- Cẩn tuân ý chỉ của chưởng môn nhân!
Chúng đệ tử sắc mặt kích động, quỳ rạp trên mặt đất đồng thanh nói.
- Trưởng lão giữ Tiêu Thần lại, những đệ tử còn lại đều lui ra.
Thanh Vân Tử hài lòng gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.
Chúng đệ tử ồn ào đi ra ngoài. Phàm là những người đi qua bên người Tiêu Thần liền tức thì thi lễ. Những đệ tử trẻ tuổi trong mắt hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt, không ít nữ đệ tử sắc mặt lại hồng phớt. Nháy mắt ra hiệu, làm cho Tiêu Thần trong lòng rất xấu hổ.
- Tiêu Thần sư đệ quả nhiên không phải là vật trong ao. Mai này sau khi thăng tiến, không nên quên thiếp thân mới tốt.
Cơ Nguyệt Vũ vén áo thi lễ. Khi nói chuyện, khuân mặt thoa phấn ửng hồng, cúi đầu đi nhanh.
Tiêu Thần nghe vậy ngây ngốc, trong lòng cũng sinh ra một chút dị thường. Sau khi hít sâu một hơi mới bình tĩnh trở lại.
- Tiêu Thần trưởng lão, nơi này hiện giờ không có người ngoài. Không biết ngươi có thể giải thích cho hai lão già chúng ta một số việc được không?
Sau khi vào trong mật thất phía sau núi của Lạc Vân Cốc, Thanh Vân Tử, Dược Đường khoanh chân trên bồ đoàn, hai người trầm ngâm sau đó mở miệng hỏi.
Tiêu Thần kính cẩn đứng trước mặt hai người, nghe vậy thoáng ngập ngừng rồi kính cẩn trả lời:
- Cho dù chưởng môn chân nhân cùng sư tôn không mở miệng hỏi, đệ tử cũng sẽ đem hết thảy mọi việc bẩm báo.
Dược Đường nghe vậy ánh mắt chợt sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiêu Phàm, chậm rãi nói:
- Trước đây khi ngươi nhập môn, ta đã từng tự mình cẩn thận kiểm ta cơ thể ngươi tuyệt đối không có linh căn. Nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi trở lại đây tu vi ngươi đột phá lại không kém gì một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Không biết nguyên do trong chuyện này là như thế nào?
- Việc này đệ tử cũng không biết. Ngày đó khi sư tôn truyền cho đệ tử tâm pháp thảo mộc quyết. Đệ tử lúc đó vì quyết tâm không để cho ngài mất mặt nên siêng năm luyện tập. Thời gian đầu quả thật là có chút tiến triển, tốc độ hấp thu linh lực cũng tạm được. Nhưng không hiểu tại sao đoạn thời gian sau tốc độ hấp thu linh lực của đệ tử tăng vọt không ngừng. Hơn nữa đệ tử tu luyện ngày càng khắc khổ, tốc độ luyện hóa cùng hấp thu linh lực càng nhanh. Chuyện này để lại trong lòng đệ tử mối nghi hoặc cùng hoang mang không thôi. Sợ rằng bản thân mình đã xảy ra vấn đề cho nên đệ tử luôn giữ ở trong lòng mình, không dám nói cho bất luận kẻ nào chuyện này.
Nói đến đây trên mặt Tiêu Thần lộ ra thần sắc xấu hổ, vội vàng quỳ rạp trên đất.
- Hôm nay, nếu không phải là tình huống nguy cấp, đệ tử chắc hẳn còn nghĩ đến chuyện dấu diếm. Thỉnh chưởng môn chân nhân cùng sư tôn thứ tội.
Trong lúc Tiêu Thần tự thuật, trên mặt Thanh Vân Tử cùng Dược đường lộ ra vẻ khiếp sợ. Mãi cho đến khi Tiêu Thần nói xong hai người cùng liếc nhau, đồng thanh nói:
- Đó chính là ẩn linh căn.
Thanh âm hai người run rẩy, hiển nhiên là do cảm xúc trong lòng xao động kịch liệt.
Tiêu Thần nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại cố ý làm ra vẻ mờ mịt hỏi:
- Ẩn Linh căn? Đây là gì?
Giờ phút này Thanh Vân Tử nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt nóng như lửa, tựa như đang nhìn một món đồ trân bảo. Một lát sau hắn ngửa cổ cười dài nói:
- Tổ sư có linh, đây chính là trời giúp Lạc Vân Cốc chúng ta quật khởi a!
Dược Đường thần sắc kích động đỏ bừng, lát sau mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói:
- Sư huynh, ngươi đối với việc này rõ ràng hơn so với ta. Vậy ngươi hãy giải thích cho hắn đi.
Thanh Vân Tử cũng không có chối từ, thoáng ngập ngừng rồi đem sự tình chậm rãi giảng giải.
