Trên mặt đại cung phụng lộ vẻ cười tà dị, vẻ băng lãnh trong mắt mãnh liệt, đột nhiên lay động, từ trong hắc phiên kia, đông đảo nữ quỷ gào thét bay ra, thẳng đoàn xe lao tới.
- Oa, cứu mạng, có yêu quái!
- Á quỷ, chạy mau, bọn hắn có người biết yêu pháp.
- Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, bọn ta quyệt đối không phải cố ý mạo phạm.
Nhưng bất luận bọn họ thể hiện như thế nào, phàm là bị nữ quỷ nhào lên, một đám đều nhất thời vặn vẹo, quay cuồng khóc thét, bộ dạng đau muốn chết.
- Huyền Chân sư thúc, chúng ta ra tay đi, người này vừa nhìn là biết là tu sĩ tà đạo, chúng ta là người trong chính đạo dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Thiếu niên nói chuyện lúc trước, lúc này trong mắt phát hỏa, vội vàng nói.
Vương Tử Dương đứng một bên nghe vậy, khóe miệng lộ ra vẻ băng lãnh, thản nhiên nói:
- Hôm nay chúng ta tới đây chỉ có một mục đích, vì giết ma nữ kia, Trương Ngải sư điệt cẩn thận lời nói.
Giờ phút này Vương Tử Dương kia tâm tính trầm liễm, ổn trọng, nào có nửa điểm bộ dáng nhớn nhác, không biết suy nghĩ, ngày hôm qua.
- Tử Dương sư đệ nói có lý, các ngươi không được lộn xộn, bất quá chỉ là sống chết của mấy phàm nhân, như thế nào so được với đại kế báo thù, đều thành thật ở chỗ này cho ta. Chẳng qua đợi sau khi chúng ta tru diệt ma nữ, liền diệt sát người này cũng là báo thù cho những phàm nhân này rồi. Hơn nữa, các ngươi phải nhớ kĩ, giết chết ma nữ người này, tức là có thể cứu vớt vô số dân chúng thiên hạ, các ngươi nên cân nhắc nặng nhẹ!
Huyền Chân sắc mặt âm lãnh, hung hăng mắng.
- Hừ, một đám phế vật nhân từ, nếu không phải tốn không ít tâm huyết bồi dưỡng các ngươi từ nhỏ, ta sẽ mặc kệ các ngươi! Hừ hừ, đợi đến cho giết chết ma nữ, liền đem trách nhiệm đều đỏ lên mấy người này, thu dưỡng nhóm các ngươi bằng đấy năm, cũng là đến lúc các ngươi hồi báo.
Lệ quang trong mắt lão giả lóe lên, cùng với Vương Tử Dương liếc mắt nhìn nhau, lập tức khôi phục thường sắc.
- Thái am bổ dương! Lệ Hồn phiên! Tu sĩ tà đạo!
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh như băng, ngưng lại một chút, một cỗ sát khí bạo ngược điên cuồng cuồn cuộn trong tâm.
Bất quá giờ phút này đã có một người so với hắn động tác nhanh hơn.
- Người tu đạo, lại có người bại hoại như ngươi, để mạng lại!
Sắc mặt Lý Tiểu Nghệ trướng đến đỏ bừng, trong mắt lãnh mang liên hiện, thân ảnh chợt lóe lên, liền xuất hiện ở phía trước đoàn xe, trong tay một món linh khí lòe lòe sáng lên, hạ thẳng đại cung phụng lao tới.
- Tu chân giả!
Đại cung phụng kia thấy thế cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, ô quang trên người choẹt lóe, lập tức tế ra một kiện bảo vật giống như kim ti thủ quyên ( khăn tay tơ màu vàng) che ở trước người.
Ba!
Một tiếng vang thật lớn, rõ ràng linh khí trong tay Lý Tiểu Nghệ phẩm chất không thấp, xem khí tức phát ra, sợ là cực phẩm linh khí. Mà đại cung phụng kia tế ra kim ti thủ quyên rõ ràng kém hơn không chỉ một bậc, rên rỉ một tiếng, linh quang tiêu tán cuối cùng rơi thẳng xuống đất.
Đại cung phụng thấy thế, toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vừa rồi nếu là công kích kia lớn hơn ba phần lực đạo, chỉ sợ lúc này hắn thành xác chết rồi. Trên người lóe ô quang, người bay thật nhanh về phía sau.
- Đạo hữu phương nào? Chúng ta không ân không oán, vì sao đối với tại hạ đột ngột hạ sát thủ!
- Hừ, vì tư dục cá nhân, trắng trợn giết hại phàm nhân, loại chuyện này nếu bị ta gặp được, tự nhiên không thể không quản!
Lý Tiểu Nghệ sắc mặt lạnh lùng, linh khí trên tay ném đi, linh quang thiểm diệu cuối cùng hóa thành một đầu Giao Long dài chừng năm trượng, đầu mọc sừng, dưới bụng không chân, lắc đầu tức giận lao thẳng đến đại cung phụng.
Hóa hình, vốn là một trong những thần thông pháp bảo mới có thể có, linh khí trong tay Lý Tiểu Nghệ lại có thể hóa hình, hiển nhiên cũng là tổn tại đỉnh phong trong cực phẩm linh khí, sợ là có thể so uy lực với một ít pháp bảo cấp thấp.
Giờ phút này, Lý Tiểu Nghệ căm phẫn ra tay, một thân tu vi không hề lưu lại bạo phát phóng ra, đúng là đạt được Trúc Cơ sơ kỳ. Hơn nữa trên tay một món đồ cực phẩm linh khí, mặc dù là tu vi cao hơn so với nàng một hai cấp bậc, sợ là cũng có sức đánh một trận.
Đại cung phụng kia lúc này thấy Lý Tiểu Nghệ toàn lực ra tay, nhất thời linh hồn đại mạo, thần tình hoảng sợ.
- Lệ hồn phiên, bạo!
Thời khắc nguy cấp, người này coi như là hạng người tâm tư tàn nhẫn quyết đoán, không chút do dự liền tự bạo kiện linh khí mình coi trọng.
Lệ hồn phiên, một trong bảo vật nổi danh nhất quỷ đạo, mới bắt đầu luyện chế thì tài liệu cũng không quý giá, nhưng theo tu vi người nắm giữ gia tăng, cùng hồn phách trong quạt tăng nhiều, lập tức có thể gia cố tài liệu tiến hành thăng cấp. Tục truyền vạn năm trước có một vị ma đạo đại năng. Đúng là đem một kiện lệ hồn phiên ban đầu luyện chế thành trăm vạn lệ hồn phiên, uy lực cường đại vô cùng. Trong khí múa may, trăm vạn lệ hồn che trời át nhật, không ai so được.
Hiện giờ lệ hồn phiên của tên đại cung phụng tuy rằng chưa đại thành, nhưng uy lực tự bạo cũng cực kỳ không tầm thường.
Nha! Nha! Nha!
Từng chích mặt quỷ, diện mạo hung tợn toái liệt, hóa thành từng đạo am khí tinh thuần, càn quét lan ra.
Linh khí luyện hóa của đại cung phụng bị hủy, thần thức chịu trọng thương, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm tiên huyết. Một kích trí mệnh của Lý Tiểu Nghệ cũng bị uy lực tự bạo đỡ được.
- Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, làm sao phải vì mấy tên phàm nhân cùng ta đánh nhau, chỉ cần đạo hữu hôm nay nể mặt, tại hạ tất có hậu báo.
Sắc mặt tên đại cung phụng tái nhợt, hắn bất quá có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, cho dù trên người có bảo vật trộm từ tông môn tới nhưng thực lực không đủ, sớm muộn gì cũng sữ bị Lý Tiểu Nghệ chém giết, giờ phút này tự nhiên là phải liên tục cầu xin tha thứ.
Lý Tiểu Nghệ sắc mặt cũng thoáng tái đi, uy lực tự bạo lệ hồn phiên kia không tầm thường, khiến ngực nàng hơi ngột ngạt.
- Bớt sàm ngôn, hôm nay ta nhất định giết ngươi tại đây.
Liên tiếp hai lần ra tay đều bị người tránh thoát, Lý Tiểu Nghệ trong lòng rốt cục cũng sinh ra vài phần không kiên nhẫn, so với ban nãy linh lực thâu vào trong tay đã thêm mẫy lần, một tiếng rống trầm thấp vang lên, linh khí hóa thành một Giao Long uy phong lẫm lẫm to lớn hơn mười trượng, rất có linh tính rít gào một tiếng, há mồm hướng tên đại cung nuốt vào.
- Cho dù ta chết, ngươi cũng tuyệt đối phải trả một cái giá đủ lớn!
Tên đại cung phụng kia lúc này rơi vào tuyệt lộ, trong mắt lộ vẻ bạo ngược, trở tay xuất ra một viên cầu hồng sắc.
- Người khác không biết diện mục thật của ngươi nhưng chẳng lẽ có thể lừa qua ta, ngươi đã muốn ta chết, ta cũng sẽ làm ngươi rơi vào kết cục không tốt.
Trong mắt hiện vẻ oán độc, tên đại cung phụng phất tay tung viên cầu, trong miệng lẩm bẩm:
- Tình dục châu, bạo cho ta, bạo bạo bạo!
Ba!
Theo thanh âm hạ xuống, viên hồng châu vỡ vụn ra, từng đạo phấn hồng mang chút hương khí vị ngọt nhất thời tràn ra. Sau khi phấn hồng hương khí kia xuất hiện, hơn nửa bay nhanh hướng Lý Tiểu Nghệ quấn quanh, còn một chút tản ra mọi nơi, bay vào đám người.
“ Tình dục châu!” Lý Tiểu Nghệ nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đổi lớn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hiện nhiên đối với châu này có hiểu biết.
Thân ảnh bay nhanh lui về phía sau, trong tay đánh ra đạo đạo pháp quyết, trên người nàng một tấm ngọc bội cực kỳ tầm thường rung lên một hồi, liền phóng xuất quang tráo màu da cam, đưa nàng bao bọc bên trong.