“Em muốn chị nói thiếu chủ Bách Lý tặng em mười phòng, từ nay về sau đồ của thiếu chủ Bách Lý tặng chị, chị phải chia hơn phân nửa cho em.” Cố Lệ Tình mắt cao hơn đầu, ngạo mạn nói. LQĐ
Cố Tuyết Y còn chưa nói gì, kết quả Vương Tiểu Vi dọn dẹp phòng về lại chạy vọt tới, ngón tay chỉ vào Cố Lệ Tình, “Cô là dạng em gái gì vậy! Hơn nữa cô nghĩ cô là ai? Lại nói với tiểu thư nhà tôi như vậy, nếu vừa rồi không phải thấy tiểu thư thì tôi đã sớm kêu nhân viên bảo vệ kéo cô ra khỏi đây rồi, cô lại còn chí chóe ra oai, tiểu thư cho cô ở lại đã là vinh hạnh lớn nhất cho cô rồi, cô còn dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, tiểu thư nhà tôi là thiếu phu nhân gia tộc Bách Lý cao quý, cô chẳng qua là kẻ vô danh tiểu tốt, sao cô dám ganh đua so sánh hả!”
Cố Lệ Tình hơi kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Vi, lập tức kịp phản ứng trừng mắt nhìn cô, thái độ kiêu căng chua ngoa mắng mỏ, “Chỗ này không đến lượt cô nói chuyện, thân phận cô chỉ là một kẻ hầu hạ cấp, cô có tư cách gì chỉ tay vào tôi? Chị tôi còn chưa nói, cô chen vào nói làm gì, hơn nữa, chị tặng em đồ đạc là chuyện đạo lý hiển nhiên.”
Vương Tiểu Vi không nói lời nào nữa, cô quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt đầy uất ức. Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô, bình tĩnh chuyển qua Cố Lệ Tình, “Cô nói không sai, nhưng không phải cô nên đi nghỉ à? Chẳng phải vừa rồi cô kêu ngồi máy bay mệt sao? Hay là cô đang nói dối tôi?”
Trên mặt Cố Lệ Tình lộ vẻ ngạc nhiên, khóe miệng cười cứng ngắc, “Sao em có thể lừa dối chị, em đi nghỉ đây.”
Cố Tuyết Y đưa mắt ra hiệu cho Vương Tiểu Vi đi theo, cô cung kính gật đầu với Cố Tuyết Y, đi theo sau lưng Cố Lệ Tình.
Cố Lệ Tình ra tới cửa, giật mình nhớ tới Cố Tuyết Y không từ chối yêu cầu của ả, vậy có phải…………
Đôi mắt tràn đầy tham lam và đắc ý, khóe miệng toét ra, có ảo giác như muốn liệt, mới nhìn qua cảm thấy quái dị kinh khủng.
Vương Tiểu Vi không nhìn thấy vẻ mặt ả ta nhưng có thể đoán ra vài phần.
Phòng khách, gió thổi rèm cửa bay lất phất, mặt trời chiếu nghiêng, mặt đất hiện từng vầng sáng.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y thoạt nhìn rất đỗi thâm sâu, ngón trỏ và ngón cái không ngừng vuốt cằm, khóe miệng đột nhiên cười tà ác và thù hận. Nhưng khuôn mặt tinh xảo như ngọc lập tức sáng bừng, bỏ mắt kính ra cô là công chúa cao quý chói mắt, khí chất cao ngạo lạnh lùng lập tức lan đầy phòng khách, càng giống như một nghi thức đang tuyên bố cô đã trở về.
Sau một hồi lâu, vẻ mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi nổi giận đùng đùng quay về, cô nhìn Cố Tuyết Y, “Tiểu thư, em thật sự không hiểu sao ngài lại để cô ta ở lại, cô ta đúng là một cô gái ham hư vinh, cô ta vin vào thân phận chị em cứ đưa ra mấy yêu cầu vô lý, em cũng chẳng hiểu rõ ràng tiểu thư rất tức giận sao lại phải nhường nhịn cô ta? Nếu ngài lo nguyên nhân khác thì thiếu chủ có thể giúp ngài mà.” Những ngày này cô thấy rõ như ban ngày thiếu chủ đối xử với tiểu thư rất tốt.
Cố Tuyết Y khẽ cười, bình tĩnh nhìn cô, ngón tay ưu nhã buông xuống, “Tiểu Vi, tôi biết em tốt với tôi, nhưng bây giờ tôi đang muốn chờ người tôi muốn xuất hiện trước mặt tôi, hiện còn chưa phải lúc, nhưng tôi tin sẽ có màn đó, tôi nghĩ người tôi muốn sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi thôi.”
Vương Tiểu Vi khẽ nhíu mày, trong mắt nổi lên thần sắc hoang mang, cô thật sự nghĩ mãi không ra người phải đợi là ai.
