Trong trang viên nước Pháp xa xôi, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn cửa kính phía trước, nghe quản gia Phó báo cáo, mày rậm nhíu lại, tuấn mỹ cao quý mà lạnh lẽo, cằm cương cứng, lạnh giọng nói, “Lập tức chuẩn bị máy bay trở về thành phố D.” LQĐÔN
“Không phải hội nghị còn phần cuối sao?” Nét mặt già nua của quản gia Phó có vài phần nặng nề, đôi mắt thâm thúy ảm đạm.
Ông không tán thành thiếu chủ vì tiểu thư Cố vứt bỏ chuyện ở Pháp lại để quay về thành phố D.
“Chuyện vĩnh viễn chẳng có lúc nào hết được, mấy lão già kia thích náo loạn cứ để bọn họ náo loạn, tôi lại muốn để xem bọn họ có thể náo loạn bao lâu.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh như rừng rậm trong đêm tối, lộ vẻ lo lắng và lạnh lẽo, thân hình cao ngất kiêu căng và tản ra hơi thở lạnh băng.
Sắc mặt quản gia Phó hơi chần chừ, “Nếu phu nhân hỏi chuyện này, vậy sẽ ăn nói thế nào mới tốt.”
Khuôn mặt tuấn mỹ cao quý hơi nghiêng, trong mắt nổi lên rét lạnh, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, mơ hồ tản ra ánh sáng lạnh, anh nhàn nhạt nhìn quản gia Phó, nhưng lại khiến quản gia Phó nhận thấy bầu không khí bốn phía xung quanh bị áp lực vô cùng, sởn tóc gáy, ông liền vội khom lưng cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn dưới chân.
Hai tay bên hông xiết chặt, trong lòng hoảng sợ.
Ông lại không cẩn thận xúc phạm sự uy nghiêm của thiếu chủ rồi.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn ông một cái, chậm rãi quay mặt lại, trên kính thủy tinh phản chiếu, anh nhìn ảnh ngược của quản gia Phó.
Khóe môi hoàn mỹ khẽ cười lạnh, đường cong như quý tộc châu Âu lạnh lùng, trong mắt anh càng lúc càng giá rét, “Bất cứ chuyện gì của tôi đều không cần phải khai báo với bất kỳ ai, chẳng lẽ quản gia Phó đã già rồi? Ngay cả nền tảng tác phong làm việc của tôi cũng đã quên.”
Sắc mặt quản gia Phó hơi ngẩn ra, nói không quên.
Tất cả chuyện của thiếu chủ, ông đều nhớ kỹ trong đầu.
“Chưa quên thì tốt!” Mặt Bách Lý Hàn Tôn càng lộ vẻ lạnh lùng, đồng tử co rút, “Nếu không tôi thật sự nghĩ tới ông đã quên ai mới là chủ nhân chân chính của ông.”
Nét mặt già nua của quản gia Phó nổi lên thần sắc bối rối, đầu không tự chủ lại cúi thấp thêm, trong lòng kinh hoảng.
Chẳng lẽ thiếu chủ biết ông báo cáo cuộc sống hàng ngày của thiếu chủ với phu nhân?
Nhưng mà…..
Ông làm như vậy cũng là vì tốt cho thiếu chủ!
Phu nhân quan tâm thiếu chủ như vậy, còn thiếu chủ lại lạnh mặt đối đãi, lần nào ông cũng chứng kiến đôi mắt phu nhân ảm đạm và khuôn mặt tươi cười cứng ngắc.
Bách Lý Hàn Tôn ngóng nhìn hoa hồng đỏ trong vườn hoa, đây là giống hồng hiếm có, một gốc thôi nếu bán bên ngoài thì rất cao giá..
Ánh trăng nhàn nhạt, hoa hồng đỏ hơi phản quang, cành đung đưa, trong không khí là mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt.
Trong mơ hồ, anh có thể ngửi thấy mùi thơm loài hồng này.
Anh nhìn những đóa hoa kia, đôi mắt màu mực không còn lạnh lẽo, ánh mắt kia như đang nhìn người phụ nữ mình yêu, vừa nóng bỏng lại bá đạo cộng thêm vài phần yêu thương.
Dường như anh biết trong lòng quản gia Phó đang nghĩ gì, lạnh lùng nói, “Cô ấy có quan tâm tôi hay không, chẳng lẽ tôi lại không biết? Có khi tự cho là đúng vậy cũng sẽ hại người, trong lòng ông phải nhớ cho kỹ.”
“Cảm ơn thiếu chủ nhắc nhở.”
“Đi ra ngoài chuẩn bị máy bay đi.”
Quản gia Phó cung kính hành lễ, đôi mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, sau đó rời khỏi thư phòng.
Bên bầu trời thành phố A.
Ngó tay thon dài giơ tờ báo nhật báo thành phố.
Ánh sáng dịu nhẹ, sợi tóc anh sáng như ngọc, da thịt tinh tế như màu hoa đào, mông mỏng hơi cong lên, tròng mắt nhìn một chỗ trên tờ báo, anh hơi xoay chiếc ghế giám đốc, mũi cao ngất, tỏa ra từng vầng sáng.
Anh ngước mắt nhìn thư ký Trần Tĩnh Nghi, đáy mắt che dấu sự kích động.
“Giúp tôi đặt vé máy bay tới thành phố D, tôi muốn sớm ngày mai xuất phát.”
Khóe miệng Trần Tĩnh Nghi hơi cong lên, “Tôi lập tức đi đặt! Hành trình ngày mai cần đẩy lùi vài ngày không?”
“Có thể lùi lại bao lâu thì cứ lùi, nếu như không được thì bảo tổng giám đốc chủ trì hội nghị.” Ngón tay thon dài gõ bàn làm việc, giọng êm dịu nói.
“Dạ, vậy tôi đi sắp xếp.”
Tron thư phòng còn lại mình anh, ngón tay anh không ngừng vuốt ve mặt Cố Tuyết Y trong tờ báo.
Khóe môi hồng hào hơi cong lên, thắp sáng ngũ quan của anh, thoạt nhìn càng đẹp như yêu tinh, nhưng lộ ra vài phần bướng bỉnh trẻ con.
Bầu trời thành phố D.
Mặt trời dâng lên cao, độ một vầng sáng cho những tòa nhà cao tầng, mang ánh sáng cho những con đường, mang hi vọng cho hoa cỏ, mang tiền tài cho người ra khỏi cửa, nhưng đối với Cố Tuyết Y mà nói thì không quan tâm không để ý.
Ánh sáng nhàn nhạt, cô ngồi trước laptop, ngón tay liên tục gõ bàn phím đánh bản thảo.
Đột nhiên hình chim cánh cụt nhấp nháy, cô di chuyển con chuột để xem, là sư phụ Trục Vân Đỉnh.
Mấy hôm trước là hội nghị thường niên của các tác giả, sư phụ là một trong 50 người được chọn đi tham dự.
Click chuột vào.
Trong khung tin nhắn truyền tới tin nhắn ân cần thăm hỏi, còn hỏi tiểu thuyết vào VIP của cô thế nào rồi.
Cô ngồi trước laptop cười cười, lập tức gõ phím trả lời, nói nhận được một ít kim cương bạn đọc tặng (Kiểu như điểm hoặc ruby hay là ngọc để dùng trong trang web), nhất là một bạn đọc bảo bối tên phim Hàn, tặng cô kim cương không nói, còn tặng cô xu trong Tiêu Tương.
Chuyện này đối với cô mà nói là nguồn cổ vũ lớn nhất, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được quà khen thưởng từ bạn đọc.
