Ngồi trên giường, Vân Khê vội vàng vận chuyển chân khí, rời khỏi Tàng Thư Các, trong đầu của nàng vẫn bảo tồn chút lĩnh ngộ đó, như điện quang hoả thạch, chợt lóe rồi biến mất.
Khi nàng dùng thần thức thăm dò cơ thể của Chiến Thiên Dực, tất cả những loại công pháp trong cơ thể Chiến Thiên Dực, liền nhất nhất khắc sâu vào trong đầu của nàng. Cũng là vào lúc này, nàng mới lĩnh ngộ được, thế nào Khuy Tham thuật*(thuật thăm dò, Khê tỷ dùng để xem bí kíp trong đầu của Dực ca đó).
Khuy thám thuật chính là loại pháp thuật thứ ba trong Tàn Hoa bí lục trong sở ghi lại, nguyên lý cùng phương pháp tu luyện của nó, Vân Khê đã sớm thuộc nằm lòng, chẳng qua nàng một lòng muốn vì Long Thiên Tuyệt sinh thêm một tiểu hài tử, cho nên đến giờ vẫn kéo dài thời gian tu luyện. Nhưng mới vừa lúc nãy, cũng không biết có phải là do sức mạnh của bản thân Chiến Thiên Dực quá mức mạnh mẻ, kích thích nàng thật sâu, ở thời điểm nàng thúc dục sức mạnh Thần Khí, Khuy tham thuật cũng tự nhiên bị thúc dục liễu.
Chỉ tiếc nàng lúc ấy cũng không biết mình lĩnh ngộ được, sau này mới từ từ nhận ra. Hiện tại nàng hối hận không kịp, nhưng nếu cho nàng thêm một cơ hội, nàng nhất định sẽ hảo hảo mà đem công pháp trong cơ thể Chiến Thiên Dực nhất nhất trí nhớ một lần, khó có được cơ hội giống như lần này, nàng làm sao có thể bỏ qua?
Bất quá, nàng cũng không phải không có thu hoạch, Huyền giai của bản thân Chiến Thiên Dực cao hơn nàng, nàng giống như là một giọt nước nhỏ rong chơi trong biển rộng, chỉ sợ không cách nào xem toàn cảnh, nhưng cũng có thể nhấc lên một gợn sóng nho nhỏ.
Dưới tình huống bình thường, không có ai có thể đến gần cao thủ có Huyền giai cao hơn mình được, cũng chính vì tình huống đặc thù của ngày hôm nay, Vân Khê mới có cơ hội thăm dò và đánh cắp công pháp trong cơ thể của hắn, mặc dù nàng cũng không phải là có lòng đó, nhưng vẫn là để lại ấn tượng.
Trong đầu Vân Khê bỗng nhiên sinh ra một ý niệm kinh người, nếu Khuy thám thuật lợi hại đến như thế, vậy có phải chứng minh, những ngày sau này của nàng đơn giản chỉ cần nghĩ biện pháp lấy Huyền lực thăm dò vào trong cơ thể của cao thủ, liền trực tiếp đánh cắp công pháp của đối phương chăng? Kể từ đó, Huyền giai của nàng không muốn tăng lên cũng khó khăn, bất quá, muốn đem Huyền lực thăm dò cơ thể của cao thủ đâu có thể dễ dàng như vậy được?
Kẻ có Huyền giai so với nàng yếu hơn, căn bản không hề có tác dụng gì, nhưng những người có Huyền giai cao hơn nàng, lại không thể nào ngơ ngác đứng ở nơi đó chờ nàng? Nàng chỉ đành cười khổ một tiếng, vứt bỏ ý niệm không thực tế ra khỏi đầu, tiếp tục chuyên tâm tu luyện. Hiện tại nàng chỉ muốn thừa dịp còn lưu lại một ít lĩnh ngộ lúc nãy, nắm chặt lấy cơ hội, triệt để tiêu hóa những ký ức đó, để bản thân không uổng công mạo hiểm tính mạng khi bị sức mạnh của Thần Khí phản phệ, bận rộn cả người.
