“Cổ Thục Anh, vậy chúng ta mỏi mắt chờ đi!” Cố Tuyết Y cười lạnh, “Đừng tưởng Mộ Tâm Nghiên là đối thủ của tôi, cô ta chẳng qua cũng chỉ là con giun đáng thương thôi, ngay cả bị bà lợi dụng cũng không biết.” Đoạn cô chuyển sang nhìn quản gia Phó bên cạnh Cổ Thục Anh, “Ngay cả ông ta cũng phái tới bên quân cờ Mộ Tâm Nghiên, nhưng người nhà họ Mộ biết rõ mục đích của bà không? Nếu như biết Mộ Tâm Nghiên chỉ là kẻ đáng thương bị hi sinh trên thương trường.” Khóe miệng cong miệng chế giễu. LQĐ
Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có mình cô ta không biết bị Cổ Thục Anh lợi dụng.
Quản gia Phó đến bên cạnh Mộ Tâm Nghiên không chỉ thể hiện Cổ Thục Anh ủng hộ Mộ Tâm Nghiên hết mình, mà ngay cả mọi hành động của Mộ Tâm Nghiên đều báo cáo cho Cổ Thục Anh, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô rất khẳng định người bên cạnh không nhắc nhở cô ta là dụng ý của quản gia Phó.
“Người như vậy có tư cách gì trở thành đối thủ của tôi hả?” Cô hoàn toàn không cần làm gì nhiều, chỉ cần nói chuyện Cổ Thục Anh lợi dụng cô ta cho cô ta biết, với tính tình thề không bỏ qua của Mộ Tâm Nghiên nhất định sẽ ầm ĩ, đến lúc đó phóng viên truyền thông sẽ chụp được ảnh, người bị ném ra khỏi nhà gia tộc Bách Lý chính là Cổ Thục Anh.
Cố Tuyết Y nói xong thấy Cổ Thục Anh đè nén tức giận, cô cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi phòng khách.
Quản gia Phó nhìn theo bóng lưng Cố Tuyết Y, hơi khom lưng nói, “Cần tôi nói nhân viên bảo vệ giữ cô ta lại không?”
“Không cần, sau này tôi muốn khiến Cố Tuyết Y quỳ xuống để cầu xin tôi tha thứ.” Ánh mắt độc ác của Cổ Thục Anh hiện vẻ lạnh lùng.
Trên lầu.
Mộ Hòa Húc đưa Mộ Tâm Nghiên đi nghỉ một lát rồi anh ta đi tới trước cửa sổ.
Nhìn bầu trời bao la vô hạn vô biên, khoảnh khắc đó anh ta thấy bóng hình xinh đẹp của Cố Tuyết Y đang đi tới, anh ta hơi nhíu mày, đồng tử nghĩ tới điều gì đó nên hơi hoang mang.
Cố Tuyết Y lên xe, xe chậm rãi khởi hành.
*******************************
Trên xe.
Cây cối không ngừng lùi phía sau, ngón tay Cố Tuyết Y chống cằm, không khí tươi mát, bên trong xe lại có hương thơm nhàn nhạt.
Bách Lý Hàn Tôn liếc nhìn cô, “Bà ấy nói gì với em?” Từ lúc lên xe liền ngây người, không nói một câu.
Đáy lòng anh lơ lửng, lo lắng cho cô.
Cô vẫn không lên tiếng.
Anh lại nói tiếp, “Nếu bà ấy nói mấy lời khó nghe với em, anh đừng để trong lòng, nếu không thì em nói với anh đi, tất cả mọi chuyện đều có anh ở đây.”
“Em không sao.” Cô quay đầu nhìn anh, khóe miệng cười nhàn nhạt.
“Em xác định không việc gì?” Anh nhíu mày rậm.
Chỉ là nhìn nét mặt của cô mà nói không việc gì thì anh chẳng thể tin.
Sau đó lại hỏi tiếp, Cố Tuyết Y vẫn không nói gì.
Về đến nhà, Bách Lý Hàn Tôn gọi điện cho Trì Đông Quân nói không tới công ty, anh ở nhà với cô.
Cố Tuyết Y thay quần áo, rửa mặt rồi lên giường ngẩn người tiếp.
Chăn mỏng đắp trên người, lộ ra ngũ quan xinh xắn, đôi mắt trong veo như nước suối u ám xuống, giống như mất đi linh hồn.
Bách Lý Hàn Tôn thầm than một hơi, xoay người ôm cô vào trong ngực.
Mặt vùi sâu giữa cổ cô.
“Nếu em không nói chuyện giữa em và bà ấy cho anh, vậy anh tự mình đi hỏi bà ấy.” Giọng bá đạo vang lên bên tai cô, “Anh còn sẽ trừng phạt em.” Trừng phạt cô vứt anh lại, tự mình thừa nhận mọi chuyện.
