Sự im lặng trước mắt chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
- Trên người ngươi có khí tức tộc nhân vô cùng tinh thuần, có được Tôn Giả chỉ lệnh, thân phận không thể nghi ngờ.
- Về phần vì sao ngươi cũng không hiểu chuyện này, lão phu cũng không có đáp án. Nhưng Tôn Giả đã làm việc tất nhiên có chủ ý sâu sắc, nói thế tức là tới lúc nào cần biết ngươi tự khắc sẽ biết.
Lão giả nói xong, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu rõ
- Đúng rồi, nguyên nhân chỉ có thể là như vậy.
Giải thích của lão giả này, không khỏi quá mức tự cho là đúng.
Nhưng Tiêu cũng không phản đối.
Trong lòng Vân Mặc Tử vẫn còn kinh nghi, tấm bản đồ này tuy rằng hắn chưa từng gặp qua, nhưng chẳng biết tại sao lại có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng hiện tại lão giả này đã nhận định, hắn dĩ nhiên sẽ không mở miệng chất vấn.
- Tiểu tử kia, ngươi lại đây.
Lão giả ôn hòa mở miệng, ánh mắt giống như đang nhìn hậu bối của mình.
Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, đứng thẳng bên người.
Lão giả nhìn Tiêu Thần, có vẻ càn nhìn càng thỏa mãn
- Có thể đơn thương độc mã tiến vào nơi này, xem ra tâm tư thủ đoạn tiểu tử ngươi tất cả đều rất tốt. Nhưng tu vi ngươi thật sự quá yếu.
- Bất quá trước mắt vấn đề tu vi không cần phải lo lắng, lúc trước ta gieo trồng Nhân Nguyên Đạo quả nhiều năm, sớm thành thục từ lâu, chỉ cần cho ngươi hấp thu luyện hóa, trăm năm thời gian, hẳn là có thể thoải mái rong ruổi Nhân gian giới.
- Vả lại trong quả này có ẩn chứa đại thần thông thượng tộc, chỉ cần tiểu tử ngươi lỉnh ngộ được, như vậy tất nhiên sẽ có thu hoạch thật lớn.
Lão giả nói xong, trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, nhìn lại cục diện, tựa hồ hắn không những sẽ không xuất hiện nguy hiểm, dường như còn thu được thiên đại tạo hóa!
Trong lòng Vân Mặc Tử lo lắng, hắn mạo hiểm trù hoạch hết thảy tới giờ, chính là vì muốn đạt được cơ duyên tạo hóa kia, nhưng hiện tại do Tiêu Thần xuất hiện, khiến cho thứ sắp thuộc về hắn giờ lại hoàn toàn bỏ hắn mà đi.
- Lão tổ. . Còn có vãn bối. . Nếu tu vi quá yếu, vãn bối cũng không có cách nào cống hiến cho thượng tộc.
Sắc mặt lão giả lạnh lùng, thản nhiên liếc mắt một cái
- Hừ! Chỉ là nô bộc nhỏ bé, chẳng lẽ cũng mưu toan hưởng thụ Nhân Nguyên Đạo quả cùng tộc nhân của ta, thật buồn cười.
- Chờ đợi sau khi tiểu gia hỏa này hấp thu, Nhân Nguyên Đạo quả hẳn có thể còn thừa một ít năng lượng, đến lúc đó nói vấn đề của ngươi cũng không muộn.
Đối với hai người Tiêu Thần, Vân Mặc Tử, thái độ lão giả này cực kỳ rõ ràng.
Nô bộc?
Trong lòng Vân Mặc Tử tức giận, cũng không dám nhiều lời, cúi đầu nhìn xuống đất, để tránh bị người khác thấy được sự không cam lòng.
Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên người Vân Mặc Tử, khẽ cau mày
- Lão tổ, Vân Mặc Tử tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa hỏa diễm ở mi tâm hắn kia là thứ gì?
Lão giả cười khẽ
- Hỏa diểm ở mi tâm kia, chính là tộc văn của tộc ta, tiểu tử mi tâm ngươi còn sạch sẽ, có lẽ vì tộc văn chưa thức tỉnh.
- Tên này vận khí thật tốt, ngẫu nhiên đạt được tộc văn truyền thừa của thượng tộc để lại, do đó mới có thể biết được sự tồn tại của Tinh Không đại lục hơn nữa còn tới được nơi này.
- Tiểu tử kia, người này cam nguyện buông tha thân phận hạ tộc hèn mọn, trở thành tồn tại thượng tộc, lão phu ngày sau sẽ vì hắn mà thi triển hoán huyết chi thuật, khiến cho hắn hoàn toàn biến thành người thượng tộc ta, tương lai hắn sẽ là nô bộc của ngươi, giúp ngươi khôi phục sự thống trị tại thế giới này.
Tiêu Thần khẽ cau mày, nhưng lập tức che đi
- Lão tổ, thượng tộc đến tột cùng là tồn tại như thế nào, trong lòng vãn bối hiện tại thật sự nghi hoặc, xin hãy lão tổ dạy bảo.
- Thân phận ngươi thượng tộc, là một trong những chủng tộc cao quý nhất thế gian này, nhiều sự tình lão phu không tiện nói cho ngươi biết, để tránh ảnh hưởng tới bố cục của Tôn Giả.
- Nhưng trong lòng ngươi cần có một tín niệm, thế gian này mọi chủng tộc đều là nô bộc của chúng ta, đợi chúng ta nô dịch!
Giọng điệu lão giả cuồng nhiệt, toát ra sự cao cao tại thượng vô tận.
Tiêu Thần im miệng không nói.
Chẳng lẽ trong giới của hắn, vô số tu sĩ kia trong mắt của thượng tộc chỉ là nô bộc bị nuôi nhốt?
Tiêu Thần cúi đầu, trong lòng tràn ngập sự cảm khái.
- Việc này ngày sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu, nhưng trước mắt việc chủ yếu nhất, chính là tăng tu vi cho ngươi.
- Nếu không lấy tu vi như vậy, sao có thể khôi phục vinh quang trước kia của thượng tộc.
Lão giả nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với thực lực của Tiêu Thần.
Tiêu Thần trong lòng khẽ động, kính cẩn thi lễ, vẫn không nói thêm gì.
Trong lòng Vân Mặc Tử âm thầm ghen tị, cũng không dám biểu lộ nửa phần, nếu không chung quy là rước họa vào thân.
Lão giả hơi trầm ngâm, đột nhiên vung ống tay áo lên, cuồng phong đầy trời bỗng nhiên xuất hiện, từ trên chín tầng trời hạ xuống, đem mây mù phía dưới đánh tan toàn bộ.
Ánh mắt Tiêu Thần nhìn xuống, theo đó đồng tử kịch liệt co rút lại, sắc mặt trắng bệch, hít thở dồn dập.
Bên trong sơn cốc, huyết đằng mọc tràn lan, cuốn lấy vô số tu sĩ, tất cả điều đâm vào đầu từ phía sau.
Những tu sĩ này thân thể khô gầy, giống như thây khô, nhưng trong cơ thể có một lực lượng kì dị, khiến cho bọn họ vẫn chưa chết đi, sử dụng phương pháp quỷ dị này tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.
Nhưng những người còn sống này, vẫn còn ẩn chứa một chút thống khổ chưa tiêu tan.
Huyết đằng mỗi thời khắc sẽ nhẹ nhàng chuyễn động, đem một tia năng lượng sinh ra trong cơ thể tu sĩ cắn nuốt sạch sẽ, rồi lưu lại một tia huyết sắc năng lượng trong cơ thể đó, cũng chính vì điều này mà vô số tu sĩ có thể tồn tại đến giờ.
Mà toàn bộ huyết đằng cũng cùng do một bệ rễ sinh ra, tại đỉnh sợi đằng, một trái cây lớn chừng mấy trượng, giống như cái kén máu treo lơ lửng.
- Này. . Đây là. . Nhân Nguyên Đạo quả?
Tiêu Thần thấp giọng mở miệng, trong ống tay áo, nắm tay đã nắm lại thật chặt.
Giờ phút này, hắn có lẽ đã hiểu được, vì sao thời kỳ viễn cổ, vô số tiền bối không tiếc hết thảy đại giới nghịch tập nơi này, cho dù tan xương nát thịt vĩnh viễn cũng không được siêu sinh, trong lòng cũng không oán hận!
Cái gọi là thượng tộc, chính là dùng tu sĩ trong giới của hắn làm chất dinh dưỡng, đào tạo Nhân Nguyên Đạo quả!
- Huyết đằng chính là vật chỉ có ở quê nhà chúng ta, dung hạ tộc hèn mọn đó chăn nuôi, căn cứ tu vi, có thể kết xuất trái cây, chia làm Nhân Nguyên Đạo quả, Nguyên Đạo quả cùng với Thiên Nguyên đạo quả.
- Lúc trước khi du ngoạn xung quanh trong ba vạn giới nhận thấy nơi đây cường giả vô số thực lực cực mạnh, lúc này mới bị Tôn Giả chú ý, thi triển đại thần thông bắt đi hết cường giả đứng đầu, mới có thể kết xuất Nguyên Đạo quả. Mà nơi này còn lại là những tu sĩ kém hơn chút ít, chỉ có thể kết xuất Nhân Nguyên Đạo quả.
- Từ nay về sau cứ cách mỗi vạn năm, Tôn Giả sẽ ra tay một lần, quá trình như vậy, liên tục mười vạn năm.
- Nhưng mấy vạn năm trước, tu sĩ nhân giới âm thầm chuẩn bị mười vạn năm, không biết dùng thủ đoạn nào giấu diếm sự dò xét của Tôn Giả, ẩn nấp đại lượng tu sĩ cao thủ, nghịch tập tinh không đại lục.
Lão giả nói tới đây, trên mặt lộ ra sự căm phẫn vô tận.
- Ta cùng vô số tộc nhân, tại nơi đây bị một đám bò sát nghịch tập mà vẫn lạc, thương thế trên mặt lão phu là do thủ lĩnh bọn phản tặc lưu lại!
- Không thể không thừa nhận, thực lực người nọ kinh thiên động địa, sợ là đã đạt đến tiểu thiên giới đại năng.... Tuy vậy, cuối cùng vẫn bị Tôn Giả ra tay diệt sát! Chỉ là tồn tại như con kiến, cho dù mạnh mẽ như thế nào cũng tuyệt đối không phải là địch thủ của thượng tộc!
Tiêu Thần trầm mặc không nói, trong đầu hiện ra thân ảnh nam tử to lớn kia, cùng với một lời trước khi tan vỡ.
“Con cháu của ta , tuyệt không thể quên”
Lão giả tựa hồ cảm giác được Tiêu Thần có sự khác thường, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ, thượng tộc ta cao cao tại thượng, đối với loài bò sát trần gian kia không thể sinh ra đồng cảm.
Tiêu Thần gật đầu, trong lòng chảy máu.
Lão giả vừa lòng gật đầu, hắn tin tưởng theo thời gian, Tiêu Thần tất nhiên rất nhanh sẽ thích ứng với thân phận của mình.
Nhưng lúc này, Tiêu Thần cũng ngẩng đầu, nhìn về Vân Mặc Tử, đáy mắt hiện lên một đạo lệ mang.
Ngươi này biết được tiền căn hậu quả, hết thảy đủ loại, nhưng vẫn nguyện ý vứt đi thân phận nhân tộc, trở thành cái gọi là thượng tộc.
Loại bại hoại này, đáng chết!
- Lão tổ, hiện giờ Tiêu Thần đã đến, Vân Mặc Tử này dù sao cũng là người hạ tộc, tương lai chỉ sợ sẽ không trung thành và tận tâm đối với thượng tộc ta.
- Nếu là sau này hắn đem tin tức của tộc ta truyền ra ngoài, sẽ mang đến cho chúng ta rất nhiều phiền toái.
- Việc này, xin hãy lão tổ suy nghĩ lại.
Tiêu Thần kính cẩn nói xong, lại liếc nhìn Vân Mặc Tử một cái..
Vân Mặc Tử nghe vậy sắc mặt nháy mắt đại biến, trong lòng kinh sợ vô hạn, mắt thấy lão giả có chút động tâm, lập tức gấp gáp nói:
- Lão tổ anh minh, vãn bối tiến vào nơi này quả thật trong lòng đối với thượng tộc hoàn toàn kính cẩn, ngày sau tuyệt đối không dám hai lòng!
Nếu là lão giả này thực sự ra tay giết hắn, Vân Mặc Tử tự nhận không có nửa hiểm hi vọng sống sót!
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên
- Lão tổ, người này không được giữ lại.
- Lão tổ xin chớ nghe hắn nhiều lời, vãn bối trong lòng đối với thân phận thượng tộc của hắn cực kỳ hoài nghi, có thể nào bằng một quyển trục liền xác định việc này.
- Xin lão tổ ra tay xác định lại việc này, không thể dễ tin trúng kế.
Vân Mặc Tử nhìn về Tiêu Thần, trong mắt tràn đầy sự oán độc.
Lão giả kia lúc trước vẫn còn do dự, nghe vậy đáy mắt cũng hiện lên sự tàn nhẫn.
- Châm ngòi chia rẽ thượng tộc, tội chết!
- Không phải tộc ta ắt có dã tâm, lời ấy thật không sai, xem ra lão phu cũng không thể tiếp tục lưu ngươi lại!
Vân Mặc Tử ngẩng đầu, trong mắt đầy sự tuyệt vọng.
Ngay sau đó, lão giả bỗng nhiên đưa tay chụp tới mi tâm Vân Mặc Tử, máu tươi đầm đìa, hỏa diễm tộc văn bị mạnh mẽ lấy xuống.
Vân Mặc Tử rú thảm, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, hình dung đáng sợ.
- Thượng tộc tộc văn, sao có thể bị loài bò sát hèn mọn như ngươi làm bẩn, giờ ngươi có thể đi rồi.
Ống tay áo vung lên, Vân Mặc Tử rú thảm nháy mắt dừng lại, thân ảnh té rớt xuống sơn cốc, bị một con huyết đằng kéo vào.
- Lão tổ anh minh.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, kính cẩn thi lễ.
- Tiểu tử, tộc văn là chứng minh thân phận của ngươi, giờ chưa thể mở ra, lợi dụng vật này tạm thời thay thế.
Thanh âm lão giả hạ xuống, đưa tay vỗ, ký hiệu ngọn lửa trong tay nháy mắt dung nhập vào mi tâm Tiêu Thần.
Phù văn dung nhập, bình yên không tiếng động, cũng không có bất cứ dị thường nào phát sinh.
Lão giả thấy thế, một điểm khả nghi cuối cùng nháy mắt tiêu tán, có thể bình yên dung hợp tộc văn, trong cơ thể tất nhiên phải có huyết mạch bộ tộc của lão.
- Đi thôi, tiến vào trong đạo quả, tu hành trăm năm, ngày ngươi đi ra, thiên hạ dù to lớn, ngươi đều có thể đi hết được!
Lão giả nói xong ống tay áo vung lên, thân ảnh Tiêu Thần bị khống chế nháy mắt quăng xuống dưới, dung hợp vào trong Nhân Nguyên Đạo quả.