Trải qua hai ngày ở chung, cô phát hiện vẻ mặt Cố Tuyết Y luôn lạnh nhạt, nhưng đối xử với cô rất tốt, thi thoảng Tuyết Y không viết tiểu thuyết hai người sẽ nói chuyện, hai người ở chung giống như chị em vậy. LQĐ
Cho nên Vương Tiểu Vi sẽ lộ ra tính cách đơn thuần chân thật trước mặt Cố Tuyết Y, “Hơn nữa nếu bị thiếu chủ đuổi việc thì ở thành phố D không ai muốn thuê em nữa, tiểu thư ngài đừng hại em! Nhanh thay váy được không? Em sợ thiếu chủ đợi ở ngoài lâu sẽ trách tội em.”
“Tôi không muốn thay.” Cô không muốn tới hiện trường hôn lễ khiêu khích nhiều người chú ý, cô không thích cảm giác đứng trước mắt bao người.
Cô thích trốn trong góc phòng, lặng lẽ nhìn mấy người Nhã Mạn và Giang Hiểu Cầm.
“Nhưng….” Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt đượm buồn, cô không muốn làm khó Tuyết Y, nhưng cô lại không cách nào ăn nói với thiếu chủ, bây giờ tình hình khá khó xử.
Trong phòng khách.
Bách Lý Hàn Tôn ngồi trên sofa sang quý bằng da thật, hai chân thon dài lười biếng vắt ngang, ngón tay giơ ly thủy tinh, lắc lắc rượu vang trong ly, hương vị dễ chịu lan tỏa, thân hình cao ngất tản ra khí chất đế tôn cao cao tại thượng, vẻ mặt điển trai kiêu căng như Thần mặt trời Apollon lạnh lùng, đường cong cằm như quý tộc châu Âu bá đạo.
Đi theo phía sau là quản gia Phó và chuyên viên trang điểm cho Cố Tuyết Y.
Thời gian tích tắc từng giây trôi qua, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn quản gia Phó.
Quản gia Phó lập tức khom lưng gật đầu, đi tới phòng Cố Tuyết Y.
Trong phòng.
Hai người Cố Tuyết Y và Vương Tiểu Vi nghe tiếng quản gia Phó nói chuyện và tiếng gõ cửa, liếc nhìn nhau, so với vẻ mặt Vương Tiểu Vi tràn đầy lo lắng, có chút không biết làm sao nhìn Cố Tuyết Y, thì vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cửa phòng, giống như xuyên qua chất liệu bằng gỗ có thể nhìn thấy quản gia Phó, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng như hồ nước bị đóng băng, nói, “Nếu muốn tôi thay chiếc váy này vậy thì cứ tiếp tục chờ xem!”
Quản gia Phó đứng ngoài cửa phòng vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt nghệt ra, sau đó quay lại cung kính nói nhỏ bên tai Bách Lý Hàn Tôn, ngay lúc trong lòng quản gia Phó suy nghĩ Bách Lý Hàn Tôn nhất định sẽ tức giận thì ngược lại vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng kiêu căng.
Con mắt màu mực nâng lên nhìn quản gia Phó, đáy mắt âm trầm như mùa đông lạnh lẽo, đôi mắt lướt về sau lưng quản gia Phó, rơi vào trên đồng hồ treo tường, giọng trầm thấp nhưng không lạnh như ngày trước, “Nếu cô ấy không muốn thay vậy thì trực tiếp đi tới hiện trường hôn lễ thôi!”
Trên xe.
Từ trước đến này sắc mặt Cố Tuyết Y luôn lạnh nhạt lần đầu tiên ngẩn ngơ trước mặt Bách Lý Hàn Tôn.
Trong lòng cô cho rằng Bách Lý Hàn Tôn tuyệt đối không cho phép cô không thay váy mà đi dự hôn lễ, không nghĩ tới anh thế mà đồng ý yêu cầu của cô, ngược lại khiến cô có chút không quen.
Không rõ mục đích Bách Lý Hàn Tôn làm như vậy làm gì?