Cũng chính vì chuyện vui vẻ này, cô và sư phụ cô trò chuyện một giờ liền, các cô còn nói về chuyện họp mặt tác giả hàng năm, sau đó sư phụ cô lại nhắc tới có mấy tác giả mà cô ấy không muốn gặp hình như có việc nên không tới tới tham gia họp mặt.
Thời tiết dần chuyển lạnh, cô dặ sư phụ cô chú ý thân thể, sau đó nói tạm biệt sư phụ cô.
Cửa và cửa sổ cô đều đóng kín, nhưng trong phòng vẫn có gió lạnh, Cố Tuyết Y ngồi trước laptop, kéo chăn mỏng đắp kín người.
Sau đó viết tiểu thuyết.
Bên ngoài phòng bếp.
Vương Tiểu Vi vừa thái đồ ăn vừa canh nước xem sôi chưa.
Lò vi sóng đinh một tiếng, cô vội lau sạch tay, cầm bao tay cách nhiệt, cẩn thận bưng ly thủy tinh chứa sữa, từng bước đi về thư phòng.
Một hồi sau cô đi ra, sau đó vào phòng bếp xem nước đã sôi chưa.
Một mình tay chân bận rộn không ngừng, nhưng trên mặt chẳng có nửa phần biểu lộ không muốn, khóe miệng ẩn chứa nụ cười hạnh phúc.
Ánh mặt trời vàng rực, gió thổi lên mặt đường, cánh hoa đào càng bay lợi hại, mặt đất loang lổ nhiều vệt sáng, cánh hoa như tuyết bay xuống rụng lả tả.
Mấy người già dắt tay trẻ em đi trên đường nhỏ, vừa di vừa thưởng thức phong cảnh.
Cửa tiểu khu, cây bạch dương cao cao, mây trắng bay qua, ánh mặt trời rơi xuống, lá cây xanh biếc hơi phản quang lắc lư trong gió phát ra tiếng xào xạc, bóng cây tà tà chiếu xuống mặt đất, thỉnh thoảng lay động.
Một chiếc xe sang trọng dần dần đỗ lại, lái xe để một tay lên nắm cửa mở cửa xe, thoáng chốc, phảng phất như ánh mặt trời xán lạn đều tụ tập trên người anh, bốn phía đều ảm đạm phai màu.
Đôi mắt đen nhánh như mã não lóe sáng, da thịt sáng trắng như sứ, khóe miệng anh cười như không cười, giây lát sau bên cạnh anh xuất hiện làn sương mờ, anh nhìn làn sương chấn động lòng người.
Trần Tĩnh Nghi đi theo bên cạnh anh.
Anh hơi ghé mắt, “Tuyết Y cô ấy thật sự ở đây à?” Giọng dịu dàng như làn sương sớm.
“Đúng vậy, tiểu thư Cố ở trong tiểu khu này, tòa nhà trước mắt thuộc về Tiêu Như Thiên, còn tiểu thư Cố và tiểu thư Tiêu nhà họ là bạn tốt.” Trần Tĩnh Nghĩ báo cáo theo bản điều tra, giải thích cho anh nghe.
Bùi Khê Minh nhìn nhà lầu, một lát sau anh cất bước đi tới chỗ bảo vệ đứng canh.
Trần Tĩnh Nghi theo sát sau lưng.
Phòng bếp.
Vương Tiểu Vi mang món ăn đã làm lên trên bàn thủy tinh, tỉ mỉ dùng đĩa đựng từng món.
Phát hiện trên bàn có ít bụi, cô tiện tay lấy khăn lau sạch, hơi ngồi xổm xuống nhìn mặt bàn, xác định không còn tý bụi nào mới đứng dậy cất khăn đi.
Xoay người đi tưới phòng bếp, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Vương Tiểu Vi dừng bước, hơi nhăn mày.
Sẽ không phải là cô gái tên Quan Hàn Di kia đấy chứ!
Từ lúc báo đăng rất nhiều chuyện về tiểu thư tới bây giờ, Quan Hàn Di vẫn không tới chỗ này ăn chực.
