Hưu! Hưu! Hưu
Âm thanh lợi khí phá không truyền tới, ba người tuổi ngoài hai mươi vẻ mặt lạnh nhạt chân đạp phi kiếm đáp xuống đại điện Tiêu gia.
- Tiêu gia gia ở đâu, bọn ta phụng mệnh đến đây, nhanh đưa người ra.
Sắc mặt ba người này hết sức lạnh lùng cùng cảm giác cao cao tại thượng, ánh mắt đảo qua mọi người tựa như đang nhìn những con kiến vậy.
Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Văn Đình vội vàng dẫn đám người Tiêu gia ra nghênh đón, khiêm tốn nói:
- Ba vị tiên sư đường xa đến đây, mời vào trong đại đường ngồi uống trà một lát.
Tiêu Thần thầm nắm chặt tay, trong lòng thề rằng mình nhất định sẽ trở hành một đại tiên sư cường đại để cha mẹ nở mày nở mặt.
- Không cần, chúng ta phụng mệnh mang đám trẻ đi tiên môn khảo thí, đang rất vội.
Một gã trẻ tuổi nhướn mày lạnh nhạt nói.
- Dạ, dạ!
Tiêu Văn Đình không dám chậm trễ vội gật đầu đáp ứng.
- Đi!
Ba gã thanh niên lẩm bẩm, chỉ tay vào phi kiếm, thể tích phi kiếm tăng mạnh đủ để cho mấy người đứng bên trên.
- Các ngươi đứng lên theo thứ tự, không phải sợ.
Đám thiếu niên Tiêu gia thấy ba vị tiên sư ngự kiếm phi hành, lại đột nhiên biến nó to ra thì trong lòng cực kì kính sợ, ai nấy đều tự động xếp hàng đứng lên trên cự kiếm.
- Lên!
Đợi đủ người ba gã trẻ tuổi không nói gì thêm, đột nhiên điều khiển phi kiếm bay lên lao vút về phía chân trời, nháy mắt đã biến khỏi tầm nhìn.
Tiêu phụ thấy Tiêu Thần rời đi thì vết thương liền phát tác, sắc mặt trắng bệch vội vã tập tễnh đi ra ngoài.
- Tộc trưởng, tuy Tiêu Thần mang dòng máu Tiêu gia nhưng hoàn toàn không không vừa lòng với chúng ta, vì sao người lại đồng ý cho nó đi tiên môn khảo thí chứ? Lỡ đâu thằng nhóc đó may mắn trở thành tiên sư, trước kia chúng ta đắc tội bọn họ, sau này chẳng phải tự rước phiền toái sao?
Tiêu phụ rời đi, Tiêu Văn Bân oán giận nói.
Tiêu Văn Đình cười:
- Tam đệ yên tâm, thằng nhóc Tiêu Thần kia tố chất thân thể cực kém, nhìn như kẻ sắp chết làm sao được tiên sư lựa chọn, ngươi cứ yên tâm đi.
Hắn thầm nghĩ người có khả năng lớn nhất trở thành tiên sư chỉ có con hắn, Tiêu Lân, dù sao lúc nãy mình cũng đã cho nó mang theo đồ vật kia...
Lướt qua từng dải mây trắng, từng trận gió mãnh liệt quét qua, đụng phải cũng đủ để làm mù mắt.
Tiêu Thần đứng sau cùng với một người đàn ông trên phi kiếm, chỉ càm thấy gió thổi vù vù bên tai, hai tay nắm chặt cố gắng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Kẻ điều khiển phi kiếm cũng kinh ngạc, quay lại nhìn ánh mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng.
- Hô!
Đột nhiên tiếng gió giảm đi vài phần, thân thể bọn họ nhẹ nhàng hạ xuống. Một lát sau âm thanh lạnh lùng truyền tới:
- Đến rồi, các ngươi xuống đi.
Đám thiếu niên Tiêu gia mở to mắt, phát hiện mình đã đến một nơi xa lạ.
Tiêu Thần đi xuống, ánh mắt đảo một lượt, nơi này là sơn cốc chừng mấy trăm trượng, cây cối um tùm dường như ẩn chứa sức sống mãnh liệt, đủ loại kì trân dị thảo, không khí thơm mát tựa như tiên cảnh vậy.
Lúc này, trong sơn cốc đã có hơn chục người đến trước, nam nữ đủ cả nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về đám Tiêu Thần mơ hồ mang theo địch ý.
- Đã đến thì theo hai người một đôi nhanh lên, khảo nghiệm lập tức sẽ bắt đầu.
Trước mặt đám người đặt ra một chiếc bà đá, một lão giả chừng năm mươi tuổi dáng vẻ khỏe mạnh ngồi ở đó. Ba thanh niên đưa đám Tiêu Thần đến cung kính hành lễ sau đó đứng sang bên cạnh.
Tiêu Lân là con cả của tộc trưởng Tiêu gia, sớm đã được dặn dò nên cúi đầu hành lễ với lão giả sau đó mang mọi người xếp hàng.
- Tốt lắm, dựa theo thứ tự từng người lên nhận khảo nghiệm.
Lão giả mở mắt, tựa như ánh sao lóe lên đủ để nhìn thấu thân thể từng người một, tất cả đều cúi đầu theo bản năng không dám đối diện.
- Mai gia bắt đầu trước đi.
Âm thanh lão giả vang lên, phía đám người bên trái, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bước lên, thân thể khỏe mạnh, đôi mắt có thần nhưng trong lòng hắn rất bồn chồn, hành lễ với lão giả rồi dưa tay ra.
Lão giả nắm lấy nhìn một chút vẻ mặt bình thản:
- Không có linh căn, đứng sang trái.
Thiếu niên kia nghe vậy nhất thời cả người như mất hết toàn bộ khí lực, buồn bã đi về mảnh đất trống phía bên trái.
- Tiếp theo.
Một thiếu nữ cẩn thận bước lên chìa tay ra.
- Không có linh căn, ngươi cũng bước sang trái đi.
Một hơi kiểm tra, mười mấy thiếu niên mà đã qua sáu người nhưng chưa có ai phù hợp yêu cầu.
- Tiếp theo!
Lão giả nhíu mày lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Lần này là một thiếu nữ mặt hoa da phấn, mái tóc đen mượt tựa như tiên nữ trong tranh bất ngờ lạc xuống nhân gian ậy.
- Cơ gia, là Cơ Nguyệt Vũ Cơ gia, không ngờ nàng cũng tới!
- Nghe nói mười tuổi nàng đã tự mình tụ tập linh khí, nhất định là cơ thể có linh căn.
- Có linh căn là có thể thành tiên sư, Cơ Nguyệt Vũ thật may mắn.
Tiêu Thần nghe đám thiếu niên bàn tán thì nhăn mặt, dường như chỉ kiểm tra có linh căn, nếu không dù tố chất thân thể tốt cũng không đủ tư cách. Nghĩ đến đây hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu kiểm tra tố chân thân thể sợ rằng hắn không có chút cơ hội. Nhưng mà nhìn hơn chục thiếu niên ủ rũ trong lòng cũng lo lắng, linh căn này không biết là thứ gì, dường như cực kì hiếm có.
- Linh căn mộc thuộc tính, tư chất tuyệt hảo, tốt! Tốt lắm!
Lão giả phụ trách khảo nghiệm mở mắt lộ ra vài phần kinh hỉ.
Suy nghĩ của Tiêu Thần bị cắt đứt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cơ Nguyệt Vũ bình thản thu tay, vẻ mặt không chút biến đổi dường như không có gì ngoài ý muốn.
- Ngươi bước sang bên phải, lúc nữa sẽ theo ta đi gặp chưởng môn.
Tâm tình lão giả rất tốt, cực kì dịu dàng vứoi Cơ Nguyệt Vũ.
Cơ Nguyệt Vũ khẽ gật đầu, bước sang phải trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Dáng đi thướt tha tựa như tiên tử hạ phàm vậy.
- Tiếp!
Lão giả như có thêm sinh lực, âm thanh cũng có sức sống hơn.
Một lúc sau, ngoài đám Tiêu gia thì thiếu niên mấy đại gia tộc đã kiểm tra xong, ngoài Cơ Nguyệt Vũ còn có một nam một nữ đủ tư cách khảo nghiệm. Nhưng nhìn vẻ măt bình thản của lão giả thì tư chất hai người này rất bình thường, mặc dù vậy cũng đủ khiến kẻ khác hâm mộ không thôi.
- Tiếp theo!
Tiêu Lân là con tộc trưởng hiển nhiên là người đi đầu, vừa nghe liền sửa sang quần áo thi lễn với lão giả rồi đưa tay ra đầy vẻ mong chờ.
Lão giả không quan tâm, nhắm mắt lại một lúc rồi lắc đầu:
- Không có linh căn, không hợp lệ.
Tiêu Lân nghe vậy biến sắc, nhưng nghĩ tới món đồ cha bí mật đưa cho thì thoáng bình ổn trở lại.
- Tiên sư đại nhân, lúc con ở trong nhà cha có dặn dâng lên tiên sư một món lễ vật. Mong tiên sư xét tới hiếu tâm mà cho chút cơ hội.
Nói xong chưa đợi lão giả từ chối đã lấy một túi gấm từ trong ngực ra.
Khóe miệng lão giả mang vài phần mỉa mai, hắn là người tu tiên cao cao tại thượng, gia tộc thê tục có gì đưa ra mà vừa mắt hắn chứ? Nhưng khi vừa mở túi gấm ra liền thấy một khối đen tuyền tựa như tảng đá.
- Thiết tinh!
Ánh mắt lão giả sáng rực, cầm lên tay kiểm tra kĩ càng mất nửa ngày, vẻ mặt càng thêm mừng rỡ. Độ tinh khiết của thiết tinh còn vượt qua tưởng tượng của hắn, đủ để luyện chế linh khí sử dụng đến Trúc Cơ hậu kì.
- Khụ khụ! Thiết tinh này ta nhận, xét thấy người có lòng ta liền thu làm đệ tử kí danh, sau này theo bên cạnh ta, nếu biểu hiện tốt không chừng có thể trở thành đệ tử thân truyền.
Lão giả thu Thiết tinh vào túi trữ vật híp mắt cười.
- Đệ tử kí danh?
Tiêu Lân sửng sốt.
- Làm sao, chẳng lẽ còn chưa hài lòng?
Sắc mặt lão giả âm trầm.
- Dạ không, không ạ, con nào dám làm càn! Đệ tử Tiêu Lân bái kiến sư phụ!
Tiêu Lân vội vàng quỳ xuống.
- Ừm, ngươi cũng đứng sang phải đi.
Lão giả gật đầu thản nhiên nói.
- Dạ.
Mặc dù là đệ tử kí danh, nhưng cảm thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì hắn liền vênh váo bước đi.
- Tiếp theo!
- Kế tiếp.
Rất nhanh ngoài Tiêu Thần ra thì không còn ai nữa, ngoài Tiêu Lân cũng chẳng ai có linh căn.
- Huyết mặc lưu truyền từ thời thượng cổ cái gì, chừng ba trăm năm mà không sinh ra linh căn, ta thấy lần này đề nghị tông chủ hủy bỏ tư cách tiên môn khảo thí của Tiêu gia thôi.
Lão giả thầm nói, hơi mất kiên nhẫn:
- Người cuối cùng.
Tiêu Thần ngơ ngẩn, nghĩ tới mình là người cuối liền đi lên đầy vẻ mong chờ. Nghĩ tới ánh mắt tràn ngập kì vọng của cha mình, mong muốn tranh thủ cơ hội để cha hắn không bị lăng nhục ánh mắt hắn càng trở nên kiên định.
- Nhất định phải có! Nhất định phải có.
Một lát sao lão giả mở mắt lạnh lùng liếc Tiêu Thần:
- Không có linh căn, không hợp lệ.
Như tiếng sét ngang tai, Tiêu Thần bị dội gáo nước lạnh khiến sắc mặt tái nhợt, nghĩ tới ánh mắt kì vọng của cha thì tương lai trở nên mờ mịt, thiếu chút nữa đã quỵ xuống. Ánh mắt đám thiếu niên sung sướng khi kẻ khá gặp họa. Tiêu Thần đần độn cuối cùng đã trở lại hàng ngũ, trong đầu vẫn quanh quẩn ý nghĩ làm thế nào để nhìn mặt cha!
Cha là một người cực kì cao ngạo, lần này để hắn có cơ hội tham gia tiên môn khảo thí mà không tiếc làm trái lời thế, chịu bao nhiêu khổ nhục nhưng kết quả, hắn đã thất bại!