Mục lục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hậu viện Ngâm Phong Lâu, để trông chừng vợ chồng Long Thiên Tuyệt tốt hơn, người của Thượng Quan gia tộc liền bao toàn bộ sương phong sau hậu viện của Ngâm Phong lâu.

Trong viện hoàn toàn vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng bước chân tất tất tác tác nho nhỏ, đó là của những cao thủ củaThượng Quan gia tộc thay phiên đi lại, ngó chừng nhất cử nhất động của vợ chồng Long Thiên Tuyệt, sợ bọn họ chạy trốn.

Trên thực tế, điều bọn họ hoàn toàn thực thừa thãi.

Bằng vào Na Di thuật của hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê, bọn họ muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, chẳng qua bây giờ bọn hắn chẳng những không muốn đi, còn muốn hung hăng dạy cho những người đánh lén bọn họ một bài học nhớ đời! Để cho bọn chúng biết, vợ chồng họ không phải là người dễ chọc!

“Thiên Tuyệt, ta ở chỗ này trông chừng, chàng tiếp tục vận công điều tức.”

Long Thiên tuyệt cũng không có cự tuyệt, việc hắn cần làm lúc này chính là cố gắng mà đem cửu chuyển Thái Cực đan tiêu hóa xuống, chỉ khi có thực lực đủ mạnh mẽ, hắn mới có thể bảo vệ tốt nữ nhân của mình. Gặp kẻ địch liền trốn chạy không phải là phong cách của Long Thiên Tuyệt!

Hắn khoanh chân ngồi trên chiếc giường duy nhất ở trong phòng, bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Vân Khê đem ghế dựa đến chỗ cách cửa không quá ba bước, ngồi canh giữ, trong tay luôn nắm Trảm Lãng kiếm thật chặt, giống như một võ sĩ, cầm kiếm mà đứng, thủ vững ở cạnh cửa.

Thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy trên khuôn mặt như ngọc của Long Thiên Tuyệt lộ ra hồng quang phong nhuận, ánh mắt nàng từ từ mềm nhũn. Bằng vào thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đột phá Kim tiêu trận, nếu không phải sự tồn tại của nàng khiến hắn phân tâm, hắn như thế nào có thể bị thương?

Mình thật vô dụng, vẫn trở thành gánh nặng liên lụy đến hắn, ánh mắt nàng chợt ảm đạm, hiện lên một tia xấu hổ.

Mặc dù nàng đã rất nỗ lực, chỉ trong thời gian ngắn đã tăng từ Mặc Huyền chi cảnh đến Thiên Huyền lục phẩm hiện nay, nhưng nếu muốn đứng bên cạnh hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu, thì như thế vẫn chưa đủ!

Hơn nữa hiện tại nàng cũng không có cách nào mà tùy ý sử dụng thần khí, muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trừ bỏ khổ tu, có lẽ chính là tranh thủ lấy được càng nhiều thần khí. Mặc dù không cách nào phát huy hết lực lượng của thần khí, nhưng thông qua khế ước cùng thần khí, nàng có thể trong thời gian ngắn nhất mà tăng cấp.

Đúng rồi, thần khí!

Nàng làm sao có thể quên mất, Thượng Quan gia tộc chỉ còn lại mấy tên cao thủ đang ở bên cạnh vợ chồng nàng? Sau khi Thượng Quan gia tộc trải qua thảm án diệt môn, cũng chỉ còn lại mấy người may mắn còn sống sót, như vậy thần khí nhất định đang ở trong tay của bọn họ.

Hừ, mấy người của Thượng Quan gia tộc kia lòng dạ ác độc, lại hạ độc thủ ám toán bọn họ, vậy thì cũng đừng trách nàng lấy gậy ông đập lưng ông.

Nói đến bản lãnh dụng độc, cũng không phải là thứ mà chỉ Thượng Quan gia mới có, nhớ ngày đó để đối phó Độc Cô mưu, nàng một lúc liền dùng mười loại độc, đủ để hắn tiêu hồn. Lần này, đối phó với mấy lão già của Thượng Quan gia tộc kia, nàng cũng không ngần ngại tăng lên gấp đôi, để cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong!

Trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sáng lạnh.

Đáng tiếc, kể từ sau khi thành thân, nàng đã đem toàn bộ độc phấn trên người mình hủy hết rồi, để tránh không cẩn thận lại làm thương tổn phu quân mình. Bây giờ nghĩ lại, chuẩn bị độc phấn tùy thân vẫn thật cần thiết.

Ân, dù sao cũng có thời gian ba ngày, ngày mai nàng bắt đầu phải đi mua dược liệu, cố gắng chuẩn bị mà mời mấy lão già kia ăn một bữa độc yến.

Trong lúc đang suy tư, ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, tâm thần của nàng chợt căng thẳng, vội vàng cầm kiếm đứng ở cạnh cửa, tùy thời có thể nghênh tiếp kẻ địch.

“Vân tỷ tỷ, các ngươi đã ngủ chưa? Ta nghe nói các ngươi ở chỗ này, nên cố ý ghé thăm ngươi một chút.”

Dạ Hàn Nguyệt?

Vân Khê nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng nhất thời buông lỏng chút ít.

“Sắc trời không còn sớm, cũng mau về đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

“Vậy cũng được.” thanh âm ở ngoài cửa có chút tiếc hận, nghe tiếng bước chân, giống như là đang muốn rời đi.

Vân Khê chợt nhớ tới cái gì, vội vàng mở cửa gọi hắn lại.

“Hàn Nguyệt, chờ một chút!”

Quay đầu nhìn lại vẫn thấy Long Thiên Tuyệt còn đang chuyên tâm điều tức ở bên trong, Vân Khê nhẹ nhàng đóng cửa lại, cất bước ra khỏi phòng.

Dạ Hàn Nguyệt lẳng lặng đứng ở bên dưới ánh trăng, khí chất hồn nhiên cao quí kết hợp cùng vẻ tuấn dật, chẳng qua là trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp còn chưa có lộ rõ. Thấy nàng đi ra cửa, hắn nhợt nhạt cười một tiếng, đồng loạt lộ ra hàm răng trắng noãn.

“Vân tỷ tỷ, lúc nãy ta mới nghe thập thất gia gia nói thì ra là ngươi chính là cái vị kia tỷ tỷ luyện đan cho đại ca của ta. Khó trách ta cảm thấy tên của ngươi rất quen tai!”

Vân Khê hơi sửng sờ, thì ra hắn đã biết rồi.

“Vân tỷ tỷ, cám ơn ngươi cứu đại ca của ta! Ông nội của ta đã nói, ân ân tương báo, Vân tỷ tỷ đã cứu đại ca của ta, phần ân tình này, người của Dạ gia chúng ta là nhất định phải báo đáp. Sau này Vân tỷ tỷ có chuyện gì, xin cứ việc phân phó cho ta, mặc dù ta cũng không có bản lãnh gì, nhưng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm.”

Dạ Hàn Nguyệt gãi gãi đầu, trên khuôn mặt tinh khiết lộ ra một tia ngượng ngùng, chính hắn cũng cảm thấy bản lãnh của mình thật sự không đáng nhắc tới, mơ hồ không nói, bất kể đi tới chỗ nào đều có thể lạc đưởng, nếu nói muốn báo ân, hắn đúng là nghĩ không ra mình rốt cuộc có thể làm được những thứ gì.

Bị sự hồn nhiên cùng thành ý của hắn làm cảm động, Vân Khê không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu của hắn, nhìn hắn giống như là tiểu đệ đệ nhà bên.

Nàng mỉm cười nói: “Tỷ tỷ lúc này cũng đang có chuyện cần ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

Dạ Hàn Nguyệt nghe vậy, tinh thần liền chấn động, vội vàng chủ động xung phong nói: “Vân tỷ tỷ nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ cố hết sức thực hiện.”

Vân Khê híp mắt dưới lại, lộ ra nụ cười thần bí.

Phía chân trời một mạt vàng óng ánh đầu tiên xuyên qua tầng mây, mặt trời ấm áp đang dâng lên, ôn nhu bao trùm cả vùng đất, len lỏi qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng.

Ngoài cửa phòng, một thân ảnh ngồi cầm kiếm, đầu gật gà gật gù, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, trong tay nắm thật chặt Trảm Lãng kiếm, một chút dấu hiệu buông ra cũng không có.

Bình minh chiếu nhẹ qua khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, chân mày khẽ nhíu lại, ngủ có chút không an ổn, toàn thân luôn tỏ vẻ đề phòng.

Long Thiên Tuyệt ngồi một đêm, giờ phút này rốt cục cũng mở mắt, toàn thân rực rỡ hẳn lên, nhất thời có loại cảm giác thông thuận nói không nên lời. Hắn hơi giương mắt, liền thấy được người đang ngồi dựa ở cạnh cửa, khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt thâm thúy như biển sâu, nở nụ cười phơi phới ấm áp.

Đi đến trước người của nàng, muốn đưa tay chạm vào nàng, nàng lại đột nhiên thức tỉnh, kiếm trong tay nháy mắt ra khỏi vỏ, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

“Tỉnh?” Một thanh âm trầm thấp mang theo ý cười, khiến nàng thoáng chốc liền hoàn hồn.

Vân Khê thấy rõ người trước mắt, cả người nhất thời buông lỏng, thở ra một hơi thật dài.

“Chàng thế nào rồi?” sắc mặt của hắn hồng nhuận, thần thái sáng láng, chắc là có thu hoạch không nhỏ.

Long Thiên Tuyệt cười mà không nói, khom người ôm lấy nàng, ôm nàng đặt lên trên giường, mình cũng nằm xuống cùng nàng. Ôm chặt thân thể lành lạnh nhưng mềm mại vô cùng của nàng, hắn âm thầm phát ra nội lực, cố gắng dùng nhiệt độ cùng nội lực của mình ủ ấm cho nàng.

Vùi đầu vào cơ thể thơm ngát của nàng, Long Thiên Tuyệt cúi đầu thanh âm dịu dàng nói: “Yên tâm đi! Trận chiến này, ta tuyệt đối sẽ không thua! Có lẽ Độc Cô Kiêu có thể trở thành bàn đạp giúp ta tấn chức Huyền tôn......”

“Thật sao?” Vân Khê mừng rỡ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp tràn ngập ánh sáng.

Huyền tôn a!

Cả Ngạo Thiên đại lục, người đạt Huyền tôn chi cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu hắn thật sự bước vào Huyền tôn chi cảnh, mà nàng lại có thần khí hộ thân, như vậy bọn họ còn sợ cái gì đây?

Vẻ mừng rỡ của nàng hiện lên rõ trong lời nói, Vân Khê thật tâm vì hắn mà cảm thấy cao hứng.

“Ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ Tiểu Mặc, cả nhà chúng ta sẽ thật hảo hảo, vĩnh viễn ở chung một chỗ, sống một cuộc sống hạnh phúc.” Khẽ tựa trán vào cái trán của nàng, thanh âm của Long Thiên Tuyệt gợi cảm mà giàu từ tính, hơi thở ấm áp quấn quýt trên gương mặt của Vân Khê, khiến má nàng khẽ ửng đỏ.

Vân Khê vòng tay ôm quanh thân thể to lớn của hắn, cả người chìm đắm vào trong cái ôm ấm áp của hắn.

Giờ phút này.

Sự yên lặng hơn hẳn vạn lời nói.

Một đêm chưa ngủ, hai người đều có chút ít mệt mỏi, ôm nhau, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, hai người bị một tràng tiếng gõ cửa làm thức tỉnh.

“Người nào a?” Vân Khê không vui nhíu mày, hơi thở phun ở trên gương mặt của Long Thiên Tuyệ, hai người cũng không có động tác gì khác, cùng người ở ngoài cửa đáp lời.

Người ở ngoài cửa yên lặng hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng nói: “Hiện tại cũng đã là buổi trưa.”

Ngụ ý là ở trách cứ vợ chồng bọn hắn ngủ dậy quá muộn sao?

Long Thiên Tuyệt thoáng cử động thân, nhưng vẫn như cũ ôm thiên hạ ở trong ngực, một chút cũng không có ý muốn rời giường, tiếng nói nhàn nhạt truyền ra ngoài: “Vậy làm phiền Độc Cô huynh đem cơm trưa đưa vào đây đi.”

Vân Khê nghe vậy, không nhịn được phì cười một tiếng.

Độc Cô Kiêu đến đây gõ cửa, rõ ràng là muốn xác nhận hai người có chạy trốn hay không, hiện tại hắn lại không khách khí há mồm bảo người ta đem cơm trưa đưa vào cho hắn, không tức chết Độc Cô Kiêu mới là lạ!

Người ngoài cửa lần nữa trầm mặc, mơ hồ phảng phất có thể nghe được tiếng vang khanh khách của đốt ngón tay, tràn đầy ẩn nhẫn tức giận.

“Long huynh vẫn là nên biết tiết chế một chút cho thỏa đáng!” Người ở ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu nói rồi mới rời đi.