Công pháp mà Chiến Thiên Dực tu luyện, cũng là thiên về cương liệt*(mạnh mẽ, ý nói đành cho nam tử luyện [công pháp ở đây cũng phân làm âm dương nữa a]), không quá thích hợp cho nữ tử tu luyện, nhưng trong đó cũng có vài loại có thể làm cho người ta khuếch trương kinh mạch, đây là công pháp được sử dụng để tăng phần thu nạp linh khí, trước mắt đây cũng là thứ mà nàng cần thiết nhất.
Trên người mang thai, không thể nào giết chóc giống như trước, thông qua chiến đấu có thể đề cao sức mạnh, nhưng cũng có thể thông qua phương pháp đả toạ*(ngồi thiền) để tu luyện và thu nạp linh khí, đề cao thực lực bản thân. Kể từ đó, chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, thu nạp được nhiều linh khí, ngược lại có thể khiến cho thai nhi ở nhận đủ linh khí để phát triển.
Trăng lặng mặt trời mọc, bất tri bất giác, đêm đã đạm nhiên trôi đi.
Bình minh ló dạng, mây mù từ từ tản đi.
Bóng râm trên đường, có một đội nhân mã đang chạy như bay, xe ngựa cực kỳ hoa lệ, đội hộ vệ xung quanh đều mang một bộ bạch y, trên là những đường hoa văn tao nhã, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ đến nhân vật bên trong xe ngựa có phải đại nhân vật, hay đang vận tải vật phẩm quý giá nào đó.
Bánh xe liên tục chuyển động, để lại một vệt kéo dài thật sâu trên mặt đất ẩm ướt.
Bên trong xe ngựa, mơ hồ truyền ra giọng nói của hai nam tử.
“Phong đệ, lần này hai huynh đệ chúng ta vận chuyển trân bảo đến học viện Vạn Hoàng, trách nhiệm trọng đại, ngàn vạn không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Số trân bảo này chính là tài sản riêng của Tam tiểu thư dùng để mua chuộc thế lực, để phát triển tiền đồ của nàng ở học viện Vạn Hoàng kia, hơn nữa, Tam gia còn đích thân chọn lựa riêng cho nàng ba vị cao thủ ngoại tộc đến đây làm bảo tiêu cho chúng ta, chẳng qua ba vị cao thủ này vì sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện? Có phải trên đường gặp phiền toái gì chăng?”
“Tam gia vì sao lựa chọn những tên thủ vệ ngoại tộc này chứ? Cao thủ của Vân tộc chúng ta nhiều như mây, tùy tiện lựa ra một người tới đây cũng xem như là cao thủ đứng đầu, Tam gia cần gì phí tâm tư kia?”
“Chuyện này chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu? Tam gia thương nhất là ái nữ này, một lòng muốn để Tam tiểu thư bộc lộ tài năng của mình trong gia tộc, nhận được sự coi trọng của các trưởng lão, lại không thể để cho người khác nhìn thấu, cho nên mới ngầm vơ vét trân bảo mang đến học viện Vạn Hoàng. Lần này lựa chọn hộ vệ cũng phải chọn những người đến từ nơi khác, tránh khiến cho Đại gia, Nhị gia biết được, đối với bọn họ bắt đầu phòng bị.”
“Đại ca nói rất có lý! Hiện nay Đại gia cùng Nhị gia hai người đấu đá lẫn nhau, chẳng phân biệt trên dưới, Tam gia thao quang ấn hối*(ẩn giấu tài năng), không chen vào trận chiến giữa bọn họ, nhưng vẫn ngấm ngầm bồi dưỡng con gái của mình, hắn mới là người thông minh nhất. Hơn nữa Thiên phú và bản lãnh của Tam tiểu thư, so với những người khác đều không kém, nói không chừng kẻ sau này chấp chưởng Vân tộc, chính là Tam gia đây.”
