Thượng Văn Tinh càng tỏ ra cẩn thận, tuy rằng số bảo vật thu thập được không ít, nhưng vẫn không tránh khỏi nỗi uy áp trong lòng khiến mọi người thầm thận trọng.
- Có một thi thể!
Mọi nười dồn ánh mắt về phía thân hình khổng lồ trôi lặng lẽ cách đó hơn trăm trượng. Thi thể này da thịt đã sớm mục rữa, chỉ trơ một khung xương phát ra những điểm sáng li ti.
Yêu thú.
Tuy rằng từ khung xương này không thể nhìn ra bản thể, nhưng theo khí tức khung xương tỏa ra, trong lòng mọi người không khỏi xem xét nghiêm túc.
Yêu thú cấp năm, thực lực có thể so sánh với bất trụy tu sĩ nhân tộc. Nhưng tính ra, yêu thú thân thể mạnh mẽ, lại có thần thông trời phú, nếu trực tiếp đối chiến, nhân tộc tu sĩ sẽ yếu hơn hơn một bậc. Nhưng làm sao một trận đấu kịch liệt như vậy lại rơi vào quên lãng bao năm nay.
Yêu thú này khung xưng còn nguyên nhưng nội đan chẳng biết biến đâu hết, trên đỉnh đầu có năm lỗ thủng ngăm đen, bị ra tay không nhân nhượng chấn vỡ nguyên thần mà chết. Khung xương yêu thú này vốn bất phàm, huống hồ đầu lâu lại là chỗ cứng chắc nhất, không biết cổ nhân hạ được yêu thú này tu vi phải đạt tới cảnh giới nào.
Mọi người liếc mắt nhìn chăm chú, trog lòng đều rất sợ hãi.
Khung xương của bất trụy cảnh giới yêu thú, vốn là thứ tuyệt hảo để luyện khí, giao cho luyện khí đại sư, thậm chí còn có thể chế xuất đạo kí pháp bảo. Khung xương dài mấy trăm trượng được mọi người lặng lẽ phân chia rồi đi tiếp, không khĩ ngưng đọng đến cực điểm.
Các mảnh nhỏ ngày càng nhiều quá mức thậm chí đã ngăn cản cả đường đi, một khoảng tĩnh mịch giờ lại càng yên tĩnh, hoang vu. Trong hư không tràn ngập tro bụi, chậm rãi xoay chuyển như ẩn trong đó một mãnh thú đang phục kích chờ lấy mạng người ta.
Ánh mắt Tiêu Thần chậm rãi đảo quanh thân nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. từ vô số mảnh nhỏ phía trên không khó đoán ra năm đó tại đây hẳn là một nơi rất phồn vinh, nhưng chẳng hiểu sao lại trải qua đại nạn mà biến thành như này.
Hẳn tai họa này phải cực kỳ ghê gớm, hai bên đấu thủ lại càng mạnh mẽ vô cùng.
Ẩn giấu ở vô tận phía trong tinh vực một đại nạn kinh thiên từ hàng trăn năm trước, vô số mảnh đại lục nhỏ, hài cối yêu thú to lớn, tất cả nhưng chuyện bí ẩn này cứ quẩn quanh trong đầu mọi người.
Từng chút một, thân ảnh mọi người xuyên qua tầng tầng tro bụi cản trước mặt, lúc thấy rõ cảnh tượng phía trước thì cùng chấn động, đồng tử co lại lộ hết vẻ kinh hãi.
Đại lục!
Ở sâu trong Tinh vực này lại là một đại lục vô cùng to lớn, tựa như một cự thú đang ngủ say, yên tĩnh không tiếng động.
Phóng mắt nhìn lại mà không thấy điểm cuối!
Ầm ầm!
Lúc này bỗng nhiên một tiếng nổ phát ra, Tiêu Thần trong lòng cả kinh, ánh mắt nhanh chóng dừng nơi phát ra âm thanh kia.
Tại đại lục bên cạnh, một mảnh nhỏ đột nhiên thoát khỏi bản thể, bật ra điên cuồng vô số hào quang cấm chế, lập tức kích thích bầu trời đầy bụi bặm liền từ từ trôi ra xa.
Đến giờ bọn Tiêu Thần mới hiểu vô số mảnh đại lục này, toàn bộ là từ bản thể đại lục tự bóc vỡ mà ra.
Trôi nổi như sao trời trong đại lục, trận chiến kịch liệt thời viễn cổ, tất cả chuyện này đều đã sáng tỏ, bọn Tiêu Thần đã tiếp cận đến nơi che dấu bí mật kinh thiên từ không biết bao năm trước.
- Thất thải lưu ly quả!
Vào lúc này, trong mắt Thần Huyết tông Giang Sơn Tử bỗng hiện lên vẻ mừng như điên, ánh mắt dừng lại ở một nơi cách đại lục bên cạnh tầm vạn trượng. Tại đỉnh núi đó, một gốc cây cao mấy trượng bình lặng sinh trưởng, đầu cành lủng lẳng một thứ quả bảy màu.
