Cho nên, ở sâu dưới lòng đất, khi hắn cảm thấy Linh Thọ Cung bị người ta đập nát trong nháy mắt, một cỗ xấu hổ lẫn giận dữ, sát khí tàn bạo làm cho hai mắt hắn đỏ bừng, điên cuồng chạy đến! Hắn muốn cho người này vì hành vi của mình mà trả phải trả giá đắc!
Nhưng sau khi hắn nhìn rõ địch nhân, sắc mặt hắn không nhịn được chợt biến, thật không ngờ ngang nhiên công kích Linh Thọ Cung là một khối pháp bảo, khí tức lại đạt đến đạo giai! Một cỗ kiêng kị từ tâm sinh ra, nếu người đến đồng dạng là Nguyên Anh tu sĩ, trong tay giữ đạo khí, như vậy sự tình càng trở nên khó giải quyết.
- Đáng chết! Mộc gia ta gần đây không kết thù với ai, như thế nào lại trêu chọc đến tồn tại khó giải quyết như vậy!
Tuy rằng lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Mộc Hiển Thánh cũng cực kỳ lãnh đạm, không có chút nào sợ hãi.
- Đạo hữu nếu đến đây, liền hiện thân đi, nếu không chỉ dựa vào một món đạo khí còn chưa phải là đối thủ của lão phu.
Vừa nói chuyện, thần thức trong cơ thể Mộc Hiển Thánh tỏa ra, đem toàn bộ Mộc gia bao phủ vào bên trong, nếu đối phương có nửa điểm dị động, tuyệt đối không thoát khỏi cảm ứng của hắn. Nhưng trong lòng bất an chính là, đối phương lại không có ý tứ lộ diện.
- Đạo hữu nếu tiếp tục không xuất hiện, cũng đừng trách lão phu ra tay, đem đạo khí trước mặt này bắt lại!
Mộc Hiển Thánh hừ lạnh một tiếng, tu vi hắn đã muốn đột phá cảnh gới Nguyên Anh sơ kỳ, nếu toàn lực ra tay, đạo khí này tuy rằng uy lực kinh người, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!
- Mộc lão quỷ, đầu óc ngươi có phải có vấn đề hay không, bổn thần vừa rồi rõ ràng nói với ngươi, mau mau đem chủ nhân ta phóng xuất ra, ngươi bây giờ còn ở đây rít gào cái gì?
Giữa không trung, từ trong khối gạch thật lớn truyền ra thanh âm,
- Hơn nữa bổn thần bất quá thay đổi bộ dáng, Mộc lão quỷ chẳng lẽ ngươi liền không nhận ra ta?
Mộc Hiển Thánh nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, từ lúc hắn đặt chân lên đường đại đạo tới nay, đây là lần đầu tên có người dám gọi hắn như thế, huống chi là một cái pháp bảo! Nhưng nghe đến phía sau sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lúc đầu cảm ứng khí tức bảo vật này trong lòng hắn cảm giác có vài phần quen thuộc, nhưng không suy nghĩ sâu xa, giờ phút này trải qua nhắc nhở, trong mắt hắn lộ vẻ kinh nghi.
- Như thế nào, còn không nhận ra bổn thần, ta đây cho ngươi xem bộ dáng vốn có của ta!
Thanh âm vừa dứt, khối gạch kia hình thể nháy mắt biến hóa, sau mấy lần hô hấp, đúng là biến thành một tòa cung điện nguy nga cao hơn mười trượng tản mát ra khí tức uy nghiêm vô cùng!
- Thanh Ngọc Điện!
Chứng kiến vật ấy, Mộc gia lão tổ lộ vẻ khiếp sợ, nhịn không được thất thanh nói! Ngay sau đó, liên tưởng đến bảo vật này luôn mồm nói muốn giao ra chủ nhân, khiến cho lòng hắn nháy mắt hiểu được, Tiêu Thần lúc trước cũng không lừa gạt hắn, hắn thật sự đã trở thành chủ nhân của Thanh Ngọc điện!
- Làm sao có thể, bên trong tổ tịch ghi lại chính xác, mấy vạn năm trước trong lúc đại chiến tổ tiên Mộc gia vì thi triển thần thông bí thuật đã kéo linh thần Thanh Ngọc điện này ra, Tiêu Thần này mặc dù dưới cơ duyên chiếm được chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm, lại làm sao có thể trở thành chủ nhân của ngươi!
Mộc Hiển Thánh suy nghĩ trong lòng nháy mắt tê dại đi, nhưng lập tức, một ý niệm khác xuất hiện trong lòng làm hắn trầm xuống!
Vật ấy muốn nhìn thấy Tiêu Thần là chính, nếu phát hiện Tiêu Thần đã chết, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, tuy rằng với thần thông của hắn không sợ vật này, nhưng nếu Thanh Ngọc điên này làm đúng như lời Tiêu Thần tự bạo, chỉ sợ hơn phân nửa Mộc gia đệ tử sẽ chôn theo cùng!
- Hừ hừ! nếu đoán được thân phận bổn thần, như vậy còn không mau mau đem chủ nhân ta đưa tới, nếu hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, bổn thần liền lập tức tự bạo, kéo cả Mộc gia ngươi chôn cùng!
Tiểu Điện trong lòng đắc ý, có lực lượng thật là khác, hiện tại cho dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng có thể bị hắn chỉ mũi mắng, hơn nữa càng thích chính là lão gia hỏa này phải nhịn xuống! Nghĩ như vậy, Tiểu Điện trong lòng càng thêm hưng phấn, nhưng lập tức nghĩ đến Tiêu Thần sinh tử không rõ, cảm giác đó trong lòng nhạt đi rất nhiều.
- Biết bổn thần trọng nhất là cảm tình, người này liền đánh bài cảm tình với ta, trước khi chết giải trừ khế ước nhận chủ, cái này chính là tử huyệt của bổn thần a! làm hại ta vừa mới cùng bản thể dung hợp hoàn toàn lại muốn đến cùng lão quỷ này sống chết, xem ra bổn thần rất thiện lương.
Trong lòng hắn cảm thấy xót xa, cảm thấy hình tượng của mình trong nháy mắt cao cả vô cùng.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy nét mặt già nua run lên, đây là cái đạo khí gì a, như thế nào làm hay không còn chưa nói liền trực tiếp lấy tự bạo ra dọa nạt người! Nhưng hiệu quả phi thường tốt, tuy rằng trong lòng Mộc Hiển Thánh hận không thể đem Tiểu Điện này nắm trong tay đập thành bảy tám đoạn mới có thể giải hận, thế nhưng lúc này không dám có nửa điểm kích thích nó, nếu không vạn nhất vật này tự bạo, đệ tử Mộc gia hắn chết một ít còn có thể chịu được, nhưng thôn linh đại trận ở dưới Linh Thọ Cung tất nhiên sẽ không thể bảo tồn! Như vậy nhất định sẽ mất đi cái để duy trì huyết mạch, Mộc gia hắn bại vong cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.
Việc này, không thể có nửa điểm khinh thường!
- Theo như lời ngươi nói chủ nhân ngươi chả phải là Tiêu Thần sao.
Ánh mắt Mộc Hiển Thánh chớp lên, lập tức lộ ra vài phần bất đắc dĩ
- Hắn là đệ tử của lão phu, ta đã đưa hắn đến mật cảnh, chuẩn bị giúp hắn Trúc Cơ, như thế nào lại đối với hắn bất lợi, chỉ sợ là ngươi có chỗ hiểu lầm?
- Lời này của ngươi là thật?
Tiểu Điện nghe vậy, trong giọng nói lộ ra vẻ chần chờ, trên người khí thế bạo ngược cũng chậm rãi hạ xuống một ít.
Mộc Hiển Thánh thấy thế trong lòng âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ pháp bảo thì vẫn là pháp bảo, cho dù uy lực trở lại, trí tuệ so sánh với tu sĩ thì vẫn kém xa.
- Việc này tự nhiên là thực, nếu ngươi không tin ta thì tự mình đi tìm hắn, đến lúc đó gặp hắn ngươi liền biết thật giả.
Nhưng ngay lúc này thanh âm vừa dứt trong nháy mắt, một đạo thanh âm trào phúng cũng truyền ra từ trong đống hoang tàn.
- Sư tôn, ngươi quả nhiên là không nói thật, chẳng lẽ là muốn đem Tiểu Điện lừa đến Mộc gia, sau đó ra tay đem nó chế ngự?
Nghe âm thanh truyền ra trong nháy mắt, thân thể Mộc Hiển Thánh bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, vừa lúc bắt gặp một đạo thanh sắc lóe ra từ trong đống hoang tàn, dừng ở trước Thanh Ngọc Điện.
Người này, dĩ nhiên chính là Tiêu Thần thừa cơ chạy ra!
- Hắc hắc, bổn thần biết ngươi không thể chết được, thế nào, bổn thần không có lừa ngươi chứ, ta đã sớm nói có thể không chế Thanh Ngọc Điện, hiện tại ngươi tin chưa!
Tiểu Điện nhìn thấy Tiêu Thần trong lòng nhất thời sinh ra kinh hỉ vô cùng, nhưng ngay sau đó …, dương dương tự đắc
- Bất quá ngươi đừng cho là ta nhìn không ra lão gia hỏa này giở trò, hắn muốn lừa gạt bổn thần còn kém một chút, ta vừa rồi đang tính toán có phải hay không chờ lúc hắn không chú ý, hung hăng đập cho hắn một cái đâu!
Mộc Hiển Thánh nghe vậy nhất thời cả người căng thẳng, ý niệm vừa mới sinh ra trong đầu hoàn toàn tiêu tan.
Tiêu Thần không để ý đến thằng nhãi này khoe khoang, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
- Nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn, giờ phút này đã sớm chết mấy chục lần rồi, ngươi không cảm giác mình đến có hơi muộn sao?
