- Nghe nói tu sĩ Ngự Thú Tông thủ đoạn thần bí khó lường, có thể không chế các loai yêu thú cường đại cho mình sử dụng, thực lực sâu không lường được!
- Chẳng lẽ nhóm người lần này đi thí luyện giới, người được lợi lớn nhất chính là người này rồi. Đúng rồi, lấy thực lực Ngự Thú tông, lần này quả thật có tư cách đạt được như thế!
- Không biết trong tay người này có bao nhiêu Thanh Ngọc Kiếm? Nếu có thể nắm trong tay quá nửa số Thanh Ngọc Kiếm thì liền có thể đi theo bên người Mộc gia lão tổ tu hành ba năm, cơ duyên như thế này thực làm cho người ta đỏ mắt.
Tu sĩ các phái nghe vậy trong mắt đồng loạt toát ra vẻ nóng bỏng, ánh mắt đều tập trung lên thân ảnh người này.
Một số tu sĩ trẻ tuổi của Mộc Gia lúc trước đó cao ngạo, ánh mắt cao cao tại thượng, giờ phút này trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, ánh mắt dừng ở trên người Cát Thành Cương, có người ánh mắt hiện ra vẻ kiêng kị, có người lại liên tục cười lạnh, tựa hồ hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
Cát Thành Cương tựa hồ đối với cục diện như thế này đã sớm có dự liệu trước. Đối mặt với ánh mắt của mọi người sắc mặt hắn cực kỳ bình thản, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần, mơ hồ lộ ra vài phần phức tạp.
- Ngự Thú tông Cát Thành Cương tham kiến Mộc tôn giả cùng các vị tiền bối!
Môc Phong trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt liền thu liễm xuống, gật đầu cười nói:
- Ngự Thú tông có người kế tục, Cát Thành Cương tiểu hữu còn nhỏ tuổi mà đã đạt được thành tựu như thế, có thể nói là đệ nhất tu sĩ trẻ tuổi Triệu quốc tám châu, tiền đồ ngày sau không thể đong đếm được a.
Người bên cạnh Mộc Phong, cùng mười hai trưởng lão Mộc gia đồng loạt gật đầu mỉm cười. Là Đại tông phái truyền thừa từ lâu đời của Triệu quốc, thực lực không còn ở Tam Thiên Đạo môn Doanh Châu, vô thượng Ma Tông hai phái! Cát Thành Được vừa là đệ tử trung tâm Ngự Thú tông, nghe đồn lại sắp sửa thay thế chức vụ Nhâm chưởng môn, có thực lực này cũng là hợp tình hợp lý.
Cát Thành Được nghe vậy sắc mặt ửng hồng, trong lòng tự nhiên hiểu được Mộc gia gia chủ cùng trưởng lão hiểu lầm một số sự tình, hắn cung kính thi lễ, nhỏ giọng nói:
- Khiến cho Mộc tôn giả cùng các vị tiền bối thất vọng rồi, vãn bối chuyến này đi thí luyện giới không có gì ngoài một ít linh dược, ngoài ra không có thu hoạch gì nữa.
Sau khi hắn nói xong, sắc mặt toàn bộ tu sĩ trong quảng trường trước Thanh Ngọc điện lập tức mỉm cười, người này ngay cả Thanh Ngọc Kiếm cũng không đạt được.
Mộc Phong vẻ ngạc nhiên trong mắt rất nhanh liền biến mất, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt hắn lộ ra vẻ thoải mái trầm giọng nói:
- Có thể toàn thân đi ra từ Truyền Tống Trận, dĩ nhiên là một việc cực kỳ không dễ, Cát Thành Cương tiểu hữu không cần câu nệ, mời tiểu hữu đứng sang một bên chờ một lát.
Cát Thành Cương nghe vậy kính cẩn thi lễ, lập tức hướng về phía Tiêu Thần bước nhanh đến.
Ánh mắt hắn cùng Tiêu Thần chạm nhau, người này vội vã cúi đầu, đứng cách xa Tiêu Thần chắp tay một cái coi như là chào hỏi.
Xôn xao!
Từ vị trí Cát Thành Cương mới bước ra, quảng trường đang im ắng chợt truyền đến một tiếng ồ. Vô luận tu sĩ Mộc gia hay là tu sĩ của tám châu trên mặt đều lộ ra vẻ không thể tin được!
Tu Chân Giới từ trước đến nay cường giả vi tôn, tuy rằng cũng không giống với lễ tiết phức tạp như phàm nhân. Nhưng cũng không có bất kỳ một tên tu sĩ cấp thấp nào có gan đứng tại chỗ người có tu vi cao thâm hơn so với hắn! Nói cách khác, Cát Thanh Cương hiện giờ đứng dưới tay Tiêu Thần, đó là tâm phục khẩu phục tự nhận tu vi xa không bằng người trước! Sự tình như vậy, khiến cho mọi người không khỏi rung động, trong nhất thời ánh mắt mọi người hướng vào Tiêu Thần không khỏi hiện ra vẻ kinh nghi.
Nhưng vào giờ khắc này Truyền Tống Trận lần thứ hai sáng lên, Phá Diệt tông Hình Thiên từ giữa đi nhanh ra.
- Sư huynh!
Lăng Thanh Nhi thấy thế, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhịn không được lộ ra thần sắc kích động sắc mặt ửng đỏ. Trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ sư huynh là người thắng cuộc thí luyện giới lần này!
Hình Thiên mắt thấy Lăng Thanh Nhi bình yên vô sự, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, lập tức đi nhanh tới kính cẩn thi lễ nói.
- Phá Diệt tông Hình Thiên, tham kiến các vị tiền bối!
Mộc Phong cùng các trưởng lão Mộc gia liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Tuy rằng Phá Diệt tông thực lực không kém, tu vi Hình Thiên cực kì mạnh mẽ, bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng nhận định tùy tiện. Người đứng đầu tiên ôn hòa cười, hỏi:
- Không biết Hình Thiên tiểu hữu tham gia thí luyện giới thu hoạch lần này như thế nào?
Hình Thiên nghe vậy ánh mắt thần bí liếc về phía Tiêu Thần, lập tức chắp tay nói:
- Lần này vào Thí Luyện Giới, vãn bối khó khăn lắm mới có thể an toàn trở ra, Thanh Ngọc Kiếm chưa đoạt được đến tay.
Nói xong, hắn xoay người thi lễ, bước đi đến trước mặt Tiêu Thần chắp tay nói:
- Tiêu Thần đạo hữu lừa gạt tại hạ thật hay. Đợi việc hôm nay xong xuôi chúng ta cùng uống sảng khoái một phen.
Tiêu Thần nghe vậy cười nhạt, chắp tay noi:
- Đa tạ Hình Thiên đạo hữu, nhưng thương thế trên người tại hạ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, cho nên việc uống rượu tạm thời không vội. Việc này để về sau cũng không muộn.
Hình Thiên nghe vậy mặt không đổi sắc, cười khẽ chắp tay đi đến đứng bên cạnh Cát Thành Cương, trong lòng liên tục cười khổ. Nếu vừa rồi lúc Tiêu Thần bị Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần liên thủ đối phó. Hắn chỉ cần dũng cảm đứng ra giúp Tiêu Thần thì chỉ sợ lúc này không cần hai lời cũng sẽ trở thành bằng hữu. Nhưng tình hình lúc ấy, trong lòng hắn tuy rằng cũng có chút động tâm. Nhưng không thể không đứng ở lập trường tông môn lo lắng hậu quả của việc này, lựa chọn bàng quang là việc không đáng trách.
Nhưng như vậy muốn kết giao với Tiêu Thần chỉ sợ là phí không ít công sức rồi.
Bất quá cũng may trong thời gian ba năm ở tại Mộc gia hắn có đủ thời gian. Cần phải đem thời cơ nắm bắt, cho nên trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Đợi khi hắn phục hồi tinh thần, nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của mọi người, trong lòng chậm rãi lắc đầu, cùng Cát Thanh Cương hai người lộ ra vài phần cười khổ. Nhưng bọn hắn cũng không cười to, đem miệng cùng mũi che lại.
Ông!
Ông!
Ông!
Liên tiếp vài tiếng, Truyền Tống Trận giờ phút này quang mang chói mắt lại bừng lên. Từng bóng người không ngừng từ trong đó đi ra, hướng Mộc gia gia chủ thi lễ, ánh mắt đảo qua tìm kiếm vị trí của mình.
Nhưng bọn hắn nhìn về một số đạo bào phía trước, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ kinh sợ.
Sau đó càng ngày càng có nhiều tu sĩ các phái từ trong thí luyện giới trở ra. Trong mắt chúng tu sĩ trên quảng trường hiện lên vẻ kinh nghi càng ngày càng lớn, trong lòng không khỏi cùng nổi lên một suy nghĩ giống nhau. Nhưng bọn hắn như cũ không muốn lựa chọn tin tưởng loại khả năng này. Mãi cho đến khi Truyền Tống Trận phát ra một đạo quang mang cuối cùng rồi lập tức chậm rãi ngừng lại. Sau đó này hai đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện.
Sau khi thấy rõ thân phận hai người. Vô luận Mộc gia gia chủ, trưởng lão hay đông đảo tu sĩ, trong mắt đông loạt sáng lên.
Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh, Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần tất cả đều là những người trẻ tuổi mạnh nhất Tu Chân Giới Triệu quốc, tự nhiên là được toàn bộ mọi người đương trường đặt hi vọng lớn nhất.
- Đi thôi, hình như đã thất bại, nhất định thành bàn đạp cho người khác.
Âm Vô Trần sắc mặt âm trầm, nhưng ngữ khí cực kỳ trầm ổn, vẫn chưa lộ ra nửa điểm nản lòng.
Vệ Tử Thanh nghe vậy lạnh lùng cười, tuy rằng giờ phút này huyết sắc trong mắt của đều tiêu tán, nhưng vẫn âm hàn như cũ không có nửa điểm lo lắng.
- Tiếc là đóa hoa quỳnh rực rỡ cứ như vậy mà lướt qua.
Hai người liếc nhìn nhau, xác định suy nghĩ trong lòng đối phương lộ ra vài phần cười lạnh, lập tức cất bước đi về phía trước.
- Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh tham kiến các vị Tôn Giả!
- Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần than kiến các vị Tôn Giả.
Hai người trước sau kinh cẩn hành lễ.
Trong mắt Mộc Mộc hiện lên vài tia dị sắc, ánh mắt dừng ở trên thân ảnh hai người, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đoán không sai, hai vị tiểu hữu đi thí luyện giới lần này, thu hoạch cũng không nhiều?
Sau khi Mộc Phong vừa nói xong, có vô số ánh mắt đồng loạt nhìn vào hai người. Mặc dù trong lòng đã có phán đoán, nhưng không có cách nào chứng thực, cũng khó làm cho người ta nguyện ý tin tưởng.
Vệ Tử Thanh, Âm Vô Trần hia người liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu, nói:
- Lần này tham gia thí luyện giới, hai người chúng ta rốt cuộc cũng biết cái gì gọi làm thiên ngoại hữu thiên. Bắc hoa Châu Tiêu Thần đạo hữu vô luận tu vi, thần thông, pháp bảo tất cả đều trên tu sĩ bát châu ta, hai người chúng ta tâm phục khẩu phục! Mặt khác, chỉ sợ tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm đều nằm toàn bộ trên tay Tiêu Thần đạo hữu.
Xôn xao!
Thanh âm hai người hạ xuống, một tiếng ồ đồng thời vang lên, ánh mắt mọi người ngưng tụ trên người Tiêu Thần, hâm mộ, ghen ghét, kính sợ, lấy lòng rất nhiều loại!
Nhưng trong lòng Tiêu Thần chẳng những không có sinh ra đắc ý, ngược lại nhịn không được cười khổ, trong lòng sinh ra vài phần kinh nghi, hai người này rõ ràng hận hắn đến chết không chỗ chôn, hiện giờ tại sao lại có thể tâng bốc mình lên? Trong chuyện này không biết đã xảy ra việc gì, hơn nữa xem biểu hiện hai người hiện giờ. Việc này hơn phân nửa đối với hắn không có chỗ tốt gì. Nhưng nghĩ đến chuyện tình Mộc gia lão tổ hiển linh lúc trước bằng mọi cách phải nhẫn nhịn, Tiêu Thần trong lòng áp chế cỗ ý niệm bất an lần thứ hai nổi lên trong lòng, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Tình hình lúc này không phải là lúc nghĩ nhiều. Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng khôi phục tâm tình, sau đó nghe được thanh âm Mộc Phong truyền đến:
- Tiêu Thần tiểu hữu, nếu ngươi thực sự có đến tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm, là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất tu sĩ trẻ tuổi bát châu Tu Chân Giới Triệu quốc!
- Hơn nữa có thể có được phần thưởng cao nhất Mộc gia ta chuẩn bị, nhưng trước hết, xin tiểu hữu đem tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm lấy ra.
Tiêu Thần nghe vậy tiến lên từng bước, hơi xoay người thi lễ, cũng không nói nhiều, đưa tay vỗ túi trữ vật bên hông.
Tám thanh Tiểu Kiếm màu xanh dài khoảnh một xích nhất thời trôi nổi ở trước mặt mọi người. Tay Tiêu Thần khẽ nhúc nhích, tám thanh Thanh Ngọc Kiếm hướng về phía đám người Mộc gia bay đi.
Mộc Phong vẫy tay đem tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm cầm trong tay. Ánh mắt khẽ khép hờ tựa hồ kiểm tra Thanh Ngọc Kiếm. Một lúc sau mới mở hai mắt, ánh mắt rơi trên người Tiêu Thần lộ vẻ tán thưởng, phất tay nói:
- Chư vị hộ kiếm trưởng lão có thể kiểm tra một phen.
Phất tay, tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm bay về phía một gã trưởng lão Mộc gia.
Tám người này cầm kiếm, một lát sau nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Có thể ở trong thí luyện giới tập hợp đủ tám chuôi Thanh Ngọc Kiếm, sự tình như vậy bọn hắn tự mình ra tay cũng không có mười phần nắm chắc, tu vi Tiêu Thần đến tột cùng đạt đến tình trạng nào!
(mau nhìn xem tác giả tiến cử tác phẩm phàm trần vạn biến)
Nếu muốn bay lượn liền hóa thanh một con Hùng Ưng bay đến tận trời xanh; nếu muốn xuống biển hóa thành một con cá chép vẫy vùng đáy biển (cá chép sao sông ở biển ta); nếu muốn trừ gian liền có thể hóa thành đại đao tung hoành Càn Khôn, nếu muốn bất hủ liền hóa thành một Kim Đam vĩnh viễn bất diệt;