Bên cạnh vũng bùn, một gả đệ tử của Thông Thiên Môn ở U Châu trong mắt hiện lên tia sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt dừng ở cách đó hơn mười trượng nơi có hai con vật đang nằm uể oải tắm nắng.
Con yêu thú này khá bé, chỉ gần bằng một bàn tay đứa bé, trên người nó có Thất Hải Lân giáp, dưới ánh mặt trời chiếu xuống nó phát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Tuy rằng bề ngoài rất giống con ếch, nhưng đường cong bên ngoài của nó cực kỳ mềm mại, làm lòng người yêu thích, không sinh ra chút ý chán ghét nào.
- Ta trước kia đã từng nhìn thấy nó ở Phách Mại Hành, lúc đấu giá kết thúc nó được giá cao đến mấy ngàn hạ linh thạch, nếu bắt con Thất Thải Lân Oa này, mang ra ngoài bán đi, sẽ thu hoạch được không ít.
Người này là đệ tử Thông Thiên Môn, hắn đưa tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một món bảo vật hình dạng như một tấm lưới, đưa tay hướng ra phía ngoài vất đi
- Đi!
Vật đó vừa rời tay xong, thể tích trong nháy mắt trương lớn lên, chỉ sau vài nhịp thở, nó đã hóa thành một tấm lưới tròn hơn trượng, hướng tới đầu hai con Thất Thải Lân Oa chụp xuống.
Oa!
Đúng lúc tu sĩ Thông Thiên Môn ra tay, hai con Thất Thải Lân Oa quay người nhảy dựng lên, ánh mắt đang uể oải nháy mắt trở thành lạnh như băng, nhìn tấm lưới đang hạ xuống, nhất tề thét lên một tiếng lớn, há mồm phun ra hai bãi nước đen xì, trực tiếp bắn vào tấm lưới phía trên kia.
Két xèo xèo.
Bãi nước đen xì rõ ràng có kịch độc, dính lên trên tấm lưới lớn kia, nhất thời một trận kịch liệt quay cuồng.
Tên tu sĩ Thông Thiên Môn trong lòng nhảy dựng lên, con Thất Thải Lân Oa tính tình ôn hòa chỉ có thể phun ra Thủy Thiễn cấp thấp nhất, khi nào bọn chúng lại có độc tính khủng bố như vậy?
Bất quá cũng may là tấm lưới lớn kia tuy rằng linh quang ảm đạm đi không ít, nhưng vẫn có thể bắt được hai con Thất Thải Lân Oa, trong lòng hắn trở nên vui vẻ, đang định làm phép gọi lưới trở về, hắn bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong đó tràng đầy vẻ sợ hãi.
Chỉ thấy bên trong vũng bùn kia, chẳng biết lúc nào xuất hiện ra vô số những con Thất Thải Lân Oa nhỏ hơn, trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng, gắt gao tiếp cận hắn.
Oa!
Oa!
Oa!
Vô số con Thất Thải Lân Oa nhất thời kêu the thé, âm thanh chói tai làm cả người tên tu sĩ Thông Thiên Môn trở nên cứng đờ, nguyên thần nháy mắt giống như bị một đòn nghiêm trọng, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết. Cùng lúc đó, đám Thất Thải Lân Oa há mồm lần thứ hai, đồng thời phun ra một đạo thủy tiễn đen xì, bay thẳng đến người hắn!
Hai đạo thủy tiễn kia đã khiến cho tấm lưới bị hao tổn, giờ phút này vô số đạo tiễn thủy đánh tới, uy lực này đủ sức giết chết người hắn trong nháy mắt!
Đồng tử gả tu sĩ Thông Thiên Môn kịch liệt co rút lại, không do dự đưa tay ra sau lấy thí luyện thạch, tay phát ra linh lực, nháy mắt đánh nát nó.
Vù vù!
Thí luyện thạch vỡ vụn, Truyện tống trận hư ảnh nhất thới khuyết tán giữa không trung, bao phủ lấy hắn, mơ hồ chợt lóe lên, đủ để vận chuyển cơ thể hắn.
Nhưng đúng lúc đó, một tia thủy tiễn đột nhiên tăng tốc, trực tiếp bắn trúng tay hắn.
- A~~~!
Hắn kêu lên thảm thiết, Truyện Tống trận hư ảnh tiêu tán, thân ảnh tên đệ tử Thông Thiên Môn cũng biến mất, chỉ để lại một cánh tay thối rữa đen xì, rơi bịch xuống mặt đật
. . . . .
Một đạo độn quang màu hồng cẩn thạn dừng trước miệng núi lửa. Độn quang thu liễm lại, lộ ra một gả tu sĩ, quần áo trên người không rõ ràng, nhìn không ra đệ tử môn phái nào.