“Không sai! Nếu nói về thông minh tài trí, Tam tiểu thư của chúng ta không thể thua ở kẻ xếp hạng nhất nhì trong học viện Thiên Long kia, Tam tiểu thư sở dĩ lựa chọn học viện xếp hạng thứ mười này, nhất định là có chủ ý của nàng. Ta có nghe nói cái đó cùng với truyền thuyết của học viện Vạn Hoàng này có liên quan, Tam tiểu thư mưu tính sâu xa, suy tính sự việc như thần, tuyệt không phải kẻ hời hợt.”
“Đó là dĩ nhiên! Bây giờ danh vọng của Tam tiểu thư nàng ở học viện Vạn Hoàng kia như ánh nắng của mặt trời ban trưa, chẳng những được tôn xưng là Vân Tiên Tử, còn được các trưởng lão của học viện cực kỳ xem trọng và yêu thích, những công tử tiểu thư kia há có thể so với thành tựu của nàng?”
“Đợi sau khi huynh đệ chúng ta gặp được Tam tiểu thư, nhất định sẽ ở lại cố gắng phò tá nàng ta, ngày sau vinh hoa phú quý, hưởng chi vô tận, đây cũng là lý do tại sao cha lại phái hai huynh đệ đích thân áp tải trân bảo này.”
“......”
Tiếng nói bên trong xe vẫn tiếp tục, lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, hai người liền dừng cuộc nói chuyện.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hai huynh đệ vén rèm xe lên, nhìn ra ngoài xe ngựa.
Phía trước, hơn mười tên áo đen bịt mặt, cầm kiếm ngăn ở giữa lộ, sát khí mười phần, lai giả bất thiện*(kẻ đến không hề có ý tốt).
Đám Hộ vệ nhân mã lập tức hiện lên đội ngũ hình quạt, làm tốt phòng ngự.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì?” Người lớn tuổi chính là Vân Khải lớn tiếng quát lên, trong giọng nói thập phần trung khí mơ hồ ẩn chứa một cỗ Huyền lực hùng hậu, gã rõ ràng là một cao thủ Thiên Huyền.
Hắc y nhân đứng đầu miễn cưỡng tiến lên, cười lạnh nói:” Chuyện đã rõ ràng, chúng ta muốn làm cái gì, các ngươi còn không rõ sao? Hãy mau đem trân bảo bên trong để lại, có lẽ ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không nghe lời, vậy đừng trách tại sao chúng ta quá ác độc!”
“Ghê tởm! Các ngươi có bản lãnh hãy báo tên ra, dám đắc tội với người của Vân tộc, các ngươi đã ăn gan hùm mật gấu đi?” Người nói chính là vị nhỏ tuổi hơn – Vân phong*(diễn viên quần chúng thôi, đừng quan tâm), trong lúc nhất thời liền nổi giận, hắn lập tức nhảy xuống xe, rút kiếm chạy tới phía trướcc đoàn xe, cùng đám hắc y nhân kia giằng co.
“Vân tộc? Vân tộc có gì đặc biệt hơn người? Gia gia ta dám ra đây trước giờ chỉ nhận tài không nhận người! Hai người các ngươi thật nhiều chuyện, nếu đã không chịu ngoan ngoãn, vậy đừng trách bọn ta không khách khí.” thủ lĩnh của bọn hắc y nhân liền phất tay, ra lệnh:”Các huynh đệ, thượng!”
Người của hai bên rất nhanh liền lao vào nhau, những hộ vệ của Vân tộc tốt xấu gì cũng là cao thủ Mặc Huyền chi cảnh, thực lực đương nhiên không hề kém, hai huynh đệ Vân Khải cũng là cao thủ Thiên Huyền, nếu hiện tại trước mặt họ là những tên cướp bình thường, bọn họ dư sức chống trả. Chỉ tiếc, bọn cướp hôm nay bọn họ gặp phải đương nhiên không phải tầm thường, mỗi người ít nhất cũng là cao thủ Thiên Huyền đỉnh trở lên, trong đó có ít nhất năm người là Thần huyền cao thủ. Thực lực cách xa đến thế, bọn họ làm sao có thể địch nổi?