“Cho nên mấy ngày này phải uất ức cho em rồi, nhưng em yên tâm, tôi sẽ báo thù cho em.” Cố Tuyết Y đưa tay vỗ nhẹ tay Vương Tiểu Vi.
Vương Tiểu Vi mấp máy miệng, đáp lại một tiếng vâng.
Cố Tuyết Y nhìn cánh hoa đào như tuyết ngoài cửa sổ, cô ngẩn người……..
*************
Căn phòng cổ kính xoa hoa, đèn chùm pha lê chiếu sáng, trong phòng đỏ như màu máu, thảm trải sàn cao cấp sang quý đắt đỏ, không phải kẻ có tiền nào cũng dùng được, tất cả đồ vật bên trong tựa như làm từ vàng, cao sang quý phái chói mắt.
Mộ Tâm Nghiên có làn da trắng như tuyết, mũi thẳng tắp, môi đỏ hồng, chiếc váy model mới nhất, cô ta ngồi trên ghế quý phi hơi ngửa đầu nhìn quản gia Phó, “Phu nhân còn nói gì không?”
“Không có!” Quản gia Phó mặc bộ quần áo bảo thủ không thay đổi, vẻ mặt cung kính, “Phu nhân nói tiểu thư Mộ nhìn thấy mặt tôi tất nhiên sẽ hiểu ý của ngài ấy.” Lúc trước ông ta về tới Paris, phu nhân cũng không trách tội, nhưng ông ta biết phu nhân vẫn nghĩ tới chuyện của thiếu chủ, còn vì sao phu nhân phái ông ta tới bên cạnh tiểu thư Mộ, ông ta mơ hồ đoán ra.
Tiểu thư Mộ Tâm Nghiên là thiếu phu nhân tương lai của gia tộc Bách Lý do chính phu nhân chọn, ông ta đi tới bên cạnh Mộ Tâm Nghiên cũng có nghĩa là trong lòng phu nhân hướng về Mộ Tâm Nghiên, hoàn toàn không thừa nhận sự tồn tại của tiểu thư Cố.
“Được rồi, tôi biết rõ ý tứ của phu nhân, nhưng Cố Tuyết Y và anh Bách Lý đã đăng ký kết hôn, chuyện này phu nhân cũng biết sao?”
“Đã biết.”
“Phu nhân……..” Mộ Tâm Nghiên suy nghĩ một lúc, khoát tay, “Vậy được rồi, ông lui xuống nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!”
Quản gia Phó dẫn theo một người giúp việc đi xuống dưới, đến khi Simon không nhìn thấy bóng dáng quản gia Phó nữa mới nói, “Tiểu thư, bây giờ phu nhân đứng về phía ngài, nhưng tổn thất của ngài phu nhân lại không bồi thường gì chút gì! Cứ như vậy cho qua chuyện này, có thể…….”
Mộ Tâm Nghiên giơ tay lên cản Simon nói tiếp, “Phu nhân phái quản gia Phó đến đã thể hiện ngài vĩnh viễn không đứng về phía Cố Tuyết Y, ông suy nghĩ thử xem, nếu Cố Tuyết Y không được phu nhân đồng ý, dù cô ta muốn vào gia tộc Bách Lý là điều không thể nào, hơn nữa, chỉ cần phu nhân không thừa nhận hôn nhân của bọn họ, tất nhiên phu nhân sẽ có biện pháp làm bên Pháp không thừa nhận hôn nhân của họ. Cố Tuyết Y vẫn là Cố Tuyết Y, hoàn toàn không được làm thiếu phu nhân của gia tộc Bách Lý.”
“Vậy chúc mừng tiểu thư, vị trí thiếu phu nhân của gia tộc Bách Lý nhất định là của tiểu thư ngài.” Simon khom lưng nịnh nọt nói.
Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên thể hiện đó là đương nhiên, hơi ngẩng đầu lên kiêu ngạo nhìn Simon.
***********
Tầng cao nhất của công ty Bách Âu, đèn treo giữa không trung, bàn gỗ Ý màu đen nhập khẩu, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng ngồi trên ghế giám đốc bằng da thật, Trì Đông Quân đối diện với anh, chính thức báo cáo tất cả tình hình công ty hôm nay, cuối cùng anh ta nói, “Cổ phiếu công ty hôm nay vừa mở đã tăng lên 6%, chiều duy trì tăng tiếp 4%, tăng về mức trước khi bị giảm xuống.”
“Vậy rất tốt, còn những chuyện khác?” Đôi mắt màu mực của Bách Lý Hàn Tôn lóe lên, Trì Đông Quân không phát hiện ra.
“Không có.” Trì Đông Quân hơi chần chừ.
Không nghe tiếng bước chân anh ta rời đi, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng ngước nhìn anh ta, “Còn việc gì sao?”