Bách Lý Hàn Tôn ngồi đối diện cô như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, sau đó lạnh nhạt nói, “Em không thay lễ phục là vì em không muốn mọi người chú ý tới em, nhưng điều này em nhất định đã sai.”
Cố Tuyết Y tỉnh lại từ trong mạch suy nghĩ, đôi mắt màu hổ phách của cô mỹ lệ như ngọc lưu ly, lạnh lùng như băng đá, yên lặng nhìn Bách Lý Hàn Tôn cao ngạo, không nói gì, nhưng dường như đang hỏi tại sao anh lại nói như vậy.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn đen như đêm tối, ngắm Cố Tuyết Y, một lát sau nhắm mắt lại, giữa đôi lông mày còn xuất hiện sự vui vẻ, đáng tiếc Cố Tuyết Y không phát hiện.
Đến khách sạn Bách Lệ, tòa nhà lộng lẫy, trang thiết bị cao cấp, thủy tinh dưới ánh mặt trời lấp lánh như pha lê.
Hôm nay là ngày tập đoàn Lăng thị và tập đoàn Tiêu thị kết thông gia, không ít phóng viên truyền thông nghe tiếng mà đến vây ở cửa ra vào, đủ loại xe hàng hiệu sáng bóng, nhiều không kể xiết.
Lập tức, trong khách sạn một đám ăn mặc tây trang cấp cao và nhân viên chủ quản, đứng xếp thành hai hàng bên ngoài cửa khách sạn.
Đối với hành động của bọn họ, trong lòng ai cũng rất tò mò lát nữa sẽ có nhân vật lớn nào tới.
Khách sạn Bách Lý này rất nổi tiếng, là khách sạn cao cấp 5 sao bậc bạch kim, gia đình bình thường không vào nổi, ra vào hàng ngày đều là những người có tiếng tăm và nhân vật lớn có tiền, nhưng chưa từng có cảnh nhiều quản lý cấp cao và nhân viên chủ quản tự mình ra nghênh đón như lúc này.
Phóng viên truyền thông chen chúc không nhường nhau, ánh đèn không ngừng chớp bấm tách tách –
Một chiếc xe Bentley RV sang quý kiêu sa dưới ánh mặt trời chạy tới, bảo vệ khách sạn cản đám phóng viên truyền thông chen lấn, còn ra lệnh phóng viên truyền thông thu hồi máy quay và máy chụp hình.
Càng yêu cầu như vậy, các phóng viên truyền thông càng tò mò rốt cuộc trên xe là nhân vật lớn nào.
Trong xe.
Cố Tuyết Y nhìn đám phóng viên truyền thông chen chúc bên ngoài, ánh đèn chớp lóe liên tục, ngũ quan xinh xắn của cô tựa như tuyết lạnh mùa đông, đôi mắt trong trẻo dưới mắt kính co rút lạnh lẽo, cánh môi mềm mại có chút căng cứng.
Một thân váy màu xanh nhìn cô như bình thường nhưng lại tản ra khí chất cao quý và xa cách.
Ngón tay trắng noãn chậm rãi cuộn chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô vẫn không phát hiện, bây giờ tất cả tâm tư cô đều đặt trên suy nghĩ làm thế nào để không khiến đám phóng viên truyền thông này chú ý tới cô, cô không muốn rước lấy quá nhiều người để ý.
Đôi mắt ảm đạm như mực của Bách Lý Hàn Tôn chú ý nhất cử nhất động của cô, cằm kiêu ngạo căng cứng, mày rậm hơi nhíu lại, ngón tay với những đốt rõ ràng bao trùm nắm chặt tay cô.
Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần, đồng tử tĩnh mịch từ cánh tay mình nhìn về phía anh, trong lòng không hiểu anh cầm lấy tay cô là muốn làm gì.
Sau đó Bách Lý Hàn Tôn kéo tay cô tới trước mắt mình, chậm rãi đẩy từng ngón tay cô ra, lòng bàn tay hơi xước nhưng không chảy máu.
Hết chương 28