“Đại ca, chúng ta gặp phải đối thủ rồi, phải làm sao bây giờ?” Vân phong cố gắng ứng phó công kích của địch nhân, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Chết tiệt! Cao thủ Tam gia mời vì sao vẫn chưa tới?” Vân Khải khẽ nguyền rủa một tiếng, hiện tại hắn cơ hồ bị thủ lĩnh đối phương đè đánh, lại không hề cố hết sức, tựa như đang cố ý đang đùa giỡn hắn, khiến hắn giận đến sắc mặt đỏ lên.
“Cao thủ? Các ngươi đừng có mơ, hiện tại sẽ không có cao thủ nào đến cứu các ngươi đâu!” Thủ lĩnh hắc y nhân âm lãnh cười một tiếng, đột nhiên nhanh chóng xoay chuyển trường kiếm trong tay, đâm thẳng về phía cổ họng Vân Khải.
“Đại ca, cẩn thận” Vân phong sợ đến một thân mồ hôi lạnh, hai mắt trợn to, sững sờ, ngẩn người nhìn trường khắc kia hướng về phía cổ họng của huynh trưởng, nhưng bản thân không thể làm được gì.
Lúc này, trong không khí xuất hiện một cỗ Huyền lực chấn động mãnh liệt, một đạo chưởng lực mạnh mẽ từ mặt bên đánh thẳng tới.
“Cưỡng!”
Trường kiếm lên tiếng mà đoạn, gãy thành vài đoạn.
Lại là một trận cuồng phong gào thét, đem tên thủ lĩnh của Hắc y nhân ném đi, bay xa đến chục thước!
Ân?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có ba người từ trên trời giáng xuống, tính áp đảo lan tràn, khiến mọi người có mặt ở đây sinh ra ý niệm muốn quỳ rạp xuống cúng bái họ. Ba người này ai ai đều cũng siêu phàm thoát tục, khí chất nghiêm nghị, khiến người ta gặp qua liền không thể nào quên được.
Nhất là người đứng đầu của bọn họ, mặc sắc trường sam*(áo dài màu đen), thân thể tựa như một bức tượng điêu khắc, tuấn mỹ như thiên thần.
Hắn từ đàng xa Lăng Không đi tới. Mỗi một bước Đô đạp ở trong không khí, nhưng như giẫm trên đất bằng.
Vân Khải Vân phong hai huynh đệ thấy thế, đã bị rung động thật sâu, hai người bọn họ ở Vân tộc cũng đã gặp không ít Huyền tôn cao thủ, thậm chí là cao thủ Huyền tôn trở lên, song lại không có kẻ nào mang hơi thở tôn quý đến như thế, loại khí chất này do bẩm sinh mà có, không có bất kỳ ai có thể so sánh cùng hắn.
“Hôm nay coi như số ngươi gặp may! Chúng ta đi!” Thủ lĩnh của bọn hắc y nhân hướng mặc y nam tử quăng đi một cái nhìn quỷ dị, không nói hai lời, liền dẫn bọn thủ hạ vội vàng rút lui.
Hai huynh đệ Vân Khải Vân phong lúc này mới hồi hồn, nhìn bọn hắc y nhân bỏ đi, bọn họ cũng chỉ có thể đánh đến đây thôi, bảo vệ trân bảo mới là việc quan trọng hơn. Hai huynh đệ quay đầu lại, hướng về phía Mặc y nam tử ba người, chắp tay nói: “Đa tạ xuất thủ tương trợ! Xin hỏi ba vị có phải là cao thủ mà Tam gia mời tới?”
Mặc y nam tử khẽ híp mắt, cũng không nói chuyện, chỉ khẽ nhăn mày một cái, phong hoa tuyệt đại.
