Sở Cuồng sắc mặt ác liệt, cả người lộ ra một cỗ sát khí sắc bén.
- Động thủ!
Thanh âm hạ xuống, Sở Cuồng trở tay lấy ra một thanh cự kiếm dài chừng nửa thước. Tay bắt một cái pháp quyết, hung hăng chém xuống phía dưới. Trên cự kiếm đột nhiên phát ra vô tận kim mang, một đạo kim sắc kiếm khí chừng nửa thước gào thét hướng hai Khôi Lỗi phóng đi.
Ngô Vạn Lý sắc mặt ngiêm cẩn, trong tay chẳng biết lúc nào đã có một chuôi phi kiếm hẹp bằng hai ngón tay, mỏng như cánh ve.
- Đi
Một tiếng quát chói tai, phi kiếm lập tức hóa thành một đạo lưu quang nhằm thẳng về phía trước phóng tới.
Về phần hai huynh đệ Địch gia, hai người tu luyện cùng một loại công pháp, giờ phút này đồng thời xuất ra, thi triển một bộ hợp kích thuật, uy lực không thể xem thường.
Ánh mắt Tiêu Thần chợt lóe lên, trên người lập tức bộc phát khí tức mạnh mẽ, phất tay, trước người liền xuất hiện chi chit hơn mười khỏa diễm hồng sắc hỏa cầu, xếp thành một chuỗi liên châu đều nhau nhiệt độ cực nóng, hấp dẫn mọi ánh mắt.
Con ngươi đám người Sở Cuồng một hồi co rút mãnh liệt, đối với thực lực Tiêu Thần âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Hỏa cầu thuật xem như là Lạc Vân cốc pháp quyết sơ cấp hạng nhất, các đệ tử đều như nhau, đều có thể học tập ở Điển tịch các. Nhưng trong tay Tiêu Thần lực phá hoại lại không thua một loại cao cấp pháp quyết nào.
Tuy rằng đám người Sở Cuồng công kích hai Khôi Lỗi tạo thành thương tổn, nhưng rõ ràng không thể cùng công kích của Tiêu Thần so sánh. Hai Khôi Lỗi nổi giận gầm lên một tiếng oán hận, chuyển công kích mạnh nhất lên trên người Tiêu Thần.
- Chư vị đạo hữu đi trước một bước, ta ở chỗ này kiềm chân bọn chúng.
Tiêu Thần gầm nhẹ một tiếng, khí tức trên người càng cường đại, tay bắt pháp quyết, lại là hơn mười mai hỏa cầu ngưng tụ thành, bay nhanh hướng hai khỗi lỗi, dũng mãnh lao tới.
Đám người Sở Cuồng nghe vậy thoáng sửng sốt, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, bất quá trong miệng lại đầy ý chân thành:
- Lưu Vân đạo hữu chỉ cần dây dưa bọn hắn một lát là tốt rồi, ngàn vạn lần không nên cùng bọn chúng cứng chống chọi, bọn ta đi trước một bước! Đạo hữu yên tâm, nếu nhóm bọn ta đi trước chiếm được bảo vật, tất nhiên sẽ cấp cho đạo hữu một phần.
Nói xong, mấy người liếc nhau, không chút do dự tiếp tục tiến vào thông đạo.
Huynh đệ Địch gia trước khi đi ánh mắt quái dị liếc Tiêu Thần một cái, thầm nghĩ người này mặc dù tu vi cao nhưng lại không có nửa điểm tâm cơ, cho dù may mắn diệt sát được hai Khôi Lỗi, bản thân cũng bị thương nặng, xác định không thể tiếp tục tham gia lần tầm bảo này.
Tiêu Thần trong mắt chớp dị sắc, thần thức quét qua, đợi sau khi xác định mấy người hoàn toàn rời xa, thân hình đột nhiên lùi về sau mấy trượng, trở tay từ trong túi trữ vật lấy ra một số lượng lớn phù lục, vung tay hướng ra phía ngoài, ném đi.
Oanh!
Hơn trăm hỏa cầu xuất hiện trên không, tuy rằng uy lực một quả cầu nhỏ yếu nhưng chất chồng gấp trăm lần, cho dù là Trúc Cơ kỳ Khôi Lỗi cũng đừng nghĩ toàn vẹn.
Ném một số lớn Hỏa cầu thuật phù lục, mắt Tiêu Thần lóe lên dị mang, lần thứ hai trở tay từ túi trữ vật xuất ra một chồng phù lục lam nhạt.
Hô!
Một trận khí tức rét lạnh trong nháy tràn ra. Hơn mười khối thủy cầu tản ra hơi thở băng hàn ngưng tụ thành, theo đuôi hỏa cầu bắn ra.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Hai con Khôi Lỗi trong mắt hồng mang lấp lánh, tay cầm cự kiếm che chặt chẽ trước người, nhưng là với trên một trăm cái hỏa cầu thuật vẫn bị thương rất nặng, cả thạch hóa cơ thể cực nóng càng là dần dần lộ ra màu đỏ rực. Đúng vào thời khắc này hơn mười mai thủy cầu rít tới, khí thế sét đánh không kịp che tai, lao thẳng lên người hai Khôi Lỗi.
Sau cực nóng, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Cực lãnh, cực nhiệt trong thời gian ngắn nhanh chóng chuyển đổi gây cho hai thạch hóa Khôi Lỗi thương tổn cực lớn.
- Chết!
Lãnh mang trong mắt Tiêu Thần lóe lên, vung tay một cái, tức thì hai đạo linh lực huyễn hóa thành cự kiếm quét xuống.
Răng rắc!
Răng rắc!
Dưới điều kiện cực lãnh cực nhiệt thân thể hai Khôi Lỗi đã trở nên vô cũng yếu ớt, đối với cự kiếm linh lực quét xuống không có nửa điểm phản kháng, liền nháy mắt háo thành đá vụn rơi trên mặt đất, hồng mang trong mắt dần ảm đạm.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vài phần hài lòng. Vừa rồi sau khi sử dụng hỏa cầu phù lục, hắn linh quang chợt lóe tiếp tục phóng ra thủy cầu phù lục, không nghĩ tới lại đạt được hiệu quả như thế.
Hai Khôi Lỗi đã biến thành đá vụn, Tiêu Thần đi ra phía trước, vung tay, hai đạo linh lực huyễn hóa kiếm khí, đem đầu Khôi Lỗi đánh nát. Bên trong quả nhiên lộ ra hai khối linh thạch to chừng nắm đấm, đang tỏa quang mang nhu hòa.
Đây là…chẳng lẽ chính là thượng phẩm linh thạch?
Mắt Tiêu Thần sang ngời, có thể cung cấp linh lực cho Kim Đan kỳ Khôi Lỗi, tự nhiên chắc chắn là thượng phẩm linh thạch! Chỉ là hai khối linh thạch này đã phóng ra phần lớn linh lực, bất quá giá trị cũng xa xa ở trên trung phẩm linh thạch. Từ túi trữ vật xuất ra một ngọc hạp, đem hai khỏa thượng phẩm linh thạch cất kĩ vào trong, Tiêu Thần cẩn thận ở trong ngoài Khôi Lỗi đá vụn tinh tế tìm tòi nửa ngày, xác định không có bỏ sót cái gì, lúc này, mới khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.
Trở tay lấy ra hai quả Bồi Nguyên đan nuốt vào, Tiêu Thần bắt đầu nhắm mắt đả tọa. Dù sao đây cũng là bên trong động phủ của thượng cổ tu sĩ, luôn luôn bảo trì linh lực trong cơ thể tràn đầy mới có thể nhiều thêm vài phần nắm chắc bảo mệnh.
Sau nửa canh giờ, dược lực luyện hóa hoàn tất, Tiêu Thần mở mắt, ánh mắt hắn ánh lên một đạo tinh mang nhàn nhạt, lúc này đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, dưới tác dụng của dược lực, linh lực trong cơ thể thậm chí càng thêm ngưng tụ.
Vươn người đúng dậy, Tiêu Thần đi đến trước mặt hài cốt Kim Đan kỳ tu sĩ. Ánh mắt lấp lánh chốc lát, lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh linh khí vừa mới lấy được, rót linh lực vào rồi hướng về bên trong thông đạo hạ xuống.
Linh khí cùng thạch bích chạm nhau. Tiêu Thần lộ ra vài phần hỉ sắc. Thạch bích này, tuy rằng nhìn không khác lạ nhưng tính chất lại mềm hơn rất nhiều. Nửa khắc đồng hồ sau, khi Tiêu thân cảm giác được lực cảm truyền lên linh khí, trong lòng khẽ động, thò tay vào trong lấy ra một túi trữ vật.
Thần thức thăm dò vào trong, Tiêu Thần không nhịn được lộ ra vài phần tiếu ý.
Trung phẩm linh thạch hơn ba trăm khỏa, hạ phẩm linh thạch hơn hai vạn khỏa, một món cực phẩm linh khí, thượng phẩm hai kiện, hạ phẩm, trung phẩm thì có nhiều hơn mười kiện. Nhưng là trong đó linh đan, phù lục lại một chút cũng không còn thừa lại.
Tiêu Thần suy nghĩ một chút, liền hiểu được chỉ sợ ngày đó vị tiền bối này để ngăn cản hoàn toàn hai Khôi Lỗi Kim Đan kỳ đã đem mấy thứ này tiêu hao gần hết đi. Lại tinh tế tìm tòi nửa ngày trong túi trữ vật, ngoại trừ mấy khối tài liệu không biết tên ra thì không còn đồ vật khác nữa.
- Như thế nào lại không có đây?
Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vài phần nghi hoặc, ánh mắt đưa vào bên trong nhìn một chút, đem túi trữ vật cất kĩ, tiện tay cầm lấy linh khí lần nữa đào.
Két!
Két!
Tiếng đào bới thanh thúy vang lên, thông đạo này không biết là loại tài liệu nào kiến thành, cứng rắn vạn phần, cho dù Tiêu Thần không ngừng đưa linh lực vào linh khí, tốc độ đào móc cũng là chậm tới cực điểm.
- Chẳng lẽ là người đi qua trước nhặt mất rồi?
Nghĩ đến điều này có khả năng, sắc mặt Tiêu Thần không khỏi có chút âm trầm xuống.
Ba!
Tiếng va chạm thanh thúy truyền đến, Tiêu Thần biến sắc, lộ ra vài phần hỉ sắc, động tác tay nhanh hơn vài phần.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Thần nhìn vào trong tay một đoạn tiểu kiếm màu bạc bị đứt gãy, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Luyện Khí kỳ dùng loại hạ phẩm, trung phẩm linh khí. Trúc Cơ kỳ sử dụng thượng phẩm hoặc cực phẩm linh khí. Nhưng đến Kim Đan kỳ sử dụng, ắt phải là pháp bảo.
Pháp bảo cao hơn linh khí một cấp độ. Cho dù là pháp bảo cấp thấp nhất, trừ phi là trong tình huống đặc thù, uy lực của nó cũng muốn xa xa cao hơn cực phẩm linh khí. Đây là chênh lệch đẳng cấp. Mà nơi Tiêu Thần tìm được chính là pháp bảo vị tiền bối kia bất hạnh thân tử để lại. Tuy chỉ là một đoạn liệt tàn phiến, nhưng là giá trị khó có thể đánh giá được
Tuy rằng vẫn không có tìm được phương pháp đột phá Trúc Cơ cảnh giới, nhưng thu hoạch trước mắt đã khiến chuyến đi này của Tiêu Thần không tệ.
Nơi có khoảng cách đến thông đạo tương đối xa, trong một tòa trang viện xa hoa, bốn người Sở Cuồng đang nhắm mắt đả tọa.
- Cấm chế nơi này lợi hại như thế, sợ là tu chân giả Kim Đan kỳ ngộ nhập trong đó, cũng phải phí một phen tay chân. Mà đây là bởi vì niên đại lâu dài, nguyên nhân làm uy lực cấm chế suy yếu còn không băng một phần mười ban đầu, nếu như là thời kì toàn thịnh chẳng phải cả Nguyên Anh lão quái đều có thể diệt sát
Địch gia huynh đệ sắc mặt tái nhợt, bất quá trong mắt lại tràn đầy sự hưng phấn. Nơi đây càng nguy hiểm, thu hoạch cuối cùng tự nhiên càng lớn.
- Hai vị sư huynh xin yên tâm, cấm chế nơi đây tuy cường đại nhưng là dựa vào cấm chế tu vi gia truyền của hai vị sư huynh, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, chắc chắn có thể bình yên đi ra, chỉ là không biết Lưu Vân đạo hữu lúc này như thế nào?
Sở Cuồng trong mắt chớp qua đạo dị sắc, chậm rãi nói.
- Ha ha, Sở Cuồng sư đệ quả thông nhân tình, bất quá ta xem Lưu Vân đạo hữu ắt vô sự, nếu không cũng sẽ không tùy tùy tiện tiếp được hai Khôi Lỗi, đợi sau khi chúng ta thu được bảo vật, phân cho y một phần cũng được
Địch Soái ánh mắt chợt lóe, cười nói.
- Chỉ hi vọng như thế
Sở Cuồng gật đầu không nhiều lời nữa.
Một lát sau,mấy người đứng dậy tiếp tục phá trừ cấm chế, Ngô Vạn Lý trên mặt lộ ra vài phần tái nhợt:
- Các vị đi trước một bước, chờ ta ổn định tốt thương thế, liền tói tìm các ngươi.
Vừa rồi phá cấm chế, Ngô Vạn Lý đã bị cấm chế công kích bị thương rất nặng, mấy người cũng không có hoài nghi, do dự một chút nhắn nhở chính hắn cẩn thận rồi đi tiếp.
Một lát sau, bóng dáng ba người Sở Cuồng biến mất trong cấm chế, mắt Ngô Vạn Lý đọt nhiên mở ra, khóe miệng lộ ra chút lạnh lùng.
Trong thông đạo
Tiêu Thần nhắm mắt đả tọa, thình lình mở mắt, trên mặt lộ ra mấy phần đùa cợt. Hơi do dự, Tiêu Thần mạnh mẽ bức ra một ngụm máu tươi, săc mặt nháy mắt trở thanh một mảnh tái nhợt. Trong cơ thể linh áp lại càng nhanh chóng hạ thấp, rất nhanh liền tới mức thấp nhất, hơn nữa lại như có như không. Bộ dáng trọng thương, miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống đất đả tọa liệu thương.
Một lát sau, một hồi bước chân truyền đến, thần thức Ngô Vạn Lý nhẹ nhàng đảo qua trên người Tiêu Thần, đáy mắt lộ ra vài phần hỉ sắc, nhưng là trên mặt đầy vẻ vội vàng:
- Lưu Vân đạo hữu thương thế ra sao? Đạo hữu bất chấp an nguy bản thân, giúp chúng ta chống đỡ hai cái Khôi Lỗi, Vạn Lý trong làng bất an a. Đạo hữu tình trạng thế nào? Có hay không cần tại hạ giúp đỡ?