Hai tỷ muội thương tâm khóc nỉ non, họ biết phụ thân không qua nổi lần này được rồi.
“Hiểu Du, Hiểu Mẫn, các con đừng khóc, sống chết có số, phú quý nhờ trời, hết thảy đều là việc được định sẵn.” Triệu Vạn Lý an ủi hai nữ nhi.
“Phụ thân!”
“Phụ thân!”
Hai tỷ muội đồng loạt ngã gục bên đầu gối của ông, khóc càng thêm thương tâm.
Long Thiên Thần thấy vậy, trong lòng cũng không nhịn được mà chua xót.
“Viện trưởng, ngài sẽ không sao đâu.”
“Thân thể ta, ta tự biết.” Triệu Vạn Lý thở dài, ngoắc ngoắc tay, “Long công tử, lần này đa tạ cậu đã cứu giúp Dực Long học viện, ta cùng tất cả mọi người vô cùng cảm kích.”
Long Thiên Thần khoát tay nói: “Viện trưởng, ngài đừng như vậy, nếu không phải ngài cho phép Phì Phì vào Long trì chữa thương, Phì Phì cũng không thể khôi phục sức khỏe nhanh như vậy, đây chính là người tốt có thiện báo.” (tương tự câu ‘ở hiền gặp lành’)
Triệu Vạn Lý nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hòa nhìn Long Thiên Thần, nói: “Long công tử trời sinh tính tình thiện lương, có thể trở thành chủ nhân của Dực Long thần thú ắt là tạo hóa của cậu, đây mới gọi là người tốt có thiện báo, khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ......”
Triệu Vạn Lý đột nhiên ho gắt, thở không ra hơi.
Long Thiên Thần lo lắng nhìn ông, không biết giúp đỡ làm sao.
“Long công tử, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi, có hai sự tình ta còn muốn làm phiền cậu, hi vọng cậu có thể đáp ứng.” Triệu Vạn Lý nói.
“Viện trưởng, nếu có chuyện gì, xin ngài cứ việc phân phó đi. Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng với ngài.” Long Thiên Thần lập tức trả lời.
“Tốt.” Triệu Vạn Lý vô cùng vui mừng, ông quả nhiên không nhìn lầm người, “Ta có hai tâm nguyện, hi vọng Long công tử có thể giúp ta hoàn thành. Thứ nhất, hi vọng cậu có thể thay ta thủ hộ Dực Long học viện, đừng để cho nó rơi vào tay những kẻ có tà niệm, gìn giữ một nơi mà tất cả mọi người có thể an cư.”
Long Thiên Thần suy nghĩ một chút, khó xử nói: “Võ nghệ của ta không cao, chỉ sợ ta chưa chắc có thể đảm nhiệm việc này.”
“Cậu nhất định có thể!” Triệu Vạn Lý cho hắn một ánh mắt khích lệ, Long Thiên Thần do dự, cuối cùng cũng gật đầu, hắn không muốn để viện trưởng phải thất vọng.
“Tốt! Tốt!” Triệu Vạn Lý vui mừng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía hai nữ nhi của mình, tiếp tục nói, “Một tâm nguyện khác, chính là về hai nữ nhi của ta. Các nàng cũng còn rất trẻ, không rành thế sự, từ nhỏ luôn theo bên cạnh ta, còn chưa bao giờ phải rời khỏi Dực Long học viện. Nếu ta đi rồi......”
“Cha, người sẽ không! Người không có việc gì!” Hai tỷ muội lại càng khóc thương tâm hơn nữa.
Long Thiên Thần thấy thế, vội vàng nói: “Viện trưởng, ngài cứ yên tâm đi, Dực Long học viện còn có rất nhiều sư huynh cũng như các trưởng lão, bọn họ đều có thể chiếu cố Hiểu Du và Hiểu Mẫn.”
