Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
“Người con muốn tha thứ không phải mẹ mà là Nhã Mạn kìa.” Lý Xuân Nhu đỏ mắt trừng nhìn Lăng Hi Dạ. LQĐ
“Mẹ!” Tiêu Nhã Mạn không nhịn được lên tiếng, tay chân hơi luống cuống, không biết nên đặt chỗ nào. “Mẹ đừng như vậy được không?” Như thế chẳng khác nào đang ép cô đồng ý ở cùng một chỗ với Lăng Hi Dạ.
Mặc dù bây giờ cô muốn cải thiện quan hệ giữa họ, nhưng đột nhiên muốn tiếp nhận Lăng Hi Dạ ngay thì thật sự hơi nhanh quá.
Lý Xuân Nhu nhìn cô, “Là mẹ làm khó con đúng không?” Ánh mắt hiện vẻ khổ sở, tựa như trên người bà đang bao trùm sự tang thương.
Vẻ mặt ngày xưa xán lạn như hoa hướng dương của Tiêu Nhã Mạn đã thêm vài phần không xác định và không đành lòng.
Nếu như cô trả lời Lý Xuân Nhu là đúng, đây chẳng phải là khiến Lý Xuân Nhu khổ sở sao? Nếu như trả lời không đúng, đây chẳng phải là muốn tiếp nhận Lăng Hi Dạ sao?
Cô bây giờ ở thế khó xử, không biết nên làm gì mới đúng.
Lăng Hi Dạ nhìn ra cô lúng túng, trong lòng khổ sở lấp đầy, có lẽ đây chính là anh ta tự rước lấy, “Mẹ! Mặc dù Nhã Mạn không trả lời thẳng với mẹ nhưng con tin cô ấy sẽ ở lại, từ giờ về sau sẽ từ từ tha thứ cho con, con nhất định sẽ giúp mẹ giữ lại cô con dâu tốt này.” Và bà xã tốt như vậy.
Câu sau anh ta tự âm thầm nói với bản thân mình.
Nghe xong câu Lăng Hi Dạ nói, vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn mới tươi lên, trong lòng thầm thở dài một hơi, đôi mắt nhìn Lăng Hi Dạ, lặng lẽ lộ vẻ cảm kích.
Lăng Hi Dạ cười với cô, không lên tiếng nói gì.
Lý Xuân Nhu đưa mắt nhìn họ, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Bóng đêm bên ngoài dường như đẹp hơn, trăng sáng như đêm rằm cũng đang cười.
Nhành cây đu đưa truyền tới cảm giác đau thương….
Thư phòng u ám, chỉ có ánh trăng chiếu vào, rọi khắp thư phòng, Bùi Khê Minh lặng lẽ đứng trước cửa sổ ngắm trăng.
Khuôn mặt như yêu tinh lộ vẻ đau khổ, đôi mắt đen nhanh được ánh trăng soi rõ, thâm thúy nhưng ảm đạm vô cùng.
Đã vài ngày anh không ra khỏi thư phòng, trong đầu không khống chế hiện lên khuôn mặt của Cố Tuyết Y, càng không khống chế được xúc động muốn tới gặp cô trong lòng, nhưng anh lại sợ sẽ chứng kiến cảnh thấy cô và Bách Lý Hàn Tôn ôm nhau hạnh phúc.
Anh nhất định sẽ bị hình ảnh này đánh ngã.
Cửa thư phòng.
Lâm Hiểu Mạt đặt bữa tối đã chuẩn bị xong ở cửa ra vào, chậm rãi đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa thư phòng, hi vọng cánh cửa này có thể đột nhiên mở ra.
Trong lòng vẫn không che giấu được sự mất mát.
Từ ngày nói chuyện cùng Cố Tuyết Y xong, tâm tình cô ta thoáng lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cho dù anh không quên được Cố Tuyết Y thì cũng chả liên quan gì tới cô ta, chỉ cần cô ta thương yêu anh là được, cô ta sẽ dùng hết tất cả để yêu anh.
Nhưng anh vẫn không cho cô ta cơ hội.
Có lẽ đây là nghiệt duyên chăng!
Cô ta yêu anh, anh không yêu cô ta, bất kể thế nào anh cũng sẽ không yêu cô ta, bất kể thế nào cô ta cũng không ngừng yêu anh.
Cô ta và Khê Minh dây dưa không dứt, không có được hạnh phúc, còn Cố Tuyết Y đang bên cạnh thiếu chủ Bách Lý, chiếm được hạnh phúc cả đời.
*********
Sắc trời sáng dần lên, dần dần chiếu sáng cả bầu trời bao la, từng đám mây trắng lờ lững trôi, đủ hình dạng.
Bức màn màu tím khẽ tung bay, tạo thành một đường cong duyên dáng trong không trung, mặt trời dần lên cao, rắc xuống vô số ánh sáng màu vàng. Ánh mặt trời như đứa trẻ nô đùa, chiếu lên từng vạn vật, xuyên qua cửa kính lặng lẽ vẩy xuống sàn nhà, chiếu sáng cả căn phòng.
Trên chiếc giường màu tím, Cố Tuyết Y an tĩnh ngủ trong ngực Bách Lý Hàn Tôn, ánh nắng tinh nghịch chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của cô, rất chói. Trong mơ, cô như được bao quanh ấm áp, cô lười biếng nhẹ nhàng chớp mi mắt, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên mi mắt cô.
Đột nhiên cảm thấy hơi chói.
Cô vô thức nhíu mày rậm, bất mãn mím môi, chậm rãi mở mắt ra, không đến một giây sau cô liền khép lại, ánh sáng chói mắt ghê.
Hết chương 27
Danh Sách Chương: