn giản điều chỉnh dây truyền mà không cần kiểm tra những thứ khác.
Nếu ngày xưa như vậy thì anh chẳng hỏi ra thế đâu, đây vì cái gọi là anh quá mức quan tâm và lo lắng cho cô.
Cố Tuyết Y nhìn anh một cái, sau đó nhìn về bác sĩ, cô bảo bác sĩ đi ra ngoài.
“Thể chất em lạnh, hơn nữa máu vừa chảy ngược mu bàn tay sẽ lạnh như vậy, chờ lát nữa là bình thường.” Cô nhàn nhạt giải thích.
Xảy ra chuyện như vậy, Bách Lý Hàn Tôn không dám ôm cô hôn cô, tất cả lực chú ý của anh đều trên việc chăm sóc cô. Có khi anh cần phải xử lý công việc, anh kêu Vương Tiểu Vi chăm sóc cô, không để cô một mình, tựa như anh sợ sẽ còn những chuyện tương tự xảy ra.
Thỉnh thoảng Liễu Mỹ Yến và Giang Hiểu Cầm tới nói chuyện với cô, nhưng tương đối ít thấy Tiêu Nhã Mạn.
Giang Hiểu Cầm và Liễu Mỹ Yến trở thành bạn tốt, đến nỗi nói hết chuyện không còn gì để nói.
Bất tri bất giác qua nửa tháng.
Vế thương trên đầu gối cô đã tróc mày, có dấu đỏ nhạt, còn mấy vết thương sâu hơn thì bắt đầu kết vảy. Miệng vết thương trên đầu cô cũng chậm rãi tốt lên, ngày ngày đều uống canh hai người Giang Hiểu Cầm và Liễu Mỹ Yến mang tới, bây giờ khiến cô thấy hai bà là sợ hãi.
Thời gian rất bình yên trôi qua, cũng rất hạnh phúc, đây là những ngày cô sống yên bình nhất mười năm qua.
Thời gian nháy mắt trôi qua, băng vải trên đầu cô có thể tháo xuống.
Tháo xong, bác sĩ dặn cô đừng động vào nước sớm.
Cố Tuyết Y gật đầu, chờ bác sĩ vừa đi, cô khó chịu nằm xuống giường, ngón tay thỉnh thoảng cào tóc, cô phát hiện gần ba tuần chưa gội, dinh dính, thật sự rất khó chịu.
Vương Tiểu Vi cười khẽ nhìn cô, “Tiểu thư ăn chút hoa quả ướp lạnh ạ!” Cố dời lực chú ý của cô, “Những quả này đều do thiếu chủ chở từ nước ngoài về bằng đường hàng không đó, ăn nhiều sẽ tốt cho cơ thể ngài.”
“Tôi không có tâm tình ăn, em ăn đi!” Đôi mắt Cố Tuyết Y ảm đạm nhìn trần nhà màu trắng, có chút buồn bực nói. Bây giờ cô nào có tâm tình ăn uống gì, hiện tại cô đang suy nghĩ sau khi xuất hiện về cô đã xin nghỉ nhiều ngày như thế, về sẽ không có người đặt truyện đọc!
“Tiểu thư!” Khuôn mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi thảm thương, “Em đã mập như thế này rồi, ngài còn bắt em ăn giúp ngài sao!” Hiện tại cô nặng hơn trước 10 ký, mặt tròn như thớt rồi.
“Nếu không em cũng đừng kêu tôi ăn.”
“Á! Nhưng ngộ nhỡ để thiếu chủ biết…….”
“Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Ánh mắt Vương Tiểu Vi u oán nhì cô, tựa như nói, đối với chuyện của ngài thì thiếu chủ đều xem là nghiêm trọng, chỉ là ngài không biết mà thôi.
Cố Tuyết Y nhìn cô như không có việc gì, “Hôm nay anh ấy bận gì vậy?” Cô tháo băng cũng không có mặt.
“Em nghe Trì Đông Quân nói, hình như thiếu chủ phải xử lý một số chuyện quan trọng, thời gian nay rất bận, Trì Đông Quân cũng không nói chuyện gì.”
Đến tối, Cố Tuyết Y mới thấy Bách Lý Hàn Tôn tới, mặc dù anh vẫn tuấn mỹ như xưa khí chất tôn quý như xưa, một thân tây trang hàng hiệu may thủ công cao quý, nhưng nhìn anh hơi mệt mỏi.
Anh nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô, khóe miệng tươi cười vì cô, khe khẽ lại rất dịu dàng, anh đi qua theo thói quen ngồi bên cạnh cô, tay cẩn thận ôm cô, nhìn trán cô, “Cuối cùng cũng tháo băng xuống rồi, xin lỗi, anh không về kịp.”
“Rốt cuộc anh đang bận chuyện gì?” Cô ngửa đầu nhìn anh.
“Mấy chuyện vụn vặt, anh tới cũng chỉ là hình thức.” Anh nhàn nhạt trả lời qua loa.
“Là vì chuyện của em mới có người gây sự sao?” Sắc mặt cô hơi giật mình.
“Không phải, em đừng suy nghĩ nhiều quá, những chuyện kia anh vốn không để vào mắt, người có thể trở thành đối thủ của anh trên thế giới này không tới vài người.” Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, “Em phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đừng sờ tóc em, bẩn lắm!” Cô đưa tay rút tóc về, “Em còn phải nghỉ ngơi à? Ngày nào em cũng ngồi trong bệnh viện không làm gì, quả thực như kiểu sống qua ngày đoạn tháng, anh có thể mang máy tính tới bệnh viện cho em không? Em muốn viết tiểu thuyết, như vậy sẽ không buồn chán.”
“Được, đợi lát nữa anh bảo Tiểu Vi mang đến cho em, nhưng em cũng phải đồng ý với anh, không thể viết tiểu thuyết quá nhiều, máy vi tính có chất phóng xạ.”
“Dạ!” Cố Tuyết Y khẽ mấp máy môi, cô nhìn anh, “Vậy Hàn Tôn, khi nào em mới có thể xuất viện hả?”
Anh hơi nghiên người đối mặt với cô, “Có phải ở đây không thoải mái?” Mắt anh sáng lên.
Hết chương 36