“Gửi tin ngài và thiếu phu nhân kết hôn cho phóng viên truyền thông, việc này….” Có cần nói cho thiếu phu nhân không.
“Việc này không cần cậu quản, cậu xuống làm việc đi.”
“Vâng!”
“Đợi một chút!” Dường như Bách Lý Hàn Tô nhớ ra chuyện gì đó, chau mày, “Có tin tức của Mộ Tâm Nghiên không?” Anh đã thông báo tin tức kết hôn, sao cô ta không có hành động gì?
Càng nhìn yên tĩnh thì càng phải vô cùng cẩn thận.
“Tiểu thư Mộ Tâm Nghiên ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, chỉ điều thiếu Simon đi bên cạnh cô ta.”
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn trầm tĩnh, đôi mắt tối tăm như mực khiến người ta không nhìn thấu anh đang nghĩ gì, “Cứ theo dõi bọng chúng, dặn mấy người kia phải cẩn thận.” Trong lòng anh có cảm giác khác thường.
“Vâng!” Trì Đông Quân sờ tai nói, sau đó anh ta cung kính nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Luật sư đã đến ngoài cửa, cần gọi họ vào không ạ?”
“Ừ! Cậu ra ngoài đi!”
“Vâng!” Trong lòng Trì Đông Quân thấy hoang mang.
Ánh mặt trời dần biến mất, điều này đại biểu màn đêm dần buông xuống, trước khi trời tối, Bách Lý Hàn Tôn ngồi xe về nhà.
Vương Tiểu Vi đang nấu cơm trong bếp.
Phòng khách không có bóng dáng người anh muốn tìm, anh liền đi vào bếp, ngày trước cô không có việc gì làm sẽ vào bếp giúp Vương Tiểu Vi.
Anh thấy Vương Tiểu Vi hơi ngẩn ra, sắc mặt anh tối xuống, “Có người tới đây hay không?”
Anh đột nhiên lên tiếng làm Vương Tiểu Vi sợ tới mức muỗng trong tay rơi xuống đất, cô vội cúi người nói xin lỗi.
“Là ai đến đây?” Vốn anh chỉ suy đoán, bây giờ nhìn thấy Vương Tiểu Vi phản ứng như vậy, thể hiện suy đoán của anh là sự thật.
“Là….. Là em cùng cha khác mẹ của tiểu thư tới đây ạ.” Trong mắt Vương Tiểu Vi lộ vẻ kinh hoảng, nhỏ giọng nói.
Bách Lý Hàn Tôn khẽ giật mình, không giống nhân vật anh đoán, anh nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như trước, “Sau này chú ý một chút.” Nói xong ạnh xoay người ra khỏi phòng bếp.
Vương Tiểu Vi nhìn bóng lưng anh, “Tiểu thư, ngài ấy ở trong phòng.”
Phong cách phóng khoáng làm chủ đạo, đèn tường dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng.
Bách Lý Hàn Tôn tìm thấy người anh nhớ thương trong lòng đang nằm trên giường.
Dừng trên khuôn mặt ngủ say của cô, anh lặng yên cảm nhận tình cảm ấm áp, cằm kiêu căng thả lỏng, môi nở nụ cười, cười vô cùng hạnh phúc.
Ngón tay với những khớp xương rõ rệt duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi trắng noãn, lưu luyến sờ mò, khóe miệng tươi cười càng lúc càng chói mắt, tựa như trong mùa đông giá rét thấy mùa xuân ấm áp, từ từ hòa tan mọi băng giá.
Khuôn mặt ngủ vô tư lự, lông mi dài phản chiếu lên da thịt cô, cô cảm giác trên mặt bị gây rối, lông mi dài run rẩy, giống như cánh bướm giương cao cánh bay lên, lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Nháy mắt mấy cái cô mới lười biếng mở mắt ra, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh, “Là anh à!” Giọng ẩn chứa sự nũng nịu.
Cánh tay trắng noãn của cô từ trong chăn mỏng duỗi về phía anh.
“Ôm em đi!”
Bách Lý Hàn Tôn cười dịu dàng, anh cúi người xuống cô, hình ảnh như vậy anh luôn nghĩ đến, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô thoải mái dựa vào trong ngực anh.
Cô như con mèo nhỏ đáng yêu, tham lam hít hà hương bạc hà trên người anh, cách quần áo vuốt ve lồng ngực anh, tay ôm chặt anh, “Hình như hôm nay anh về trễ!”
“Xin lỗi! Để em đợi lâu!” Anh đưa mắt nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô lên, anh cúi đầu hôn xuống, “Chẳng phải hôm nay khi ra cửa anh nói muốn chứng minh anh thật lòng với em sao? Anh đi chuẩn bị.”
Hết chương 4