“Như vậy sao được, nếu thiểu chủ thấy nhất định sẽ.... Với em, để em tìm thuốc xoa cho ngài!” Bây giờ cô hi vọng ngày mai không bị bầm. LQĐ
Vương Tiểu Vi đứng dậy, trừng mắt liếc Quan Hàn Di rồi mới đi tìm hộp y tế.
Quan Hàn Di nhìn bóng lưng Vương Tiểu Vi, trong mắt u ám, quay đầu nhìn Cố Tuyết Y một lát, đôi mắt áy náy nhìn cô, “Xin lỗi Tuyết Y, không phải tớ cố ý, hi vọng cậu tha thứ.”
“Không sao!” Cố Tuyết Y nhàn nhạt nói.
“Vậy chuyện giới thiệu người…..” Đáy mắt Quan Hàn Di cẩn thận nhìn Cố Tuyết Y.
“Hàn Di!” Đôi mắt Cố Tuyết Y như bầu trời không gợn mây lạnh nhạt nhìn Quan Hàn Di, giọng êm dịu như dòng suối nhỏ, “Sở dĩ Bách Lý Hàn Tôn có địa vị như ngày hôm nay chứng tỏ anh ta không phải là người tùy tiện nghe lời người khác, lý trí anh ta tuyệt đối mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, cũng không phải một câu nói của tớ thì có thể khiến anh ta giúp cậu được!”
Ngũ quan diễm lệ của Quan Hàn Di dần tối xuống, giống như nhiễm một tầng màu xám, ngón tay xiết chặt, trong mắt u ám nhìn Cố Tuyết Y, khiến người khác không nhìn thấu giờ phút này cô ta đang suy nghĩ gì.
Cố Tuyết Y im lặng một lúc, nói tiếp, “Chuyện của cậu tớ sẽ nói, về phần có được hay không thì tớ không dám cam đoan với cậu, đến lúc đó cậu đừng…..”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ không trách cậu! Cho dù chuyện không thành cũng chẳng sao, coi như tớ không có duyên.” Trên mặt Quan Hàn Di lại cười, trong nháy mắt đó giống như hoa nở xán lạn.
Cô ta tin chỉ cần Tuyết Y mở miệng, thiếu chủ Bách Lý chẳng thể nào khoanh tay đứng nhìn không giúp Tuyết Y.
Vương Tiểu Vi mang hộp dụng cụ y tế gia đình bước nhanh vào phòng khách, thấy Quan Hàn Di không còn trên ghế sofa, cô hít sâu một hơi, đôi môi mím chặt ngồi xuống cạnh Cố Tuyết Y, mở hộp thuốc ra lấy thuốc khử trùng giúp cô.
“Chuyện hôm nay thật sự làm khó em rồi!” Cố Tuyết Y nhìn má cô, đáy mắt hờ hững xuất hiện tình cảm ấm áp.
“Ặc?” Vương Tiểu Vi vừa giúp cô khử trùng vừa ngẩng đầu mờ mịt nhìn Cố Tuyết Y, “Tiểu thư ngài nói khó xử chuyện gì ạ?” Sau đó khóe miệng tươi cười, “Nếu chuyện này ngài không cần khách sáo, những thứ như thế này là em nên làm.”
“Không phải tôi nói chuyện này!” Trong mắt Cố Tuyết Y ẩn chứa nụ cười, nhìn Vương Tiểu Vi dùng bông gạc dính thuốc khử trùng cho cô.
“Tiểu thư ngài là đang nói chuyện bảo em xin lỗi tiểu thư Quan sao ạ?”
“Ừ!” Cố Tuyết Y gật đầu, “Chuyện đó là cô ấy khơi lên trước, cô ấy có chỗ không đúng, nhưng những lời kia em cũng không thể nói trước mặt cô ấy, dù nói thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là bạn tôi, bọn tôi quen biết đã mười năm rồi.” Cô không muốn thiên vị ai cả, tính tình Hàn Di vốn hiếu thắng, chỉ cần không quá đáng thì cô mắt nhắm mắt mở.
“Nhưng em nhìn thế nào thì cô ta cũng chẳng xem ngài là bạn bè, nếu xem ngài là bạn thì không nói yêu cầu vô lễ như vậy.” Ở chung với Cố Tuyết Y, Vương Tiểu Vi bất tri bất giác lộ ra bản tính của mình, giờ phút này cô mím miệng oán hận, trong mắt lộ ngọn lửa tức giận bất bình.
Không phải nói cô cố tình hạ thấp Quan Hàn Di, mà thân phận cô ta như vậy, người thiếu chủ thực sự giới thiệu, chỉ sợ đều là để làm bồ nhí.
Cố Tuyết Y khẽ cười nhìn qua Vương Tiểu Vi, giọng điềm tĩnh như mặt hồ nước nhàn nhạt nói, “Cô ấy cũng là lo mình không gả đi được, hơn nữa ba mẹ cô ấy thúc giục nên cô ấy mới như vậy.” Cô biết ở nông thôn phụ nữ đã 29 tuổi mà còn chưa lấy chồng thì về nhà đều bị người trong thôn chỉ trỏ.
“Người thích nói dối như cô ta chẳng ai thương cảm cả.” Vương Tiểu Vi vừa thu dọn bông gạc thuốc men, hơi dùng lực đóng hộp y tế lại, vừa tức giận nói, “Bây giờ tiểu thư khử trùng xong rồi, chờ lát nữa em luộc trứng gà làm tiêu bầm cho ngài.”
“Ừ!”
Vương Tiểu Vi đột nhiên nói, “Tiểu thư, không phải ngài thực sự nói chuyện này với thiếu chủ chứ?” Trong lòng cô liều mạng hò hét, không không không không---
“Nếu tôi đã nhận lời cô ấy thì tôi sẽ nói, nhưng Bách Lý Hàn Tôn có giúp hay không thì cũng chẳng phải là chuyện của tôi.”
Hết chương 46