Tâm địa độc ác như thế, giết nàng, còn chưa hết tội!
Nếu không phải nàng gài bẫy hãm hại,Vân Khê tại sao lại tính tình đại biến? Sau khi sinh ra Tiểu Mặc, khúc mắc trong lòng không thể gỡ bỏ, cuối cùng lựa chọn lên núi Từ Vân chấm dứt tính mạng của mình?
Giữ nàng lại, là để cho nàng chuộc tội, để nàng hiểu cảm giác sống không bằng chết!
Vân Khê không cho rằng mình tàn nhẫn, một mạng đền một mạng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đứng ở dưới tán cây, hít một hơi thật sâu, mặc kệ hai mẹ con Vân Mạnh Dao phía sau la hét như mổ lợn, trên trời cao mặt trời vẫn chiếu sáng, gió dìu dịu thổi vào mặt.
Lại là một ngày tươi sáng, thật tốt!
Xuyên qua hoa viên, là chỗ ở của nàng.
Vân Khê cúi đầu một đường đi thẳng, suy tư về thân thế của Vân Mạnh Dao. Nếu không phải phát hiện Nhị phu nhân khẩn trương khác thường, có lẽ nàng cũng không hoài nghi, hôm nay càng nghĩ lại càng thấy khác thường.
Vân gia cùng La gia là đối thủ, từ trước đến nay bất hòa, nữ nhi La gia như thế nào lại chịu gả cho Vân gia? Vả lại, phụ thân cùng mẫu thân cảm tình thật tốt, mẫu thân là nữ tử giang hồ, vì phụ thân từ bỏ gia thế, thậm chí hai mươi năm qua cũng không hề qua lại với Dung gia, tình sâu nghĩa nặng như vậy, phụ thân sao có thể nhẫn tâm cô phụ tấm chân tình của mẫu thân, lấy một nữ nhân khác? Chẳng lẽ trong đó có duyên cớ khác?
Bên trong hoa viên, thấp thoáng một bóng lưng của nam tử mặc hắc y, khoang tay đứng trước đám hoa trà.
Vân Khê nhất thời ngẩn người, dừng bước, nhìn về phía hắn.
Hoa trà tươi đẹp, sắc thái sáng lạng, đem đến xuân sắc cho cả khu vườn.
Hắn đứng trước khóm hoa, hắc y càng thêm nổi bật, gió nhẹ thổi qua tóc hắn, mang theo hương thơm bay ra xa. Hắn lẳng lặng đứng đó, bóng dáng cao ngất, giống như một bức họa tuyệt đẹp, cả khu vườn mang cảnh xuân cũng chỉ làm nền cho hắn.
Trong gió nhẹ, hắn ngoái đầu nhìn lại, mũi thẳng mày cao, môi cong yêu mị, lịch sự tao nhã nói không lên lời, vô cùng tuấn tú, vô cùng phóng khoáng.
Thật sự là một yêu nghiệt a!
Nhà ai nuôi yêu nghiệt này, đúng là đáng lo a! (chị nì xem ảnh là cún hay sao đòi nuôi zời….)
Đôi mắt đen nhánh của Vân Khê hơi hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên, trong lòng không nhịn được nói thầm.
“Đến đây, ta đang đợi ngươi.”
Long Thiên Tuyệt môi cong lên, dịu dàng cười, thanh âm trầm ấm êm tai.
Lông mi thật dài chớp chớp, Vân Khê không trả lời, trong đầu hiện ra lời hắn nói lúc ở Hàn viên.
“Nàng cũng biết, đêm hôm đó ta bị trọng thương, không thể hành động, cũng không thể nói chuyện. Nàng…thiếu chút nữa lấy mạng của ta”
“Chính xác mà nói, đêm hôm đó, nàng cường bạo ta a!”
“Cho nên, nàng phải có trách nhiệm với ta.”
Hai gò má thản nhiên ửng hồng, nguyên lai lời hắn nói ngày ấy đều là sự thật, nếu ngày ấy không phải hắn vô tình bị thương, trốn trong nhà gỗ, chỉ sợ Vân Khê thực sự bị hủy thân trong sạch bởi nam nhân xấu xí kia.
