Bách Lý Hàn Tôn bình tĩnh đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô.
Vài phút đồng hồ trôi qua, súc miệng xong, ngũ quan trong suốt của Cố Tuyết Y nhìn anh trong gương, không lên tiếng.
Trong tay Bách Lý Hàn Tôn mang theo khăn lông lau mặt, hai người đối nghịch hồi lâu, trong lòng Cố Tuyết Y bất đắc dĩ thở dài nhìn anh, đôi mắt lạnh nhạt thoáng sáng lên, trong thoáng chốc tựa như bầu trời đầy sao, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt biển tĩnh lặng.
“Giúp tôi rửa mặt đi!” Cô tin nếu như cô không mở miệng nói câu kia, chỉ sợ bầu không khí họ đối nghịch như vậy còn tiếp tục lâu lắm.
Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cong lên đi tới, ngón tay với những khớp xương rõ ràng vặn mở vòi nước, tiếng nước chảy ra rào rào, anh thấm ướt khăn mặt, vắt khô, lặp đi lặp lại hai lần.
Dưới ngọn đèn sáng trắng, Cố Tuyết Y nhìn gò má anh, đường cong cao quý như quý tộc châu Âu và rất hoàn mỹ, lần này nhìn không giống với lúc trước cô nhìn.
Cô ngó băng gạc trong lòng bàn tay, hoảng hốt thất thần.
Tối qua nhìn thấy người kia cẩn thận căng thẳng băng bó cho cô như vậy, cảm giác tựa như cô là báu vật quý giá nhất trên toàn thế giới.
Cảm giác được người khác quý trọng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, đã lâu cô không cảm nhận được.
Nhìn anh một lần lại một lần rửa sạch khăn mặt, trong lòng cô lập tức tuôn trào cảm xúc khó hiểu.
Đường đường một thiếu chủ như anh mà làm như vậy thật không dễ dàng gì, đổi lại là người đàn ông khác có lẽ sẽ không làm được như vậy đâu!
Nhưng, từng màn trong quá khứ hiện lên trong đầu cô, cô thực sự……
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ, lại giặt sạch khăn mặt, tiếp tục vắt khô, anh xoay người thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, đôi mắt màu mực tĩnh mịch, ẩn chứa sự khác thường.
Đôi tay mở khăn ra đặt trên tay mình, khăn lông mềm mại xoa lên mặt cô, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Nhiệt độ ấm áp, Cố Tuyết Y từ trong suy nghĩ quay về, đôi mắt mỹ lệ như ngọc lưu ly lẳng lặng đối mặt anh.
Anh ngưng mắt nhìn cô.
Trong thoáng chốc, phảng phất như trời đất đều yên tĩnh, tựa như chỉ có hương hoa đào nhàn nhạt xen giữa tiếng hít thở của họ.
Tay anh không tự chủ dừng lại, anh nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo thực sự khiến cô thoạt nhìn rất xinh đẹp!
Nhất là khi cô không đeo kính, đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất như có thể nói sự lạnh nhạt tĩnh mịch là dấu hiệu chứng tỏ cô đã tức giận, không thể nghi ngờ là chẳng hề giống người khác.
Dưới ánh đèn, ánh sáng khúc xạ ra từng vầng sáng, vòi nước chảy róc rách.
Tất cả đều giống như bị ma chú đóng băng lại.
Ngay lúc đó tiếng đập cửa thùng thùng truyền tới, thành công phá vỡ ma chú này.
Hai người giật mình hoàn hồn.
Đôi mắt anh sáng rực, nhìn sợi tóc rối bời của cô.
Cô nhìn lồng ngực anh, loáng thoáng thấy được da thịt mịn màng của anh.
Bất chợt gò má cô đỏ ửng, đôi mắt trấn tĩnh lạnh nhạt lần đầu tiên giật mình luống cuống, vội nhìn sang chỗ khác.
Bách Lý Hàn Tôn buông khăn trong tay anh ra, anh thấy mặt cô đỏ ửng, lập tức lông mày không tự chủ nhíu lại.
“Có phải vừa rồi tôi lau làm em đau à, sao mặt em nhìn đỏ như vậy, có phải đau lắm không?”
Ngón tay Cố Tuyết Y che miệng ho khan vài tiếng, da thịt màu ngà càng thêm đỏ ửng, giống như trái cà chua chín mọng sáng bóng.
Ngọn đèn màu trắng, nước ấm bốc hơi giống như sương trắng nhẹ bay, gương nhiễm lên một tầng nước, bóng người trong gương bắt đầu mơ hồ, nhìn thấy lờ mờ.
Đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn lộ vẻ lo lắng, vội vàng thấp giọng hỏi không sao chứ!
Cố Tuyết Y nói không việc gì, chạy ra cửa phòng tắm, giống như đằng sau có sói hung ác đang đuổi theo.
Cửa phòng mở ra, Vương Tiểu Vi nhìn thấy mặt Cố Tuyết Y đỏ au, trong tay mang theo quần áo, vội vàng sượt qua cô, chạy vào thư phòng ầm một tiếng đóng cửa lại.
Vương Tiểu Vi nhìn cửa phòng, đáy mắt xuất hiện vẻ hoang mang, gãi gãi ót, thầm hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sau đó Bách Lý Hàn Tôn im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cô, cô quay người lại thì càng hoảng sợ, sắc mặt hơi tái, cô cố gắng bình tĩnh nội tâm đang rối loạn, khóe môi mỉm cười, cung kính xoay người đồng thời chào hỏi Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn cô một cái, lạnh lẽo hỏi, “Tuyết Y, cô ấy ở đâu?”