Lão bản đang sai người quét dọn đại đường, cần phải đem mùi máu tươi toàn bộ trừ đi, bằng không sẽ ảnh hưởng buôn bán về sau của nàng.
Có người làm tới bẩm báo, nói là tiểu thiếu gia của phủ tướng quân đã quay trở lại. Lão bản rất là kinh ngạc.
Sau khi trải qua Phù Dung yến, đại danh của tiểu thiếu gia phủ tướng quân sợ rằng ít ngày nữa sẽ truyền khắp cả Thấm Dương thành, lão bản đối với bé cũng cực kỳ coi trọng, đây chính là bảo bối cục cưng của Vân gia đại tiểu thư, học trò Trịnh phu tử mới thu, đồng thời còn là người được nhị hoàng tử Đông Lăng quốc che chở, là người ngàn vạn lần không đắc tội nổi.
“Tiểu thiếu gia ở đâu?” Lão bản trên mặt nở nụ cười ân cần đi ra ngoài đón.
Ở cửa đại môn, tiểu nam hài ôm một con thú sủng màu trắng lông xù một mình đứng ở ngoài cửa, thân thể nho nhỏ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa của vầng trăng cùng ngọn đèn dầu đan xen nhau, như tiên đồng lạc đường, khiến người ta phải thương yêu.
“Tiểu Mặc thiếu gia, tại sao ngài lại trở lại? Có chuyện gì để tiểu nhân lo liệu dùm ngài?”
Lão bản hướng khắp mọi nơi nhìn coi, xác định không có những người khác đi theo hắn, trong lòng càng thêm kinh ngạc, “Ngài tới một mình sao? Cũng không đem theo thị vệ?”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn nữ lão bản, tâm tình có chút không thoải mái, bé cũng không quên lúc trước nàng ta uy hiếp bé như thế nào. Bởi vì tìm người, nên bé cũng chỉ có thể gắng gượng nói chuyện với nàng.
“Ta tới tìm người.”
“Tiểu Mặc thiếu gia muốn tìm người nào?” Lão bản hơi sững sờ.
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, giọng mềm nhũn nói: “Chính là người khách mới vừa rồi từ trên lầu đi xuống, mặc đồ đen, dáng dấp cùng ta rất giống đó.”
Lão bản hơi suy tư, vỗ vỗ bắp đùi nói: “A, ngài nói là người khách đi cùng Dung Thiếu sao? Các ngươi chân trước vừa đi, hắn cũng đi theo, giống như là hướng Thành Đông mà đi.”
“Đi?” Vân Tiểu Mặc nhăn cái mũi nhỏ, có chút thất vọng, “Vậy phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn?”
“Cái này tiểu nhân cũng không biết nữa. Tiểu nhân cũng không biết rõ hắn đến tột cùng là người nào, nhưng lấy nhãn lực quan sát người của tiểu nhân, thân phận bối cảnh của người này, sợ rằng không đơn giản, Tiểu Mặc thiếu gia không nên một mình đi trêu chọc hắn. Nếu như Tiểu Mặc thiếu gia nhất định phải tìm hắn, tốt nhất để người phủ tướng quân đi cùng với ngài......” Lão bản vẫn chưa nói hết, thì thấy bé xoay người rời đi.
“Ai, Tiểu Mặc thiếu gia. Ngài còn muốn đi tìm người sao? Ban đêm đi một mình ở trên đường cái, rất nguy hiểm!”
Không để ý lão bản ở phía sau la lên, Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch, cất bước tiếp tục hướng Thành Đông đi tới.
“Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy?” Lão bản vặn lông mày suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thỏa đáng, nghĩ thầm nếu có thể mượn chuyện này cùng phủ tướng quân thiết lập quan hệ, như vậy Quỳnh Hoa Lâu ngày sau liền có núi dựa vững chắc, vì vậy liền kêu tên người làm đi phủ tướng quân báo tin.
Vân Tiểu Mặc bâng quơ đi, mỗi lần đi qua một cái khách điếm bé cũng sẽ dừng lại hỏi thăm. “Các ngươi có gặp qua một nam nhân mặc trang phục đen không? Dáng dấp của hắn cùng ta rất giống, vóc dáng có...... Có cao cao, bên cạnh còn có một dì xinh đẹp mặc trang phục đỏ......” Vân Tiểu Mặc vừa nói vừa diễn tả đến khoa tay múa chân, đáp lại đều là tiểu nhị hỏi gì cũng không biết, bé than thở thật dài, không nghĩ tới muốn ở trong thành tìm một người lại khó như vậy.
“Tiểu Bạch, làm sao bây giờ, phụ thân không ở tại nơi này......”
Tiểu Bạch hướng trong ngực bé cọ xát, bày tỏ an ủi. Vân Tiểu Mặc thần kinh run lên, nắm quả đấm nhỏ nói: “Chúng ta tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm được.” Bé không muốn cứ như vậy mà bỏ qua, nên quyết định tiếp tục tìm từng cái khách điếm, bé tin phụ thân nhất định sẽ phải tìm một nơi để ngủ.
Dưới ánh trăng, vóc dáng nho nhỏ kéo ra cái bóng thật dài, ở trên đường cái Thấm Dương thành lưu lại một đoạn dấu chân dài.
“Cút. Không có tiền còn muốn đánh bạc, muốn chết sao?”
“Lần sau nếu để cho ta thấy được ngươi, ta sẽ cắt đứt chân chó của ngươi.” Ở cửa sòng bạc, một nam nhân gầy lùn bị người của sòng bạc ném đi ra, vừa đúng lúc rơi trước mặt của Vân Tiểu Mặc.
Vân Tiểu Mặc dừng lại bước chân, tò mò quan sát hắn.
Hắc Tam là một dân cờ bạc thèm cược như mạng, thường thường thua sạch bạc, bị người sòng bạc ném ra giống y như chó, sớm đã thành thói quen. Ngã nằm trên mặt đất đau rên mấy tiếng, tình cờ thấy một đôi chân nhỏ đứng ở trước mặt của mình, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt đó, hắn giống nthấy được một đạo Thánh Quang, cứ như vậy bao phủ ở quanh người tiểu nam hài, thánh khiết vô cùng.
“Tiểu đệ đệ, cháu tên gì, tại sao lại một mình ở trên đường cái.”
Hắc Tam rất nhanh hoàn hồn, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, dùng giọng dụ dỗ nói.
“Cháu đang tìm phụ thân.” Vân Tiểu Mặc nhíu mày một cái, cảm giác trên người của hắn có tà khí, bé rất không thích.
Hắc Tam mắt chợt sáng, đưa ra một khuôn mặt bầm tím, cười nói: “Cháu muốn tìm phụ thân sao? Thúc thúc có thể giúp cháu. Thúc thúc biết có một địa phương đặc biệt có thể giúp người ta tìm người, chỉ cần cháu miêu tả cho bọn họ một chút dung mạo của phụ thân cháu, bọn họ có thể ở trong thời gian nhanh nhất giúp cháu tìm được.”
“Có thật không?” Vân Tiểu Mặc có chút không tin, bởi vì bé đã phát hiện lúc đối phương nói chuyện, hai con ngươi cứ đảo liên tục.
“Đương nhiên là thật. Nếu như cháu không tin, trước tiên có thể đi cùng thúc thúc hỏi một chút, nếu như bọn họ thật sự không tìm được phụ thân cháu, cháu tiếp tục đi chỗ khác tìm cũng không muộn, cháu nói đúng không?” Hắc Tam tiếp tục dụ dỗ.
Vân Tiểu Mặc trừng mắt nhìn, cảm giác hắn không phải là người tốt.
“Chỗ đó chơi rất vui, có rất nhiều đồ tốt để bán đấu giá, như bảo kiếm a, đan dược a, Thú Sủng a...... Chỉ cần cháu muốn có cái gì, cũng có thể ở nơi này mua được.”
“Vậy đó là nơi nào, thật có thể mua được rất nhiều đồ tốt sao?” Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ Tường thúc thúc bị bệnh, không biết trong đó có thể mua được đan dược trị bệnh cho Tường thúc thúc hay không?
“Nơi đó gọi là Tụ Bảo đường, địa phương đặc biệt bán đấu giá các thứ, ở nơi đó của bọn họ bảo bối gì cần có đều có, chỉ có cháu nghĩ không ra, chứ không có gì mà bọn họ làm không được.” Hắc Tam con ngươi đảo một vòng, chỉ vào Tiểu Bạch trong ngực nói: “Ở trong đó còn có thật nhiều Thú Sủng giống như nó vậy, chỉ cần cháu có bạc, có thể mua được rất nhiều rất nhiều.”
Tiểu Bạch đột nhiên động một cái, cả người bộ lông đều dựng lên, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Hắc Tam.
Ghê tởm. Hắn cổ động Tiểu Mặc Mặc đi mua thú sủng khác. A a a, nó không cần á. Tiểu Mặc Mặc là của nó, nó không cần cùng các thú sủng khác chia sẻ bé.
Hắc Tam bị Tiểu Bạch đột nhiên thả sát khí ra ngoài dọa lui một bước, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, nói: “Thú sủng của cháu quá dữ tợn, ở Tụ Bảo đường thú sủng linh lung đáng yêu, tính khí cũng rất ôn thuận, có thể tốt hơn nó nhiều.” Lời của hắn chưa dứt, Tiểu Bạch lập tức chạy ra ngoài, một hớp hung hăng cắn lấy trên cổ của hắn.
“A ——”
Hắc Tam đau đến sợ hãi kêu lên, bộ mặt cũng biến thành vặn vẹo, nguyên bản gương mặt đã có vẻ bỉ ổi hiện tại càng thêm xấu xí.
“Súc sinh đáng chết. Mau buông ta ra.” Hắn quơ qào đôi tay, muốn bắt được Tiểu Bạch, thân thể Tiểu Bạch linh động chợt lóe lên, nhảy tới sau lưng của hắn, theo sát một hớp vừa rồi hung ác cắn thêm một cái nữa. Lần này, Hắc Tam không còn kịp gào thét nữa, liền trực tiếp ngất đi, trên mặt hắn đen nhánh một mảnh, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
“Hắn ngất rồi.” Vân Tiểu Mặc ngồi xổm người xuống, nhìn một chút thân thể Hắc Tam bất tỉnh, thần sắc rất trấn định.
Tiểu Bạch nhảy một cái liền nhảy vào trong ngực của bé, lắc lắc cái đầu nhỏ, rất là đắc ý. Hừ, dám chửi nó là súc sinh, cắn chết ngươi.
“Tiểu Bạch, làm sao ngươi lại có thể tùy tiện cắn người như vậy?” Vân Tiểu Mặc hướng Tiểu Bạch trợn mắt nhìn, sau đó rất nghiêm túc nói: “Tùy tiện cắn người là không đúng. Lần sau, nhớ trước khi cắn người nhất định phải hướng ta báo cáo, biết không?”
Hai đôi mắt nhỏ lưu chuyển, Tiểu Bạch thân thể ưỡn lên trên, làm tư thế đứng nghiêm, sau đó cúi đầu chín mươi độ mà chào.
Kiên quyết phục tùng Tiểu Mặc Mặc ra lệnh.
Vân Tiểu Mặc lúc này mới hài lòng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, từ trên thân lấy ra một viên thuốc giải đút vào trong miệng Hắc Tam, sau đó trực tiếp từ trên thân thể Hắc Tam đang té xỉu mà đạp đi qua. Người mắng Tiểu Bạch là súc sinh, nhất định cũng là người xấu, cho hắn thuốc giải coi như không tệ, hung hăng đạp hắn mấy đạp đó là tiện nghi cho hắn.
“Tụ Bảo đường, hắn mới vừa nói Tụ Bảo đường...... Chúng ta đi xem một chút, có khi có thể hỏi thăm được một ít chuyện.” Vân Tiểu Mặc lầm bầm lầu bầu, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng thông minh, chói mắt vô cùng.