Hơn mười quản lý cấp cao nghiêng người cung kính đón tiếp đằng trước cửa.
Bách Lý Hàn Tôn hờ hững khẽ gật đầu, giữa lông mày hiện vẻ lạnh lùng khó có thể tới gần, trên người càng lộ ra khí chất xa cách mà lại tôn quý.
Trì Đông Quân và hơn mười quản lý cấp cao đi theo sát phía sau.
Quản gia Phó và thư ký cung kính sánh kịp.
Cửa kính xoay như hoan nghênh đón anh đến, thi thoảng bắn ra tia sáng lấp lánh, vui vẻ xoay tròn.
Trong hành lang, cô tiếp tân cùng với những nhân viên khác treo nụ cười bên môi.
Như một vầng trăng sáng, Trì Đông Quân và hơn mười quản lý cấp cao cùng Bách Lý Hàn Tôn đi tới thang máy.
Trì Đông Quân đưa tay ấn nút trên thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đoạn giới thiệu tình hình công ty thời gian gần đây cho Bách Lý Hàn Tôn nghe. Khuôn mặt điển trai của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, mắt đen lộ ra rét lạnh, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, nói một đôi lời.
Cố Tuyết Y nhìn thấy ở cửa thang máy có nhiều người đang đợi thang máy, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, bây giờ không phải đã là giờ làm việc sao?
Xem ra, cô phải đi bộ lên rồi, khóe môi cười châm chọc.
Cô xách theo thùng đi lên cầu thang.
Bách Lý Hàn Tôn chợt giật mình như bị gì đó tác động, tầm mắt lạnh nhạt nhìn về phía Cố Tuyết Y.
Chỉ trông thấy một bóng lưng nhỏ bé, cảm thấy đặc biệt quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Trì Đông Quân liếc qua Bách Lý Hàn Tôn, dọc theo tầm mắt nhìn, bóng lưng màu xám nhạt. Bóng lưng của công nhân vệ sinh có gì đẹp mà nhìn? Lại khiến Bách Lý Hàn Tôn cao cao tại thượng nhìn mê mẩn đến thế.
Thang máy mở ra, quản gia Phó bên cạnh cung kính nhắc nhở Bách Lý Hàn Tôn vào thang máy.
Bách Lý Hàn Tôn nhìn mãi đến khi không thấy bóng lưng xinh đẹp nữa mới thu hồi tầm mắt bước vào thang máy.
Trì Đông Quân, quản gia Phó và thư ký đi theo sau.
Mấy quản lý cấp cao và nhân viên chủ quản vào thang máy khác.
Bách Lý Hàn Tôn đứng thẳn tắp, lạnh lùng nhìn cửa thang máy.
Vừa rồi anh lại mất hồn.
Ngày hôm qua trong nhà hàng Tây cũng thế.
Bàn tay trong túi quần cuộn chặt, hàm dưới kéo căng, trong mắt lạnh lẽo chứa sự tức giận, anh không rõ tại sao lại như vậy.
Quản gia Phó từ nhỏ đến lớn đều bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, phát hiện tâm tình anh hơi kích động, trong mắt lộ vẻ quan tâm nhìn về phía Bách Lý Hàn Tôn.
Trong cầu thang bộ.
Cố Tuyết Y leo đến tầng thứ mười, thật sự mệt mỏi không chịu được.
Nửa giở trôi qua, những người kia chắc không còn ở trong thang máy nữa!
Ôm suy nghĩ như vậy, Cố Tuyết Y đi ra cầu thang ấn thang máy.
Cửa thang máy mở ra, bên trong trống rỗng.
Ấn nút lên tầng 40, chân Cố Tuyết Y hơi nhũn dựa vào phía sau.
Hay viết tiểu thuyết nên thiếu vận động, đi một đoạn cầu thang mà đã mệt mỏi thành thế này.
Mười phút sau, Cố Tuyết Y ra khỏi thang máy tự mình bước lên lầu trên.
Lau sạch sẽ cầu thang mười tầng đã là hai giờ chiều, cô trở lại bộ phận vệ sinh, trông thấy đồng nghiệp đã ăn cơm trưa còn đang ngồi cười cười nói nói.
Chị Bội thấy cô trở về gọi cô tới ăn cơm trưa.
Cố Tuyết Y thả thùng và khăn lau trong tay xuống, rửa tay sạch sẽ rồi đi về phía mấy cô kia.
“Này! Đây là chị đặc biệt để lại cho em, em vất vả rồi!” Trên mặt chị Bội niềm nở, cầm hộp cơm bên cạnh đưa cho Cố Tuyết Y.
“Cảm ơn!” Cố Tuyết Y cười khẽ một tiếng, con mắt hơi lạnh nhạt nhìn chị Bội.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng khách khí như vậy, em nhanh ăn cơm đi!” Chị Bội cười dặn dò.
Lý Tinh Tinh bên cạnh nhìn thấy đặc biệt ghen tỵ với Cố Tuyết Y, hộp cơm này vừa rồi cô ta muốn nhưng chị Bội không cho cô ta.
Chị Bội này có đồ gì cũng đều giữ lại cho Cố Tuyết Y, đối với Cố Tuyết Y rất tốt.
Đáng tiếc, Cố Tuyết Y cũng không cảm kích chị ấy, đến bộ phận vệ sinh này đã một tháng, bộ dạng vẫn không nóng không lạnh, lời nói thì có thể dùng ngón tay đếm được.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y bình thản và yên lặng, một tay bưng hộp cơm, một tay cầm đũa gắp cơm ăn, phảng phất như có sự tồn tại của những người bên cạnh cũng không thể phá vỡ được bầu không khí yên ắng đó, cô im lặng hưởng thụ thế giới thuộc về cô.
“Đúng rồi! Các cậu có nghe nói không?”
“Nghe nói gì?” Lý Tinh Tinh nhiều chuyện liếc mắt hỏi.
“Chính là thiếu chủ của chúng ta tới chỗ này khảo sát nghiệp vụ.”
“Chuyện này mình cũng có nghe nói, mình còn nghe bộ dạng thiếu chủ rất đẹp trai! Nhưng lạnh như băng.”
“Thiếu chủ là người tôn quý cao cao tại thượng đương nhiên tính tình phải lạnh lùng rồi!”
“Tôi còn nghe nói thiếu chủ sẽ ở lại đây một thời gian dài đấy.”
“Oa! Vậy không phải chúng ta có thể thấy anh ấy sao?” Hai con ngươi của Lý Tinh Tinh nở hoa đào, hai tay bưng mặt, hỏi: “Nếu thiếu chủ vừa ý mình thì tốt quá.”
“Tinh Tinh cô cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa, chăm chỉ làm việc của cô cho tốt mới là quan trọng nhất.” Chị Bội xụ mặt nói, “Thiếu chủ có thân phận gì, chúng ta có thân phận gì, sao thiếu chủ lại coi trọng cô.”
“Chị…….” Vẻ mặt Lý Tinh Tinh không nhận thua trừng mắt nhìn chị Bội.
Đối với việc mấy cô tranh chấp, Cố Tuyết Y tự mình thu dọn hộp cơm vứt vào trong thùng rác.
Trở lại phòng thay quần áo, thay đồ lao động ra, treo quần áo lao động vào trong tủ, cầm túi xách cô đi ra.
“Chị Bội! Em có lời muốn nói với chị, chị có thể cho em chút thời gian không?” Cố Tuyết Y nhàn nhạt cắt ngang cuộc tranh cãi của chị Bội và Lý Tinh Tinh.
“Được!” Trước khi đi chị Bội trừng mắt nhìn Lý Tinh Tinh.
Cố Tuyết Y đi theo sau chị Bội.
Lý Tinh Tinh tức giận liếc nhìn bóng dáng Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho chị Bội.
Chị Bội xem qua, không đưa tay nhận, “Vì sao phải xin nghỉ? Là công việc không vui vẻ à? Hay là em cảm thấy vất vả? Nếu như đúng như vậy, chị có thể sắp xếp những người khác cùng quét dọn vệ sinh với em.”
Những cô gáo làm việc chăm chỉ như Cố Tuyết Y thật sự rất hiếm gặp, những nhân viên vệ sinh khác cứ sợ vất vả, mục đích đến chỗ này không phải là làm việc, mà là hàng ngày đều nghĩ sẽ có ngày mấy cô có thể gả cho kẻ có tiền.
“Chị Bội! Em không phải vì những thứ này, em chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn.” Cố Tuyết Y nhìn chị Bội, đôi mắt hờ hững.
Thật ra chỉ cần cô không đi xem mắt, viết tiểu thuyết một tháng có hai ngàn đồng, đối với cô mà nói thì vẫn có thể cố gắng suy trì cuộc sống, dù sao đối với vật chất cô không hề có yêu cầu gì, một ngày không ra khỏi cửa thì hoàn toàn không cần tiêu gì đến tiền.
“Em muốn nghỉ ngơi thời gian bao lâu? Chị cho em nghỉ phép!” Chị Bội nhìn cô.
“Không cần ạ!” Cố Tuyết Y khẽ lắc đầu, “Cảm ơn chị trong một tháng qua đã chiếu cố em, em còn những chuyện khác muốn làm.”
Tuy viết tiểu thuyết không kiếm được nhiều tiền, nhưng cô đã nghĩ muốn sống cuộc sống bình thường.
“Trước tiên chị giữ phong thư này cho em, em suy nghĩ cho kỹ trong một tuần, nếu như em nghĩ kỹ rồi thì tới, chị Bội thực sự tiếc em.” Chị Bội nhìn Cố Tuyết Y trong lòng có quyết định, lập tức đưa tay nhận thư từ chức.
“Dạ!”
Ra khỏi công ty Bách Âu, Cố Tuyết Y tự do thoải mái như chú chim nhỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ thổi tóc mềm của cô bay lất phất, cả khuôn mặt tinh xảo sáng lấp lánh, như búp bê bằng sứ.
Đi về phía suối phun róc rách, hoa lá trong vườn đung đưa theo làn gió, như đang nói tạm biệt với cô!