Đồng tử Hình Thiên kịch liệt co rút lại, nhìn về thân ảnh phía trên võ đài, trong lòng sinh ra vẻ kiêng kị cực lớn.
- Người này, thâm sâu không lường được.
Mặc dù ở phía trên hàng ghế chủ trì là Mộc Uyên cũng lộ ra vẻ rung động. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần có vài phần thâm ý.
- Mười tám tuổi, có thể có tu vi đến bực này chính là tư chất tuyệt hảo, trên đời hiếm thấy!
Mộc Uyên hài lòng, không ngừng gật đầu, bất giác nhìn về phía Tiêu Thần hiện lên vài phần khác thường.
- Lần này khiêu chiến, Thanh Hỏa của Tử Vi Tông đại bại.
Lúc nói chuyện ánh mắt Mộc Uyên híp lại, trong mắt lộ ra vẻ mãnh liệt, lạnh giọng nói:
- Ở trên võ đài Mộc gia ta giao thủ, sinh tử phụ thuộc vào ý trời. Dù kết quả như thế nào thì sau này cũng không được gây hấn báo thù. Nếu làm trái lời, nghiêm trị không tha. Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
Khi nói câu cuối cùng ánh mắt Mộc Uyên đầy thâm ý dừng lại trên người Dương Vĩ, lạnh lùng nói.
- Tôn giả yên tâm. Thanh Hỏa sư đệ tài nghệ không bằng người ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn kia.
Dương Vĩ không hổ là nhân vật trẻ tuổi có bản lĩnh nhất Tử Vi Tông, sắc mặt không đổi, đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất. Bất quá trong sâu thẳm con mắt hắn hiện lên một luồng sát khí, trong nháy mắt hiện lên.
Hắn ngừng lại một lát, sau đó chắp tay nói:
- Mộc Uyên tôn giả, Thanh Hỏa sư đệ bị thua bỏ mình, ta không có nửa điểm oán hận. Nhưng vật hắn để lại, xin ngài hãy làm chủ đem những vật đó trả lại cho ta.
Mộc Uyên nghe vậy cũng không có đáp đại khái qua loa, hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tiêu Thần, ngươi có nguyện ý đem những vật của Thanh hỏa trả lại cho hắn hay không?
- Bẩm báo Tôn Giả, vãn bối không muốn!
Tiêu Thần xoay người thi lễ, lời nói như đinh đóng cột từ chối.
- Tu vi Thanh Hỏa rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ. Tại lúc trước đó không lâu lại cố ý thu liễm tu vi, cố tình ẩn giấu tu vi thực tại của hắn, vì cái gì mà hắn lại làm như vậy rồi hướng tới vãn bối khiêu chiến. Trên võ đài sinh tử miễn bàn. Trước đó vãn bối không hề biết có quy định này nhưng trong lòng Thanh Hỏa tự nhiên là hiểu rõ. Có thể hiểu rõ người này trước đó đối với vãn bối nổi lên sát tâm. Hiện giờ, vãn bối may mắn giết được hắn. Người của Tử Vi Tông liền đòi vật phẩm, nhưng nếu vãn bối bỏ mình nơi võ đài thì sao đây? Tu sĩ Bắc Hoa Châu như tại hạ chỉ có một người, ai sẽ vì ta đi đòi lại những thứ đó? Huống hồ đây là cuộc chiến sinh tử. Hai người đã xem tính mạng của bản thân và gia đình trong đó. Vãn bối thắng lời, tự nhiên là có quyền lấy đi hết thảy những bảo vật trên người hắn. Như thế nào lại đồng ý giao bảo vật ra.
Mộc Uyên nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tán đồng. Dương Vĩ thấy thế trong lòng khẩn trương. Những vật khác hắn không thèm để ý đến nhưng cây lôi hạnh đào này hắn ngàn vạn lần cũng không thể để trong tay người này.
- Mộc Uyên tôn giả. Cái cây Lôi Hạnh Đào đó chính là vật phòng thân do chưởng môn chân nhân đời trước tặng sư muội ta làm vật phòng thân. Lúc trước là tạm thời giao cho Thanh Hỏa sư đệ bảo quản, vật gì ta cũng không tính đến nhưng vật ấy nhất định phải trả lại.
Tiêu Thần nghe vậy cười lạnh một tiếng, cất giọng nói:
- Vừa rồi chư vị đạo hữu tất cả đều thấy rõ ràng, nếu tại hạ không kịp phản kích thì Thanh Hỏa sớm đã kích phát được Thiên Lôi hạnh đào giết ta rồi. Nhưng hiện giờ Dương Vĩ đạo hữu vừa nói đã đem chuyện này trở thành tạm thời bảo quản bảo vật, đây chẳng phải là chuyện buồn cười sao? Việc này không cần nhắc lại. Nếu Dương Vĩ đạo hữu thực sự muốn đòi lại thì tại hạ liền cho đạo hữu một cơ hội. Chúng ta tại đây lên đài tái chiến một trận. Nếu ngươi thắng được, tại hạ chết trên võ đài thì tự nhiên hết thảy bảo vật trên người toàn bộ đều thuộc về ngươi! Ngược lại, tất nhiên đối với bảo vật trên người đạo hữu tại hạ tuyệt đối cũng sẽ không nương tay. Dù cho ta đoạt được một kiện bảo vật cũng nhất định sẽ không lui, không biết ý của đạo hữu như thế nào?