Trong lòng Vương Tiểu Vi ôm thái độ nghi ngờ ra mở cửa.
Ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng xuất hiện trước mặt cô.
Vương Tiểu Vi nháy mắt một cái, âm thầm nuốt nước miếng, trên mặt lập tức lộ ý cười, “Thiếu chủ, ngài đã trở lại! Mời vào bên trong.” Vội vàng lùi về sau một bước nhường lối đi.
Ngực đập như trống, lại thấy vui vẻ.
Rốt cuộc thiếu chủ đã trở lại! Thiếu chủ qua Pháp gần nửa tháng.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng xa cách, nhìn không chớp mắt đi thẳng vào trong phòng.
Sau khi quản gia Phó đi vào, Vương Tiểu Vi liền đóng cửa.
Quản gia Phó theo sát phía sau, đôi mắt nhìn dưới chân.
Truyện đăng duy nhất bên Lê.Quý:Đôn
Bách Lý Hàn Tôn ưu nhã ngồi xuống sofa, mắt anh nhìn quanh một lát, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa vẻ mất mát, tầm mắt nhìn Vương Tiểu Vi, “Tuyết Y giờ đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng vừa thốt ra, sắc mặt Vương Tiểu Vi kính cẩn, hơi khom lưng nói, “Tiểu thư viết tiểu thuyết trong thư phòng ạ.”
“Đi vào bao lâu rồi?” Đoạn, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng hỏi.
“Hai tiếng ạ.”
“Mấy ngày nay có ai tới chỗ này sao?” Tầm mắt Bách Lý Hàn Tôn rơi trên cửa thư phòng, sau đó chuyển qua bàn thủy tinh, mày rậm nhíu lại, “Chưa ăn cơm mà đã vào viết tiểu thuyết lâu như vậy, điều này không tốt cho cơ thể, chẳng lẽ cô không nhắc nhở cô ấy sao?” Giọng lạnh lùng lộ ra uy nghiêm cao cao tại thượng của anh.
Sắc mặt Vương Tiểu tái nhợt, môi căng thẳng mấp máy, ngực phập phồng liên tục, “Vâng thiếu chủ! Từ nay về sau tôi sẽ nhớ nhắc nhở tiểu thư chú ý thân thể.”
“Cô còn chưa nói có bao nhiêu người tới đây tìm Tuyết Y.” Giọng Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo không thay đổi, cằm kiêu căng lộ vẻ không vui, nói tiếp.
“Có tiểu thư Tiêu, tiểu thư Quan và em họ tiểu thư là Nhan Mộng Lam, các cô ấy đến tìm tiểu thư là vì……”
Vẻ mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn Tôn hoảng hốt, Vương Tiểu Vi nói gì anh đều không nghe thấy.
Trong đầu, hình ảnh nào đó chồng chéo lên nhau.
Sau một lúc lâu, Vương Tiểu Vi nói xong không thấy thiếu chủ lên tiếng, cô lập tức ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
Đường cong nét mặt kiêu căng, dưới ánh sáng trắng, phảng phất như bỏ thêm vài phần xa cách, trong nháy mắt thân hình anh tản ra hơi thở chí cao vô thượng như hoàng đế cổ đại.
Trong thoáng chốc, Vương Tiểu Vi cảm thấy cô hèn mọn nhỏ bé, chỉ có thể nhìn lên thiếu chủ tôn quý.
Quản gia Phó cung kính nhìn Bách Lý Hàn Tôn, lại liếc Vương Tiểu Vi, khẽ nói, “Thiếu chủ! Chắc tiểu thư Cố còn lâu mới đi ra, ngài cũng mệt rồi, chi bằng cứ đi tắm trước cho thoải mái thân thể, ra lại cùng tiểu thư Cố dùng cơm.”
“Cũng được!” Tối qua anh chạy về thành phố D, cả đêm đều không ngủ.
Hết chương 8