Lúc này Tiêu Thần khoang chân ngồi trên bồ đoàn trong xe ngựa, tốc độ mặc dù bình thường, cũng không làm người khác thấy lắc lư.
Kéo xe là nhị cấp yêu thú Thanh Thông mã, một trong số ít loại được thuần hóa mà bản tính trời sinh có quan hệ với loại yêu thú ăn cỏ, tính khí cực kỳ ôn hòa, năng lực công kích cùng phòng ngự cực yếu, nhưng dùng để kéo xe lại cực kỳ thích hợp.
Xa phu là một gã thanh niên đầy vẻ ngại ngùng, hai mươi mấy tuổi, tu vi cũng khó khăn lắm đạt tới Trúc Cơ sở kỳ, đây là tầng lớp dưới cùng của Tứ Phương thành.
Linh Xa phu tuy rằng thực lực yếu kém, nhưng cũng không cần phải lo lắng có người làm Phách Vương đi xe không giao linh thạch, bởi vì Linh Xa phu chính là trực thuộci trưởng lão hội của Tứ Phương thành, không giao xe là chuyện nhỏ, chỉ sợ dẫn tới việc trưởng lão truy cứu, đó mới chính là chuyện lớn. Tứ Phương thành là một trong thập đại thành trì của Trung vực, thế lực khắp nơi tự nhiên muốn thu vào phạm vi thế lực cả mình, nhưng tranh đấu rất lâu vẫn chưa có kết quả, lúc này mới do mấy đại chủ tông môn cử cao thủ tạo nên trưởng lão hội, đó là đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Tứ Phương thành.
Tiêu Thần cố ý hỏi, Linh Xa phu này thật ra vô cùng kính cẩn, nhưng cũng cực kỳ cẩn thận, Tiêu Thần hỏi vài câu liền không mở miệng nữa, bèn nhắm mắt dưỡng thần điều tức.
Đi về phía trước gần nửa canh giờ, mã xa dừng lại, Linh Xa phu nhảy xuống xe, kính cẩn nói:
- Tiền bối, đã tới sảnh đấu giá trong thành.
Tiêu Thần mở ra hai mắt, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, xuống xe ngựa giao phí tổn, phất tay đem Linh Xa phu tiễn đi. Từ Dược Vương các đón xe chạy tới đấu giá sảnh, mất tới nửa canh giờ, tiêu phí ba đồng trung phẩm linh thạch, nhìn thấy tu sĩ như nước ở Tứ Phương thành, Linh Xa phu số lượng nhiều vô kể tung hoành đi qua đi lại ở đường xe chạy, chỉ sợ linh thạch mỗi ngày thu vào có thể đạt tới mức độ cực kỳ kinh người.
Trưởng lão hội của Tứ Phương thành thu lấy tinh thạch, không khỏi có chút hơi quá đáng.
Lắc đầu đem bất mãn trong lòng áp chế xuống, ánh mắt quét qua xung quanh, trên mặt lập tức lộ ra vài phần kinh ngạc.
Kiến trúc khổng lồ.
Chứng kiến cung điện nguy nga bàng bạc trước mắt, Tiêu Thần cũng công nhận là hiếm thấy, nhìn sơ qua, diện tích cũng là không dưới vạn trượng, chiều dài cổng hơn trăm trượng, thật là mạnh mẽ đập vào thị giác con người
Dòng người như nước, ra vào tấp nập, đúng là cảnh phồn vinh náo nhiệt nhất.
Trong lòng Tiêu Thần nhịn không được sinh ra vài phần chờ mong, Tứ Phương đấu giá hội còn chưa bắt đầu, không khí đã náo nhiệt như thế này, năm ngày sau chỗ này sẽ có cảnh tượng như thế nào nữa.
Tiêu Thần cất bước đi trước, dung nhập trong dòng người, tiến ba bước tùy ý về phía trước. Vào sảnh đấu giá, dòng người tỏa ra bốn phương tám hướng, lúc này mới không hề có vẻ hỗn loạn, không gian nơi này thật lớn, mặc dù là chứa đến mấy vạn tu sĩ, cũng rất là thoải mái.
Đấu giá sảnh ở tầng cuối, hôm nay vẫn chưa mở ra, nhưng một hai tầng khác vẫn cứ mở cửa theo lẽ thường, hơn nữa Tứ Phương đấu giá hội sắp cử hành, hấp dẫn rất nhiều tu sĩ hào hứng tiến đến, nơi này náo nhiệt vẫn là vượt xa bình thường.
Tiêu Thần chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt ở hai bên quầy hàng khẽ đảo qua, tuy rằng thấy không ít vật hiếm, nhưng đối với hắn mà nói là không có nử điểm tác dụng.
Khoảng chừng nửa canh giờ, dù cho sảnh đấu giá này rất là rộng lớn nhưng Tiêu Thần đi lang thang không mục đích cũng đã xem được hơn phân nửa, nhưng như cũ không có thu hoạch gì, trong lòng âm thầm lắc đầu không thôi, xem ra muốn có bảo vật, chỉ có thể đợi năm ngày sau Tứ Phương đấu giá hội bắt đầu thôi.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh tranh chấp, xung quanh không ít tu sĩ vây quanh. Nhưng bởi vì tranh chấp vẫn chủ yếu động khẩu chưa động thủ, nên binh vệ phụ trách giữ trật tự trong phòng vẫn không có nhúng tay hỏi đến.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, lập tức đi nhanh lên hai bước, đứng chỗ đám người nhìn vào bên trong.
- Trái cây này rõ ràng do ta vừa ý trước, cũng đã cùng người bán thỏa thuận xong giá cả, đạo hữu nhúng tay tranh đoạt, sợ là có chút không hôp lý lắm!
Người nói chuyện chín là một gã hán tử áo đen, tu vi không cao, gần đạt tới Kim Đan sơ kỳ, lúc này thần tình âm trầm, hiển nhiên trong lòng nổi giận.
Người đứng đối diện hắn, sắc mặt lãnh mạc sa sầm xuống, hiển nhiên là người tính khí âm trầm vô cùng.
- Nếu giao dịch không hoàn thành, như vậy trái cây kia tại sao tại hạ không thể thu mua, đạo hữu nói như vậy, thực khiến tại hạ buồn cười.
Nam tử lãnh mạc nói xong xoay người sang chỗ khác, hướng người chủ bán chắp tay nói:
- Vị đạo hữu này, tại hạ nguyện ý ra giá một ngàn hạ phẩm linh thạch, mua trái cây trong tay người kia, nếu đạo hữu nguyện ý, chúng ta lập tức hình thành giao dịch.
Chủ bán là một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng thanh tú, tu vi mới tới Trúc Cơ hậu kỳ. Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất kinh, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến chỉ là một linh quả tầm thường lại có thể khiến cho hai người như thế tranh đoạt.
- Này. . Này. . Bất quá là ta trong lúc vô tình ngắt lấy một ít linh quả hoang dại, giá trị không cao đến thế đâu.
Cô nương này cũng cực kỳ giản dị, liên tục xua tay nói, khương mặt xinh đẹp đỏ lên.
Nam tử lãnh mạc nghe vậy lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tóm lại tại hạ ra giá một ngàn hạ phẩm linh thạch, mặc kệ nó có đáng giá hay không đạo hữu chỉ cần đem vật ấy bán cho tại hạ là được.
Nói xong liền chuẩn bị lấy linh thạch trong túi trữ vật ra hoàn thành giao dịch.
Hắc y nam thấy thế giận dữ, quát khẽ nói:
- Đạo hữu chớ quá đáng, chỉ có một ngàn hạ phẩm linh thạch,lại muốn lấy đi,,, linh quả này tại hạ ra giá hai ngàn hạ phẩm linh thạch, đạo hữu hãy bán cho ta.
Hai người này không e dè tranh đoạt một dã quả, thanh thế không nhỏ, tự nhiên thu hút nhiều tu sĩ vây xem, giờ phút này tất cả sắc mặt đều kinh nghi hướng trái cây đỏ rực trong tay chủ bán nhìn chăm chăm, trong lòng bất giác sinh ra ý niệm:
- Chẳng lẽ trái cây kia lại có thể là bảo bối gì hay sao?
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, thoáng nhìn qua tay chủ bán, lại nhìn đến ba người đang là tiêu điểm chú ý, lập tức cười khẽ lắc đầu, rồi xoay người rời đi. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn lơ đãng thấy một quầy hàng chứa một đống quả đỏ rực , ánh mắt lại hơi hơi ngưng tụ, chợt trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, ý nghĩ muốn đi khỏi lại lần thứ hai thu trở về.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ từ bên ngoài truyền đến
- Trái cây kia ta nhìn thấy cực kỳ đẹp mắt, bổn thiếu gia ra giá một vạn hạ phẩm linh thạch, mua hết quầy hàng trái cây của đạo hữu, như thế nào?
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt hơi lộ ra vẻ âm trầm, lập tức ánh mắt chớp lên, hướng phía thanh âm kia nhìn lại.
Đám người như thủy triều hướng hai bên dạt ra, một gã cẩm y công tử cầm đầu, phía sau hơn mười người toàn thân đầy bụi tiến đến. Tuy rằng vẫn chưa có hành động gì, nhưng một lúc mang theo hơn mười người thì trên người cũng phát ra uy áp nhàn nhạt, cũng khiến mọi người ở đây sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau tránh đi, cùng với hắn tạo ra một khoảng cách.
Hơn mười người trước mắt, tất cả đều là Nguyên Anh tu sĩ! Cẩm y công tử tu vi đang ở Nguyên Anh sơ kỳ, phía sau là một lão giả tuổi già sức yếu, đôi mắt mờ nhạt, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh mẽ, đúng là đã đạt được cảnh giới Nguyên Anh viên mãn, trình độ này không chỉ dễ dàng mà đạt được. Phía sau hai người, mười tên tùy tùng sắc mặt lãnh mạc, nhưng tu vi toàn bộ đều là Nguyên Anh trung kỳ.
Đội hình như vậy, ở Tứ Phương đấu giá hội là điều cực kỳ dễ thấy, huống chi hôm nay là ngày tu sĩ tự phát tổ chức hội trao đổi.
- Vị cô nương này, bổn công tử ra giá một vạn hạ phẩm linh thạch, quầy hàng trái cây này bán cho ta đi?
Cẩm y công tử cười khẽ mở miệng, người này bộ dạng anh tuấn, như vậy cười cũng hơi có vài phần mị lực, khiến không ít nữ tu xung quanh cẩn thận nhìn ngó.
Thanh âm người này vừa dứt, chủ bán, nam tử lãnh mạc cùng hắc y nhân ba người trong mắt đồng loạt hiện lên vài phần kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi.
Hắc y nam định mở miệng nói, nhưng chưa kịp mở lời liền bị ánh mắt của cẩm y công tử đảo qua, trên người liền cứng ngắc, trên đầu nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Nữ chủ bán cố tự trấn định, gượng ép cười nói:
- Vị đạo hữu này ra giá cao, trái cây này thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền, nếu là đạo hữu muốn, một trăm hạ phẩm linh thạch là có thể mang toàn bộ đi.
Lừa những tán tu coi tiền như rác thì được, nhưng trước mặt nhóm người không lương thiện này, nếu phát hiện ra dã quả tầm thường này, bọn hắn chỉ sợ không thể gánh nổi.
Bất quá cẩm y công tử nghe vậy cũng cười khẽ lắc đầu, nói :
- Nếu ta nói là một vạn hạ phẩm linh thạch, chúng liền đáng giá như vậy.
- Đạo hữu không cần kinh hoảng, nếu là nguyện ý, chúng ta liền giao dịch đi.
Nói xong người này đưa tay xoa chiếc nhẫn trên ngón tay cái, trong tay liền xuất hiện một túi trữ vật.
Trữ vật giới!
Đồng tử đám tu sĩ xung quanh hơi hơi co rút lại, lập tức vẻ kính sợ trên mặt càng sâu, có thể có được bảo bối như vậy, thân phận tự nhiên không nhỏ!
Ở đây không thiếu tu sĩ nhìn ra chủ bán cùng hắc y nam tử và lãnh mạc nam tử là cùng một giuộc, nhưng giờ phút này trong lòng lại là nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ trái cây kia thật sự bất phàm, nếu không vì sao cẩm y công tử này lại bỏ ra một vạn hạ phẩm linh thạch để mua?
Nhưng liền ở trong lòng mọi người kinh nghi, cũng lại có một người mở miệng cười nói:
- Không sai, trái cây kia quả thật bất phàm, nhưng tại hạ vẫn cảm thấy giá một vạn hạ phẩm linh thạch vẫn còn có chút thấp.
- Tại hạ ra giá hai vạn hạ phẩm linh thạch, chỉ lấy một quả là được, không biết chủ bán ý như thế nào?
Tiếng cười còn chưa dứt thì có ba người sắp theo hàng đi vào.
Ba người này tuổi tác không lớn, bộ dạng tương tự, tu vi tương đương, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Người vừa nói khi nãy, cũng là người cầm đầu.
Thấy hắn, ánh mắt cẩm y công tử bỗng nhiên hiện lên vẻ âm trầm, lập tức ngoài cười trong khôn cười chắp tay nói:
- Nguyên lai là Vân gia Vân Sơn, Vân Hải, Vân Kinh ba vị đạo hữu, như thế nào hôm nay mới vừa tới tứ phương thành, cũng không hảo hảo mà nghỉ ngơi điều dưỡng một phen liền chạy đến nơi đây vung tiền.
Song phương đúng là quen biết, hơn nữa nghe ngữ khí này, chỉ sợ quan hệ không phải là thân mật.
- Hắc hắc, Tử Văn đạo hữu nhầm rồi, chúng ta cũng là vừa vặn, vừa đến đây liền vừa ý một món bảo vật.
- Tử Văn đạo hữu, xin chớ có trách, hay là cùng ba huynh đệ ta tranh đoạt đi, dù sao thiên tài địa bảo, người hữu duyên có được, đạo hữu nói đúng hay không?
Ánh mắt Vân Sơn chớp lên, cười khẽ nói.
Còn ánh mắt Tử Văn tối tăm, nhưng trên mặt vẫn phong khinh vân đạm như cũ, nếu là không nghe được song phương trong lúc đó giọng điệu giao phong, chỉ sợ sẽ đem mấy người kia cho là hảo hữu chí giao.
- Đó là tự nhiên, nếu cùng ta đồng dạng vừa ý trái cây kia, không bằng cạnh tranh công bằng một phen, ai giá cao người đó được
Áh mắt Vân Sơn chớp lên, tiện đà vỗ tay cười nói:
- Tử Văn đạo hữu lời nói chính hợp ý ta.