Không thể để nàng lo lắng không yên, Long Thiên Tuyệt cũng tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể quấy nhiễu tâm tư của Hách Liên Tử Phong, để cho cái người luôn che giấu tình cảm như Hách Liên Tử Phong lại đột nhiên bất chấp tất cả mà phát tiết ra ngoài như thế.
“Chờ một chút, ta cùng đi với chàng. Tử Yêu nếu đã ăn Tru Tiên Đan, khôi phục thực lực, hẳn là hắn đang ở gần Hách Liên đại ca. Chúng ta cùng đi, cũng có thể hỗ trợ nhau.” Vân Khê ngăn Long Thiên Tuyệt lại, từ trên người lấy ra một viên Tru Tiên Đan, đang muốn ăn vào. Khôi phục thị lực, nàng có thể giúp đỡ Thiên Tuyệt, cùng nhau chống lại Tử Yêu.
Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng hoan hô của những cao thủ Vân tộc: “Tông chủ tới.”
Tông chủ tới?
Vân Khê Tâm hơi động một chút, vốn định ăn vào Tru Tiên Đan để khôi phục thị lực như cũ. Thế gian này người có thể đối địch với thực lực của Tử Yêu, có thể vô thanh vô tức chạy đi trước mặt hắn,quả thật là có thủ đoạn, vị Tông chủ Vân tộc khoan thai đi đến, có phải là người thần bí làm hỏng mắt nàng hay không?
Nàng còn nhớ rõ lão hòa thượng Phương Tây đã từng nói, Cung chủ muốn mượn pháp lực của Tiểu Ban, giúp nàng trấn áp vong hồn của một phản đồ Vân tộc, cho nên mới phải mời tới ba người Tiểu Ban. Cung chủ tính ra ngày Tiểu Ban đến, Nội Tông cao thủ cũng lập tức xuất hiện, nàng hoài nghi, sau lưng thao túng Cung chủ là vị Tông chủ này.
Mặc dù phụ thân vẫn nói, Tông chủ không phải là người ác độc, nhưng lòng người khó dò, không thể không phòng.
Vì thế, nàng quyết định tạm thời không dùng Tru Tiên Đan, lấy bất biến ứng vạn biến.
“Khê Nhi, nàng……” Long Thiên Tuyệt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hiểu ý nàng, có lẽ là do có nhiều kinh nghiệm, cho nên hắn luôn tin tưởng ánh mắt của mình, dùng tâm để nhìn nhận sự việc, hắn tôn trọng lựa chọn của Vân Khê.
“Khê Nhi, con rể, mau đến ra mắt Tông chủ.” Vân Mộ Phàm dẫn Vân Trung Thiên và Vân Mạch Thiên, ba người dẫn đầu bái kiến Tông chủ Vân tộc, nhìn về hướng hai vợ chồng Vân Khê ở phía xa gọi họ về.
Vân Khê nhìn không thấy người phía trước, nhưng có thể tưởng tượng, giờ phút này ánh mắt của mọi người nhất định đều tập trung trên người của nàng, có lẽ là đang nhìn nàng chê cười, có lẽ là trách cứ nàng còn muốn Tông chủ chờ nàng.
Long Thiên Tuyệt một tay vịn thê tử, chậm rãi mà đi, ánh mắt sắc bén nhìn những người nơi này, nhỏ giọng nói bên tai Vân Khê: “Đi theo Tông chủ Vân tộc tới, còn có sáu cao thủ, hai nam bốn nữ, thực lực sáu người này so với những cao thủ lúc trước đi theo Tả Hộ pháp đến sâu không lường được. Vân tộc, quả nhiên là tàng long ngọa hổ…… Đúng rồi, Cung chủ Vân Huyễn điện cũng tới.”
Vân Khê nhếch mày mỉm cười nói, phiền toái tới rồi, Cung chủ ở chỗ nào thì chỗ ấy sẽ không có chuyện tốt.
Bước đi của nàng không đổi, khí định thần nhàn, mình như thế nào thì đi thế ấy, dù sao nàng là người mù.
“Vân Khê, Tông chủ ở chỗ này, ngươi còn không mau lại đây bái kiến?. Lằng nhằng, để cho Tông chủ phải chờ ngươi, ngươi có giá quá đấy?” Cung chủ nóng giận trong lòng, đang không có nơi phát tiết, hiện tại cuối cùng cũng có chỗ trút giận.
Vân Mộ Phàm đứng cách nàng tương đối gần, hừ lạnh nói: “Cao thủ Nội Tông ở chỗ này rất nhiều, thân phận ngươi là gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
“Ta nói có lý, thì ta có quyền nói” Cung chủ đỏ mặt, oán giận nói.
“Nếu như ngươi nói có lý, thì cây ngay không sợ chết đứng, mặt không đỏ thở không gấp, nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi xem, ngươi có thể làm cho chúng ta tin phục sao?” Vân Mộ Phàm xảo quyệt nói, một lời đánh trúng điểm yếu của Cung chủ, xem nàng làm sao gặp người? Đừng nói mặt không đỏ thở không gấp, chính là bỏ tầng sa che mặt thật dày của nàng,nàng cũng không có dũng khí.
“Trúc trưởng lão, làm người nên để lại đường lui, ngày sau còn gặp lại nhau……” Cung chủ phẫn nộ.
“Không cần, nhìn thấy ngươi, lão phu thấy buồn nôn, ba ngày ăn không ngon.” Vân Mộ Phàm không khách cắt đứt lời của nàng, khiến Cung chủ phẫn nộ đến hộc máu.
Những người xung quanh không nhịn được phì cười, thử nghĩ xem Trúc trưởng lão ngày thường là người yên tĩnh, lạnh lùng, không nhiều lời, hôm nay chẳng những nói nhiều, mà lời nào cũng mang theo đao kiếm, thật là kỳ lạ.
“Được rồi, không nên tranh cãi nữa” Tông chủ rốt cuộc cũng lên tiếng, nàng nhẹ giơ tay phải lên, ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau, nàng đi xuống, không phải là đứng yên tại chỗ chờ Vân Khê đến bái kiến, ngược lại lại chủ động đi về phía Vân Khê.
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy màn này, không hiểu Tông chủ vì sao phải đãi ngộ đối với một tiểu nha đầu như thế. Tông chủ tự mình đi nghênh đón một tiểu nha đầu, đây là chuyện lạ khó gặp, không ngạc nhiên là không thể.
Vân Khê nghe thấy thanh âm biến hóa ở khắp mọi nơi, nàng khẽ nhíu mày, không nghe được tiếng bước chân người này, chỉ đoán được mùi thơm nhàn nhạt khi gió thổi tới, chính xác là có người đi về phía nàng.
Mùi vị này, giống như là đã thấy ở đâu đó……
“Khê Nhi, Tông chủ đã tới.” Bên tai là lời Long Thiên Tuyệt cẩn thận nhắc nhở.
Trong lòng nổi lên cảm giác khác thường, nói không rõ, sau đó có người cầm một cái tay khác của nàng, xúc cảm mềm mại, mang theo một chút lạnh.
“Ngươi chính là Vân Khê? Con gái của Trúc trưởng lão?” Thanh âm Tông chủ rất ôn nhu, rất ôn hòa, làm cho người ta hình dung ra hình ảnh một mỹ nhân dịu dàng.
Long Thiên Tuyệt cau mày lại, cảnh giác nhìn Tông chủ, trong lòng không khỏi phiền não. Nhưng nếu vừa rối đối phương muốn tập kích Khê Nhi thì nàng đã thành công, nhưng mà không có biện pháp, tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn cơ hồ không có thời gian phản ứng. Nhân vật như thế, không thể không khiến hắn đề cao cảnh giác mọi lúc.
Từ góc nhìn của hắn, bề ngoài Tông chủ là một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nếu không phải biết thân phận của nàng, có thể hắn sẽ suy đoán đối phương chỉ tầm 27-28 tuổi, song trên người nàng mang theo đau thương không thể nào che giấu. Thân là thủ lĩnh cao nhất của một tộc, không có bản lĩnh chân chính, làm sao có thể ngồi yên ổn ở vị trí chạm tay có thể bỏng.
Ánh mắt tôn chủ rất ôn hòa nhìn Vân Khê, nàng giống như mẫu thân ôn nhu nhìn con cuả mình, ánh mắt như thế, khiến cho Long Thiên Tuyệt sinh ra mê hoặc, đây cũng là lý do hắn không tiến thêm một bước ngăn cản Tông chủ đến gần Vân Khê.
“Đúng vậy, Tông chủ, ta tên là Vân Khê.” Vân Khê nhàn nhạt đáp, không nhún nhường, nhưng cũng không ngạo mạn. Đối phương dù sao cũng là thủ lĩnh cao nhất của Vân tộc, là trưởng bối của nàng, nàng và người nhà đều là một phần của Vân tộc.
“Ngươi biết không? Gặp lại ngươi, ta phảng phất thấy được cô cô của ta….. không phải dung mạo của hai người rất giống nhau, mà là khí chất duy nhất trên người của hai người, khiến cho ta cảm thấy rất thân thiết.” thanh âm dịu dàng, êm tai của Tông chủ nói.
“Cô cô?” Vân Khê nghi hoặc.
“A, ta nói cô cô, chính là tổ tiên cấm kỵ nhất tộc các ngươi – Vân Huyên.” Tông chủ mỉm cười, thở dài nói, “Thật ra thì, ta là người không có tư cách nhất đàm luận về cô cô, ban đầu lúc ta khó khăn nhất, cô độc nhất không chỗ nương tựa, là cô cô chứa chấp ta, đem ta nuôi lớn thành người, nhưng mà lúc nàng khó khăn nhất, cần giúp đỡ nhất, ta lại không làm được gì……”
“Thời điểm một người giúp đỡ người khác chưa chắc đã nghĩ mình sẽ được báo đáp.” Vân Khê nói.
Tông chủ xúc động, sờ sờ tay nàng nói: “Ngươi thật sự là một đứa nhỏ thiện lương, lúc đầu cô cô cũng nói như vậy. Lúc nàng mang theo rất nhiều tộc nhân rời khỏi Vân tộc, ta cũng muốn đi cùng nàng, nhưng là nàng ngăn cản ta, nàng nói Vân tộc càng thích hợp với ta hơn, ta sẽ làm tốt hơn nàng.”
“Ngươi làm được, không phải sao?” Vân Khê nhàn nhạt nói.
Tông chủ cười khổ lắc đầu: “Ta vĩnh viễn đều không so được với nàng. Nàng là một truyền kỳ của Vân tộc, từng là kiêu ngạo của Vân tộc. Nàng cương quyết, nàng tự do tự tại, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn được cái gì được cái đó, không câu thúc.Ta vĩnh viễn đều không so được với nàng.”
Cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt Tông chủ, nàng nói xong lộ vẻ xúc động.
Một cô gái cương quyết, không câu thúc khiến cho người ta ghen tị và ngưỡng mộ.
Vân Khê rất đồng ý với ý kiến này.
Tông chủ cúi đầu, nhìn Vân Khê một lúc lâu, ôn hòa nói: “Bây giờ nhìn thấy ngươi, ta lại không nhịn được nhớ tới cô cô. Nhớ lần đầu tiên ta gặp cô cô, là lúc cô cô làm lễ nhận chức vị Thánh nữ. Lúc ấy trên đại điện có rất nhiều người, có cao thủ đến từ Nội Tông, có cao thủ từ Vân Huyễn điện, cũng có cao thủ đến từ Vân tộc đến đây xem lễ….. Trong đám người, ta nhìn thấy cô cô, nàng xuất sắc như vậy, lãnh ngạo không kềm chế được, giống như là một bông hoa sen nở rộ trong ao, dù khó khăn vẫn không lùi bước. Nàng rất lạnh lùng, không nói chuyện với người khác, ta chỉ dám nhìn nàng từ xa xa, liếc trộm nàng, hi vọng nàng có thể chú ý tới ta. Nàng cũng có một mặt nhiệt tình, sẽ cười to với người bên cạnh nàng, tiếng cười có thể đem cả đại điện bừng sáng. Bắt đầu từ khi đó, ta rất hâm mộ nàng, hi vọng có thể biết nàng, trở thành người bên cạnh nàng, để nàng cười với ta mà không quan tâm gì hết.”
“Sau đó, ta rất may mắn, nàng thật sự chú ý tới ta, còn hỏi thăm hoàn cảnh của ta. Biết cha mẹ của ta đều đã qua đời, một mình một người không nơi nương tựa, nàng đã thu nhận ta, để cho ta gọi nàng là cô cô, hơn nữa dạy ta tập võ dạy ta các loại kỹ nghệ. Nếu là cha mẹ ruột của ta, cũng chưa chắc có thể quan tâm tới ta giống như nàng vậy, ta thường xuyên nghĩ, nếu nàng chính là mẹ ruột của ta, thật là tốt biết bao?”
Mắt của Tông chủ trở nên ôn hòa hơn, Tông chủ lẳng lặng nhìn Vân Khê, phảng phất như xuyên qua nàng nhìn thấy người trong trí nhớ, ôn nhu phát ra từ đáy lòng.
“Ngươi biết không? Ngươi thật sự rất giống nàng, yên tĩnh, kiêu ngạo, nhưng khí chất phi phàm. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, thấy rất thân thiết với ngươi, ta tin tưởng sau này ngươi cũng sẽ đạt được thành tựu và xuất chúng như nàng, trở thành kiêu ngạo của Vân tộc chúng ta.”
“Tông chủ, khiến ngài thất vọng. Người xem bộ dáng ta như vậy, còn có thể trở thành kiêu ngạo của Vân tộc sao?” Vân Khê ra vẻ khổ sở cười một tiếng, toan tính.
“Ngươi nói mắt của ngươi sao? Con mắt của ngươi thoạt nhìn là bị huyền khí gây thương tích, phương pháp điều trị thông thường sẽ khó khăn, bất quá chỉ cần ăn Tru Tiên Đan vào khẳng định có thể chữa khỏi. Trên người của ngươi có Tàn Hoa Bí Lục, ta tin tưởng luyện chế Tru Tiên Đan đối với ngươi mà nói, căn bản không thành vấn đề, cho nên không phải lo lắng.”