Vân Khê lần nữa bật cười, nàng gần như có thể tưởng tượng được ra giờ phút này vẻ mặt của Độc Cô Kiêu vừa hận vừa giận, đấm nhẹ vào người phía trước, hắn thật là phúc hắc, nếu nói về khoản đấu trí hay đấu võ mồm, Độc Cô Kiêu tuyệt đối đối không phải là đối thủ của hắn, còn về phần tỷ võ nàng đối với hắn rất có lòng tin!

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn người trong ngực, khóe môi khẽ gợi lên, nụ cười mang theo vài phần tà mị.

“Hắn kêu ta tiết chế một chút, ta đối với nàng cái gì cũng còn không làm a, thật giống như có chút oan khuất?”

“Chàng oan à? Được tiện nghi mà còn khoe mẽ!” Vân Khê tức giận đập hắn mấy cái, cả mắt đều ngập tràn ý cười, “Chúng ta đứng lên đi, hôm nay còn có việc phải làm đấy.”

“Được rồi.”hắn bất đắc dĩ nói, cánh tay bên hông ôm nàng tay thật chặt, Long Thiên Tuyệt cúi đầu hôn trụ miệng nhỏ của nàng, hung hăng mút thỏa thích mấy cái, lúc này mới buông nàng ra.

Đi xuống đại đường của tửu lâu, liền thấy người của Tư Đồ gia đã đợi từ lâu, ngoài ra còn có Dạ Thập Thất, Độc Cô Kiêu cùng mấy vị cao thủ của Thượng Quan gia tộ, chỉ riêng một mình Dạ Hàn Nguyệt là không có thấy. Lúc nãy Độc Cô Kiêu tự mình đi gọi người, cũng bởi vì người của Tư Đồ gia đến, hơn nữa còn đặc biệt hướng về phía Long Thiên Tuyệt mà đến.

Thời điểm hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đi vào đại đường, không khí có chút quái dị.

Tư Đồ Khôi không rõ người của Thượng Quan gia tộc cùng Tam đại Thánh Địa vì sao cũng ở Ngâm Phong lâu, hơn nữa xem tình thế lúc này, dường như là cùng một hội với Long Thiên Tuyệt. Ba phương nhân lực đồng thời xuất hiện, thực khiến cho người ta khó hiểu.

Người của hai phe đều không giải thích, hắn cũng không tiện hỏi, cho nên vẫn mang theo cái nghi vấn này, lẳng lặng chờ một bên, không khí nhất thời lâm vào lúng túng.

Rốt cục nhìn thấy vợ chồng Long Thiên Tuyệt đi ra, Tư Đồ Khôi đứng dậy nghênh tiếp trước, thái độ tương đối hòa khí: “Long tôn chủ, bọn ta đã suy nghĩ chu toàn, nguyện ý đồng ý hôn sự này, chỉ có điều...... không nói gạt ngươi, tiểu nữ hiện nay tung tích không rõ, vô cùng có khả năng đã bị người của Thánh cung bắt đi, cho nên việc hôn sự này, chỉ sợ là sẽ bị trì hoãn.”

“Người của Thánh cung thật đáng giận! Các vị yên tâm, chỉ cần các ngươi đáp ứng việc hôn sự này, như vậy chuyện của Tư Đồ tiểu thư chính là chuyện của Lăng Thiên Cung ta, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực đem Tư Đồ tiểu thư từ trong tay người của Thánh cung cứu ra.” Long Thiên Tuyệt lòng tràn đầy căm phẫn nói.

Vân Khê hé miệng cúi đầu cười trộm, hắn cũng thật khéo diễn trò, rõ ràng người còn đang ở trong Lăng Thiên Cung nhưng hắn lại đúng lý hợp tình giá họa cho Thánh cung, hơn nữa còn nói hiên ngang lẫm liệt, nàng thật là bội phục hắn.

“Vậy đành làm phiền Long tôn chủ.” Tư Đồ Khôi nghe thấy hắn nguyện ý giúp đỡ một tay, đó là chuyện không thể tốt hơn rồi nên liền hớn hở đáp tạ.

Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, đổi giọng mà nói: “Thế nhưng có điều, hôn sự này chỉ là nói miệng không có bằng chứng, nếu một ngày kia người của Lăng Thiên Cung cứu được Tư Đồ tiểu thư ra, thế nhưng các ngươi lại bội ước không chấp nhận hôn sự này, đến lúc đó cúng ta tìm ai để nói lí lẽ đây?”

Tư Đồ khôi khẽ cau mày, trong lòng hắn đúng là đang có băn khoăn này. Dù sao hai chân của Vân Thanh cũng tàn phế rồi, hắn cũng không thể đem nữ nhi gả cho một người tàn phế a?

Thế nhưng trước mắt nguyên khí của Tư Đồ gia tộc tổn thương nặng nề, lại bị mất thần khí, còn cần dựa dẫm vào Lăng Thiên Cung, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội với Long Thiên Tuyệt. Suy nghĩ một chút hắn hiền hỏi: “Vậy Long tôn chủ muốn như thế nào?”

Long Thiên Tuyệt quét mắt một vòng, cuối cùng đem tầm mắt ngừng lại trên người Dạ Thập Thất, cất bước đi về phía hắn.

“Vừa lúc có Huyễn Dạ Tinh Hải Dạ sứ giả ở chỗ này, chúng ta liền mời hắn làm người làm chứng, lập một cái chứng từ. Vừa có bằng chứng, lại có người chứng nhận, như vậy Lăng Thiên Cung chúng ta mói có thể buông tay buông chân, xuất hết toàn lực đi cứu Tư Đồ tiểu thư. Lực lượng của Thánh cung cũng không thể khinh thường, Bổn Tôn không thể nào tùy tiện lấy thủ hạ của chính mình ra mạo hiểm được.”

Tư Đồ Khôi hơi sửng sờ, cứ có cảm giác thấy là lạ ở chỗ nào, hôn sự của nữ nhi của mình, lại nhất thiết viết biên nhận để bảo đảm hay sao?

Dạ Thập Thất vốn là người có lòng nhiệt tình, sau khi nghe vậy liền lập tức nói: “Rất tốt, rất tốt! Hai nhà kết thân với nhau đúng một chuyện tốt, lão phu nguyện ý làm người chứng nhận.”

Từ đầu hắn hoàn toàn cũng không biết vị Tư Đồ tiểu thư này đến tột cùng muốn gả cho người phương nào, chẳng qua là bởi vì Dạ gia thiếu Vân Khê một cái ân tình, hiện tại lại có việc cần nhờ đến hắn, hắn tất nhiên là không thể từ chối, cho nên chủ động đáp ứng, vui vẻ hoàn thành việc này.

Tư Đồ Khôi vốn còn đang do dự, bây giờ thấy ngay cả Dạ sứ giả của Huyễn Dạ Tinh Hải lại đối với Long Thiên Tuyệt khách khí như thế, quả cân đang lúc lắc trong lòng hắn liền hướng về phía Long Thiên Tuyệt, có lẽ làm thông gia với Lăng Thiên cung, còn có nhiều lợi ích hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Một khi đã như vậy, hắn không ngại đánh cược một phen, đem tương lai của Tư Đồ gia tộc, đặt ở trên người Long Thiên Tuyệt.

“Tốt, vậy đành phải làm phiền Dạ sứ giả!” Tư Đồ Khôi thống khoái mà đáp ứng.

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê âm thầm trao đổi ánh mắt, hiểu ý nhau cùng cười một tiếng, hôn sự của Vân Thanh cùng Tư Đồ Mẫn Mẫn, coi như là ván đã đóng thuyền. Có giấy trắng mực đen cùng Tam đại Thánh Địa làm chứng, ngày sau cho dù Tư Đồ Khôi muốn đổi ý, chỉ sợ cũng phải mang tiếng bất nghĩa, đến lúc đó bọn họ có mạnh mẽ cướp đoạt tân nương, cũng không có ai có ý kiến gì.

Cách chỗ mọi người nói chuyện một khoảng, người của Thượng Quan gia tộc cũng đang dựng lỗ tai lên lắng nghe. Nghe nói Tư Đồ gia tộc muốn kết thông gia cùng Lăng Thiên Cung, thần sắc trên mặt bọn họ từ từ ngưng trọng, bọn họ cũng không biết Tư Đồ gia tộc đã mất đi thần khí, bọn họ chỉ biết là Lăng Thiên Cung có thực lực của Tư Đồ gia tộc gia nhập, như vậy bọn họ muốn đối phó với Long Thiên Tuyệt thì càng thêm khó khăn.