Sắc mặt Dương Vĩ trầm xuống, trầm ngâm một lát, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói:
- Việc ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Tử Vi Tông chúng ta nhất định sẽ có một ngày đích thân tới đòi lại!
Giờ phút này giao thủ cùng Tiêu Thần thực sự hắn không dám. Nếu chỉ nói riêng về bản lĩnh tuy rằng Tiêu Thần là một kẻ thâm sâu không lường được, nhưng hắn cũng tự nhận là ít nhiều cũng sẽ không bị thua đối phương. Mấu chốt chính là cây Thiên Lôi hạnh đào. Một khi hắn đưa ra vậy ấy rồi kích thích, thì Dương Vĩ cũng không cho rằng mình còn có khả năng sống sót bước xuống võ đài.
Trên đài cao, Mộc Uyên nhìn về phía Tiêu Thần, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, khoát tay nói:
- Một khi đã như vậy, bọn ngươi theo ta đến đại điện lão phu sẽ mở trận pháp, tiễn các ngươi đi tới Thánh Địa.
. . . . .
- Mở Thánh Địa Truyền Tống Trận, bổ sung linh thạch, khởi trận.
Sắc mặt Mộc Uyên nghiêm túc, cẩn thận. Hơn mười tu sĩ Mộc gia không có chút dám khinh thường. Đem linh thạch bố trí cho thỏa đáng. Bên trong truyền tống trận dần dần xuất hiện một đướng sáng, cuối cùng hoàn toàn được mở ra.
- Truyền Tống Trận này chính là do Lão tổ bố trí, mỗi lần chỉ có thể truyền tống hai mươi người. bọn ngươi lập tức tiến vào trong đó. Một khi tới Thánh Địa, tự nhiên sẽ có người an bài hết thảy cho bọn ngươi.
- Dạ!
Mọi người nhất tề đáp một tiếng. Sau đó lập tức cất bước đi vào trong truyền tống trận.
Một vầng sáng nhạt hiện lên, thân ảnh mọi người dần dần hư ảo. Cuối cùng hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa.
Mộc Uyên đứng ở bên cạnh Truyền Tống Trận, phất tay cho một đám tu sĩ Mộc gia rời đi. Tay cho vào trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc giản truyền tin sau đó dán trên trán. Một lát sau hắn cầm trong tay ném đi. Ngọc giản truyền tin tức thì hóa thành một đạo ánh sáng trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa.
- Cường độ thần thức Kim Đan sơ kỳ. Tiêu Thần này cực kỳ không đơn giản.
Mộc Uyên thấp giọng tự nói. Lúc sau thân ảnh run lên rồi chậm rãi tiêu tán.
Trước mặt một mảnh ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc. Từ các nơi trên thân thể truyền đến cảm giác như bị xé rách. Nhưng cũng may ngay sau đó mọi người hai mắt sáng bừng. Loại cảm giác khó chịu nhất thời biến mất như thủy triều xuống.
Tiêu Thần chậm rãi mở hai mắt. Hiện tại mọi người đang đứng tại một quảng trường thật lớn. quảng trường này phạm vi hơn một ngàn trượng trong đó bố trí tám cái pháp trận.
- Ha ha, nửa năm không gặp Dương đạo hữu vẫn khỏe chứ?
Độn quang chợt biến mất, một gã thân mặc áo bào màu tím. Tao nhã phong lưu cầm trong tay một chiếc quạt đứng trước mặt mọi người, chắp tay cười nói.
Dương Vĩ sắc mặt vui mừng, chắp tay nói:
- Nguyên lai là Tinh Nguyệt đạo hữu. Ngày đó từ biệt trong lòng tại hạ có chút hoài niệm. Hôm nay gặp lại hai chúng ta nhất định phải chè chén một phen.
- Đúng là như thế!
Tử Tinh mỉm cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hình Thiên Tà, cười nói:
Tại hạ xin chào Hình Thiên đạo hữu.
Hình Thiên khẽ gật đầu, sắc mặt lãnh đạm. Hiển nhiên là cùng người này quan hệ không tốt. Sau đó hắn xoay người sang bên cười nói:
- Tiêu Thần đạo hữu! Chẳng biết đạo hữu có nguyện ý đồng hành cùng đám người tại hạ không?
- Đúng vậy, Tiêu Thần đại ca. Ngươi đi cùng nhóm chúng ta đi.
Lăng Thanh Nhi khuôn mặt thanh tú khẽ cười nói.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm. Lát sau mỉm cười gật đầu, đoàn người hướng phía ngoài Truyền Tống Trận bước đi.
- Dương đạo hữu, người này là ai?
Tử Tinh nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên hai người Tử Vi Tông, trong lòng lại thêm vài phần khó hiểu.
- Vì sao lại chỉ có hai người các ngươi tới đây? Thanh Hỏa đạo hữu, Mạc đạo hữu sao không thấy đâu?
Dương vĩ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trầm giọng nói:
- Việc này sau này ta sẽ hướng phía đạo hữu giải thích sau.
Tử Tinh khẽ gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Dương Vĩ nhưng trong lòng hắn mơ hồ đoán được vài phần. Đem ánh mắt dừng lại trên bóng người mặc áo xanh, chân mày hơi nhíu lại.