- Đạo hữu là người phương nào, tại sao nhúng tay vào ân oán chém giết riêng tư của bọn ta.
Tiêu Thần xuất thủ hời hợt đã chặn đứng thần thông của hắn khiến Ma Tâm đ*o nhân phi thường cố kị, bằng không hắn đã sớm ra tay giết chết, há lại có thể nhiều lời như vậy.
Triệu Sâm đáy mắt lệ mang chợt lóe, tiến lên một bước, đứng song song với Ma Tâm đ*o nhân, cơ thể hai người sôi trào khí tức hắc ám, mơ hồ tỏa ra khí tức hủy diệt. Dù không nhiều lời nhưng đã thể hiện ý tứ uy hiếp rõ ràng.
- Vị đạo hữu này, chuyện hôm nay chính là Cực Ma điện, Tử Tiêu tông ta cùng Vạn Ma tông đối chiến, đạo hữu tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không trêu chọc vào phiền toái, nói không chừng sẽ mang họa sát thân.
Ma Tâm đ*o nhân lo lắng mười phần. Bất quá, lần này hắn cùng với Triệu Sâm liên thủ, cho dù người này tu vi mạnh mẽ ắt cũng không phải đối thủ của bọn hắn.
Tiêu Thần nghe vậy, sắc mặt bình thản, không có nửa điểm biến hóa. Ánh mắt hắn chớp lên, khẽ đảo qua trên thân hai người rồi rời đi, cuối cùng dừng tại thân thể Âu Dương đạo nhân phía sau.
- Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi thân là Vạn Ma tông tu sĩ, ắt phải biết Vạn Ma tông tông chủ có một ái nữ là Lý Tiểu Nghệ, đúng hay không?
Âu Dương Huân bị trọng thương, giờ đây may mắn còn sống, tất nhiên minh bạch là do tu sĩ trước mắt này xuất thủ trợ giúp. Đây là một tia sinh cơ cuối cùng của hắn, tự nhiên không chần chờ vội vã gật đầu.
- Đạo hữu nói quả thật không sai.
Tiêu Thần nhíu mày gật đầu,
- Một khi đã như vậy, chắc hẳn sẽ không sai lầm rồi.
Hắn hôm nay xuất thủ, tất cả đều xuất phát từ tình cảm đối với Lý Tiểu Nghệ, nếu không Tu Chân Giới vốn chém giết vô tình, cho dù hắn tu vi có thể sánh với Bất Trụy cảnh giới cũng không thể chuyện gì cũng nhúng tay được.
Âu Dương Huân kinh nghi, khuê danh ái nữ của tông chủ tuy không phải bí ẩn gì nhưng tu sĩ biết được cũng không nhiều lắm, người này vô cùng lạ mặt, hắn tuyệt nhiên chưa từng thấy qua, tu sĩ này từ đâu mà biết được.
- Chẳng lẽ người này cùng tiểu thư là bạn cố tri, có thể nào như vậy?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thấy Tiêu Thần không muốn nhiều lời, Âu Dương đạo nhân tự nhiên không dám mở miệng hỏi.
Triệu Sâm, Ma Tâm đ*o nhân sắc mặt vô cùng khó coi, Tiêu Thần cùng Âu Dương Huân trò chuyện, đối với hai người coi như không thấy, khiến bọn hắn bạo nộ, lòng dấy lên sát cơ.
Nếu người này dám cả gan nhúng tay, hai người bọn hắn chắc chắn sẽ đem tên ngông cuồng này chém giết ngay tại đây.
Hai người nhìn nhau, đều nhận ra được sự lạnh lẽo trong mắt đối phương.
Tiêu thần hơi trầm ngâm, xoay người, thản nhiên nói:
- Người này cùng tại hạ có chút quan hệ sâu xa, tại hạ không thể trơ mắt nhìn hắn vẫn lạc. Hôm nay, hai người các ngươi nên lui đi.
Giọng điêu vẫn bình tĩnh, tự nhiên, phảng phất như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vô cùng thỏa đáng.
Triệu Sâm giận quá hóa cười, mặt lộ vẻ dữ tợn,
- Khẩu khí đạo hữu thật lớn, tùy ý mở miệng đã muốn bảo trụ tính mạng kẻ này, thật nực cười. Hôm nay, lão phu xin khuyên ngươi một câu cuối cùng, không nên nhúng tay, nếu không sang năm chắc chắn sẽ là ngày giỗ của đạo hữu.
Ma Tâm ánh mắt lạnh lẽo, chưa từng mở miệng nhưng khí tức cơ thể bạo trướng, khóa chặt lấy Tiêu Thần, rất có bộ dáng một lời không hợp liền phân sinh tử.
Lúc này, trong lòng hai người sát cơ đại thịnh, nếu người này còn nhiều lời, tất sẽ đem hắn đương trường diệt sát.
Tiêu Thần lắc đầu, hôm nay nhúng tay đã định trước sẽ rước lấy phiền toái, hắn tưởng muốn dàn xếp ổn thỏa, xem ra có chút chỉ một bên tình nguyện.
Một khi đã như vậy, chỉ có hạ sát thủ mới có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã), bảo trụ được tính mệnh của Âu Dương Huân, không hệ lụy đến nhân quả sau này.
Việc sát sinh, ta thật sự không muốn.
Nhưng tình thế đã như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ sát thủ.
Giết!
Tiêu Thần tâm niệm vừa động, đáy mắt hàn mang chợt lóe, sát khí nhàn nhạt tỏa ra.
- Hai người các ngươi mau cút, nếu không lời đạo hữu vừa nói, chính là suy nghĩ trong lòng tại hạ. Ngày này sang năm, không biết có thể có người sẽ vì nhị vị đạo hữu mà châm một nén nhang không đây.
Ma Tâm đ*o nhân nhe răng cười, sát khí phá thể quét ngang mà ra.
- Triệu Sâm đ*o hữu cần gì nhiều lời, tên này muốn tìm cái chết, hai người chúng ta xuất thủ chính là cho hắn toại nguyện. Chúng ta liên thủ, diệt sát kẻ này bất quá chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
Triệu Sâm gật đầu, chợt ngẩng đầu lên, không hề báo trước phách ra một chưởng.
- Tốc chiến tốc thắng, tránh cho lại bị kẻ khác phá đám, mau mau diệt sát kẻ này.
Một chưởng phách ra, phong vân đột biến, thiên địa hôn ám.
Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, chính là thuộc loại tồn tại hàng đầu trên thế gian, khí cơ kéo đến khiến cho thiên địa biến sắc.
Ma Tâm đ*o nhân trong nháy mắt đôi mắt hóa thành một màu hắc sắc quỷ dị, thần thức phá thể mà ra, bắn thẳng tới Tiêu Thần. Người này tu luyện ma đạo thần thông, phần lớn đều liên quan tới nguyên thần, công kích nguyên thần tu sĩ, nếu phòng ngự sơ suất sẽ cực khó chống đỡ.
Giờ phút này hai người liên thủ, rõ ràng ý đồ muốn đem Tiêu Thần nhất kích tất sát (một kích giết chết)
Hai gã Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ liên thủ giảo sát, uy lực mạnh mẽ, cho dù cùng là hậu kì đại tu sĩ cũng khó tránh khỏi số kiếp.
Nhưng trước mắt, địch thủ hai người là Tiêu Thần.
Nguyên thần công kích, tốc độ cực nhanh, giờ đây phát sau mà đến trước. Thần thức Ma Tâm đ*o nhân bắn thẳng tới nguyên thần không gian của Tiêu Thần, thoải mái mà xâm nhập, khóe miệng nhếch lên dữ tợn, không ngờ chỉ hơi bày ra chút thủ đoạn đã có thể nháy mắt đả thương tiểu tử này.
Tiêu Thần sắc mặt bình thản, lúc trước tại Mộc gia, bị thần thức của Ma Tôn xâm nhập, nhưng dưới bàn tay của Ô Quỷ cuối cùng cũng không thể phản kháng, bị cắn nuốt vô cùng thê thảm.
Ma Tâm đ*o nhân này dám cả gan thi triển nguyên thần công kích với hắn, quả thực là tự tìm đường chết.
Tại nguyên thần không gian, trên bồ đề thụ, Ô Quỷ chợt trừng mắt, giờ phút này hình thể tiểu tử kia càng trở nên ngăm đen. một đôi đồng tử vô cùng linh động nhìn về phía thần thức Ma Tâm đ*o nhân, lộ ra nồng đậm ý mừng rỡ xen lẫn tham lam.
Cắn nuốt Ma Tôn nguyên thần đã cho ô quỷ nếm được vị ngon ngọt, mang đến cho nó ưu đãi thật lớn, giờ đây không cần đến bồ đề thụ thôi động cũng tự hóa thành ô quang vọt tới.
- A!
Tại nguyên thần không gian của Tiêu Thần, thần thức Ma Tâm đ*o nhân vừa ngưng hình chưa kịp thi triển nửa phần thủ đoạn, đã thấy trước mắt ô quang chợt lóe, bị một luồng hoàng mang bao phủ lấy, trấn áp bên trong.
Ma Tâm vô cùng kinh hãi, hoàng quang này nhìn vô cùng tầm thường nhưng trong nháy mắt đem nguyên thần hắn áp bức, không có lấy nửa điểm phản kháng.
Hoảng sợ ngẩng đầu lên đã thấy ô quỷ đang há miệng nuốt tới, một tiếng thét chói tai vang lên, Ma Tâm đ*o nhân đã trở thành thức ăn trong miệng tiểu tử kia.
Trên truyền tống nghiễm tràng, Ma Tâm đ*o nhân trợn mắt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, khí tức cơ thể trở nên cuồng loạn, chợt ngửa mặt phun ra một ngụm tiên huyết.
Thần thức người này bị ô quỷ cắn nuốt, nguyên thần bị thương nặng.
- Không hay, người này nhất định che dấu tu vi, nguyên thần không gian cư nhiên lại ẩn tàng hung sát chi vật như vậy, lấy tu vi của ta mà thần thức hoàn toàn không thể phản kháng bị cắn nuốt. Mau mau chạy trốn, nếu không hôm nay chắc chắn phải chết.
Ma Tâm đ*o nhân hoàn toàn hoảng sợ, không để ý đến thương thế nghiêm trọng, độn quang chợt lóe, điên cuồng hướng phía ngoài mà bỏ chạy.
Biến cố chợt phát sinh ngoài dự kiến của tất cả tu sĩ, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản như trước, trong lòng không khỏi kính sợ.
Vô thanh vô tức khiến cho một Nguyên Anh hậu kì tu sĩ bị trọng thương, không đánh mà chạy, kẻ này, thật đáng sợ.
Âu Dương Huân mừng như điên, tu vi Tiêu Thần đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, xem ra hôm nay có thể bảo trụ được tánh mạng rồi.
Triệu Sâm vừa sợ vừa giận, Ma Tâm đ*o nhân nháy mắt trọng thương, không thể nghi ngờ đã làm cho kẻ này kinh sợ vô cùng, nhưng giờ phút này Tiêu Thần xuất thủ mạnh mẽ, muốn tránh lui tất nhiên đã muộn. Một khi đã như vậy, không bằng toàn lực xuất thủ, may ra còn có cơ hội xoay chuyển.
Tiêu Thần đôi mắt chớp lên, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng sát niệm đã định, vậy nên sớm giải quyết thì hơn!
Nguyên thần công kích, sóng hủy diệt!
Thần thức của Tiêu Thần có thể so với Bất Trụy sơ kì tu sĩ, nếu thi triển sóng hủy diệt thậm chí có thể làm cho Bất Trụy đỉnh phong tu sĩ trọng thương, giờ đây giảo sát Triệu Sâm tự nhiên vô cùng dễ dàng.
Phốc!
Miệng mũi Triệu Sâm tràn đầy máu tươi, thân thể cứng ngắc lộn ngược về phía sau.
Tu sĩ tu chân bước trên đại đạo, phải trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể tiến lên từng bước. Giai đoạn đầu còn đơn giản, nhưng càng về sau, càng khó khăn gấp bội. Chênh lệch giữa các tầng tu vi cũng theo đó càng lớn, không thể dùng chút xíu để tính toán.
Nguyên Anh hậu kỳ, Bất Trụy sơ kì, tuy chỉ cách nhau một đường chỉ mong manh nhưng thực lực sai biệt như trời với đất.
Tiêu Thần nắm giữ song anh, có được kim ấn, lôi đình tôi thể, lại luyện hóa đại lượng Huyết Ngọc Long Nha Mễ, có thể nói cơ duyên lớp lớp, mới bồi dưỡng ra được nguyên thần pháp lực hùng hậu, viễn siêu tu sĩ đồng giai, có thể lấy song anh trung kỳ địch lại bất trụy tu sĩ.
Thử hỏi, cơ duyên như thế, thế gian có được mấy người?
Tiêu Thần lắc đầu, tu sĩ mặc dù có được đại pháp lực, thọ nguyên dài lâu, nhưng phải trải qua nguy hiểm, cũng vượt xa tưởng tượng của phàm nhân nơi thế tục. Cho dù có thể trải qua gian truân, cửu tử nhất sinh, trong ngàn vạn người mà thành tựu Nguyên anh tồn tại, có lẽ cũng sẽ giống như hôm nay, tánh mạng rơi rụng.
Trong tâm cảm thán một chút, nhưng cũng không hề có ý nghĩ buông bỏ ý chí sắt đá. Trong tu chân giới, muốn sống lâu, dụng một số thủ đoạn là không thể thiếu.
Thủ đoạn này cũng chính là bảo trì ý chí sắt đá, nhưng khi phải hạ sát thủ thì không thể mềm lòng, nếu không muốn cuối cùng phải nếm trái đắng.
Một cánh tay vươn ra, hướng về hư không nơi chân trời phía xa, nắm lấy.
Không gian chấn động, vặn vẹo, gãy khúc, có chút mông lung.
Một đóa huyết hoa, hư không nở rộ, vẫn lạc.
Chết sẽ là kẻ khác, sống phải là chính mình.
Thế gian này chỉ có như thế, mới có thể bước qua núi thây biển máu, một đường tiến về phía trước.