Cố Tuyết Y tìm được Tiêu Nhã Mạn đang mặc sườn xám đỏ chót trong biển người, Lăng Hi Dạ bên cạnh cô liên tục mời rượu với các tân khách, nhưng người uống rượu là phù rể phía sau. LQĐ
Tiêu Nhã Mạn tựa như biết cô đi về bên này, con mắt thoáng cái đối diện với cô, ngũ quan ngọt ngào lập tức cười tươi, giống đóa hoa mặt trời rực rỡ nở giữa trời đất, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, thấp giọng gọi, “Tuyết Y!”
Lăng Hi Dạ đang mời rượu theo Tiêu Nhã Mạn nhìn qua, đáy mắt xuất hiện vẻ ôn hòa, lộ ra khí thể nho nhã vô cùng tinh tế.
Cố Tuyết Ý từ từ bước tới, Vương Tiểu Vi đi theo sau lưng cô, trên người cô không tự chủ bắn ra hơi thở lạnh nhạt không màng danh lợi bẩm sinh, lúc cô đi qua các tân khách đều nhìn về phía cô, có một số người biết cô là người phụ nữ bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, không ngừng gật đầu chào cô, trên mặt không che dấu vẻ nịnh nọt.
Ánh mắt cô nhìn thẳng Tiêu Nhã Mạn, không thèm để ý nét mặt và vẻ nịnh nọt của bọn họ, phảng phất như cô là đóa hoa sen cao quý trong đầm nước, nở dưới bùn mà không bị nhiễm, tinh khiết như tuyết.
Con mắt Cố Tuyết Y nhìn người Tiêu Nhã Mạn từ trên xuống dưới, đôi mắt màu hổ phách lộ vẻ khen ngợi, cười nói. “Hôm nay cậu mặc chiếc sườn xám này thật sự rất đẹp, tớ tin mẹ nuôi bà ấy tốn không ít tâm tư để chọn cho cậu.”
Tiêu Nhã Mạn cười khẽ, giữa hàng lông mày lộ vẻ vui sướng, con mắt như bầu trời lóe sáng những vì sao, chói mắt mà mỹ lệ, “Cảm ơn Tuyết Y khen nhé.” Ngay cả giọng cô cũng không che dấu được niềm vui.
Cố Tuyết Y tiến lên trước một bước, nói khẽ bên tai Nhã Mạn, “Chú ý đừng để thân thể quá mệt mỏi!”
Tiêu Nhã Mạn cười gật đầu.
“Tiểu thư Cố, nếu tiếp đãi không tới nơi xin thứ lỗi!” Lăng Hi Dạ nhìn Cố Tuyết Y, lại liếc nhìn thoáng qua Vương Tiểu Vi, giọng khách khí nhưng không xa cách.
“Đâu có, là tiên sinh Lăng anh quá khách sáo.” Nét mặt Cố Tuyết Y bình thản, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng nhìn Lăng Hi Dạ, giọng cũng như Lăng Hi Dạ, khách sáo nhưng nghe thì không làm người ta cảm thấy xa cách, thực tế bây giờ cô đang đứng trước mặt Nhã Mạn nên cô không thể lộ chán ghét Lăng Hi Dạ.
Cô nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Tớ phải về rồi, chúng ta chụp một tấm hình đi!”
Tiêu Nhã Mạn cười cười, gật đầu nói được, cô biết Tuyết Y còn muốn về đánh bản thảo, nếu như đánh không kịp thì tối nay cậu ấy phải thức đêm, cô vẫy tay, nhà nhiếp ảnh của công ty tổ chức lễ cưới lập tức đi tới.
Khi mấy cô mỉm cười nhà nhiếp ảnh tới gần chụp một tấm.
“Nhã Mạn, phiền cậu nói giúp với mẹ nuôi một tiếng, tớ phải về.” Trước lúc đi Cố Tuyết Y dặn Tiêu Nhã Mạn.
“Ừ!”
Trong mắt Tiêu Nhã Mạn đầy ý cười tiễn Cố Tuyết Y.
Lăng Hi Dạ nhìn bóng lưng Cố Tuyết Y và Vương Tiểu Vi, trong mắt tò mò phức tạp, lạnh nhạt thờ ơ hỏi, “Chị em tốt của em quen thiếu chủ Bách Lý khi nào?”
Sau khi anh ta về nước thì bận quản lý chuyện công ty, rất ít khi nghe tin về Bách Lý Hàn Tôn, nếu như không phải hôm nay Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện, anh ta cũng không biết Bách Lý Hàn Tôn lại có thể nghiêm túc và cưng chiều với một cô gái như vậy.
Chứng kiến hàng loạt hành động của Cố Tuyết Y, e rằng Cố Tuyết Y còn không biết Bách Lý Hàn Tôn cưng chiều cô! Vì cô, ngay cả bạn bè anh em tốt là anh ta đây Bách Lý Hàn Tôn cũng cam lòng vứt bỏ không để ý.
“Tuyết Y quen thiếu chủ Bách Lý trong một lần xem mắt, là mẹ em giới thiệu làm quen.” Tiêu Nhã Mạn cười lòng không phòng bị nói, trong mắt tinh khiết như nước, sạch sẽ đến mức chút tạp chất cũng không có.
Lăng Hi Dạ nhìn Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt xẹt qua vẻ hoang mang. Xem mắt? Thiếu chủ Bách Lý sao có thể chạy đi xem mắt? Hơn nữa còn do Giang Hiểu Cầm giới thiệu? Trong chuyện này nhất định có gì đó kỳ lạ.
Dừng trên nụ cười ngây ngô xán lạn của Tiêu Nhã Mạn, đột nhiên trong lòng anh ta trào ra cảm giác xấu hổ, vội dời tầm mắt, sau đó cùng mời rượu các tân khách.
Tiêu Nhã Mạn nhìn anh ta, đáy mắt trong veo đầy hoang mang và mờ mịt, rốt cuộc anh sao vậy?
***********************
Cố Tuyết Y đi ra thang máy, một người đàn ông đi về phía cô, bên ngoài áo khoác tây trang màu đen đeo bảng hiệu “Quản lý đại sảnh.”
Anh ta khom lưng với Cố Tuyết Y, cung kính nói, “Tiểu thư Cố! Thiếu chủ đang chờ ngài bên kia!”
Cô nhìn dọc theo động tác tay, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng ngồi trên sofa bằng da thật dành cho anh, cảm giác như hoàng đế cổ đại ngồi ghế rồng, khí chất kiêu căng lạnh lùng bao quanh anh, quản gia Phó đứng sau lưng anh, càng tôn thêm vẻ cao quý vô thường của anh.
Dường như anh nghe giọng của quản lý đại sảnh, chậm rãi nhìn về phía cô, ưu nhã đứng dậy, quản gia Phó kính cẩn tiến lên sửa sang lại âu phục cao quý cho anh, chiếc cằm cao ngạo như quý tộc châu Âu lạnh lẽo, đối với động tác của quản gia Phó như đã thành thói quen, chờ quản gia Phó hơi cúi đầu anh mới bước đi tới.
Cố Tuyết Y nhìn anh, vẻ mặt tĩnh mịch, quản gia Phó phía sau anh hành lễ với cô, cô khẽ gật đầu đáp lễ.
Mặt Bách Lý Hàn Tôn không biểu tình gì, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, “Chúng ta về đi!” Giọng nói chứa khí phách trời sinh.
Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng cao ngất của anh, tay không giãy dụa tùy ý anh nắm, lòng bàn tay truyền đến khí lạnh thuộc về anh, dần dần, tay cô gần như cũng lạnh lẽo.
Ra cửa chính khách sạn, bầu trời như nhuộm đỏ, ánh chiều chiếu rọi, không nóng bức như giữa trưa, thủy tinh khúc xạ tia sáng cũng không chói chang như ban trưa.
Cửa ra vào có hai hàng nhân viên khách sạn đứng, vài quản lý khách sạn thấy mấy người Bách Lý Hàn Tôn đi ra lập tức tiến lên, sau đó nhân viên bảo vệ cưỡng chế cản trở các phóng viên truyền thông, càng không cho phép phóng viên truyền thông chụp ảnh họ.
Xe Bentley RV đen cao quý, tài xế mặc đồng phục màu trắng cúc áo màu vàng xuống xe mở cửa.
Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn tuấn mỹ như Thần mặt trời Apollon lạnh lùng cao quý, anh nắm chặt tay cô, từng bước đi trên thảm đỏ.
Ánh nắng chiều màu đỏ rải khắp, cô đuổi kịp bước chân anh, từng bước đi tới……
Bây giờ, họ đang đi là thảm đỏ kết hôn, bong bóng rực rỡ đủ màu bay trên không trung, không ngừng bay lên cao….
Trong mơ hồ cô nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ!
Gió nhẹ thổi tới, cô nghe hương vị mát mẻ, ngực phập phồng hít thở một hơi thật sâu, cảm giác thể xác và tâm hồn vô cùng thoải mái, nhưng khi nhìn thấy đám người đông nghìn ngịt, vẻ mặt trắng noãn của cô bình tĩnh thong dong, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch như bầu trời bao la, đôi môi hơi mím chặt.
Bách Lý Hàn Tôn phát hiện bàn tay nhỏ bé trong tay anh hơi cứng lại, ngón tay anh khẽ vuốt ve lưng cô, cảm giác này như đang an ủi hoặc cũng như đang dụ dỗ cô, bảo cô nhẫn nại chút xíu nữa là ổn.
Trong lòng bàn tay hơi tê dại ngứa ngáy, mày rậm của Cố Tuyết Y khẽ chau lại, tầm mắt từ trong đám người thu về, khóe mắt liếc gò má anh, truyền tin hỏi anh có chuyện gì.
Bách Lý Hàn Tôn sải bước đi tới, không nhìn cô.
Khi họ ngồi phía ghế sau, lái xe đóng cửa rồi vòng qua vị trí lái xe mở cửa ngồi vào.
Xe Bentley RV màu đen chậm rãi chạy đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
*************
Một ngày mới.
Trên chiếc chăn được trang trí hoa văn cổ xưa, nhìn thì biết giá tiền không rẻ, thân thể Cố Tuyết Y theo đồng hồ sinh học dậy lúc 8 giờ, vén chăn lên xỏ xép bông vào.
Kéo màn ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, cô nhắm mắt lại, đợi sau khi thích ứng mới chậm rãi mở mắt, mở cửa sổ thủy tinh ra, nhìn phong cảnh thế ngoại đào viên ngoài kia. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên những giọt sướng trên thảm cỏ sáng lấp lánh như thủy tinh đang chiếu sáng, gió thổi cây hoa đào, cánh hoa hồng phấn bay khắp bầu trời, nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh nắng, nhánh cây khẽ đong đưa, trên mặt loang lổ nhiều điểm sáng, từng đợt mùi hoa đào thơm ngát thổi thấm vào tim gan, thỉnh thoảng còn có cả tiếng chim hót.
Cố Tuyết Y đứng trước cửa sổ duỗi chiếc lưng mỏi, sau đó bắt đầu rửa mặt, thay đồ ngủ gấp chăn mền.
Vừa mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm lựng tràn ngập trong không khí, Cố Tuyết Y đi vào phòng bếp.
Thấy Vương Tiểu Vi mặc tạp dề đang xào đồ ăn trước bếp, cô ấy nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt hiện vẻ sợ sệt, trên mặt mang nụ cười chuyên nghiệp nhưng không xa cách, “Tiểu thư ngài tỉnh rồi ạ! Một phút nữa là có thể ăn sáng được!” Sáng hôm nay đồng hồ báo thức của điện thoại không reo, cô ngủ quên, bây giờ cô sợ tiểu thư sẽ trách tội cô tại sao muộn rồi mà chưa làm xong bữa sáng.
Cố Tuyết Y mỉm cười lạnh nhạt, “Không sao, từ từ đi.” Sau đó cô nhìn Vương Tiểu Vi rồi ra khỏi phòng bếp đi tới phòng khách ngồi xuống sofa.
Hết chương 42