Bước chân càng lúc càng gần, Cố Tuyết Y nhìn lại.
Một người đàn ông ưu nhã tuấn tú, mặc bộ tây trang hàng hiệu xuất hiện trước mắt cô.
Ánh mắt cô nhìn theo xuống, anh ta cầm một phần văn kiện, “Bách Lý Hàn Tôn anh ấy đã đi ra ngoài, anh muốn tìm anh ấy thì chút nữa hãy tới.”
Trì Đông Quân nhìn cô, trên mặt anh ta duy trì nụ cười dịu dàng, trong mắt hơi hoảng hốt.
Người trước mắt chính là người thiếu chủ quan tâm nhất, nhưng nhìn cô không có chỗ nào có thể hấp dẫn người khác, thiếu chủ như thần sao có thể để ý người bình thường như cô ấy?
Cố Tuyết Y ngồi im trên ghế sofa, khuôn mặt trắng trẻo không biểu lộ gì, hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, ngón tay trên bụng hơi xiết lại, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra, cô ngồi thẳng lưng, phảng phất như cô công chúa vô cùng cao quý, “Thu hồi ánh mắt dò xét của anh đi, anh có thể ra khỏi đây được rồi!” Giọng lạnh băng như trời đông giá rét.
Lông mày hơi chau không tự chủ vì cô nói mà nới lỏng, đáy mắt Trì Đông Quân xẹt qua vẻ kinh ngạc, một giây sau thì biến mất, anh ta nhìn cô, hơi cúi đầu, giọng dịu dàng nói, “Thật xin lỗi! Là tôi thất lễ.”
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cánh môi mềm mại cong lên châm chọc, trong mắt lạnh lùng, dưới ánh sáng trắng, giống như mặt hồ đóng băng lại.
**********
Ánh mặt trời xán lạn, chiếc xe thể thao lao vút, két một tiếng dừng lại trước cửa tập đoàn Trương thị.
Cửa xe mở ra, ánh mặt trời vẩy xuống.
Dung nhan mỹ lệ, con ngươi đen nhánh nhìn đại sảnh tập đoàn Trương thị, đáy mắt lạnh như băng, toàn thân mặc âu phục màu đen, toàn thân bao phủ khí thế nữ vương cao cao tại thượng, cằm nhỏ gọn lộ vẻ lạnh lùng.
Một phút sâu, mấy chiếc xe lục tục đỗ sau xe cô, một số đàn ông thân mặc tây trang thẳng thớm bước nhanh đến bên cạnh cô.
Vội khom lưng nói, “Thật xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi đến muộn!”
Vẻ mặt lạnh lùng không biểu hiện gì, cô chậm rãi nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, mặt đồng hồ nạm kim cương, thoạt nhìn sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời khúc xạ từng vầng sáng.
Nhan Mộng Lan từ từ nhìn bọn họ, đáy mắt lạnh lẽo uy hiếp, “Các người đến muộn 1 phút 5 giây, về báo cáo với phòng tài vụ.”
Giọng nói lạnh lẽo kia như cây gỗ hung hăng nện lên đầu bọn họ, vừa đau đớn vừa kinh hãi rùng mình.
Nhan Mộng Lam giẫm lên giày cao gót bước đi vào tập đoàn Trương thị, đám nhân viên chủ quan theo sát phía sau, thoáng chốc, cô giống như nữ vương bách chiến bách thắng.
Mấy quản lý cấp cao của tập đoạn Trương thị đã thấy cô từ đằng xa, tiến lên vài bước khom lưng nói, “Tổng giám đốc Nhan, tổng giám đốc chúng ta đang đợi ngài!”
Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn anh ta một cái, tiếp tục bước về phía thang máy.
Trong hành láng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, nhưng giờ phút này lại làm người ta không hề cảm thấy ấm áp, ngược lại có vẻ như thân đang ở trong hầm băng.
Quản lý đón cô, ấn nút thang máy, trán không tự chủ toát mồ hôi, anh ta vội vàng đưa tay lau đi.
Sắc mặt Nhan Mộng Lam không đổi nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Mấy người quản lý phía sau cô đã sớm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có một số dứt khoát dùng ống tay áo vội lau khô, có số thì móc khăn tay từ trong túi quần ra, một người làm rơi khăn xuống đất, vừa cẩn thận nhìn bóng lưng Nhan Mộng Lam vừa vội ngồi xổm xuống nhặt lên…..
Thang máy sáng như gương phản chiếu bóng dáng cô, một màn vừa rồi cô thấy hết, khóe miệng đỏ thẫm cười lạnh.
Một phút sau, đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Nhan Mộng Lam đi vào, mấy quản lý cấp cao tự giác theo sau lưng cô vào bên trong, sau đó thang máy từ từ đóng lại.
Thang máy đi lên một tầng lại một tầng, màn hình hiển thị nhảy số từng tầng.
Đinh một tiếng! Thang máy đã đến tầng chót.
Cô thư ký mỉm cười đón Nhan Mộng Lam vào phòng họp.
“Tổng giám đốc Nhan, tổng giám đốc của chúng tôi đang gặp tổng giám đốc công ty X, xin ngài chờ một lát!”
Nói xong, cô thư ký mỉm cười biến mất khỏi phòng họp.
Nhan Mộng Lam ngồi đầu chiếc bàn hình bầu dọc, đây cũng là thói quen của cô.
Con mắt đánh giá xung quanh phòng họp, đối diện cô là một màn hình phẳng LCD, mấy nhân viên chủ quản cô dẫn tới ngồi xuống, lập tức chuẩn bị tài liệu.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh vẩy xuống sàn, phòng họp vô cùng sáng rực.
Ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Mộng Lam rơi trên chậu cây xanh tranh góc, một giây sau cô dời tầm mắt, mặt không biểu tình tiếp tục quan sát những chỗ khác.