Mục lục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Long Long, cùng phụ thân và mẫu thân trở về Long Vương cốc đi, chúng ta đều rất nhớ ngươi.”

Long hậu ôm Tiểu Bạch trong ngực đã hóa thành một tiểu bạch cầu, trên dung nhan tuyệt sắc, tràn ngập ánh sáng mẫu tính, từ ái mà dịu dàng. Nàng trong mắt rưng rưng, tâm tình kích động chưa khôi phục từ khi mẫu tử gặp nhau.

Tiểu Bạch trong miệng ô ô mấy tiếng, con ngươi tròn loạn chuyển, liếc hướng Vân Tiểu Mặc cách đó không xa đang cúi thấp đầu, thỉnh thoảng liếc trộm hướng bọn họ. Tiểu Bạch đầu nhỏ cũng đi theo cúi xuống, một bên là cha mẹ của mình, một bên là Tiểu Mặc Mặc nó thích nhất, mặc kệ là ai nó cũng không muốn tách ra, làm sao bây giờ?

“Ô ô......” Tiểu Bạch cúi đầu nức nở, không nỡ ngắm nhìn Vân Tiểu Mặc, Vân Tiểu Mặc cũng đang nhìn nó.

Một người một thú sủng thật lâu nhìn nhau.

Long hậu nhạy cảm men theo tầm mắt của nó nhìn đi qua, vừa rồi nàng cũng đã chú ý tới đứa bé này rồi, bình thường mà nói, có rất ít người có thể được lọt vào mắt của nàng, tất cả Long Tộc trừ Long Vương cùng hài tử của nàng, ở dưới đáy mắt nàng cũng chỉ là những con rồng ngu xuẩn, mà mỗi người cũng đều là người ngu!

Cao ngạo như nàng, là không thể nào đem bất luận kẻ nào đặt ở đáy mắt, bất quá chỉ là hơi thở trên người đứa bé này cùng với Tiểu Long Long tương tự, cho nên không thể không khiến nàng nhìn với một con mắt khác.

“Ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của Tiểu Long Long?” Nàng thân thiết dò hỏi.

Vân Tiểu Mặc mím môi cái miệng nhỏ nhắn, khả ái gật gật đầu: “Ta tên là Vân Tiểu Mặc, ngài cũng có thể gọi ta Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch cũng gọi ta như vậy.”

“Tiểu Bạch?” Long hậu cúi đầu nhìn một chút Tiểu Long Long trong ngực, nhất thời lĩnh ngộ, vuốt cằm nói, “Tiểu Mặc Mặc, phụ thân và mẫu thân của ngươi đâu?”

Vân Tiểu Mặc chán nản lắc đầu: “Mẫu thân không thấy, phụ thân đi tìm nàng.”

“Vậy ngươi có phải rất tưởng niệm phụ thân và mẫu thân của ngươi, rất muốn theo chân bọn họ gặp nhau phải không?”

Vân Tiểu Mặc gật đầu.

“Ta nghĩ lòng của bọn họ cũng giống ngươi, giống như ta cùng phụ thân của Tiểu Long Long, chúng ta vẫn đều tìm kiếm Tiểu Long Long, muốn cùng nó đoàn tụ. Tiểu Bạch đã rời đi chúng ta rất lâu rồi, hiện tại chúng ta muốn đem nó mang về Long Vương cốc, nơi đó mới là chỗ thuộc về nó.” Long hậu hướng dẫn từng bước, nàng biết nhi tử không nỡ xa bạn, cho nên đầu tiên phải nói rõ ràng cho bạn của nhi tử hiểu, như thế mới có thể làm cho nhi tử không có bất kỳ băn khoăn nào mà đi theo bọn họ trở về Long Tộc.

Vân Tiểu Mặc ánh mắt chợt lóe, ánh mắt càng thêm ảm đạm, hắn ngó chừng Tiểu Bạch nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Người một nhà hẳn là phải ở chung một chỗ, ta hi vọng Tiểu Bạch có thể vui vẻ khoái hoạt.”

“Tiểu Mặc Mặc......” Tiểu Bạch hưu một tiếng, từ trong ngực long hậu chạy đến trong ngực Vân Tiểu Mặc, cái đầu nho nhỏ dùng sức cọ, nước mắt tuôn

rơi.

Vân Tiểu Mặc đáy mắt cũng ngân ngấn nước, một người một thú sủng khóc thành một đoàn, thấy vậy người chung quanh cũng nhịn không được động dung.

Đoan Mộc Hùng nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng nhịn không được đem lệ lau, tiến lên khuyên nhủ Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc, việc gì cũng sẽ có kết thúc, các ngươi tuổi còn nhỏ, tương lai sẽ có cơ hội gặp lại nhau.”

Long Thiên Thần cũng tiến lên, sờ sờ đầu Tiểu Mặc, không đành lòng an ủi: “Đúng vậy a, Tiểu Mặc, đến khi các ngươi gặp lại nhau, ngươi cùng Tiểu Bạch cũng sẽ trở nên càng thêm thành thục cùng ưu tú hơn so với hiện tại. Ngươi có thể đã là luyện khí sư nho nhỏ rồi, mà Tiểu Bạch cũng đã trở thành tinh anh của Long Tộc, các ngươi hẳn là nên vì đối phương chúc phúc cùng khích lệ......”

“Tiểu Mặc ca ca, Tiểu Tĩnh sẽ phụng bồi ngươi, vĩnh viễn cũng không cùng ngươi tách ra.” Đoan Mộc Tĩnh biết điều nắm Vân Tiểu Mặc chéo áo, ngọt ngào nói.

“Sư phụ, còn có chúng ta phụng bồi ngươi, nên làm cho Tiểu Bạch trước cùng cha và nương của nó đoàn tụ. Tiểu Bạch lợi hại như vậy, nếu nó nhớ ngươi, nó chỉ cần vèo một cái, thì lập tức bay trở về thăm ngươi.” Sở Thiểu Dương nói.

Dung Thiếu Hoa vốn định nói chút gì an ủi, cuối cùng vẫn là lặng yên vuốt vuốt Vân Tiểu Mặc đầu nhỏ, người luôn là muốn học lớn lên, chia lìa chính là một môn học bắt buộc trong đó. Băng hộ pháp cũng hướng Vân Tiểu Mặc quăng đi một ánh mắt trìu mến, nghĩ thầm nếu như tôn chủ nhìn thấy Tiểu Thiếu chủ khổ sở như vậy, đáy lòng nhất định cũng sẽ không đành lòng sao?

Lam Mộ Hiên cùng Mộ Vãn Tình liếc mắt nhìn nhau, lặng yên chúc phúc cho đôi tiểu bằng hữu này.

Hách Liên Tử Ngữ cùng Thượng Quan Như nhi ở bên nhẹ nhàng mà lau nước mắt.

“Tiểu Mặc Mặc...... Ta không muốn cùng ngươi tách ra!” Tiểu Bạch wow một tiếng, vừa khóc ra ngoài, làm cho Long Hậu đau lòng như là ruột gan đứt từng khúc.

Long Hậu thương tâm lau nước mắt, thấy nhi tử cùng người khác còn thân hơn so sánh với mình, đáy lòng không khỏi khổ sở. Đang muốn nói cái gì đó, lại bị Long Vương ngăn lại.

“Chuyện có chút đột nhiên, Tiểu Long Long trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, không bằng chúng ta cho Tiểu Long Long Nhất một chút thời gian, khiến nó hảo hảo mà cùng tiểu bằng hữu của nó cáo biệt. Chờ Tiểu Long Long chuẩn bị xong, chúng ta mang nó rời đi không muộn, dù sao nhiều năm như vậy chúng ta cũng chờ rồi, còn sợ chờ mấy ngày nữa sao?”

Long Vương thanh âm ôn thuần phảng phất như có ma lực, thoáng cái làm cho Vân Tiểu Mặc, Tiểu Bạch cùng Long Hậu tâm tình bình phục đi xuống.

“Các ngươi đoạn đường này không phải là muốn đi Thiên Long học viện sao? Ta xem dọc theo con đường này cũng không thái bình, để cho ta cùng Vương Hậu hộ tống các ngươi, chờ các ngươi đến Thiên Long học viện, chúng ta mang Tiểu Long Long rời đi cũng không muộn.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi mừng rỡ. Do Long Vương, Long Hậu tự mình hộ tống bọn họ, vậy bọn họ còn sợ cái gì, dọc theo đường đi coi như là đi ngang, cũng không có người dám động đến bọn hắn một sợi lông.

Hai gã sứ giả đến từ Thiên Long học viện rối rít kích động rồi, bọn họ đã sớm nghe nói Long Tộc cao quý cùng cường đại, chỉ là cho tới bây giờ vô duyên gặp mặt, hôm nay chẳng những thấy thành viên Long Tộc, còn may mắn thấy hai vị cường giả tôn quý nhất Long Tộc, tâm tình bọn họ giờ phút này kích động không cách nào hình dung.

Nghe Long Vương nói hắn cùng với Long Hậu muốn hộ tống bọn họ đi đến Thiên Long học viện, bọn họ càng thêm kích động rồi, hận không được giờ phút này ở trên lưng chen vào một đôi cánh, lập tức bay trở về Thiên Long học viện, nói cho trưởng lão cùng viện trưởng cái tin tức tốt này.

Bất quá, kích động nhất, vẫn là Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, một người một thú sủng thật chặc dán tại cùng nhau, nín khóc mỉm cười. Mặc dù cuối cùng có lẽ vẫn phải tách ra, nhưng bọn hắn ít nhất còn có thời gian ở cùng nhau, cho nên từ nay về sau mỗi thời mỗi khắc, bọn họ đều càng thêm quý trọng.

Linh khí từ từ tản đi, chỗ linh mạch trong sơn động, từ từ hiện ra thân ảnh ba người.

Chiến Thiên Dực dẫn đầu thu công, giương đôi mắt, nhìn về hai người đối diện. Hắn không khỏi sợ hãi than, tốc độ hai người này thu nạp linh khí, một so sánh với một còn muốn biến thái hơn.

Bất đồng chính là, Vân Khê thu nạp linh khí, cũng không hẳn toàn bộ đều gia tăng ở trên người của nàng, tựa hồ là có chiều ướng giảm dần, linh khí một khi vào trong cơ thể của nàng, thì không khỏi trôi mất hơn phân nửa, cho nên nàng thu nạp nhiều linh khí như vậy, vừa nuốt chửng hai quả Linh Nguyên Quả mà Long Thiên Tuyệt vì nàng cố ý lưu lại, Huyền giai của nàng như cũ dừng lại ở Huyền tôn nhị phẩm. Trạng huống như vậy, không thể tưởng tượng nổi, bọn họ chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là vì phụ nữ có thai thể chất sẽ suy yếu hơn thường nhân.

Nhìn lại Long Thiên Tuyệt, tốc độ hắn thu nạp linh khí thì càng kinh người, ngay cả hắn đều cảm thấy không bằng …. Một người cao thủ như vậy, tiến độ tu luyện kia thật sự là đáng sợ, lúc này mới không tới ngắn ngủn mấy ngày, Long Thiên Tuyệt cảnh giới thẳng tắp toát ra, hắn cũng nhìn không ra đối phương đến tột cùng là cái gì cảnh giới.

Hắn rất may mắn, mình và hắn không có đối đầu nhau, nếu không, có một đối thủ đáng sợ như vậy, hắn sẽ đứng ngồi không yên.

Nhận đủ rồi liền Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người cũng lần lượt thu công, mở mắt nhìn Chiến Thiên Dực.

Chiến Thiên Dực hắng giọng cười một tiếng, trước tiên mở miệng nói: “Muội phu hiện tại Huyền giai, hẳn là đã gần tới Huyền tôn tam phẩm đi? Ha ha, tin tưởng không bao lâu, ta liền theo không kịp.”

Long Thiên Tuyệt lười biếng gạt gạt dài nhỏ con ngươi, cười đến mê người: “Có lẽ thế, nếu là có thể tìm được kẻ xui xẻo tới luyện tay một chút, cũng là một cách không sai biệt lắm để đột phá.”

Kẻ xui xẻo?

Vân Khê nghe lời này, mí mắt không khỏi nhảy lên, tại sao nàng có loại cảm giác phần gáy lành lạnh?

Không biết đến tột cùng người nào sẽ trở thành kẻ xui xẻo trong miệng của hắn.....

“Khê Nhi, còn nàng? Có thu hoạch gì không?” Long Thiên Tuyệt ôn nhu nhìn nàng, một mảnh sủng nịch.

Vân Khê lắc đầu, tay phải xoa bụng của mình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đứa nhỏ này sợ là Tiểu quỷ tham ăn, đem phần lớn linh khí ta thu nạp toàn bộ hấp thu......”

“Hài tử của chúng ta sau khi sanh nhất định là người bất phàm!” Long Thiên Tuyệt đưa tay, đặt lên tay nàng phủ ở trên bụng, trong ánh mắt lại thêm một tầng sủng nịch. Nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, đứa bé này mới thật sự là thuộc về hắn và Khê Nhi, hắn hết sức mong đợi, muốn dùng hết thảy sức lực cùng tinh lực đi yêu thương và bảo vệ nó.

“Hi vọng nó không nên ở trong bụng ta ngang ngược.” Vân Khê cười khẽ, nhìn lại hướng hắn, trong ánh mắt cũng nhiều ôn nhu.

“Thật là hâm mộ các ngươi a!” Chiến Thiên Dực đứng lên, chân thành nói.

“Đại ca sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một người vừa lòng, cùng chung một đường.” Vân Khê nói.

“Chỉ mong là như vậy.” Chiến Thiên Dực dũng cảm cười cười, khoát tay nói, “Lúc này cũng không còn sớm, hôm nay viện trưởng triệu tập học sinh chí tôn điện chúng ta ở tiểu Minh Cung gặp nhau, sợ là có đại sự muốn tuyên bố. Chúng ta nhanh đi về, đừng để lỡ canh giờ.”

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người gật đầu, liền theo sát hắn rời đi linh mạch.

Sau khi trở lại học viện, Vân Khê liền đi theo Chiến Thiên Dực chạy tới tiểu Minh Cung tham kiến viện trưởng, Long Thiên Tuyệt thì một mình một người hướng tiểu lâu đi. Đi được nửa đường, xa xa thấy Cố Mạc Thành đang cùng mấy tên học sinh Quân Tử đường nói chuyện phiếm, không biết đang thương nghị cái gì. Long Thiên Tuyệt vừa nhìn thấy hắn, con ngươi hẹp dài lập tức xẹt qua một đạo ánh sáng ranh mãnh, môi của hắn cong lên, nện bước ưu nhã hướng Cố Mạc Thành phương hướng đi tới.

Đang cùng Cố Mạc Thành nói chuyện phiếm mấy, tên học sinh đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt khí độ phi phàm, mọi người không khỏi thở dài, cho dù thân là nam nhân, thấy Long Thiên Tuyệt tuấn mỹ như vậy, cũng sẽ không nhịn được ao ước.

“Đây không phải là người Vân Tiên Tử mang đến sao? Nghe nói là Huyền tôn cao thủ, rất là khó lường.”

“Tin tức của ngươi cũng quá lạc hậu đi? Hắn mới không phải là cái gì người Vân Tiên Tử mang đến, hắn là phu quân của Vân cô nương mới tới của Thanh chữ đường, hắn cùng Vân cô nương mới là một đôi, là vợ chồng!”

“Không thể nào? Vân cô nương kia còn trẻ như vậy, cũng đã thành thân rồi? Vậy thì thật là đáng tiếc......”

Mấy người tùy ý bàn luận, lại làm cho Cố Mạc Thành đen mặt, một ánh mắt như đao thẳng tắp bay về phía bộ dáng ưu nhã như trích tiên của Long Thiên Tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK