Tiêu Thần nghe vậy ngẩn ngơ, lập tức lộ vẻ mừng như điên, liên tục dập đầu nói:
- Đa tạ sư tôn, đa tạ sư tôn!
Rốt cục hắn cũng được lưu lại, phụ thân chịu khuất nhục không vô ích, sau này hắn muốn cha mẹ mình vì hắn mà cảm thấy kiêu ngạo, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp tục gây thêm nửa điểm khuất nhục đối với bọn họ!
Nhi tử Tiêu Lân của Tiêu gia tộc trưởng Tiêu Văn Đình là kí danh đệ tử của Hồ trưởng lão, hắn lại là kí danh đệ tử của Dược Đạo Tử. Tuy rằng còn chưa rõ thân phận cụ thể của sư tôn, nhưng từ khí độ mà cảm ứng, xem ra địa vị của sư tôn trong Lạc Vân cốc lớn hơn rất xa Hồ trưởng lão kia là không thể nghi ngờ.
- Tốt rồi, ngủ một ngày, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, ta đã cho sư tỷ ngươi mang đến đó mấy miếng ngọc giản, đều là một ít kiến thức thường thức của tu chân giới. Ngươi trước tiên xem qua, mấy ngày nữa hãy tới tìm ta.
Dược Đạo Tử nói xong khoát tay áo, xoay người lại tiếp tục nghiên cứu mấy cây dược thảo kia. Tiêu Thần thi lễ, có chút khẩn trương lùi về phía sau. Hiện tại hắn coi như là đã bước nửa bước vào Tu chân giới.
Trở lại phòng, trên bàn quả thật có hơn ba miếng ngọc giản, nhưng hắn không gặp Cơ Nguyệt Vũ, Tiêu Thần cũng không để ý đến điều này, cầm một miếng ngọc giản dán lên trên trán, trong đầu liền tự động xuất hiện nội dung.
Ba canh giờ sau, Tiêu Thần xoa xoa cái trán có chút phát đau, chậm rãi đem ngọc giản cầm trong tay buông xuống, mớ mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Tu Chân Giới, thì ra đây chính là Tu Chân Giới!
Tu chân bát đại cảnh giới, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Bất Trụy, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Đến Cảnh giới Đại Thừa, chỉ cần đột phá thêm một tầng mỏng manh nữa, thì có thể thành tựu chân tiên, từ này về sau bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất.
Bát đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới lại chia làm bốn cấp độ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng cảnh giới đại viên mãn. Mỗi một tầng trong đó, thực lực đều vô cùng cách biệt, cảnh giới càng cao chênh lệch càng lớn, không thể vượt qua.
Tu vi đạt tới Kim Đan kỳ, trải qua thiên kiếp, nếu vượt qua thì Kim đan đại thành, không chỉ có tu vi tăng vọt, thọ nguyên còn đạt tới năm trăm năm! Trái lại thì tiêu thành tro bụi, vĩnh viễn tiêu thất khỏi thế gian!
Nguyên Anh kỳ, trải qua Tam Cửu Tiểu Thiên kiếp, vượt qua thì thành tựu nguyên anh đại đạo, ngược lại thì cũng hóa thành tro bụi.
Về phần phía sau Nguyên Anh kì, còn có cảnh giới Bất Trụy. Tiến giai đến cảnh giới Bất Trụy, đây chính là cảnh giới cao nhất của Tu Chân giới, còn nếu muốn cảnh giới tăng lên, chỉ có thể phi thăng linh giới! Chỉ là thời điểm phi thăng cần vượt qua Lôi Đình kiếp, nếu không thể vượt qua vẫn là khó thoát khỏi cái chết!
Về phần những cảnh giới tiếp theo, bên trong ngọc giản không ghi lại, bất quá dù vậy, cũng đã khiến sau lưng Tiêu Thần ướt đẫm mồ hôi! Con đường tu chân quả nhiên là dị thường khó khăn, gian khổ, hơi bất cẩn là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bất quá nghĩ đến thực lực mạnh mẽ của Tu chân giả được miêu tả trong ngọc giản, trong lòng Tiêu Thần không nhịn được một trận lửa nóng! Bất quá hắn lại có chút thất vọng, bản thân không có linh căn, những chuyện này đối với hắn không có nửa điểm qua hệ.
Đợi cho tâm tình bình tĩnh một chút, hắn lại cầm miếng ngọc giản thứ hai lên.
Bên trong ngọc giản này, chính là ghi lại vô số các loại tu chân linh dược, hình dáng, tác dụng, phương pháp thu thập, cho dù là dược tài sơ cấp cũng đã có hơn vạn loại. Tiêu Thần nhìn một chút liền bỏ qua, thứ này không phải một sớm một chiều là có thể nhớ kĩ được, sau này chậm rãi nghiên cứu cũng không muộn.
Miếng ngọc giản cuối cùng, màu sắc cùng hai miếng còn lại hoàn toàn bất đồng. Tiêu Thần nắm trong tay, trong đầu liền tự động xuất hiện mấy ngàn văn tự, mở đầu bằng bốn chữ
Dưới bốn chữ này còn có mấy chữ cực nhỏ: Đồ nhi Tiêu Thần, trong cơ thể không có linh căn không phải là đại biểu cho việc không thể tu luyện, chỉ là tiến triển chậm mà thôi. Tiểu thảo mộc quyết này tuy rằng chưa tính là công pháp trân quý, nhưng tư chất yêu cầu tu luyện là cực thấp, xem như là công pháp vi sư truyền thụ ngươi, nhớ lấy cần phải chăm chỉ tu luyện, không thể đắm mình trong trụy lạc.
Tiêu Thần mừng rỡ, không nghĩ tới lại là như thế, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần quan sát. Vũ trụ sơ thành, thiên địa đản sinh, chia làm ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Bộ “Tiểu thảo mộc quyết” này tuy rằng chỉ là công pháp tu chân cấp thấp nhất, nhưng dẫu sao vãn là thủ đoạn của người tu chân. Tiêu Thần lần đầu đọc, tự nhiên là có cảm giác tối nghĩa không thông, lại càng cảm thấy trong đó có một ít câu ẩn hàm đại đạo.
Đến lúc hắn mở mắt, trời đã sớm trở nên hôn ám. Tuy rằng Tiêu Thần vẻ mặt mỏi mệt, cũng khó che khuất vẻ kích động trong mắt! Hao phí cả một ngày trời, hắn rốt cục cũng đem trọn bộ “Tiểu thảo mộc quyết” hoàn toàn ghi nhớ trong lòng, cho dù có một vài chỗ trúc trắc không hiểu, nhưng hắn đã cố gắng đến cực hạn rồi.
Liên tiếp mấy ngày sau, phần lớn thời gian, Tiêu Thần đều ở trong phòng nghiên cứu “Tiểu thảo mộc quyết” , ngẫu nhiên hắn cũng ra ngoài một chút, xem xét công việc của một ngoại môn đệ tử phụ trách linh dược.
Một ngày này, đợi cho xác định đã đem toàn bộ - Tiểu thảo mộc quyết- hiểu rõ, Tiêu Thần quyết định bắt đầu tu luyện.
Hít sâu một hơi, Tiêu Thần khoanh chân ngồi lên trên giường, bắt đầu dựa theo phương pháp hấp thu thiên địa linh khí ghi lại trên “Tiểu thảo mộc quyết”
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . .
Suốt ba canh giờ, Tiêu Thần cảm giác được bởi vì khoanh chân ngồi mà đùi mất đi tri giác, mà vẫn không cảm ứng được linh khí như trên “Tiểu thảo mộc quyết” ghi lại, làm cho hắn hơi chán ngán và thất vọng. Trong công pháp có ghi, “Tiểu thảo mộc quyết” cực kì đơn giản, yêu cầu tư chất tu luyện cực thấp, người mới học nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ liền có thể cảm ứng được linh khí, hơn nữa còn đem linh khí hấp thu vào thể nôi. Chính là như thế nào hắn lại hoàn toàn không giống? Linh căn, nói vậy tất nhiên là bởi vì vật ấy.
Tiêu thần trong lòng không khỏi chua xót, xem ra không có linh căn tu luyện chính là làm nhiều hưởng ít a! Bất quá trong lòng hắn cũng này sinh một trận quyết tâm, ba canh giờ không được thì sáu canh giờ, sáu canh giờ không được thì mười hai canh giờ, hắn không tin bản thân không có cơ hội bước lên tu tiên lộ
Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, Tiêu Thần đột nhiên cảm ứng được bên người tựa hồ có nhiều hơn một thứ gì đó, giống như là một tiểu quang điểm, trôi nổi bên ngoài cơ thể hắn, chỉ là thời điểm khi hắn cố gắng muốn nhìn rõ, thì chỉ cảm thấy một mảnh mơ hồ.
Trong vô thức “Tiểu thảo mộc quyết” vận chuyển, đem những tiểu quang điểm trôi nổi kia bắt đầu chậm rãi đến gần Tiêu Thần, cuối cùng hóa thành một đạo khí tức thanh lương, dung nhập vào bên trong cơ thể hắn.
- Ân? Bị cỗ khí tức lạnh lẽo này kinh động, Tiêu Thần nhất thời tỉnh lại từ cảm giác kì diệu kia, mở mắt, hắn vẫn đang ở trong phòng, chung quanh cũng trống rỗng, chỉ là trong cơ thể, có một thứ nhỏ bé giống như là một sợi tơ vậy, tỏa ra khí tức băng lương, khiến cho trong lòng hắn một trận mừng thầm!
- Linh lực! Chẳng lẽ đây chính là linh lực, thứ chỉ có tu chân giả sở hữu!
Tiêu Thần thu liễm tâm thần, bắt bản thân khôi phục lại bình tĩnh, quả nhiên không lâu sau, hắn lần thứ hai cảm ứng được, những quang điểm trôi nổi này. Hắn không dám có chút khinh thường, lập tức vận chuyển “Tiểu thảo mộc quyết” đem những quang điểm kia từ từ hút vào bên trong thể nội, cũng không nhiều quang điểm lắm, hắn tựa hồ cảm giác được trong cơ thể chân nguyên phát tán khí tức băng lương kia hơi lớn hơn một chút.