“Hàn Tôn, từ trước tới giờ anh và mẹ anh ở chung đều như vậy phải không? Rốt cuộc vì chuyện gì mà biến thành như vậy?” Cô cảm thấy trước kia mỗi lần nhắc tới Cổ Thục Anh thì trong mắt anh giảm dần sự tôn trọng, ngay cả cô cũng cảm thấy không bình thường.
Lần này trở về, vấn đề giữa họ còn nghiêm trọng hơn cả cô tưởng tượng.
Bách Lý Hàn Tôn giật mình, ánh mắt lóe lên một cái, “Từ mười mấy năm trước anh và bà ấy đã như vậy, vì sao em hỏi thế? Không phải bà ấy nói gì với em đấy chứ?” Sớm biết như vậy thì anh đã đi vào cùng cô, có lẽ bây giờ anh cũng sẽ chẳng nóng lòng muốn biết nội dung hai người nói chuyện.
“Là liên quan tới em sao?” Cố Tuyết Y bình tĩnh nhìn anh, “Là liên quan đến em cho nên quan hệ giữa anh và mẹ anh ầm ĩ bế tắc như vậy sao?” Thậm chí ngay cả chuyển đổi vị ví của anh cũng đã có trong đầu Cổ Thục Anh, thể hiện Cổ Thục Anh vô cùng hận cô, không hề muốn gặp cô chút xíu nào.
“Một nửa thôi.”
Đồng tử Cố Tuyết Y không che giấu sự hoang mang ngóng nhìn anh.
“Nguyên nhân ba anh mất là một tay bà ta bày ra, bà ta muốn lấy hết tài sản gia tộc Bách Lý, đáng tiếc ba anh đã sớm bảo luật sư lập di chúc anh là người thừa kế, ba anh mất, anh phải trở về Pháp làm người thừa kế tất cả của ông, có một khoảng thời gian anh không ngừng học tập, lại muốn kinh doanh công ty cho tốt, lúc ấy đám chú họ anh họ ai cũng nhìn lăm lăm vị trí này của anh, kể cả bà ta cũng vậy, chính lúc này nhà họ Mộ muốn liên hôn với nhà họ Bách Lý, anh biết rõ mấy chuyện này là do Cổ Thục Anh và nhà họ Mộ đã bàn bạc xong kế hoạch, anh từ chối, anh phá hỏng hiệp nghị giữa bọn họ, sau đó bà tai phái người điều tra mọi chuyện trong nước của anh, rồi điều tra ra em. Anh biết bà ta sẽ ra tay với em, anh vội vàng về nước, đáng tiếc lúc đó nhà của em đã sớm dọn đi, anh phái mọi người điều tra nhưng không nhận được tin tức của em, anh lại không thể không trở về Pháp, về sau anh mới biết những người kia có báo tin của em cho anh, là quản gia Phó hủy tin của em đi, quản gia Phó luôn bên cạnh Cổ Thục Anh, nên mới khiến anh không thể tìm thấy em.” Đám người đó mãi không báo được tin cho anh, anh đuổi cả đám đi, không nghĩ tới bọn họ tìm ra tin tức của cô, nhưng lại không truyền được tới tai anh.
Nếu như họ không gặp nhau ở nhà hàng Tây, chỉ sợ sẽ mất cô mãi mãi.
Anh ôm chặt eo cô, người cô dán sát vào anh, cảm giác nhiệt độ trên người cô và hương hoa hồng nhàn nhạt, anh mới giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Khi đó cô còn đang nghĩ, quản gia Phó chăm sóc anh nhiều năm như vậy, quản gia Phó chỉ làm sai một chuyện nhỏ mà lại đuổi đi, có thể quá đáng không, thì ra anh biết quản gia Phó là người của Cổ Thục Anh. Đôi mắt như ngọc lưu ly thoáng hoang mang, mày rậm nhíu chặt, “Em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, chẳng phải lúc đó Cổ Thục Anh đang điều tra em sao? Theo lý thì không biết kết quả nhanh như vậy, sao Mộ Tâm Nghiên lại biết sự tồn tại của em? Thì ra là quản gia Phó nói cho bọn họ biết hết tất cả mọi chuyện của em, đây không phải là…”
Cố Tuyết Y đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt không che giấu được biểu hiện giật mình.
“Rốt cuộc là gì?” Bách Lý Hàn Tôn hỏi tới.
“Chuyện Mộ Tâm Nghiên bỏ thuốc em, Cổ Thục Anh biết rõ, bà ta muốn mượn tay Mộ Tâm Nghiên diệt trừ em, lúc đó em đang sốt, bà ta liền tới nhà em tìm mẹ em, sau đó xảy ra một chuyện.” Như đang che giấu chuyện nào đó, cô vội rũ mắt xuống, không nhìn anh.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua cho nên Bách Lý Hàn Tôn không chú ý tới ánh mắt lảng tránh của cô.
“Hôm nay em có gặp Mộ Tâm Nghiên ở đó không?”
“Không gặp.” Cố Tuyết Y không hề nghĩ ngợi nói.
“Nhất định Mộ Tâm Nghiên đang ở trên lầu, mà ngay cả Mộ Hòa Húc cũng ở đó.”
Anh xuống xe để mở cửa cho cô thì phát hiện một ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của họ.
“Bọn họ có mặt hay không cũng chẳng liên quan tới chúng ta, nhưng rất khẳng định bước tiếp theo bọn họ sẽ đối phó với anh, anh cẩn thận bọn họ một chút.” Không biết bọn họ sẽ có quỷ kế gì.
Anh cười dịu dàng, đôi mắt màu mực đầy mềm mại nhìn cô. “Em yên tâm, anh sẽ chú ý bọn họ.”
“Em đây cần giúp anh làm gì không?” Cô không muốn cứ trốn tránh sau lưng anh mãi, hưởng thụ sự bảo vệ và tình yêu của anh, cô muốn giúp anh.
“Ừm…” Đầu óc anh nghĩ tới trăm ngàn ý tưởng.
“Cần nghĩ lâu như vậy sao?” Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y có chút không vui.
Anh mỉm cười nhìn cô.
Cô đối mặt với anh, giật mình một cái, cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Rất nhanh cô thấy bàn tay đặt trên lưng cô dưới tấm chăn chạm rãi vuốt ve đi lên.
Trong lòng cô lập tức mờ mịt, không hiểu nhìn anh.
Họ thường xuyên lau súng cướp cò, nhưng đều bị anh ngăn cản chuyện xảy ra tiếp theo, sao hôm nay…..
“Trước kia anh thấy chúng ta nên cử hành hôn lễ mới tiến hành, nhưng bây giờ anh thấy để em mang bầu cục cưng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.” Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn đứng đắn nhìn cô, tay đã bắt đầu cở bỏ áo ngủ của cô.
Trong tay là sự mềm mại, anh yêu thích không nỡ buông tay, không ngừng vuốt ve.
Cô cười đáp lại anh, “Được lắm! Em muốn sinh cục cưng, sinh ra một Hàn Tôn nhỏ, đó là chuyện giỏi giang cỡ nào.” Cô hiểu lý do trong lòng anh lo được lo mất, không phải họ không đủ yêu nhau mà là có quá nhiều người muốn phá hỏng hạnh phúc của họ. Bọn họ có thể vừa hạnh phúc vừa diệt trừ những người kia, mà không phải đợi diệt trừ những người kia rồi mới sống hạnh phúc.
Trong khoảnh khắc khuôn mặt tuấn mỹ khẽ ngẩn ngơ, ngừng hết mọi hành động trong tay, nhìn cô, “Vì sao không sinh Tuyết Y nhỏ? Anh thích Tuyết Y nhỏ.” Như vậy rất giống nhìn thấy cô lúc còn nhỏ.
“Hình như chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định được, là phải sinh ra mới biết chứ.” Cố Tuyết Y lập tức cảm thấy họ tựa như đôi trẻ ngốc nghếch, rảnh rỗi ngồi thảo luận những vấn đề ngu ngốc, nhưng trong lòng cô thấy vô cùng ngọt ngào, cô thích cảm giác này.
“Không được, em nhất định phải sinh một Tuyết Y nhỏ.” Bách Lý Hàn Tôn như đang hạ quyết tâm, vẻ mặt quật cường, tựa như Cố Tuyết Y mà không vâng thì sẽ bị đè xuống.
Cố Tuyết Y nhìn anh, khóe miệng màu hồng cười yêu mị, ánh mắt tinh khiết như yêu tinh, như biển rộng vô hạn vô biển, cảm giác như như thể đang muốn bao chặt anh, kéo anh sa vào lòng cô, ở đó mãi không cho anh có cơ hội ra ngoài.
Ngón tay thon dài khẽ trêu chọc sượt qua gò má anh, khiến anh tê dại run rẩy một hồi.
Ánh mắt nhìn cô càng lúc càng nóng rực, như ngọn lửa, bất cứ lúc nào cũng nuốt trọn cô.
Xoa nắn lấy mềm mại, sự đàn hồn khiến người ta nghiện, lực độ anh càng lúc càng mạnh….
Khuôn mặt tinh xảo mềm mại yêu mị, cánh môi khẽ nhấp nháy, hàm răng trắng muốt cắn lấy môi dưới, ánh mắt tràn ngập dục vọng.
Hết chương 29