“Chết đi!”Minh Tiêu Chiến Thần hét to, một trảo hư không hiện ra hung hăng chộp tới Tiêu Thần không chút lưu tình. Nếu Tiêu Thần bị trúng chiêu này kết quả không chết thì cũng bị trọng thương.
Mình Tiêu Chiến Thần thì đang nghĩ về cảnh Tiêu Thần thống khổ xương cốt vỡ vụn nằm trên mật đất kêu la ,trong mắt ánh lên vài phần tiếu ý. Tại Nghênh Tiên đài chúng tu sĩ thầm lắc đầu thương tiếc cho Tiêu Thần.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt mọi người lòi ra ngoài khiếp sợ, một điều không thể tin nổi đang xảy ra. Minh Tiêu Thần Chiến cũng ngẩn ngơ, ánh cười trên mặt nháy mắt biến mất thay vào đó là vẻ cứng ngắc.
“Thiên Diệp thủ!”Tiêu Thần khẻ quát ,một tay vung về phía trước lập tức ngưng tụ thành một trảo lớn màu xanh hung hăng đánh tới đại thủ trên không của Minh Tiêu Chiến Thần
Oành! Hai bàn tay lớn chạm vào nhau trên không , mạnh mẻ phát nổ.
Tiêu Thần tu vi chỉ luyện khí kỳ mười sáu tầng mà có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, thêm vào thần thức gần đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, một thức Thiên Diệp thủ này làm cho người khác hoảng sợ không thôi.
“Hự”Minh Tiêu Thần Chiến kêu lên đau dơn, lui về vài bước, sắc mặt tái đi, nhìn về phía Tiêu Thần đầy khiếp sợ.
Xôn xao! Nhìn thấy biến cố, mọi người trong mắt tràn đầy vẽ khó tin, há to miệng.
“Nhìn pháp lực dao động, người này một thân tu vi không chút thua kém tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ!”.
“Một kẻ mới gia nhập Lạc Vân cốc một năm làm sao có thể có tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại vừa có thể luyên được tam phẩm cao cấp đan dược chứ?”.
“Chẳng lẻ Tiêu Thần là một vị Nguyên Anh tu sĩ chuyển thế mà vẫn còn lưu lại trí nhớ kiếp trước, nếu không sao lại có thành tựu kinh người như vậy”.
“Pháp thuật của Minh Tiêu Chiến Thần là địa cấp trung phẩm “khóa linh”, mà phát thuật của Tiêu Thần vừa dùng có thể đối kháng , hẳn cũng không thấp, quả thật kinh người”.
“Không ngờ Lạc Vân cốc lại che dấu một nhân tài như thế, sợ rằng kết quả cuối cùng đầy không tốt a”.
“Ba”Một tiếng .Thanh Vân Tử kích động, sơ ý chấn nát chén trà thành bột phấn không hay, trong mắt ý mừng như điên nhìn sư đệ nói: “Sư đệ , đệ tử này của ngươi gây ra cho ta rất nhiều kinh hỉ”.
“Ta cũng mới biết , Tiêu Thần che đấu rất kỹ , nếu không có sự kiện hôm nay, sợ rằng hắn sẽ không đem thực lực của mình bại lộ”Dược Đạo Tử trong mắt mới hết vẻ khiếp sợ: “Xem ra sau đại lễ lần này, chúng ta cần cùng hắn nói chuyện với nhau một phen”.
"Ần, sư đệ nói không sai"Thanh Vân Tử thoáng suy tư, chậm rãi gật đầu.
“Oa, Tiêu Thần sư huynh thật lợi hại!”.
“Không hổ là đệ tử của Dược Đạo Tử, một năm ngắn ngủi không những luyện dan đạt trình độ cao mà tu vi cũng tiến triển thần tốc”.
“Trăm năm sau Tiêu Thần sư huynh, Cơ sư tỷ kết thành kim đan ,lúc đó coi còn ai dám triêu trọc Lạc Vân cốc ta nữa”.
“Chẳng trách Cơ sư tỷ nhìn Tiêu Thần sư huynh bằng ánh mắt khác, sợ là đã nhìn ra chổ bất phàm của huynh ấy”.
“Chỉ có Tiêu Thần sư huynh mới xứng đôi với Cơ sư tỷ, chúng ta e rằng chỉ có thể chân thành chúc phúc cho bọn họ mà thôi”.
“Sư huynh đúng là có lòng dạ rộng rãi, đệ cũng cùng ý kiến với huynh”.
“Tiêu Thần sư huynh cố lên, đánh tàn phế tên tiểu tử Liệt Diễm tông đó đi, báo thù cho huynh đệ đồng môn bị hắn đánh thảm”.
Tiêu Thần sư huynh uy vũ, nhất định phải cho hắn răng rơi đầy đất, cho hắn biết Lạc Vân cốc ta mới là mạnh nhất.
Lạc Vân cốc trong nháy mắt khí thế dâng trào, Tiêu Thần cùng Minh Tiêu Thần Chiến giao thủ, thức thứ nhất đã ép chặt đối phương, có thể nói là đem lại thể diện cho Lạc Vân cốc.
"Đáng chết, kẻ này chắc là tu luyện pháp thuật che dấu tu vi, hại hai người chúng ta không cảm giác được gì”Thiên Cơ Tử trầm mặt nói: “Đây chắc là lá bài chưa lật của lão quái Thanh Vân Tử. Việc ngày hôm nay sợ rằng khó giải quyết".
Sắc mặt Minh Tiêu lão tổ lúc này tái xanh, nhớ lúc nãy phân phó chỉ dùng nửa thực lực để chiến đấu, nét mặt già nua chợt nóng lên,hận không thể ra phân thây Tiêu Thần.
"Tiểu tạp chủng chết tiệt, hôm nay làm ta mất mặt, không nghiền ngươi thành tro thì không thể giải mối hận này”.
Minh Tiêu Chiên Thần biến sắc, độn quang chợt lóe lên phía sau lưng, một bộ giáp yêu thú màu vàng làm tấm chắn bao lấy phía sau người hắn.
Ngay lúc đó, tiếng rắc rắc vang lên hư trảo do Minh Tiêu Thần Chiến tan vở mà hư trảo của Tiêu Thần mầu sắc trở nên ảm đạm nhưng ầm ầm lao xuống.
"Di"Minh Tiêu Thần Chiến mặt biến sắc, không dám lưu thủ, dồn hết linh lực vào lân giáp.
Lân giáp được thấu nhập linh lực tỏa ra ánh vàng sáng chói, tạo thành một lá chắn mầu đất bao quanh người hắn.
Oanh! Bàn tay mầu xanh đánh mạnh vào lá chắn, rắc rắc tấm chắn lập tức biến mất.
Đồng tử Minh Tiêu Chiến Thần mãnh liệt co rút, uy lực của "Thiên Diệp thủ" thật ngoài sức tưởng tượng của hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì giờ chắc chắn đã bị trọng thương.
“Tiêu Thần, không ngờ ngươi che dấu sâu như vậy, bất quá ngươi cho rằng bằng chút thủ đoạn này có thể đánh bại ta sao?”Minh Tiêu Thần Chiến ánh mắt âm lệ, sát khí không chút che dấu mãnh liệt trào dâng, “Hôm nay cho dù không giết chết ngươi, ta cũng phải bắt ngươi trả đại giá, cho ngươi hiểu được thực lực chênh lệch giữa hai chúng ta”.