Vốn dĩ con người lúc sinh ra, trong cơ thể mỗi người có một xác xuất vô cùng nhỏ xuất hiện linh căn. Nhưng phần lớn phẩm chất đều là pha tạp, là linh căn trung phẩm, nếu không có kỳ ngộ, kiếp này chỉ sợ sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ. Tư chất linh căn thượng phẩm thì có cơ hội đạt tới tu vi Kim Đan. Còn nếu như muốn kết Anh, thì sau này con đường tiến giai sẽ cực kỳ rộng rãi, linh căn trong cơ thể lại càng là ngàn người có một người, chính là linh căn kết tinh của thiên địa.
Loại kém hơn, trung phẩm, thượng phẩm, đây cũng là các cấp bậc phổ biến để phân chia đẳng cấp tu sĩ trong Tu Chân Giới. Nhưng ở thời kỳ thượng cổ, cũng còn có một loại linh căn tồn tại bên ngoài thế tục, đó chính là ẩn linh căn. Các tu sĩ có loại linh căn này thông qua kiểm tra thông thường không thể đo lường được linh căn trong cơ thể, cùng thường nhân không khác nhau. Nhưng một khi đã bước vào con đường tu chân, nếu hắn siêng năng tu luyện thì một bước lên trời cao. Tốc độ tu luyện cực kỳ kinh người, mặc dù so với thiên linh căn trong truyền thuyết cũng chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa, trong sách cổ có ghi chép, phàm là những người có ẩn linh căn, phần lớn là được trời chiếu cố, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Cho nên Thanh Vân Tử hai người mới thất thố như thế, trong lòng liền nghic Tiêu Thần là ẩn linh căn.
- Thì ra là thế!
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, bộ dáng như là chút được gánh nặng.
- Bây giờ không thể xác định được chính xác, cần phải xác định chắc chắc.
Dược Đường vội vàng nói.
- Sư huynh, không cần giấu dốt. Mau đưa kiện đồ vật đó ra chúng ta kiểm tra một phen.
- Ha ha, được!
Thanh Vân Tử vuốt vuốt chòm râu, trên mặt lộ ra vài phần tự mãn.
- Năm đó ta lấy được bảo vật này trong động phủ của thượng cổ tu sĩ, ta liền biết được chắn chắn trong tương lai không xa sẽ có một ngày dùng đến nó. Không nghĩ tới hôm nay quả nhiên đã trở thành sự thật.
Ngay sau đó, Thanh Vân Tử cầm trong tay một viên ngọc hình đầu người, toàn thân trong suốt giống như một viên thạch anh thông thường, rồi đem đặt trên đài đá.
- Tiêu Thần, ngươi tiến lên đây. Đem pháp lực trong cơ thể ngươi lưu chuyển sau đó trút vào vật này, từ đó có thể biết được người là người có linh căn ẩn hay không.
Thanh Vân tử sắc mặt đầy chờ mong nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần sắc mặt ngưng trọng, may mắn là rất nhanh đã che dấu đi, vẫn chưa khiến hai người bọn họ chú ý.
- Chưởng môn chân nhân. Vật ấy thực có thể kiểm tra linh căn ẩn của một tu sĩ? Trên điển tịch không phải đã ghi lại rằng linh căn ẩn không thể bị tu sĩ kiểm tra ra sao?
- Ha ha, xem ra ngươi đối với chuyện này cũng có chút hiểu biết.
Thanh Vân Tử cười gật đầu, hiển nhiên đối với việc Tiêu Thần xem qua nhữung điển tích cực kỳ hài lòng.
- Linh căn ẩn quả thật dùng phương pháp bình thường thì không thể kiểm tra ra được. Nhưng pháp châu thí nghiệm này là ta lấy ra từ động phủ của tu sĩ thời thượng cổ. Trải qua nhiều năm thực nghiệm, dùng vật này để kiểm tra ngươi quả thực có là tu sĩ có linh căn ẩn hay không.
Tiêu Thần nghe vậy gật gật đầu, tuy rằng trong lòng ngầm cười khổ nhưng trên mặt cũng không thể biểu hiện ra. Dù sao dưới mí mắt của hai gã Kim Đan tu sĩ, có bất kỳ biểu hiện nào cũng không qua mắt được bọn họ. Tiêu Thần dứt khoát thành thành thật thật, chậm rãi đi đến bãi đá bên cạnh. Tay đè chặt lên pháp châu. Sau đó tâm ý vừa chuyển liền đem pháp lực trong cơ thể hướng phía trong đó mà xuất ra.
Theo pháp lực rót vào, viên cầu thủy tinh như một cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt pháp lực trong cơ thể Tiêu Thần. Cho mãi đến khi sắc mặt hắn trắng bệch mới là lúc đem tay Tiêu Thần phản chấn đánh tung ra một bên.
- Đã có kết quả!
Thanh Vân Tử, Dược Đường hai người lòng đầy chờ mong, ánh mắt gắt gao nhìn vào viên pháp châu.
Tiêu Thần trong lòng ngầm cười khổ. Chính mình cái gì là tu sĩ có ẩn linh căn?. Chỉ sợ là sẽ để cho hai người này thất vọng rồi.
Bất quá, ngay sau đó truyền đến thanh âm kinh hỉ của hai người.
- Quả nhiên là không có chút sắc tố nào hiện ra. Tiêu Thần quả nhiên là tu sĩ có linh căn ẩn không thể nghi ngờ.
Tiêu Thần:
- ……