Nhưng mà, người cùng hắn chân chính phát sinh quan hệ, là Vân Khê thật sự, chứ không phải nàng.
Không hiểu sao, đáy lòng dâng lên một cỗ rầu rĩ như ghen.
“Làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?”
Hơi thở nồng ấm theo hắn tới gần, Vân Khê ngước mặt lên, thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi của hắn đen láy dị thường, phảng phất chứa toàn bộ xuân sắc bên trong ấy, tầng tầng lớp lớp ánh sáng lưu chuyển, sáng chói lóa mắt.
Trong nháy mắt, đôi mắt ấy khiến nàng thần hồn điên đảo.
Nhưng mà, hờn dỗi dưới đáy lòng vẫn chưa tan đi, Vân Khê tránh ánh mắt của hắn, nghiêng người vòng qua, tiếp tục bước.
“Khê nhi?” Tay phải nàng bị kéo lấy, hơi thở nồng đậm của hắn phả vào sát nàng:”Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là tâm tình không tốt, không cần để ý tới ta!” Vân Khê giãy khỏi tay hắn, không thèm nhìn, tiếp tục tiến về phía trước.
“Nàng đừng đi!” Dáng người Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng di chuyển, bước tới trước mặt nàng, ngăn cản đường nàng đi, đôi mắt nhu hòa bỗng trở nên nghiêm nghị pha lẫn uất giận (vừa uất ức vừa giận):”Nàng trước hết cho ta biết, cái đại hội kén rể chết tiệt kia, đến tột cùng là cái gì xảy ra? Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn nhi tử nhận nam nhân khác làm phụ thân sao?”
“Tiểu Mặc là do ta sinh, ta muốn hắn nhận ai làm phụ thân, hắn liền thực hiện, dù sao ngươi cũng chưa thực hiện được trách nhiệm mà một người phụ thân nên có.”
“Đó là vì ta không biết sự hiện hữu của hắn, ta cũng không biết nữ tử đêm hôm đó là nàng!”
Nghe hắn nhắc tới đêm hôm đó, ghen tuông dưới đáy lòng càng thêm kịch liệt, nàng cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, cư nhiên lại ghen với Vân Khê đã mất.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc là thích Vân Khê sáu năm trước hay là Vân Khê hiện tại?” Ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn thẳng hắn, nghiêm túc không chớp mắt.
Long Thiên Tuyệt nhíu mày, rất là khó hiểu, vì sao nàng lại luôn hỏi đi hỏi lại cái vấn đề kì quái đó, hai người này có gì khác nhau sao?
“Khê nhi, nàng đến tột cùng là muốn hỏi chuyện gì? Ta không phải đã nói sao, chỉ cần là nàng, ta đều thích. Nàng rốt cuộc do dự cái gì, hay là trong lòng nàng có băn khoăn gì khác?”
Thầm hít thật sâu, đáy lòng che dấu mất mát, hắn ngay cả thích Vân Khê sáu năm trước hay hiện tại cũng không rõ ràng sao? Đáp án như vậy, không phải là điều nàng muốn.
“Hội kén rể là do mẫu thân cùng nãi nãi một tay thực hiện, ta tin rằng họ sẽ chọn đến không ít nam tử tốt trong Thẩm Dương thành, nếu ngươi muốn biết ai sẽ trở thành phụ thân của Tiểu Mặc, đến lúc đó hoan nghênh ngươi đến giá lâm cùng quan sát.”
Vân Khê nhếch môi mỏng, xoay người rời đi, sau khoảnh khắc ấy, nụ cười yếu ớt kia hoàn toàn biến mất.
Tâm dù rung động, nhưng không cảm thấy an toàn, vậy để trời quyết định đi!
Cho hắn, cũng là cho nàng một cơ hội.
Long Thiên Tuyệt đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng đang mỗi lúc một xa của nàng, mi tâm nhăn lại. Sao hắn không thể nhìn thấu nàng? Rõ ràng lòng của nàng đã gần với hắn lắm rồi, tại sao nàng lại lo được lo mất, đột nhiên dần rời xa?
Nữ nhân, thật sự không ai có thể hiểu được.
Nhất là nữ tử đặc biệt giống nàng, lại càng thêm khó hiểu hơn.
Hội kén rể kia, tốt lắm, hắn thật muốn nhìn, đến tột cùng là ai dám tranh giành nữ nhân của hắn?
Tinh quang ẩn hiện dưới đáy mắt, hắn lạnh lùng nhếch môi, phải có chí hướng cùng quyết tâm.
Ngày hôm sau, Long Thiên Tuyệt biến mất, hoàn toàn ly khai tướng quân phủ, tìm cùng không thấy được hắn.
Trong lòng Vân Khê bồn chồn, đồng thời cũng thực tức giân, đây là cái mà hắn gọi là thích sao? Nàng bất quá chỉ muốn thử hắn, cho hắn một bài khảo nghiệm, hắn liền buông tha nhanh chóng như thế.
Nam nhân như vậy, nàng không cần!
Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân thì đầy đường kia kìa.
Nàng muốn tìm một nam nhân mạnh hơn hắn gấp bội, gấp trăm lần, tức chết hắn, làm cho hắn hối hận đến chết!
“Mẫu thân, người đã sắp ngắt hết hoa lá của cái cây này rồi, người có cừu oán gì với nó sao? ”
Thanh âm trong trẻo của nhi tử truyền vào tai, Vân Khê cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình đang giày xéo phát tiết lên chậu hoa trước mặt, phía trên cây lá xanh cơ hồ là đã nghỉ hưu sớm, chờ được nhập thổ vi an.
Vân Khê ho nhẹ, trên mặt hiện lên chút xấu hổ cùng quẫn bách, cúi đầu nhìn con mình nói:”Mẫu thân là giúp nó tỉa bớt lá, cái này gọi là nghệ thuật, hiểu chưa?” Ngón tay đẩy nhẹ, đem bồn hoa đẩy sang một bên, nếu nàng tiếp tục ngắt nữa, chỉ sợ nó thật sự không thể chịu nổi mà chết mất.
“Nga.” Vân Tiểu Mặc gật đầu, trên mặt lại hiện lên vẻ hoài nghi.
“Mẫu thân, phụ thân đi nơi nào? Hai ngày nay tại sao không thấy hắn? Con còn muốn cùng phụ thân luyện kiếm mà….”
“Đừng nhắc về hắn với ta! Con muốn luyện kiếm, mẫu thân dạy con.”
Vân Tiểu Mặc nhấp môi, có chút khó xử nói:”Nhưng mà, Phiêu Tuyết thập tam kiếm, chỉ có phụ thân mới…..” Phát hiện sắc mặt mẫu thân càng lúc càng đen, thanh âm của hắn chậm rãi, yếu ớt hạ xuống.
Nguy rồi, mẫu thân thoạt nhìn giống như muốn nổi bão! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ như lời của mẫu thân Anh Tử nói, là biểu hiện của chưa thỏa mãn “dục vọng” sao?
Mẫu thân nhất định là rất thích bảo bối gì đó, nhưng lại không chiếm được, nên mới không thỏa mãn “dục vọng” đi?
Ân, nhất định là như vậy.
“Mẫu thân, người muốn lễ vật gì à, có thể nói với Tiểu Mặc hay không? ”
“Lễ cật?”Suy nghĩ của nhi tử rất toát ra phong phạm của nàng(chính là khó hiểu ak), Vân Khê nâng mi nghĩ. nói:” Ta hiện tại rất muốn ăn một con vịt nướng đậm chất Bắc Kinh!”
“Vịt nướng?” Vân Tiểu Mặc lưu chuyển đôi tròng mắt đen như mực, ngọt ngào cười nói:”Nga, Tiểu Mặc đã biết. Tiểu Mặc nhất định sẽ không để cho mẫu thân chưa thỏa mãn “dục vọng”!”
“Cái gì?” Vân Khê cho rằng mình nghe nhầm, một câu thành ngữ “dũng mãnh” như vậy cư nhiên thốt ra bởi một đứa trẻ thuần khiết, nàng nghi hoặc sờ cằm, nhỏ giọng tự nói:”Nhìn người không thể nhìn tướng mạo a, không tưởng tượng được Trịnh phu tử(thầy giáo) mang vẻ đạo mạo của quân tử, lại sau lưng phụ mẫu bọn nhỏ dạy chúng những câu thành ngữ như thể này? Chậc chậc, thật khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa a!”
Trịnh phu tử liều mạng giãy dụa, bước khỏi bàn giáo viên, hiện lên biểu tình ủy khuất khiếu nại:”Nữ nhân ác độc, cư nhiên vu oan cho tâm linh thuần khiết của ta, ta hận ngươi.”
Vào giờ ăn trưa, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ vắng mỗi bóng dáng của Tiểu Mặc.
“Tại sao thức ăn còn chưa mang lên? Ta đói lắm rồi.” Bạch Sở Mục khua đôi đũa, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
Vân Khê liếc hắn, khinh thường nói:”Tiểu Mặc ở đâu? Bạch Sở Mục, ngươi đem con ta đi đâu rồi?”
Bạch Sở Mục chu miệng:”Hắn….Hắn hình như nói là muốn xuống phòng bếp….Được rồi, được rồi, ta xuống phòng bếp nhìn xem….” Bạch Sở Mục đành hạ đũa, mang theo khuôn mặt xám xịt chạy về hướng phòng bếp.
“Đúng rồi, phụ thân, chuyện của Nhị nương cùng Vân Mạnh Dao như thế nào rồi?” Trong lúc chờ đợi, Vân Khê lơ đãng hỏi.
Vân Dật thở dài, xem như già thêm mười tuổi:”Ta đã tra hỏi qua những người liên quan, chứng thực đứa bé kia chính xác không phải của ta. Ta lại đi dò xét chuyện hoang đường phát sinh hai mươi năm trước, cuối cùng biết được năm đó La gia giăng bẫy, bọn họ mời ta đến phủ uống rượu, hạ dược trong rượu, chờ khi ta tỉnh lại liền phát hiện….. La gia vì đối phó Vân gia chuyện tồi tệ gì cũng có thể làm, cư nhiên đến cả con gái mình cũng không tha…”
“Vậy phụ thân chân chính của Vân Mạnh Dao là ai?” Vân Khê dù không kinh ngạc, nhưng đối với phụ thân nhu nhược có chút thất vọng, bị người khác hãm hại, cũng không thèm điều tra chân tướng. Rốt cuộc có làm hay không, một chút ấn tượng hắn cũng không có? Vì cấp La gia một cái công đạo, nên nhận nữ nhi của La gia vào cửa, chẵng những khiến mẫu thân thương tâm thất vọng, mà còn gián tiếp hại chết con gái của mình….Hắn thật rất thất bại.
“Ta âm thầm bắt giữ vài gia nhân trong La gia, tra được Nhị nương trước đây có cùng con trai La quản gia thân mật qua lại,nhưng La Thần tướng ghét bỏ tên kia thân phận thấp kém, không thể giúp La gia thăng quan tiến chức, cho nên liền ‘gậy đả uyên ương’, tách bọn họ ra. ”
“Ân, nghĩ biện pháp đến thời điểm Tĩnh vương đến đón dâu, đem nam nhân kia đến. Hừ, chơi xấu Vân gia ta hai mươi năm, mẹ con các nàng làm không ít chuyện thất đức, không những khiến mẹ ta nhận ủy khuất, mà còn làm cho Vân Khê……Tóm lại, ta nhất định không để mẹ con họ sống thoải mái! Các nàng đáng chết, La gia dám giăng bẫy Vân gia, càng đáng chết hơn!” Vân Khê lãnh khốc mở to mắt, con ngươi hiện lên tia sáng lạnh lùng, thẳng tắp hướng về nơi nào đó trên không trung.
“Tìm người giám sát mẹ con các nàng, La gia vừa xảy ra chuyện, các nàng liền vội vã trở về Tướng quân phủ, chỉ sợ không hề có ý tốt.”
“Yên tâm đi, ta đã phái người quan sát nhất cử nhất động của họ, có cho phép họ cũng không dám làm càn.” Vân lão gia tử nói.
Trên mặt Vân Dật một màu đỏ hồng, xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau, Bạch Sở Mục kéo áo Vân Tiểu Mặc đến bên bàn cơm, mọi người nhìn thấy Tiểu Mặc toàn thân đen thui, còn mang theo mùi khét, không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Mặc, làm sao con lại biến mình thành bộ dáng bẩn thỉu như thế này?”Vân Khê kinh ngạc hỏi han.
Bạch Sở Mục có chút dở khóc dở cười đặt hắn sang một bên, lại đem một mâm đồ ăn cháy đen thui không rõ hình dạng để lên bàn, nói:”Đây là chiến tích hắn vất vả làm ra, hắn thiếu chút nữa đem phòng bếp đốt trụi, các ngươi hỏi thử hắn, cái này đến tột cùng là cái gì?”
“Tiểu Mặc, con đến phòng bếp làm chi? Vì làm mâm đồ ăn này chăng? Mẫu thân không biết là con có hứng thú trở thành đầu bếp đó?” Vân Khê nhìn một bàn “thức ăn” kia, nhịn không được cười trộm.
Vân Tiểu Mặc dùng bàn tay nhỏ bé lau mặt, nhu cái miệng nhỏ nhắn nói:”Mẫu thân muốn ăn vịt nướng, con liền tự tay làm, ai biết quá trình lại phức tạp như vậy, một chút cũng không đơn giản như con từng nghĩ….” Hắn thè lưỡi, nhớ lại tình cảnh ai cũng rối ren giúp hắn dưới phòng bếp lúc nãy, trong lòng thực áy náy.
“Vịt nướng?” Vân Khê mở to hai mắt nhìn, nhìn kĩ vật trên bàn kia, khó mà có thể hình dung đó là một con vịt nướng, bất quá nghĩ đến lòng hiếu thảo của con trai, trong lòng không khỏi dâng lên cảm tình ấm áp.
Xoa xoa đầu con trai, nói:”Tiểu Mặc, nếu muốn đem vịt nướng cho mẫu thân, có thể tìm các bá bá cũng thẩm thẩm trong phòng bếp hỗ trợ, không cần chính mình tự làm, vạn nhất lại bị thương, chẳng phải là khiến mẫu thân đau lòng?”
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nói:”Nhưng mà con hỏi bọn họ, bọn họ cũng không biết làm vịt nướng Bắc Kinh, con nghĩ những loại vịt nướng khác, mẫu thân phỏng chừng không thích ăn. Cho nên con quyết định tự tay làm, tuy rằng không phải vịt nướng Bắc Kinh mẫu thân thích nhất, nhưng lại có tình yêu của Tiểu Mặc chứa trong đó, nhất định khiến mẫu thân yêu thích.”
“Tiểu Mặc đã có lòng, mẫu thân cảm thấy rất vui vẻ.” Lấy ra khăn tay, chùi mặt cho con trai, Vân Khê không nhịn được cười khẽ. Đứa nhỏ này thật sự đáng yêu, vì một câu nàng thuận miệng nói ra, liền chạy đến phòng bếp. Có đứa con hiếu thuận như vậy, nàng còn cầu gì hơn?
Vân Tiểu Mặc đem khuôn mặt nhỏ nhắn, đen thui nâng lên, ngọt ngào nói:”Mẫu thân vui vẻ là tốt rồi, Tiểu Mặc không muốn để mẫu thân chưa thỏa mãn dục vọng, mà không vui.”
Tay Vân Khê cầm khăn bỗng cứng đơ tại chỗ, ngây ngốc không dịch chuyển, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhận thấy ánh mắt khác thường chung quanh, nàng quay đầu liếc trộm, liền nhận được vô số ánh mắt đen tối.
“Các ngươi nghĩ gì thế? Không phải chuyện như thế! Tiểu hài tử không hiểu, dùng thành ngữ loạn xạ, chẳng lẽ các ngươi lại cho là thật?” Vân Khê tức giận đến đỏ mặt, biểu tình của đám người kia sao lại thế, chẳng lẽ nhìn nàng giống với bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng sao?
“Người ta thường nói đồng ngôn vô kỵ, lời nói của tiểu hài tử, đích xác chân thật.”
“Vân nương tử, chuyện này thừa nhận cũng không có gì không tốt, ngươi không cần xấu hổ.”
“Đại tẩu, ngươi nhất định nhớ đến đại ca của ta đi? Ta hiểu mà, ngươi không cần ngại ngùng.”
“…….”
Dung Thiếu Hoa, Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần mỗi người một câu, chỉ sợ thiên hạ không loạn, khiến Vân Khê tức giận đến môi cũng run.
“Chúng ta vừa đúng lúc muốn đi Quỳnh Hoa lâu tham gia tụ hội, hôm nay tham gia tiệc, toàn bộ đều là thập đại mỹ nam, nếu ngươi có cần, có thể đi theo chúng ta, tùy tiện tìm một người đều có thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi.” Dung Thiếu Hoa cười híp mắt, chiết phiến lay động bày ra bộ dáng phong tao. (lẳng lơ, lả lơi, làm dáng….là nghĩa của từ phong tao nì….^^)
“Đúng, hôm nay Hách Liên Tử Phong- đệ nhị mỹ nam cũng sẽ trình diện, nếu ngươi đi nhất định có thể mở rộng tầm mắt, chuyến đi này tuyệt đối không tệ. Tiểu tử kia so với đại ca của Long Thiên Thần không kém chút nào, hơn nữa có xuất thân tốt, là thiếu chủ Hách liên gia-một trong thập đại gia tộc, chính là danh môn trong danh môn, Thiên Tuyệt lại bị thập đại gia tộc cùng Thánh cung xem là cái gai trong mắt,người người đuổi giết, chính là tà phái bên trong tà phái. Người của Hách Liên gia tộc tuyệt đối phục tùng Hách Liên Tử Phong, không ai hoài nghi năng lực hắn, tuổi như thế mà đã làm gia chủ, quả thực khiến người người khâm phục. Ngươi không đi xem hắn, thực sự đáng tiếc…. ” Bạch Sở Mục cũng hùa theo nói.
“Uy, ngươi muốn thổi phồng Hách Liên Tử Phong cũng không cần phải chửi bới đại ca của ta đi? Đại ca nếu thật sự là tà phái bên trong tà phái, ngươi hiện tại còn có thể ngồi đây tán dóc hay sao?” Long Thiên Thần lầm bầm nói.
Vân Khê liếc mắt khinh thường nhìn bọn họ, nói:”Các ngươi tỉnh lại đi, cái gì mà thập đại mỹ nam? Ta thấy đích thực chính là thập đại nam nhân biến thái mới đúng. Toàn bộ đều là một lũ người kỳ quái, hoặc là khoe khoang phong tao, hoặc là sinh ra đã ngốc, hoặc là cuồng tự kỷ, hoặc là mặt tê liệt, còn có một quỷ đoản mệnh….Ta thấy bảng mỹ nam của các ngươi chắc hẳn đem tên tất cả những kẻ thiên hạ đệ nhất cổ quái ghi danh vào.”
“Khoe khoang phong tao?” Dung Thiếu Hoa ngừng phe phẩy chiết phiến, khóe mắt có chút run run.
“Cuồng tự kỷ?” Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người dị khẩu đồng thanh, sắc mặt bỗng chốc sa xầm.
Lam Mộ Hiên cười hắc hắc, vỗ ngực vui mừng, may mắn hắn không liên quan. Nhưng mà, sinh ra đã ngốc là ám chỉ ai? Hắn nghi hoặc khó hiểu.
Vân Khê nhếch môi cười, vỗ tay hoan hô nói:”Chúc mừng các ngươi, đều nhận biết được bản sắc của mình.”
Chỉ trong chốc lát, trên bàn đều là thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này, có cần dùng lời nói độc địa như thế không, đem danh thiên hạ thập đại mỹ nam của bọn họ vứt hết đi?
Vân Khê nhàn nhạt lắc đầu, nói:”Các ngươi cũng không cần thương tâm, đây không phải lỗi của các ngươi, dù sao bảng xếp hạng này cũng không phải do các ngươi muốn, mà là do người trong thiên hạ rãnh rỗi đề cử. Đây biểu thị cho cái gì? Tiểu Mặc, con biết không?
Vân Tiểu Mặc cau cau mũi, nghi hoặc nói:”Theo lời mẫu thân nói, thiên hạ há sẽ lại lần nữa lập bảng nam nhân biến thái sao? Tiểu Mặc sau này lớn lên, nhất định tránh cái bảng xếp hạng nam nhân biến thái đó.”
Sắc mặt Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục đồng thời biến thành màu đen, Dung Thiếu Hoa định lực tốt hơn một chút, khóe môi chỉ không ngừng co giật.
“Phốc!” Vân Khê dưới đáy lòng cười to, quả nhiên không hổ là con trai nàng, rất là thông minh. Xoa xoa đầu con, khen ngợi:”Tiểu Mặc quả nhiên rất có tầm nhìn, rất có hoài bão, làm người phải làm người bình thường, làm nam nhân lại càng phải làm nam nhân bình thường!”
“Nga, Tiểu Mặc đã biết.”
“Bùm, bùm” liên tục vài tiếng, vài người thi nhau rớt xuống đất.
Sau bữa cơm không lâu, từ tướng quân phủ có một đoàn người đi ra, chậm rãi hướng về Quỳnh Hoa lâu. Đoàn người nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bất vi biệt đích, chỉ vì trong đoàn người này, mỹ nam như mây, mỹ nữ tuyệt sắc, còn có một đứa bé như tiên đồng, nếu không biết, còn tưởng là đang nằm mơ ban ngày, mơ thấy một đoàn tiên nhân lén xuống trần gian.
Dung Thiếu Hoa đi đầu, trường bào xanh nhạt, phong nhã vô song, tuấn dật phi phàm, hắn phe phẩy chiết phiến, ngẫu nhiên phóng ra ánh mắt mị hoặc, một đường đi thẳng, không biết mê hoặc biết bao nữ tử.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục sánh vai nhau đi, trên tay mỗi người ôm một thanh bảo kiếm, bạch y cùng lam y tuy không điệp nhau, nhưng thật sự trông cũng rất đẹp mắt.
Lam Mộ Hiên mặc một bộ thanh bào, tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng lại che mất ánh sáng phát ra từ hai kẻ đi trước. Hắn đứng sau ba người kia, theo sát mẫu tử Vân Khê, không ngừng hỏi Vân Khê những chuyện về luyện đan, khiến Vân Khê không khỏi thấy phiền, thật muốn một búa đập chết hắn.
“Mẫu thân, tại sao lại có nhiều người nhìn chúng ta như vậy?”
“Bọn họ nhìn mấy con khỉ đang làm trò hề phía trước, không liên quan đến chúng ta.”
Ba người phía trước đồng loạt xoay đầu, trợn mắt nhìn nàng.
“Vân nương tử, ngươi không phải nói không muốn theo chúng ta góp vui sao? Như thế nào hiện tại lại cùng đi theo?”
“Không phải ngươi không thèm đem thập đại mỹ nam để vào mắt sao? giờ sao lại đến đây?”
“Ta thấy biểu muội ngoài miệng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tịch mịch, muốn cùng chúng ta đến buổi tụ hội thử thời vận, nói không chừng có thể tìm được một người “thỏa mãn dục vọng ” của nàng a.”
Ba người kẻ nâng kẻ đỡ, đồng thời nhằm vào Vân Khê, một thân nóng giận bừng bừng.
Vân Khê nhẹ nhàng nhíu mày, không thèm để ý đến lời công kích của bọn họ, nhàn nhạt đáp một câu:”Ta chỉ tò mò, muốn xem mặt mũi của thập đại nam nhân biến thái, rốt cuộc biến thái đến trình độ nào, có lẽ ta có thể giúp các ngươi lại lần nữa sắp xếp hạng lại sao cho xứng với cấp độ.”
Ba người phía trước nhất tề run rẩy, bảng xếp hạng mỹ nam vào miệng của nàng, cư nhiên lại biến thành biến thái bảng? Rất ác độc! Kẻ sĩ có thể chết, không thể làm nhục!
Lam Mộ Hiên bị sỉ nhục lại không có chút giác ngộ, hé ra khuôn mặt vô hại, lấy lòng nói:”Sư phụ, có thể xóa tên ta trên bảng biến thái nam nhân đó đi hay không? Ta thật sự không thích tên mình bị tên người khác nhắc đi nhắc lại….”
“Ngươi à?” Vân Khê cười mỉa mai, hướng đến đầu hắn cốc một cái, sắc một đột nhiên biến đổi nói:”Muốn xóa tên, vậy ngươi học sao cho thông minh lên đi, đừng có lúc nào cũng ngu ngu ngốc ngốc, khiến lão tử ta đây mất mặt.”
Lam Mộ Hiên hiện lên vẻ mặt vô tội, gãi đầu, không biết mình làm sai chỗ nào, sao lại chọc cho sư phụ nổi giận.
“Mẫu thân, vậy lát nữa ta có phải có thể gặp Tường thúc thúc hay không?”
“Hắn là đoản mệnh quỷ, bảng nam nhân biến thái không thể thiếu hắn được.”
Long Thiên Thần cùng hai người kia thật sự không chịu nổi nàng nữa, khẩn trương bước nhanh, bằng không chốc lát không biết còn có thể nghe thêm lời nói khó nghe nào của nàng nữa không.
Đả kích, thật sự là đả kích rất lớn a!
Quỳnh Hoa lâu hôm nay phi thường náo nhiệt, người người tấp nập. Nam nữ già trẻ kích động vây quanh Quỳnh Hoa lâu, chân đạp chân, vai chạm vai, liếc mắt nhìn lại, đông nghịt đầu người.
Thập đại mỹ nam trong thiên hạ tề tựu tại Quỳnh Hoa lâu, sự kiện trọng đại như thế, ai có thể bỏ qua?
Cũng không biết là ai trước tiên nói đến, một truyền mười, mười truyền trăm, hầu như cả Thấm Dương thành không ai không tới, dù không thể tham gia nhưng tất nhiên có thể đến góp vui a. Những người không biết chuyện, nhìn thấy nơi đây có náo nhiệt, cũng dừng chân, ngẩng đầu trông theo.
Đoàn người của Vân Khê khi tới gần Quỳnh Hoa lâu, đường phố xung quanh đã bị phong tỏa, mấy người đi theo không khỏi líu lưỡi, chuyện này không quá khoa trương đi?
Trong đám người, không biết ai hô to một câu:”Đúng là Dung Thiếu Hoa công tử rồi, đệ nhất mỹ nam a.”
Xôn xao.
Mọi người đồng thời xoay đầu, vô số ánh mắt mãnh liệt bắn về phía Dung Thiếu Hoa dẫn đầu phía trước, tiếng hét chói tai, điên cuồng cũng theo đó rầm rĩ vang lên.
“Đúng là Dung Thiếu rồi! Đẹp trai a!”
“Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, mấy vị đã vào lúc nãy so với hắn đều không đáng để vào mắt.”
“Dung thiếu, hướng nơi này đi! A, hắn thật sự nhìn qua! Ta ngất xỉu mất thôi… ”
“Dung thiếu….”
Trên trán Vân Khê rơi xuống vô số hắc tuyến, chuyện này thật sự quá quá khoa trương rồi. Đây đích thực còn hơn đãi ngộ dành cho minh tinh Hollywood ở hiện đại, không thể tưởng tượng được biểu ca phong tao của nàng, cư nhiên có thể khiến nhiều người điên cuồng như vậy, quả thực khiến cho nàng mở rộng tầm mắt.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục đồng thời nhíu mày, vô cùng bực bội.
“Ta đã nói, không nên cùng hắn đi! Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người đều chỉ nhìn hắn, không thèm để ý đến chúng ta. Ta còn mất công làm kiểu tóc mới, muốn bày ra bộ dáng rực rỡ nhất, hiện tại hoàn toàn vô tác dụng.” Bạch Sở Mục cố ý lắc lắc tóc trên trán cho rũ xuống, nhàn nhạt hé ra khuôn mặt tuấn tú nhưng u ám, tâm tình thực rất khó chịu.
Long Thiên Thần quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ:”Đừng khiến ta ghê tởm, cái kiểu tóc mới gì đó của ngươi…. Xấu muốn chết!”