- Vật này là lão phu thấy trước, tất thuộc về ta, kẻ nào tranh đoạt lão phu quyết sống mái một phen!
Khẽ gầm lên, thân ảnh Giang sơn tử nháy mắt hóa thành một dòng sáng, thẳng đỉnh núi mà rít đến.
Quả lưu ly bảy màu, Tu Chân Giới này có không quá ba quả, sách cổ có ghi đây chính là thần vật trời đất tạo ra, tu sĩ dùng có thể tăng ngàn năm tuổi thọ, trí nhớ không tiêu tan. Nghịch thiên thần vật như vậy chẳng trách Giang Sơn Tử thất thố.
Bác Cổ thượng nhân trong mắt chợt lóe lệ mang. Thọ nguyên của hắn còn không tới ba trăm năm, Lưu Ly bảy màu này với hắn quả có sức hấp dẫn rất lớn. Ngay lúc Giang Sơn Tử ra tay, độn quang trên người cũng lóe lên, cũng nhằm hướng đại lục kia mà tới.
- Bác Cổ, vật lão phu vừa ý người cũng dám cướp, không sợ Thần Huyền tông đem ngươi diệt sát sao?
Giang Sơn Tử dữ tợn quát lớn, trong mắt tràn ngập sát khí.
Bác cổ thượng nhân nghe vậy mặt tối sầm lại, lạnh giọng nói:
- Lão phu thọ nguyên đã không còn mấy, vật ấy ta nhất định phải có, Giang Sơn Tử đạo hữu chẳng lẽ lấy tông môn ra dọa ta lẽ nào ta có thể bỏ qua.
- Ngươi muốn chết!
Giang Sơn Tử dữ tợn gầm nhẹ, tiện đà tung một chưởng tới Bác Cổ.
- Thần thông, Thương Hải!
Bất trụy tu sĩ dốc toàn sức ra tay, thanh thế vượt qua Nguyên Anh tu sĩ. Trong hư không một mảnh mênh mông ngưng tụ lại trong nháy mắt, sóng cuộng ầm ầm nhằm hướng Bác Cổ thượng nhân mà nhào tới.
Tu sĩ rơi vào trong biển này, thân thể mục nát, nguyên thần hòa tan, hoàn toàn bị nuốt trọn vào trong đó.
Bác Cổ thượng nhân cười lạnh, rồi vung cao tay áo, trong nháy mắt một biển lửa cực nóng được tạo ra, không gian tại đây Liệt Diễm thiêu hủy run rẩy kịch liệt, như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Biển sóng và biển lửa ầm ầm đụng nhau, thôn tính từng chút, tại nơi giao nhau không gian vỡ vụn từng mảnh.
Trong mắt Giang Sơn Tử bỗng xẹt qua tia lạnh, lập tức chỉ tay, miệng khẽ quát:
- Nhất túc!
Biền sóng vô tận theo điểm chỉ tới đó mà rơi xuống, thu nhọ lại chỉ là một giọt Thủy châu trong suốt cỡ hạt ngô, nháy mắt xuyên qua tầng tầng biển lửa thẳng tới ngực Bác Cổ.
- Thương Hải nhất túc!
Thần Huyền tông đại thần thông chi nhất, Thương hải vô vùng vô tận, tập trung thành một hạt nhỏ, đem toàn bộ năng lượng đó làm uy lức tăng vọt.
Sắc mặt Bác Cổ đại biến, thân ảnh nháy mắt lui về phía sau, đồng thời hai tay không ngừng đánh ra pháp quyết, Đóa đóa hỏa liên sinh ra, làm cái vồ rồi tiện đà nở rộ, ánh sáng chói mắt, tất cả đều chứa một sức thiêu đốt khủng khiếp.
Giọt nước đánh vỡ, xuyên thấu hỏa liên, sau run lên hình thể tan vỡ, vài giây sau xuyên thấu mười hai đóa hỏa liên thì Thủy Châu hao hết uy lực.
Bác cổ sắc mặt âm trầm như nước, vì một hạt thần thông này ngăn cản mà bị bức phá, giờ cũng đã mất tiên cơ, chẳng còn ý muốn cùng Giang Sơn tử tranh đoạt.
- Hắc hắc, vật lão phu đã vừa ý thì chỉ có thể về tay lão phu!
Ánh mắt Tiêu Thần dừng tại lục địa trên không kia, mục quang lóe ra, rồi mỉm cười không nói nữa.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Giang Sơn tử xuất hiện trên đỉnh núi cao vót, sắc mặt mừng cuồng hỉ, năm ngón tay xòe ra hướng lưu ly thất sắc mà hạ xuống. Nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn hơi đổi, đồng tử co lại, trên mặt không khỏi hoảng sợ, linh quang lóe lên xoay người thoát thân.
Nhưng đã quá muộn.
Trên hư không rậm rạp vô số đường vân phức tạp phát ra khí tức huyền ảo áp bức. Lúc đường vân hiện lên cũng là lúc hình thành một bàn tay to, hướng Giang Sơn Tử hung hăng mà chộp lấy.
Giang Sơn Tử hét lên một tiếng, tâm thần nháy mắt bị bao phủ bởi kiếp nạn sinh tử, đưa tay vào trữ vật giới lấy ra món đồ phòng ngự chí bảo, rồi thi triển thần thông hóa một ngọn núi ngăn cản phí trước.
Ầm!
Bàn tay chụp xuống, pháp bảo vỡ vụn, thần thông tan vỡ, Giang Sơn Tử hết hồn.
Thần Huyền tông bất trụy tu sĩ, chết!
Giết chết Giang Sơn Tử xong, đường vân hư không kia vụt biến mất, bàn tay khổng lồ cũng không thấy nữa.
Sắc mặt Bác Cổ tái nhợt, toát mồ hôi lạnh thấm lưng, toàn thân y bào sũng nước, không chần chừ nửa giây, thây ảnh độn quang nháy mắt quay trở lại, sợ kinh động đến cấm chế mà bỏ mạng.
Tiêu Thần mở trừng trừng hai mắt, đường vân Hư không kia hẳn là do vô số cấm đạo phù văn ngưng tụ mà thành, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cấm đạo thần thông tu luyện tới cảnh giới cao thâm lại có thể thần thông đến thế, diệt sát bất trụy tu sĩ dễ như trở bàn tay!
Còn Thượng Tinh Văn trong lòng cũng phát lạnh, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
Trong đại lục này cất giấu một bí mật cơ duyên đại tạo hóa, nhưng cũng có thể tùy ý diệt sát bọn họ bất cứ lúc nào.
- Thật là lợi hại, một chưởng hạ chết bất trụy tu sĩ!
Quân Thành Tử sắc mặt nóng kịch liệt, Thiên đạo tông hắn đối với cấm chế cực kỳ hiểu biết, nhưng giờ phút này so với cấm đạo thần thông này đúng là một trời một vực.
Mặc Công mừng như điên, cho dù từ giờ vê sau không thu được gì, chỉ cần có thể đem lĩnh hội được hư không cấm chế thì thực lực cũng tăng vọt trong nháy mắt, đem về truyền thụ tất nhiên thực lực Mặc gia sẽ đững đầu Tu chân giới.
Giờ phút này ánh mắt hai người đều hơi lóe lên, nếu cấm chế trong đại lục mạnh mẽ như vậy, bọn hắn lại tinh thông đạo này tự nhiên không muốn cùng mọi người đi tiếp, hơn nữa vừa rồi Giang Sơn Tử cùng Bắc Cổ tranh đoạt lưu ly bảy màu cũng làm cho sự kết hợp ngắn ngủi vì lợi ích của bọn họ xuất hiện vết rách. Dù sao nơi này bảo vật quý giá vô cùng, nếu gặp được thì cuối cùng vào tay ai? Chỉ sợ không đợi gặp được bảo vật đã gặp nội đấu.
- Tiểu hữu, ngươi có từng thấy rõ cẫm chế này rốt cuộc là vật gì, chẳng lẽ chúng ta tiến vào đại lục này còn phải đối mặt với nó chăng?
Thượng Văn Tinh sắc mặt kính nể nhưng trong mắt lại đầy vẻ nôn nóng. Tu chân giả chính là chiếu bạc lớn nhất thế gian này, vì bảo vật, biết trước con đường phía trước nguy cơ sinh tử trùng trùng nhưng bọn hắn vẫn toàn lực đánh cược một lần. Chính bởi vậy, kẻ yếu chết đi, cường giả chân chính mới có thể nhanh chóng lớn lên.
Nhưng người này thân là bất trụy tu sĩ, trong cuộc đời không biết gặp bao nhiêu thời khắc sinh tử, ý chí kiên định giống như tảng đá, trước mắt cục diện tuy quỷ dị đầy hiểm nguy nhưng không thể làm mờ được lòng tham kia.
Thanh âm hạ xuống, ánh mắt mọi người nhất loạt chuyển hướng.
Tiêu Thần ánh mắt lóe lên, kinh cẩn nói:
- Chư vị tiền bối yên tâm, vãn bối cấm đạo tu tuy rằng không đủ để đem bài trừ đại trận nhưng cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ quy luật vận chuyển.
- Cấm chế dày đặc phía trên đại lục này chính là nhất tọa cự đại trận pháp, uy lực cực kỳ khủng bố. Nhưng công hiệu lại có chút tương tự cấm không pháp trận, không cho phép tu sĩ phi hành, nếu không liền bị cấm chế oanh sát.
- Như lời ngươi nói, nếu ở trên mặt đất thì sẽ không bị công kích?
Quân Thành Tử lạnh lùng cười một tiếng hỏi:
- Việc này vãn bối cũng ko dám khẳng định
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, chắp tay thành thật nói.
- Ha ha, vốn không phải là cực kỳ đơn giản sao, chờ Mặc Công đạo hữu thử một lần là biết liền
Ánh mắt Vân Lam chớp lên, thản nhiên nói.