- Trăm năm trước sư tôn tiến vào thí luyện giới, từng lấy được ba khối Hỏa Viêm Tinh dưới lòng đất, luyện hóa Hỏa Viêm tinh thuần trong đó, tu luyện ra Phần Thiên Hắc Hỏa vô cùng uy lực, sau đó lại ngưng đan, trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ cao cao tại thượng. Hắc hắc, tuy rằng chưởng môn cùng với các đại sư thúc đối với việc này đều có chút nghi ngờ, nhưng sư tôn không nói, bọn họ cũng vĩnh viễn không biết bí mật này! Vận khí của mình lần này không tệ, được sư tôn ban cho bản đồ vẻ lại khu vực phụ cận nơi mà năm đó người được truyền tống đến, tỉ mĩ tìm kiếm một phen, nhất định sẽ có thu hoạch!
Hắn than nhẹ một chút rồi đưa tay ra sau lấy một ngọc giản từ trong túi trữ vật áp lên trán, một lúc sau bỏ ra, ánh mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Căn cứ theo bản đồ, lòng đất dưới miệng núi lửa này khoảng hai mươi trượn đúng là có Hỏa Viêm Tinh.
Hắn là người rất cẩn thận, nên độn quang dừng lại trên miệng núi lửa, tay xuất ra hai lá bùa Hỏa Chầu Thuật cấp thấp, sau khi kích thích nó liền ném xuống dưới.
Ầm!
Hai quả cầu lửa ngưng tụ giữa không trung, bay xuống phía dưới hơn mười trượng, dừng ở trên hòn đá màu nâu, ầm ầm nổ tung, đánh vỡ mấy khối đá.
Hắn đứng chờ trên miệng núi lửa một lát, thần thức quét ra nhận thấy không có gì khác thường. Lúc này mới phát ra pháp thuật bảo hộ, cẩn thận bay xuống phía dưới.
Một khắc sau, miệng núi lửa dâng lên một đạo hồng quang, hắn mừng như điên, bay nhanh xuống dưới.
. . . . .
Trên bầu trời trong xanh, một đạo độn quang từ xa bay tới, độn quang lập tức thu liễm, dừng ở phía trên một ngọn núi nhỏ.
Sắc mặt Dương Vĩ cẩn thận, thần thức quét qua chung quanh, không nhận thấy một mối nguy hiểm nào tồn tại, lúc này mới thở phào. Bất quá hắn cũng không có ý ngừng lại, trực tiếp đưa tay ra sau bày ra hơn mười trận kỳ, dương tay đánh ra bốn phía. Sau một lát, một trận huyễn quang hiện lên, thân ảnh hắn nhất thời biến mất không thấy đâu nữa, người ngoài nhìn vào thì thấy đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, không có chút gì khác thường.
Nhưng ở trong vòng trận pháp kia, Dương Vĩ vẫn lộ ra vẻ cẩn thận, tiếp theo đó xuất ra một vật thể màu tím, là một ngọc phù ước chừng to bằng lòng bàn tay, phất tay rót pháp lực vào trong đó.
Ngọc phù sau khi tiếp nhận pháp lực, nhất thời tản ra một tầng huỳnh quang lờ mờ, huyền ảo mà ra. Cùng lúc đó, bên trong ngọc phù lại bất đồng, chậm rãi hiện ra hai khỏa màu trắng. Dương Vĩ thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỷ, thấp giọng nói:
- Thành sư thúc nghiên cứu ra Tử Mẫu ngọc phù quả nhiên hữu hiệu. Như vậy, kế hoạch có thể triển khai bình thường.
. . . . .
Trên một gốc cổ mộc, Lý Thanh Liêu sắc mặt cẩn thận. Đột nhiên ánh mắt nàng lộ vẻ mừng rỡ, đưa tay lấy ra một khối ngọc phù màu tím hơi nhỏ, trên đó rõ ràng xuất hiện hai điểm trắng.
- Sư huynh cách nơi này không quá xa, lấy tốc độ của ta, nếu không có bât ngờ gì xảy ra thì nội trong nửa ngày là có thể đuổi tới.
. . . . .
Nơi nào đó trong khe núi, Tử Tinh Nguyệt đang giao chiến với một con yêu thú cấp hai tại chỗ ẩn thân của nó, đột nhiên thấn sắc khẽ biến, công kích trên tay càng trở nên mãnh liệt, một lát sau đã hoàn toàn giết chết con yêu thú kia.
Đưa tay ra sau lấy một ngọc thủ màu tím, trên mặt lộ ra ý cười, độn quang lóe lên, trực tiệp bay ra ngoài.
. . . . .
. . . . .
Một đạo thanh mang nhỏ bay giữa không trung, tốc độ cực nhanh, bất quá trong chớp mắt, đã đi được vài trăm thước.
Đột nhiên độn quang này dừng lại trước một gốc cổ mộc, hiện ra một tu sĩ mặc áo xanh.
Thần thức Tiêu Thần đảo qua, mỉm cười, ánh mắt hướng lên gốc cổ mộc trên đó lại có một bụi Thanh Đằng, một chum quả to bằng nắm tay trẻ con màu mã não, mọc ở đó, đếm số lượng, vừa tròn mười một quả.
- Đã sinh trưởng hơn một vạn năm!
Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ vui mừng, đưa tay ra phía trước, một bàn tay to màu xanh nhất thời ngưng tụ, chụp lấy một quả.