Cố Tuyết Y dùng thân phận chị họ dọa cô. LQĐ
“Chuyện này không có gì để nói.” Nhan Mộng Lam vẫn không dừng bước.
“Nếu như em không nói vậy chị sẽ hỏi dì, xem dì nghiêm khắc bức cung em thế nào, đến lúc đó em muốn hối hận cũng không kịp đâu.” Trước đây khá lâu có một lần cô chứng kiến dì bức cung Mộng Lam, sử dụng dủ loại thủ đoạn, gì mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, gọi điện thoại đến nhà những bạn học khác để hỏi, cố ý đi lại trong phòng Mộng Lam, bây giờ chắc chắn sẽ đến công ty náo loạn, đợi đến lúc đó….
“Bây giờ em nói hay không?”
Nhan Mộng Lam dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn cô, “Em đã đồng ý với Trương Dịch Dương sẽ không nói.” Hơn nữa nói ra cô cũng mất mặt.
“Chị hỏi em Trương Dịch Dương quan trọng hay là chị họ em quan trọng hơn?” Lần này Cố Tuyết Y sử dụng thủ đoạn giống nhau.
“Tiểu thư Nhan, tôi thấy cô vẫn nên nói đi! Dù sao chúng tôi cũng không nói ra ngoài, tiên sinh Trương Dịch Dương sẽ không biết.” Vương Tiểu Vi bên cạnh lên tiếng phụ họa.
Nhan Mộng Lam làm ra vẻ tức giận trừng mắt liếc cô ấy, chuyện này vốn là đang bịt tai trộm chuông, ai mà tin cô ấy.
“Nhanh nói đi, nếu không chị điện thoại cho dì đấy.” Cố Tuyết Y nói xong liền lấy điện thoại trong túi ra.
“Được rồi, có một lần em và Trương Dịch Dương đang ở bãi đỗ xe thì có một người đàn ông tới chào hỏi, vừa mở miệng đã gọi Trương Dịch Dương là tiểu thư, lúc ấy mặt Trương Dịch Dương tái mét, người đàn ông kia dường như không thấy sắc mặt anh ta, còn nhìn Trương Dịch Dương rồi hỏi số điện thoại.”
Cố Tuyết Y không kiềm chế được cười ha hả, Vương Tiểu Vi lấy tay che miệng, nhưng miệng cô đã căng đến mang tai.
Tuyết Y nhìn Nhan Mộng Lam, “Chẳng lẽ người đàn ông kia đeo kính mắt à?” Nếu không sao có thể không nhận ra Trương Dịch Dương là đàn ông chứ? Tóc tai quần áo rõ ràng như vậy?
“Không, lúc ấy Trương Dịch Dương vô cùng tức giận, liên tục nói anh ta là đàn ông, đối phương vẫn không tin anh ta là đàn ông, cuối cùng chọc giận Trương Dịch Dương, anh ta đưa chứng minh thư ra cho đối phương xem, rồi bảo nhân viên bảo vệ công ty xếp người đàn ông kia vào danh sách những đối tượng cấm vào trong công ty, chuyện như vậy không chỉ có lần đó, còn rất nhiều đàn ông nói muốn bao nuôi anh ta, đàn ông đẹp hơn phụ nữ như anh ta, dẫn ra ngoài thật sự rất nguy hiểm.” Nhan Mộng Lam nhìn hai cô cười khẽ, trong lời nói lộ vẻ đùa giỡn.
Cố Tuyết Y nở nụ cười, không lên tiếng, nhưng trong lòng cô lại thầm nói một câu đúng là thiên tài.
“Tuyết Y, chị phải đồng ý với em không được nói ra.”
“Chuyện này có gì hay mà nói, chị vẫn còn muốn cầm tiền trà nước của Trương Dịch Dương đấy!” Nhưng cô có thể trêu chọc anh ta.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vương Tiểu Vi cười đi theo sau lưng.
Dọc theo đường đi, hai người vào thang máy lên lầu, vừa ra khỏi thang máy thì có tấm poster rất lớn xuất hiện trước mặt hai người.
Cố Tuyết Y vô ý nhìn thấy, trên tấm poster là bìa và tên tác giả của một quyển tiểu thuyết, tầm mắt vừa rơi trên tên tác giả, lông mày không tự chủ nhíu lại.
“Sao vậy?” Nhan Mộng Lam nhìn theo. “Tác giả quyển tiểu thuyết này tổ chức ký tên ở bên kia, cái này ở đây cũng không lạ.” Bỗng nhiên cô tỉnh ngộ nhìn Cố Tuyết Y, “Có phải chị cũng muốn xuất bản tiểu thuyết của chị? Hay là em xuất bản giúp chị, làm nhà đầu tư nhé!”
“Quyển tiểu thuyết này là do Quan Hàn Di viết.” Vương Tiểu Vi đột nhiên nói chen vào, “Trước đây không lâu mới xuất bản, bây giờ tổ chức buổi ký tên, chuyện này có thể quá nhanh không ạ?” Cô nói xong đưa mắt nhìn Tuyết Y.
“Có thể Quan Hàn Di nói gì đó về tôi với người sau lưng, nếu không tôi tuyệt đối không tin người kia sẽ vô duyên vô cớ giúp cô ta xuất bản.” Chỉ là rốt cuộc người kia là ai? Đến giờ này cô vẫn chưa biết.
“Cần em giúp điều tra thử không?” Nhan Mộng Lam hỏi.
“Không cần, em cũng không điều tra ra đâu.” Cô phái mấy người kia đi, người nào cũng là thám tử tư đẳng cấp, ngay cả chút dấu vết nhỏ nhoi cũng không để lại.
Cố Tuyết Y nhìn những người cô gặp qua đường, trong tay bọn họ đều cầm quyển tiểu thuyết xuất bản của Quan Hàn Di, trên mặt vui sướng tươi cười.
Cô đã từng có ước mơ như vậy, hi vọng có nhiều người đọc tiểu thuyết cô viết, cũng hi vọng bọn họ sẽ thích tiểu thuyết của cô. Mộng tưởng lúc nào cũng rất dễ dàng, thực tế lại vô cùng khó khăn, nghĩ tới cô viết tiểu thuyết nhiều năm như vậy nhưng vẫn chỉ là một tác giả nhỏ bé, người khác đã lên cấp đại thần, khoảng cách thực sự đặc biệt xa xôi.
Về sau, dần dần cô học được cách xem nhẹ tất cả, chỉ cần có người thích xem là được, vì đơn giản mới là hạnh phúc.
“Chị có muốn qua xem không? Nói không chừng ở đó có thể biết ai là người đứng sau lưng Quan Hàn Di.” Nhan Mộng Lam rất nhạy cảm, đôi mắt nhìn thoáng qua đám người qua đường, đáy mắt tĩnh mịch lộ vẻ thông minh trí tuệ.
“Đúng vậy! Tiểu thư, không bằng chúng ta cũng đi xem.” Vương Tiểu Vi đề nghị theo.
Người sau lưng Quan Hàn Di nhất định muốn đối phó với tiểu thư, còn bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô.
Cố Tuyết Y thản nhiên liếc nhìn hai cô, “Các người muốn đi vậy thì chúng ta đi xem thôi!” Dù sao bọn cô cũng tới đây dạo phố.
Đến hội trường ký tên, bong bóng màu sắc rực rỡ bay khắp nơi, người chủ trì nói liên tục không ngừng trên sân khấu, Quan Hàn Di mỉm cười ngồi trước bàn dài, trợ lý ngồi bên cạnh cô ta mời độc giả kế tiếp lên ký tên.
Độc giả vừa lên là bắt tay ký tên, chụp ảnh, vân vân….
Bảo vệ duy trì trật tự, dòng người tấp nập, Quan Hàn Di tựa như đang đứng ở vị trí cao nhất, mỉm cười nhìn thần dân đi lại.
“Xem ra người kia tốn trên người Quan Hàn Di không ít tiền.”
Ánh mắt Vương Tiểu Vi hoang mang nhìn Cố Tuyết Y, dường như không hiểu ý tứ mầy lời này.
Cố Tuyết Y lạnh nhạt đưa tay chỉ vài bạn đọc trong biển người đông đúc, “Chẳng lẽ em không cảm thấy bọn họ kích động và hét lớn đều giả dối sao? Còn nữa, em nhìn bên kia đi.” Ngón tay lại chỉ vào hướng khác, “Mấy bạn đọc kia không ngừng nói chuyện, không thể nghi ngờ là đang khen tặng Quan Hàn Di.”
“Em hiểu rồi, thứ nhất là vì khai hỏa danh tiếng cho Quan Hàn Di, thứ hai có thể tăng lượng tiêu thụ tại hiện trường.” Vương Tiểu Vi giật mình, đôi mắt sáng lên, giống như mấy vì sao biết nói.
“Ừ!” Cố Tuyết Y nhàn nhạt đáp mọt tiếng, ánh mắt tán thưởng nhìn cô, “Tôi tin thuê đám diễn viên quần chúng này tốn không ít tiền, ai cũng diễn rất chân thật, hơn nữa ra sức cố gắng.”
“Ha ha!” Vương Tiểu Vi nhìn Quan Hàn Di trên sân khấu xa xa, cô không nhịn được bật cười, “Em còn tưởng Quan Hàn Di có năng lực gì đó chứ, thì ra là không bỏ được lớp mặt nạ giả dối, người phụ nữ dối trá.” Cô ghét Quan Hàn Di, từ lần đầu tiên gặp Quan Hàn Di là cô đã có trực giác không thích, cảm thấy Quan Hàn Di như đeo mặt nạ, về sau Quan Hàn Di nói chuyện cùng tiểu thư, cô từ từ phát hiện Quan Hàn Di là người giả tạo.
Sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt yên tĩnh, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy châm chọc, lạnh lùng cao ngạo nhìn Quan Hàn Di, vô hình trung tản ra hơi thở cao quý lạnh lẽo.
Dường như Quan Hàn Di phát hiện ra hơi thở vừa thần bí vừa khiến người ta đố kỵ, đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, vừa khéo tầm mắt đối diện với tầm mắt Cố Tuyết Y, nhưng đáy mắt kinh hoảng và chật vật không chịu nổi, ra vẻ thờ ơ nhìn sang chỗ khác, cười cứng ngắc với bạn đọc, động tác ký tên chầm chậm có chút mất tự nhiên.
Cố Tuyết Y làm như không thấy, vẻ mặt lạnh nhạt.
Khí chất nữ vương lạnh lùng của Nhan Mộng Lam tản ra, con ngươi đen kịt lạnh như băng nhìn Quan Hàn Di, vài giây sau cô liền dời mắt, đối với loại người như Quan Hàn Di mà nói thì cô nhìn cũng phải đi rửa mắt.
Vương Tiểu Vi tinh mắt nhìn thấy, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ hồn nhiên vui vẻ của trẻ con, lén lút nói bên tai Cố Tuyết Y, “Tiểu thư, ngài xem cô ta chột dạ kìa? Loại người như cô ta, nếu chúng ta phơi bài bộ mặt thật của cô ta thì xem sau này cô ta tồn tại thế nào trong giới tiểu thuyết.” Trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn.
“Quên đi!” Cố Tuyết Y quay đầu lại nhìn cô, “Để cô ta như vậy đi! Loại người như cô ta nếu mất giá trị lợi dụng, kết quả của cô ta có thể đáng thương hơn bất kỳ ai.”
“Cô ta quen biết chị lâu như vậy, nếu cô ta nói hết toàn bộ thói quen trong cuộc sống của chị cho người sau lưng kia biết, vậy người kia đối phó chị thì làm sao?” Nhan Mộng Lam hơi nhíu mày lo lắng hỏi.
Cố Tuyết Y cười, nụ cười vô cùng chói mắt lại có cảm giác khiến người ta dễ chịu, “Cô ta chỉ biết mấy chuyện không quan trọng, chỉ có thể khiến cô ta có giá trị lợi dụng một lần, tiếp theo thì không còn nữa đâu.” Bây giờ thực lực cô khá mạnh nên vốn không sợ người kia, cô chỉ sợ người kia không ra mặt!
“Hiện giờ cô ta nhất định đang kiềm chế hoảng sợ!” Cố Tuyết Y nhìn Quan Hàn Di ở phía xa, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, “Thân phận của chị bây giờ là phu nhân Bách Lý, mặc kệ cô ta có liều mạng vượt qua chị cũng không có khả năng, mai này cô ta lại càng không có cơ hội.”
Trước kia Quan Hàn Di luôn thích so sánh với cô, cô không lên tiếng cũng không có nghĩa cô không biết Quan Hàn Di đang nghĩ gì.
Giang Hiểu Cầm nhận cô làm con gái nuôi, bên ngoài mặt thì Quan Hàn Di ra vẻ hâm mộ, nhưng trong lòng lại vô cùng ghen ghét cô, cho rằng nếu cô không gặp Nhã Mạn, vậy thì người Giang Hiểu Cầm nhận làm con gái nuôi sẽ là cô ta. Giang Hiểu Cầm cho cô ở trong Bích Quế Viên, trong lòng Quan Hàn Di cũng ghen ghét cô, nếu không cũng chẳng phải dù không có cơm ăn cũng phải ở dưới lầu phòng cô mới được.
Ngay cả cô viết tiểu thuyết, Quan Hàn Di cũng viết theo, cho dù cô làm gì thì trong lòng Quan Hàn Di luôn đố kỵ, luôn so sánh.
Chỉ cần Quan Hàn Di không quá phận thì cô không quan tâm, lần trước là chạm đến giới hạn của cô, thế mà dám bán đứng cô, để người khác tổn thương cô.
“Cũng đúng!” Vương Tiểu Vi cười nói, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Quan Hàn Di, “Cho dù cô ta lấy chồng thì cũng chẳng thể tìm được người đàn ông tốt như thiếu chủ, nhất là đối xử với tiểu thư tốt như vậy, cô ta không nhận thua cũng chẳng được.”
“Tuyết Y, sau này chị phải tự mình chú ý một chút, chị đừng để ý tới loại người như Quan Hàn Di nữa.” Trong mắt Nhan Mộng Lam đầy vẻ quan tâm, cẩn thận dặn dò cô.
“Cũng đã xé rách mặt chị thì sẽ không để ý tới cô ta nữa, từ khi cô ta làm chuyện kia với chị thì về sau bọn chị nhất định không còn cùng xuất hiện, cho dù có thì đó cũng là trên chiến trường, chị càng không hạ thủ lưu tình.” Sắc mặt không thay đổi, ngón tay bên hông đột nhiên cuộn chặt thành nắm đấm.
Tốt nhất Quan Hàn Di nên cầu nguyện đừng tổn thương người bên cạnh, nếu xúc phạm bất cứ ai bên cạnh cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Hết chương 21