Tiểu Điện nghe vậy nhất thời như bong bóng bị thủng, khí tức cũng trong nháy mắt giảm xuống, cuối đầu cụp tai than thở hai câu, cũng biết xấu hổ nên không tiếp tục mở miệng. nó tự nhiên hiểu được lúc trước Tiêu Thần giải trừ khế ước cho nó, tất nhiên là hắn đã gặp phải cục diện không thể sống, có thể kiên trì đến bây giờ, nói không chừng đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ rồi.
- Hừ hừ, lần này bổn thần có chút đuối lý, sẽ không chấp nhặt cới ngươi, lần sau còn dám nói như vậy, xem bổn thần trị ngươi thế nào.
Tiểu Điện nghĩ vậy, nhất thời lần thứ hai cao hừng trở lại. Nhưng vào giờ khắc này, Tiêu Thần cũng thản nhiên quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, từ sâu trong đông tử, một tia kim sắc thần bí nháy mắt hiện lên. Ở ánh mắt kia nhìn tới, Tiểu Điện nhất thời cảm thất vô thượng uy nghiêm, thậm chí còn khiến linh thần nó run rẩy không thôi,trong lòng sinh ra một điểm ý nghĩ nhỏ bé cũng nháy mắt tan biến.
Mắt thấy Tiểu Điện lộ vẻ kính sợ, Tiêu Thần khẽ gật đầu, trong lòng lộ ra vẻ hài lòng, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào sắc mặt xanh mét kinh sợ của Mộc gia lão tổ!
- Lão tổ Tiêu Thần này chẳng biết tai sao tu vi nguyên thần lại tăng vọt, vừa rồi tôi không kịp đề phòng bị người này đả thương, mới để cho hắn trốn thoát.
Mộc Mộc sắc mặt trắng nhợt, khóe miệng có vài tia máu, độn quang hiện thân bên người mộc lão tổ, ánh mắt đày vẻ oán độc nhìn Tiêu Thần.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy da mặt run lên, ánh mắt âm trầm gắt gao nhìn thẳng vào Tiêu Thần, chậm rãi nói:
- Thiên Hành hiện tại thế nào?
Tuy rằng thanh âm hắn cực kỳ bình thản, nhưng che dấu trong vẻ bình thản này là sát khí bạo ngược cũng đủ để xoắn bất luận kẻ nào thành thịt nát! Linh lực bên người nhất thời quay cuồng kịch liệt, hóa thành từng khô lâu đen kịt kiệt kiệt nhe răng cười, ở bên người hắn cao thấp tung bay.
Tiêu Thần nghe vậy trên mặt không hề sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ băng lãnh, thản nhiên nói:
- Các người muốn kết quả của ta thế nào, thì đó là kết cục của Mộc Thiên Hành.
Mộc Mộc nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nháy mắt cuồng biến, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được!
Mộc Hiển Thánh nhắm hai mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra, trong đó chỉ còn lại vẻ băng lãnh vô tình.
- Việc hôm nay, chứng thật phán đoán của vi sư mấy trăm năm qua đêy là sai lầm đầu tiên, Tiêu Thân ngươi thật là không tệ!
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Việc hôm nay tất cả là do sư tôn một tay gây nên, trong lòng đệ tử quả thật không muốn.
Mộc Hiển Thánh nghe vậy khẽ lắc đầu, lúc này không cần phải dây dưa
- Bổn quân lấy tâm ma thề, hôm nay thả ngươi bình yên rời đi, ngày sau tuyệt đối cũng không đuổi giết ngươi.
Tiêu Thần nghe vậy mặt không đổi sắc, hiển nhiên việc này hắn đã sớm đoán được.
- Tiêu Thần lấy tâm ma thê, nếu lão tổ nói mà giữ lời, tại hạ tuyệt đối sẽ không đem việc hôm nay nói cho người thứ ba niết.
Hai người nói chuyện, xưng hô cũng thay đổi, dĩ nhiên đem danh nghĩa thấy trò, như vậy hoàn toàn bỏ đi!
- Lão tổ!
Mộc Mộc trên mặt lộ ra hận ý, vừa mới mới mở miệng đã bị Mộc Hiển Thánh cắt đứt.
- Việc hôn nay coi như đã qua, ngươi không cần nhiều lời.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, lập tức chắp tay nói:
- Một khi đã vậy, Tiêu Thần xin đi trước một bước, cáo từ!
Nói xong, quang mang trên người chợt lóe liền xuất hiện trên thân Tiểu Điện, quát khẽ:
- Đi!
Tiểu Điện nghe vậy, thân thể nháy mắt biến đổi, từ Thanh Ngọc điện hóa thành một cự kiếm rộng hơn mười trượng dài hơn ba trăm trượng, Tiêu Thần đứng ở mũi kiếm, giống như thượng cổ kiếm tiên, uy thế át thiên, gào thét mà đi!
Một hơi sau đó biến mất ở cuối chân trời.