Kỳ trưởng lão đang muốn mở miệng ngăn cản, thì Lỗ trưởng lão lại cấp cho hắn một cái ánh mắt bảo hắn mau ngưng lại. Chuyện đã được định đoạt, cho dù bọn họ có mở miệng ngăn cản, cũng không có bao nhiêu hi vọng, trước mắt chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên người Độc Cô Kiêu, hi vọng hai ngày sau hắn có thể trong trận tỷ võ đánh bại Long Thiên Tuyệt. Như vậy đến lúc đó, người của bọn nhất tề xông lên bắt giữ Long Thiên Tuyệt, buộc hắn giao ra Thượng Quan Như Nhi, thậm chí còn có thể đạt được thêm nhiều lợi ích khác.

Thân ảnh cô độc cao ngạo của Độc Cô Kiêu ngồi ở bên cạnh Dạ Thập Thất, đối với chuyện phát sinh trước mắt, hắn liền làm như không thấy, thậm chí đối với việc lần này tràn đầy khinh thường. Đối với một số võ giả mà nói, mỗi giây mỗi khắc đều phải chuyên tâm tới cuộc tỷ võ đang đến gần, đối với hai bên tỷ võ mà nói, phải chuẩn bị thật cẩn thận mới đúng. Thế nhưng tên Long Thiên Tuyệt này, ban đêm phóng túng thì không nói, đã thế vào ban ngày lại còn muốn dây dưa vào những việc vặt này, thật không biết đến cùng là hắn có thật lòng muốn tỷ võ với mình hay không. Rốt cuộc là hắn rất nắm chắc phần thắng hay là căn bản hắn không đem cuộc tỷ võ này để vào trong mắt?

Vô luận lý do là gì, cũng khiến cho lòng hắn không thoải mái, cảm giác đối phương không coi trọng lần tỷ võ này.

Bảo kiếm trong tay leng keng va chạm trên mặt bàn, mặt hắn nghiêm lại, ở hướng về phía mọi người tỏ rõ sự không thoải mái trong lòng của hắn.

Vân Khê ánh mắt vừa chuyển, rơi vào khuôn mặt lạnh như băng của hắn, mím môi cười nói: “Độc Cô đại hiệp làm sao vậy? Người nào dám trêu chọc, khiến ngươi sinh khí?”

Nàng cũng không đợi mời, đã tới gần chỗ ngồi của hắn, vừa tỉ mỉ quan sát hắn, trong lòng vừa âm thầm tư hỏi, Độc Cô Kiêu, Độc Cô Mưu, hai người có thể hay không có quan hệ gì?

Độc Cô Kiêu hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.

Vân Khê cũng không thèm để ý, tự rót cho mình một chén nước trà, tự lẩm bẩm nói: “Nghe nói cả Ngạo Thiên đại lục, chỉ có những nhân tài của từ núi Độc Cô mới mang họ Độc Cô, nếu vậy người Độc Cô gia các ngươi là có phải hay không đều sống ở núi Độc Cô? Có hay không có người từ nhỏ liền rời đi núi Độc Cô tha hương đến đây?”

Tay cầm kiếm của Độc Cô Kiêu phút chốc ngừng lại, mắt lạnh quét về phía nàng, ý tứ hàm xúc không rõ.

Vân Khê không để ý tới hắn, tiếp tục tự nhủ: “Trên giang hồ có một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, vừa vặn cũng là họ Độc Cô, chẳng lẻ hắn cũng là từ núi Độc Cô của các ngươi mà tới? Nhưng cũng rất kỳ quái, nếu hắn là người của núi Độc Cô, làm sao có thể nghèo túng như vậy, phải dựa vào việc giết người để sống đây? Hoặc là hắn căn bản không phải là người của nuối Độc Cô mà là do hắn mạo nhận dòng họ Độc Cô, có mưu đồ khác?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Độc Cô Kiêu híp đôi mắt lạnh, giọng nói bất thiện.

Vân Khê hời hợt nói: “Không có gì,chỉ là ta trùng hợp biết người này, cảm thấy tò mò mà thôi.”

Độc Cô Kiêu rất nhanh nắm tay lại, khối băng trên mặt dường như có dấu hiệu vỡ nứt, ánh mắt lóe lên nói: “Hắn ở nơi đâu? Hắn...... Có khỏe không?”

Xem ra, đúng là Độc Cô mưu có quan hệ đặc thù với Độc Cô Kiêu, từ phản ứng của hắn, Vân Khê có thể nhận ra được điểm này.

Khóe môi của nàng khẽ hạ, nói: “Hắn hiện tại rất bình thường, trừ việc cả ngày đeo mũ trùm đen, không chịu lấy diện mạo thật gặp người, còn lại đều rất bình thường. Về việc hiện tại hắn đang nơi nào, thứ cho ta không thể tiết lộ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK