Cô vừa xoay người rời khỏi cửa hàng quần áo, cấp dưới liền báo cáo tin tức của cô. LQĐ
Khiến người ta chấn động chính là sở dĩ cô mất trí nhớ là vì bị Mộ Tâm Nghiên hạ độc, nói cách khác, hung thủ khiến họ tách nhau ra lâu như vậy là Mộ Tâm Nghiên.
“Anh không muốn lại mất em lần nữa.” Giọng trầm thấp ấm áp như ánh mặt trời, giống như thủy triều xô tới.
Trái tim như được ánh mặt trời chiếu rọi, ấm hơn, cô dẩu môi, thở dài một hơi sâu, “Quên đi, em mà so đo với anh thì chính là đang lãng phí tinh lực.” Cô phát hiện cho dù anh làm gì, chỉ cần một câu “Không muốn mất em” của anh thì cô sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, bại trận trước mặt anh.
“Anh biết chuyện của Mộ Tâm Nghiên em không thích anh nhúng tay vào, mặc kệ em làm gì thì anh cũng sẽ chống đỡ sau lưng em.”
Khóe miệng Cố Tuyết Y chợt cười lạnh, tựa như căn phòng hạ nhiệt độ trở về 0, “Trước kia em không trị được cô ta, bây giờ nếu cô ta chạm vào ranh giới cuối cùng của em thì em sẽ khiến cô ta hối hận không kịp.” Để Mộ Tâm Nghiên biết mặt khác của cô là như thế nào.
Bách Lý Hàn Tôn lẳng lặng nhìn cô, không hề cảm thấy cô như vậy rất đáng sợ, mà còn cảm thấy cô càng như vậy càng hấp dẫn chết người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
******************
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra.
Mộ Tâm Nghiên nổi giận đùng đùng tự mở cửa, hung hăng đóng sầm cửa lại, phát tiết lửa giận, không đợi Simon xuống xe cô ta đã xông thẳng vào biệt thự, hai người Simon và quản gia Phó đuổi sát theo sau lưng.
Trong phòng xa hoa tráng lệ, đèn chùm pha lê khổng lồ rực rỡ, trên thảm cao cấp rắc đầy mảnh vỡ của bình hoa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng loảng xoảng.
Con ngươi ẩn chứa lửa giận trừng mắt nhìn chằm chằm Simon, “Đều do ông, nếu như hôm nay không phải do ông thì tôi đã dạy dỗ Nhan Mộng Lam vì dám đánh tôi, hiện giờ thì hay rồi, tiểu thư của ông bị người ta khi dễ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi tôi để đâu hả!”
Thái độ của Simon cung kính, hơi khom lưng.
Quản gia Phó lẳng lặng đứng bên cạnh.
“Còn ông nữa.” Ánh mắt Một Tâm Nghiên vừa lúc quét lên người ông ta, “Không phải tôi bảo ông kéo Simon ra khỏi người tôi sao? Vì sao ông lại không làm theo lời tôi? Hả? Ông nói đi!” Câu cuối cùng cô ta hét toáng lên, thiếu điều kéo sập trần nhà xuống.
“Hay là nói trong lòng ông muốn giúp người phụ nữ Cố Tuyết Y kia? Quản gia Phó, ông chớ quên, phu nhân phái ông tới bên tôi là muốn ông phải nghe tôi phân phó.”
“Tiểu thư Mộ! Không phải tôi muốn giúp tiểu thư Cố, mà ngay lúc đó tình cảnh rất bất lợi cho tiểu thư Mộ, nếu báo cảnh sát kêu luật sự tham gia vào thì chỉ sợ làm phu nhân thấy phản cảm với chuyện này, nói thế nào đi nữa thì thân phận của tiểu thư Cố cũng là vợ của thiếu chủ, chuyện này sẽ liên quan tới danh dự và lợi ích của gia tộc Bách Lý, tiểu thư Mộ, cô làm như vậy chẳng khác nào dồn phu nhân về phía tiểu thư Cố.”
Ngực Mộ Tâm Nghiên phập phồng lên xuống, sau đó dần ổn định lại, trong lòng hiểu quản gia Phó nói rất đúng, bây giờ cô ta còn chỗ dựa cuối cùng là phu nhân, ngàn vạn lần không thể mất phu nhân, nếu không sao cô ta đấu với Cố Tuyết Y, cô ta tuyệt đối không để Cố Tuyết Y gả cho anh Bách Lý.
Người có thể gả cho anh Bách Lý chỉ có một mình cô ta mà thôi.
Simon liếc thấy cô ta dần bình tĩnh, nhân cơ hội nói, “Tiểu thư, lúc ấy tôi vì tốt cho cô, nếu như tôi thả tay ra chỉ sợ chuyện càng ầm ĩ hơn, không có lợi cho tiểu thư.”