Hai huynh đệ thấy hắn không nói lời nào, liền cho là mặc định. Bọn họ biết, phàm là cao thủ, bình thường đều có chút cổ quái, cho nên bọn họ cũng không ngại đánh giá hai người phía sau hắn, hai người này cũng là nhân trung chi long*(rồng trong đám người), khí chất không tầm thường, nhất là nam tử mặc áo lam bên trái, đẹp tới nỗi không thể thốt lên lời, thoạt nhìn ánh mắt ôn hòa, mà hơi thở trên người hắn sở phóng ra đủ để khiến bọn họ hít thở không thông.
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, đáy mắt lẫn nhau tràn đầy nỗi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ Tam gia lần này thật đúng vung tiền như rác a. Ân muốn mời cao thủ thực lực cao đến thủ hộ cho bọn họ, không biết phí bao nhiêu ngân lượng đây.
Tầm mắt của hai người lại rời đi nơi khác, rơi vào thân ảnh của người thứ ba, ăn mặc của người này tương đối kỳ lạ, toàn thân trên dưới đều phủ một màu đen, mũ che màu đen, áo màu đen, giày màu đen, ngay cả kiếm cũng là màu đen. Đặc điểm của người này, thật đúng là hiếm thấy, ấn tượng khiến người ta khắc sâu không phải là đồ hắn mặc, mà là túc xác chi khí*(khí chất tiêu điều, xơ xác – ý nói anh này có mùi tử khí a~) trên người hắn phát ra, hồn nhiên thiên thành*(tự nhiên mà có).
Hai huynh đệ lại tiếp tục liếc nhau một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Nghe Tam gia nói, trong ba vị cao thủ mà hắn mời, có một người trời sinh là tóc trắng, chính là cao thủ đỉnh đỉnh của Quan Trung nổi tiếng, nhưng tại sao trong ba vị lại không có người nào phù hợp với đặc điểm này?”
Phượng mâu*(mắt phượng) của mặc y nam tử khẽ híp lại, ánh mắt chớp động, đang muốn tìm lời giải thích, lúc này, một tiếng nói từ xa bay tới, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Các ngươi đang tìm ta sao? Đường đường là cao thủ Vân tộc, cư nhiên lại không chịu nổi một kích, cũng khó trách Tam gia muốn mời ta tới làm hộ vệ.”
Một trận gió khẽ lướt qua mặt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, rơi xuống trước mặt hai huynh đệ.
Những sợi tơ*(tóc nha) màu bạc vũ động giữa không trung, tựa như một bức tranh cực kỳ duy mỹ.
Nam tử bên trong bức tranh tử y ngạo diễm, tuấn dung lãnh mị, khí thế bức người, không hề thua kém với ba người lúc trước, ngược lại mỗi người mỗi vẻ, tao nhã vô hạn.
Lời của tử y nam tử vừa dứt, tầm mắt của mặc y nam tử liền phóng về phía hắn, ánh mắt hung hăng tại không trung chạm vào nhau, tia lửa bắn nhanh!
Lần này hai huynh đệ Vân Khải Vân phong mới yên lòng, bọn họ quả nhiên là cao thủ mà Tam gia mời tới, bất quá vị mặc y nam tử cùng vị tử y nam tử này tựa hồ có chút ân oán, xem nhau không thuận mắt, có lẽ chính là nguyên nhân này, dù sao bọn họ cũng không phải là đồng loạt đến, hơn nữa nhân số so với dự định ban đầu nhiều hơn một người.
Bất quá bọn hắn căn bản không quan tâm những thứ này, mục đích của bọn họ, chính là muốn đem trân bảo thuận lợi mang đến học viện Vạn Hoàng, về phần ba vị cao thủ, hay là bốn vị cao thủ, bọn họ căn bản là không cần quan tâm, hơn nữa cao thủ càng nhiều, hành trình của bọn họ càng thuận lợi.
“Bốn vị, không biết nên xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ họ Thiên.” Mặc y nam tử từ từ thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói.
“Họ Hạ.” Tử y nam tử cũng đi theo thu hồi tầm mắt.
“Họ Dạ.” lam y nam tử ôn hòa cười một tiếng.
Cuối cùng tên hắc y nhân kia nghiêng người, tiếp tục giữ vững trầm mặc.
Vân Khải Vân phong hai huynh đệ cười xấu hổ, những người này đâu phải là hộ vệ, rõ ràng chính là bốn pho tượng thần. Hai người suy nghĩ một lát, cuối cùng để bốn tên hộ vệ xuống ngựa, đem chỗ ngựa đó đưa cho bốn người.
“Chư vị cao thủ, chúng ta hãy mau chóng lên đường đi, tranh thủ sớm ngày tới học viện Vạn Hoàng. Khi gặp Tam tiểu thư, nàng nhất định sẽ hảo hảo trọng thưởng cho các vị.”
Mặc y nam tử lạnh lùng lắc ống tay áo, dẫn đầu lên ngựa, động tác cực kỳ anh tuấn xinh đẹp, thưởng tâm duyệt mục.
Ba người còn lại cũng lên ngựa ngay sau đó, chầm chậm đi bên người hắn, bốn người bốn mã ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, liền đi trước rồi, quả nhiên là có tính cách (có tính cách? ==” chưa gì mấy ảnh có fans rồi)!
Vân Khải Vân phong hai huynh đệ vội vàng kêu gọi đoàn ngựa đuổi theo bốn người, có bốn người này mở đường, thần quỷ mạc địch*(thần hay quỷ đều không phải kẻ địch), còn kẻ nào dám tới cản đường cướp bóc? Chẳng phải tự mình tìm đường chết ư?
Đội ngũ tiếp tục lên đường, hai con ngựa cầm đầu sóng vai nhau mà đi, mặc y nam tử híp mắt phượng lại, ánh sáng lạnh lẽo liên tục trào lên đáy mắt, tâm tình của hắn có chút khó chịu.
“Tại sao ngươi lại theo bọn ta? Đừng tưởng rằng như vậy, Bổn Tôn sẽ nhận ân tình của ngươi! Chuyện Long Thiên Tuyệt ta muốn làm, không có gì làm không được, cho dù không có ngươi, Bổn Tôn vẫn có thể đạt được mục đích!”
“Tìm người giả thành cướp, lại ra tay trợ giúp, đây chính là cái mà ngươi gọi là mưu kế? Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như ba tên cao thủ chân chánh kia vừa vặn chạy tới, ngươi tính thu dọn cục diện như thế nào?” Hách Liên Tử Phong cười lạnh nói, hắn dọc theo đường đi theo đuôi đoàn người của Long Thiên Tuyệt, nếu không xác nhận Vân Khê đang thật sự an toàn, hắn thủy chung không yên lòng được.
Long Thiên Tuyệt nhướng mày cười lạnh:” Vậy ngươi muốn Bổn Tôn cám ơn ngươi, vì đã giúp Bổn Tôn thanh trừ những tên cao thủ chân chánh kia? Hừ, đừng tưởng rằng Bổn Tôn không biết ngươi vẫn đi theo chúng ta, ngươi tốt nhất không nên ôm ý nghĩ khác thường, cũng không cần tùy ý lạm sát kẻ vô tội, nếu không nghe lời, Bổn Tôn tuyệt đối sẽ không khách khí với ngươi!”
Ánh sáng dưới đáy mắt Hách Liên Tử Phong khẽ loé lên, nheo mắt nói:” Muốn làm gì, là chuyện của ta, không ai có thể ngăn cản! Tóm lại một ngày không nhìn thấy Khê Nhi bình an vô sự, ta sẽ không rời đi.”
“Tự mình đa tình!” khí giận từ mũi Long Thiên Tuyệt phun ra, khinh thường mắng.
“Bụng dạ hẹp hòi!” Hách Liên Tử Phong cũng không hề thua kém.
“Tiểu nhân quấn quít chặt lấy người khác!” Long Thiên Tuyệt cắn răng.
“Tên dấm chua Không có bình phẩm!” Hách Liên Tử Phong phản kích.
“......”
“......”
Hai người ngươi một lời ta một câu, lại giống như hai người đàn bà chanh chua không ngừng mắng chửi nhau, Dạ Hàn Nhật cùng Độc Cô Mưu hai người rối rít dắt ngựa, ăn ý rời xa hai người, đối với hai người ngoại trừ việc im lặng thì không thể làm gì khác, nếu không sẽ bị liên lụy, vì lời nói độc hại của bọn họ.
Huynh đệ Vân Khải Vân phong đang ở bên trong xe ngựa nên không thể nghe được người phía trước đang nói gì, chỉ có thể lờ mờ đoán ra hai người này bất hòa với nhau, riêng từ ánh mắt cừu hận giữa hai người liền có thể nhìn ra. Bất quá như vậy tốt hơn, bọn họ trong lúc nội đấu, cũng tránh cho bọn họ phải ứng phó với mấy pho tượng đại thần này.
Tại sao đoàn người của Long Thiên Tuyệt đột nhiên lại muốn gia nhập vào đội ngũ áp tải của Vân tộc, việc này là do ngày hôm qua khi mà bọn họ đi ngang qua một thị trấn nhỏ, trên đường tình cờ nghe được lời nói của hai huynh đệ. Biết được địa điểm mà họ muốn tới chính là học viện Vạn Hoàng, Long Thiên Tuyệt lúc ấy liền quyết định như vậy.
Long Tường đại lục so Ngạo Thiên đại lục phức tạp hơn nhiều, hắn căn bản không thể ngồi trên Thiên Long, minh mục trương đảm*(ngang nhiên làm việc xấu [ ít nhất thì người khác nghĩ vậy:D]) bay đến học viện Vạn Hoàng. Hắn phải tính toán chu toàn, phải làm sao để bản thân chẳng những có thể thuận lợi tới học viện Vạn Hoàng, còn phải suy nghĩ cách làm sao để thành công trà trộn vào đó mà không bị phát hiện*(đừng làm quá lên chứ, cách anh vào đó cũng sock lắm mà), để có thể tìm kiếm tung tích của Vân Khê.
Trong những cách mà hắn nghĩ, cũng có vài ý định cản đường cướp bóc người, tuy thủ đoạn này có vẻ thấp kém một chút, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất, bởi vì, hắn đã thành công. Mặc dù lúc đó cũng xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả cũng làm hắn khá hài lòng.
Long Thiên Tuyệt đối Hách Liên Tử Phong cực kỳ bất mãn, nhưng vì có thể thuận lợi tới học viện Vạn Hoàng, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại đối phương. Bởi vì dù sao hắn rất khó trong khoảng thời gian ngắn đi tìm một người tóc trắng đến, ai có thể nghĩ vào lúc này, mái tóc màu trắng của Hách Liên Tử Phong thì lại phát huy tác dụng của nó?
Vân Khê trong trạng thái tu luyện, lại bị một trận kinh hô khiến cho thức tỉnh.
“Lam sư tỷ! Có tin tốt! Nghe nói Chiến sư huynh đêm qua tấn chức rồi! Ta nói mà, đêm qua làm sao đột nhiên truyền đến tiếng động lớn như vậy, nguyên lai là chiến sư huynh tấn chức liễu. Ha ha, thật tốt quá! Chiến sư huynh chính là đệ nhất cao thủ của học viện Vạn Hoàng chúng ta, có hắn ở đây, những người của học viện khác chẳng dám coi thường chúng ta nữa.”
“Nhỏ tiếng chút! Vân cô nương còn đang trong phòng nghỉ ngơi a.”
“Nga, ta không phải cố ý, ta chỉ là quá hưng phấn mà thôi. Chiến sư huynh là thần tượng của ta, là người mà ta sùng bái nhất, Huyền giai của hắn thăng thêm một tầng, ta sao có thể không cao hứng cho được?”
“Ngươi a! Thật không biết thẹn! Thích người ta, cũng không cần nói thẳng miệng như vậy!”
“Nào có? Người ta chẳng qua là sùng bái hắn mà thôi...”
Hai người bên ngoài nói đùa, trong lời nói, tựa hồ đối với vị Chiến sư huynh này cực kỳ sùng bái.
Đêm qua tấn chức? Chẳng lẽ là vị nam tử đêm qua nàng gặp ở Tàng Thư Các, chính là vị Chiến sư huynh trong miệng các nàng?
Đệ nhất cao thủ của học viện Vạn hoàng... Xem ra cũng không tệ lắm, nếu như hắn vẫn chưa được tính là đệ nhất cao thủ, nàng mới thực sự khiếp sợ kìa.
Đáng tiếc đêm qua náo loạn đến như vậy, số tư liệu về quan hệ giữa hai đại lục nàng muốn tìm cũng không có cơ hội chạm đến, xem ra nàng phải tìm cơ hội trở lại nơi đó, có lẽ sẽ có thu hoạch chăng.
Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó là giọng của Tần Lam:” Vân cô nương, ngươi tỉnh chưa? Ngoài cửa có người tìm ngươi.”
Ân?
Vân Khê kinh ngạc, lúc này, là ai tìm nàng? Những người nàng quen biết ở học viện Vạn Hoàng cũng chỉ có mấy người, có thể đếm được trên đầu ngón tay, người sáng sớm tới tìm nàng, là ai vậy? Chẳng lẽ là Mạc Tử Hành?
“Ta sẽ tới sau.”
Đợi Vân Khê dạo bước tới cửa ngoài, lại thấy được một người không thể ngờ tới.
Tần Lam cùng Thu sư tỷ hai người đứng ở một bên, cũng dùng ánh mắt kinh ngạc quét về phía Vân Khê và người đó, không thể hiểu được tại sao bọn họ lại quen biết.
“Cố sư huynh, ngài tìm Vân cô nương để làm gì?” Tần Lam lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh.
Người từ từ xoay người, khóe miệng kéo nhẹ, lộ ra nụ cười tà mị.
Chân mày Tần Lam không khỏi nhẹ chau lại, đối với bản tính của Cố Mạc Thành, nàng đều rõ ràng. Lúc trước một thời gian ngắn, hắn đều quấn lấy nàng, mặc dù không hề có biểu lộ rõ ràng, nhưng nàng là người thông minh, tự nhiên hiểu dụng tâm của hắn. Vốn cho là hắn hôm nay tới tìm nàng, đang suy tư nên làm thế nào để cự tuyệt hắn, lại không khiến hắn quay về trả thù. Ai ngờ hắn cũng là hướng về phía Vân Khê mà đến, sự nghi ngờ trong nội tâm nàng không ngừng dâng cao, đồng thời cũng lo lắng thay Vân Khê.
Cố Mạc thành hoàn toàn không xem Tần Lam tồn tại, chuyên chú nhìn chăm chăm về phía Vân Khê, nói:” Hôm nay dương quang minh mị, ta muốn mời Vân cô nương đi dạo trong quanh núi một lát, để giải sầu, không biết Vân cô nương có đồng ý chăng?”
Vân Khê nhướng mày, đáy lòng cưỡng chế ý định đánh hắn nằm liệt dưới đất, nhếch môi nói:”Tốt!” Nàng đáp ứng rất sảng khoái, hoàn toàn ngoài ý định của Cố Mạc thành cùng Tần Lam.
Tần Lam âm thầm kéo tay áo của Vân Khê, muốn nhắc nhở nàng, người nam nhân trước mắt không phải là người dễ chọc. Nhất là nữ nhân, nữ nhân nào sau khi cùng hắn thiết lập quan hệ, đều không còn biện pháp thuần khiết *(ặc, thằng này khốn [ ẹ! Tại tên này mà ta chửi bậy *đạp*]). Nàng rất sợ Vân Khê bị sắc đẹp đối phương sở mê hoăc, nhất thời loạn ý tình mê, đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp liễu.
Vân Khê mỉm cười tặng nàng một ánh mắt an tâm, sau đó cất bước đi tới trước mặt Cố Mạc thành, nói: “Đi thôi!”