Mộ Tâm Nghiên trừng mắt liếc ông ta, xoay người giậm chân bình bịch đi về phía sofa.
Simon nhìn quản gia Phó, “Ông xuống dưới trước đi, ở đây tiểu thư có tôi là được rồi.”
Quản gia Phó nhìn qua Mộ Tâm Nghiên, cô ta không kiên nhẫn phất tay, ông ta khom lưng hành lễ đi xuống.
Sofa cổ xưa, đặt trong phòng khách rộng rãi nên có cảm giác thần bí mà lại hoa lệ.
Simon chậm rãi đi về phía Mộ Tâm Nghiên, cô ta không thèm nhìn Simon, “Ông ta đi rồi, ông có gì thì cứ nói đi!” Trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn và chán ghét.
“Tiểu thư, hôm nay cô thật sự quá kích động rồi, cô bộc lộ hết tất cả trước mặt Cố Tuyết Y, theo tình cảnh như bây giờ mà nói, đối với cô vô cùng bất lợi, cô phải chú ý nhiều hơn.” Simon nhỏ giọng nói bên tai cô ta, “Đến lúc gặp phu nhân phải cẩn thận mọi hành động của cô.”
“Khi nào phu nhân mới tới thành phố D?” Cô ta một khắc cũng không thể dễ dàng khoan nhượng người phụ nữ tên Cố Tuyết Y kia đứng bên cạnh anh Bách Lý, chỉ cần cô ta nghĩ tới hình ảnh như vậy thì không khống chế được nổi giận.
“Vừa nhận được tin, có thể hôm nay sẽ tới.”
“Vậy thì tốt, tôi nhất định phải gặp phu nhân trước Cố Tuyết Y.” Cô ta phải thay đổi cục diện bất lợi thành có lợi cho cô ta.
“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên ngạo mạn nhìn xéo Simon, sau đó hất cằm, bộ dạng như không ai bì được.
*****************
Bóng đêm nhanh chóng bao trùm, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng.
Trong phòng, ánh đèn mờ ảo rọi khắp đại sảnh, thủy tinh trong suốt tựa như càng thêm sáng.
Rèm cửa sổ buông xuống, dưới ánh trăng có cảm giác đẹp đẽ, một chiếc bàn bầu dục lớn, Lý Xuân Nhu ngồi ở vị trí chủ vị, khuôn mặt đoan chính không biểu lộ gì, ngón tay cầm dao nĩa ghim đồ ăn trên đĩa sứ trắng.
Tiêu Nhã Mạn và Lăng Hi Dạ ngồi trái phải hai bên bà, thỉnh thoảng Tiêu Nhã Mạn liếc nhìn Lý Xuân Nhu, không yên lòng cầm dao nĩa cắt thịt bò.
Ngũ quan Lăng Hi Dạ dịu dàng, đường nét rõ rệt, đôi mắt nhàn nhạt thâm thúy, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Bầu không khí dần dần quỷ dị.
“Hai người các con gần đây thế nào?” Lý Xuân Nhu chậm rãi ưu nhã để dao nĩa xuống, đưa tay cầm khăn lau miệng, “Trong khoảng thời gian mẹ đi du lịch, rốt cuộc các con đã nghĩ kỹ việc muốn ly hôn hay là tiếp tục sống với nhau?” Tất cả mọi người đều biết chuyện, chỉ giấu một mình bà, cuối cùng bà tức giận bỏ đi du lịch, một tháng không hề gọi cho họ một cú nào, chỉ có khi sắp về nước mới gọi điện thông báo.
Thấy họ không nói lời nào, bà lại nói tiếp, “Không nói gì thì ý là muốn tiếp tục? Nếu như vậy… Hi Dạ, con nhất định phải đoạn tuyệt lui tới với cô Toa Toa kia, nhà họ Lăng chúng ta không trèo cao tới người phụ nữ như vậy đâu.” Lý Xuân Nhu chần chừ một lúc, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn nhìn Lăng Hi Dạ.
“Con và Toa Toa đã lâu không liên lạc rồi, mẹ yên tâm, con không có bất kỳ quan hệ lui tới nào với cô ta nữa.” Tầm mắt Lăng Hi Dạ nhìn Tiêu Nhã Mạn.
Lời này anh ta không chỉ nói với mẹ mình mà còn nói với cả cô.
Từ nhà họ Tiêu trở về, anh ta phát hiện giữa bọn họ có sự thay đổi nho nhỏ, anh ta thích sự thay đổi này, anh ta không muốn phá vỡ hình thức ở chung như vậy.
Thoáng chốc tầm mắt hai người đụng vào nhau, giây lát sau Nhã Mạn dời mắt nhìn chỗ khác, ngũ quan ngọt ngào che giấu sự bối rối của cô.
“Đã không liên lạc là tốt, nếu từ nay về sau còn liên lạc với người phụ nữ kia thì không còn là con mẹ nữa, mẹ cũng không thừa nhận có đứa con trai như con.”
“Mẹ…” Lăng Hi Dạ nhíu mày.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không để người khác tin tưởng được ư? Nếu không sao mẹ không ngừng lặp đi lặp lại như vậy.
“Con gọi mẹ là bà nội cũng không được!” Lý Xuân Nhu biết anh ta đang nghĩ gì, không hề nể mặt anh ta, nghiêm mặt, “Ai bảo trước kia con có tiền án rồi, mẹ không tin con cũng là điều bình thường, bây giờ quan trọng nhất là con phải làm cho Nhã Mạn tin con kìa.”
“Vâng, con biết rồi.” Anh ta chỉ có thể đồng ý với bà, nếu không lại nói không dứt.
“Nhã Mạn!” Giọng bà dịu dàng vang lên.
“Dạ!” Ngón tay Tiêu Nhã Mạn nắm chặt dao nĩa, sắc mặt hơi ngại ngùng, đôi mắt hơi rũ xuống.
Lý Xuân Nhu điềm đạm nhìn cô, khóe miệng tươi cười, “Bây giờ Hi Dạ đã biết nó sai rồi, con có thể cho nó một cơ hội không?” Thấy vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn khó xử, “Coi như là nể mặt mẹ được không?”
“Con….” Tiêu Nhã Mạn hơi chần chừ.
“Nhã Mạn, con cũng biết mẹ rất thích con, có con dâu như con là phúc phận lớn nhất đời này của mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự không chiếm được phần phúc phận này sao? Nhã Mạn?” Ánh mắt Lý Xuân Nhu u buồn, sắc mặt đau đớn, chăm chú nhìn Tiêu Nhã Mạn, tựa như nếu Nhã Mạn không đồng ý với bà thì chính là người xấu nhất dưới bầu trời này.
Thấy thế, trong lòng Tiêu Nhã Mạn càng xoắn xuýt, thả dao nĩa trong tay xuống, tay đút dưới đáy bàn, hai tay cuộn chặt vào nhau, cánh môi hồng phấn khẽ mấp máy, như là đang do dự hoặc như đang suy nghĩ.
“Mẹ!” Lăng Hi Dạ không nhìn nổi, “Mẹ đừng ép cô ấy, là con không tốt, vì con nên mẹ mới không có người con dâu tốt như vậy, đều tại con, mẹ phải để Nhã Mạn suy nghĩ thấu đáo đã!” Anh ta không muốn ép cô, anh ta tin theo tình hình ở chung hiện giờ của họ thì anh ta tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cô cũng sẽ tiếp nhận anh ta.
Sắc mặt Lý Xuân Nhu trầm xuống, đôi mắt tĩnh mịch nhìn anh ta, “Đương nhiên chuyện này phải trách con, nếu như không phải con thì hiện tại Nhã Mạn cũng không xa lạ như vậy mà giống như chiếc áo bông với mẹ, đâu như con cả ngày chỉ biết làm mẹ tức giận.” Nói xong giọng hơi nghẹn ngào.
Lúc Lăng Hi Dạ 10 tuổi thì chồng qua đời, bà khổ cực chèo chống cả nhà này, chỉ hi vọng Hi Dạ không thua kém ai, tìm con dâu hiền hiếu thuận với bà, kết quả nó hết lần này tới lần khác không chịu nghe lời, muốn chọc giận bà, vừa ý cô Toa Toa kia.
Nghĩ tới những gì bà nỗ lực, lại không có chồng bên cạnh, trong lòng bà lập tức thấy uất ức.
Người khác ít ra còn có người làm bạn bên cạnh, chăm sóc lẫn nhau, còn bà chỉ có một mình.
“Xin lỗi mẹ!” Lăng Hi Dạ đẩy ghế ra đi tới bên cạnh bà, hai tay còn chưa chạm vào vai bà, đã bị bà đẩy ra, “Bỏ đi, mẹ không muốn con chạm vào mẹ, nếu như con không theo đuổi được Nhã Mạn quay về thì mẹ không nhận đứa con trai này đâu, dù sao đứa con trai này của mẹ cũng chả khác gì những đứa khác, suốt ngày bận bịu, ngay cả thời gian gặp mẹ cũng không có, Nhã Mạn cũng chẳng giống lúc trước, không thân mật trò chuyện, không thường xuyên nguyện ý chuyện trò với mẹ nữa.”
Lăng Hi Dạ nhìn bàn tay bị đẩy ra, giật mình, đáy lòng nặng trĩu, “Mẹ, thật xin lỗi!” Anh ta không biết thì ra mẹ cảm thấy cô đơn như vậy, anh ta cho rằng mời người ở bên cạnh bà thì bà sẽ khác, “Từ giờ về sau con sẽ không thế nữa, mẹ tha thứ cho con được không?”
Hết chương 26