Triệu Vạn Lý lắc đầu, nhìn Long Thiên Thần nói: “Cậu còn không hiểu ý của ta, ta đang muốn đem chung thân của cả hai nữ nhi phó thác cho cậu, hi vọng cậu sẽ chăm sóc hai đứa nó cả đời, như vậy ta mới có thể yên tâm. Cậu là một người lương thiện, chỉ có giao chúng cho cậu, ta mới yên tâm được.”
Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du nghe vậy, nhất tề đỏ mặt, lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
Long Thiên Thần nheo mắt, liên tục khoát tay: “Không được! Không được đâu! Ta không thể cưới các nàng!”
Sợ thật, căn bản hắn không ngờ đến viện trưởng sẽ bảo hắn cưới cả hai nữ nhi của ông, như vậy sao được! Một cũng sẽ không cưới, huống chi là hai?
Sau lưng rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hai tỷ muội bị cự tuyệt nhanh như vậy, có chút tổn thương, con ngươi vốn đong đầy nước mắt giờ lại càng thêm một phần lê hoa đái vũ.
Triệu Vạn Lý thở dài, cũng lâm vào trầm mặc, đưa tay xoa đầu hai nữ nhi, trong lòng thương tiếc. Trừ Dực Long học viện, việc ông không yên lòng nhất đúng là hai nữ nhi này, thật vất vả mới tìm được người có thể phó thác chung thân cho các nàng, đối phương lại một tiếng hoàn toàn cự tuyệt, ông dù đi cũng không đi được thanh thản.
Long Thiên Thần khó xử nhìn phụ tử ba người, có chút nhức đầu, trong lòng khó chịu. Suy nghĩ một chút liền nói ra: “Viện trưởng, không dối gạt ngài, trong lòng ta đã có một người khác, cho dù hai chúng ta đã rời xa nhau, nhưng ta vẫn chưa thể lập tức quên nàng được. Hiện tại ta không muốn tính đến hôn sự, nếu để Hiểu Du và Hiểu Mẫn đi theo ta, e rằng ta phải ủy khuất hai người. Không bằng như vậy đi, ta nhận các nàng làm muội muội, ta ở chỗ này thề với trời, ta sẽ đối đãi với hai người như thân nhân ruột thịt, chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ các nàng!”
Hắn chỉ tay lên trời thề độc, vẻ mặt chân thành.
Hai tỷ muội dừng tiếng khóc, rưng rưng nhìn hắn, trong lòng khẽ cảm động.
Triệu Vạn Lý đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, thở dài một tiếng, gật đầu: “Được rồi! Ta tin tưởng cậu!”
“Hiểu Du, Hiểu Mẫn, các con ra ngoài trước đi, cha còn có chuyện muốn nói với một mình Long công tử.”
“Phụ thân!”
“Phụ thân!”
Hai tỷ muội lưu luyến không rời.
“Đi đi!” Triệu Vạn Lý khoát khoát tay, hai tỷ muội lúc này mới chầm chậm từng bước rời khỏi cấm địa.
Long Thiên Thần tò mò nhìn viện trưởng, không biết đến tột cùng ông giữ mình hắn lại để làm gì.
“Long công tử, cậu đã được biết vì sao võ nghệ của cậu lại tấn cấp chậm như thế chưa?” Triệu Vạn Lý vừa khoanh chân ngồi xuống, vừa nói.
Long Thiên Thần ý không tốt gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Ta biết, hẳn là do thiên phú của ta không cao, cho nên đến nay mới chỉ đạt cảnh giới Thiên Huyền.”
Triệu Vạn Lý lắc đầu: “Ta đã từng xem mạch cho cậu, phát hiện sâu trong cơ thể của cậu ẩn chứa một bóng ma, người bình thường căn bản không thể nhận rõ, chỉ có phía trên Truyền Kỳ Cảnh mới phát giác được, một mình cậu thì lại càng không thể phát hiện ra.”
“Cái gì? Trong cơ thể ta có bóng ma? Đó là chuyện gì chứ? Có nguy hiểm đến tính mạng không vậy?” Long Thiên Thần kinh hãi, hắn chưa từng nghe đến chuyện này.
Triệu Vạn Lý nói: “Cậu không cần khẩn trương. Ta nghĩ bóng ma này được đưa vào người cậu từ khi cậu mới ra đời rồi, nó không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại ức chế mạnh mẽ công lực của cậu. Đây cũng là lý do giải thích tại sao Dực Long thần thú mạnh lên mà cậu là người khế ước với nó lại không thể đột phá.”
“Có người cố ý đưa nó vào trong cơ thể ta sao? Rốt cuộc là người nào chứ?” Long Thiên Thần toát cả một thân đầy mồ hôi lạnh. Là ai mà lại trăm phương ngàn kế như thế? Không biết đại ca có biết chuyện này hay không đây.
Triệu Vạn Lý nói tiếp: “Ta làm sao biết được. Có thể người đó không hi vọng cậu triển lộ tài năng, cho nên dùng cách này để kiềm chế tài năng và thực lực của cậu. Nhưng mà, bây giờ bóng ma tựa hồ đã xảy ra chút biến hóa, chính nhờ thế mà một phần tiềm năng của cậu mới bộc phát ra ngoài được như vừa nãy.”
Long Thiên Thần tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ là vì nó xảy ra biến hóa nên thuần khiết huyết mạch của Long gia trên người ta mới bắt đầu bộc lộ?”
“Ta nghĩ đúng là như vậy.” Triệu Vạn Lý đáp.
Long Thiên Thần hỏi vội: “Vậy phải làm thế nào mới có thể trừ bỏ bóng ma ấy?”
Triệu Vạn Lý nói: “Ta mặc dù không có bản lãnh đủ cao để xóa đi toàn bộ bóng ma trong cậu nhưng ít ra có thể tạm thời chế trụ giúp cậu, giảm lực ảnh hưởng của nó đến mức nhỏ nhất. Như thế, cấp bậc của cậu đã có thể nhanh chóng tăng lên.”
“Tới đây!” Triệu Vạn Lý vẫy tay.
Long Thiên Thần do dự: “Nhưng mà, viện trưởng, bây giờ ngài đang bị trọng thương......”
“Mau tới đây!”
Thấy đối phương kiên trì, Long Thiên Thần không thể làm gì khác hơn là cất bước đi tới, theo ý của Triệu Vạn Lý, Long Thiên Thần khoanh chân ngồi xuống trước mặt ông.
Thấy phía sau mãi không có động tĩnh gì, Long Thiên Thần đang định quay đầu lại nhìn, đúng lúc này một cỗ lực đạo cường đại từ trên đỉnh đầu bắt đầu xâm nhập, cảm giác giống như trực tiếp xối nước lên đầu vậy. Cả người đột nhiên chấn động như bị điện giật, từng đợt huyền lực hùng hậu tiếp tục được truyền vào, huyết mạch hắn căng phồng, tứ chi bách hài cũng được huyền lực cọ rửa một loạt. Khắp thân thể đều tràn đầy lực lượng.
Ông ấy chẳng nhẽ đang......
Long Thiên Thần kinh hãi, hắn không ngờ tới đối phương lại dùng công lực cả đời như vậy. Thế này, đâu còn là chế trụ gì nữa, chính là đang truyền lại toàn bộ công lực cho hắn a.
“Viện trưởng......” Long Thiên Thần cảm động thật sâu.
“Đừng nói chuyện.” Thanh âm Triệu Vạn Lý phá lệ lộ ra vẻ suy yếu.
Long Thiên Thần nghe theo phân phó của hắn, tiếp tục khoanh chân ngồi im mà tiếp nhận huyền lực của đối phương, đồng thời âm thầm tự nói với đáy lòng, đại ân đại đức của viện trưởng, hắn nhất định khắc sâu trong tâm khảm, nhất định sẽ thực hiện lời hứa của hắn, chiếu cố thật tốt cho hai nữ nhi của ông, thủ hộ thật tốt cả Dực Long học viện.
Ngoài cửa cấm địa, tất cả mọi người đang lặng yên chờ đợi thì chợt nghe được một tiếng la đầy bi thương từ trong cấm địa truyền ra. Tỷ muội Triệu Hiểu Du và mấy vị trưởng lão trọng yếu đồng loạt xông ào vào bên trong.
“Viện trưởng! Viện trưởng!”
Mọi người chỉ thấy Long Thiên Thần đang rơi lệ bi thiết quỳ sát bên cạnh Triệu Vạn Lý. Ông gục đầu ngồi đó, chân vẫn khoanh mà cả người đã mất đi sinh cơ. Triệu Vạn Lý ra đi vô cùng an tường.
“Phụ thân!”
“Viện trưởng!”
Tình cảm mọi người trong nháy mắt bộc phát, cũng không thể ức chế được nữa mà bắt đầu rơi lệ. Cả cấm địa, một mảnh thê lương.
Long Thiên Thần đứng dậy, lui qua một bên, nhìn chân tình của mọi người, hắn cũng phải thỉnh thoảng nâng tay gạt lệ.
Trong đám người, ai đó tinh mắt nhìn thấy một chiếc nhẫn trên tay hắn, bước tới trước mặt hắn, lập tức quỳ xuống: “Bái kiến tân nhậm viện trưởng!”
Long Thiên Thần hơi sững sờ, chợt chú ý tới tầm mắt đối phương rơi vào trên tay mình, hắn mới nhất thời hiểu rõ, thì ra cái nhẫn mà viện trưởng đeo cho hắn trước khi ông đi chính là tượng trưng cho thân phận viện trưởng.
Lúc này, những người còn lại mới kịp phản ứng lại, bao gồm cả hai tỷ muội Triệu Hiểu Du, đồng loạt hướng Long Thiên Thần quỳ xuống: “Bái kiến viện trưởng!”
Bỗng nhiên bị nhiều người quỳ lạy như vậy, Long Thiên Thần thụ sủng nhược kinh, nhất thời luống cuống tay chân: “Mọi người mau dậy đi! Ta là vãn bối, không chịu nổi phần hậu lễ này đâu.”
Hắn tiến lên một bước, đỡ một vị trưởng lão trọng yếu nhiều tuổi nhất dậy: “Tại hạ được viện trưởng nhờ vả trước khi lâm chung, thủ hộ thật tốt cho cả Dực Long học viện, tại hạ nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bất quá dù sao tại hạ cũng là vãn bối, không dám để mọi người hành đại lễ như vậy đâu. Sau này mọi người vẫn đối xử với ta như bình thường là tốt rồi, không cần hành đại lễ làm gì.”
Các vị trưởng lão nhìn nhau một cái, cũng tăng thêm một phần hảo cảm đối với Long Thiên Thần, vị trưởng lão trọng yếu đứng đầu nói: “Viện trưởng có thể khiêm tốn như thế, quả là hiếm thấy, bất quá quốc có quốc pháp, viện có viện quy, lễ không thể bỏ. Kính xin viện trưởng chỉ thị, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây.”
Long Thiên Thần thấy mọi người kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa, suy nghĩ một chút, nói: “Trước mắt, chuyện trọng yếu nhất là an táng cho viện trưởng, lập tức phong tỏa tin tức đối với bên ngoài, đề cao cảnh giới, tránh cho đám người kia tiếp tục tới học viện quấy rối.”
“Hết thảy nghe theo viện trưởng phân phó!” Mọi người tin phục.
Trong nháy mắt, nửa tháng đi qua, hậu sự của Triệu viện trưởng đều đã xong xuôi, bọn người Ngụy Thừa Bằng e sợ Dực Long thần thú nên không hề tới Dực Long học viện gây chuyện. Hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Long Thiên Thần ở Dực Long học viện một thời gian sau, bắt đầu thấy có chút tịch mịch không chịu nổi. Từ nhỏ, hắn đã yêu thích tự do, bắt hắn ở một chỗ trong thời gian dài như vậy, thật sự là làm khó hắn rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đi tới Vạn Hoàng học viện một chuyến, vừa thăm đại tẩu, vừa tiện thể báo một câu bình an cho mọi người. Tranh thủ ra ngoài thông khí một chút, nếu gặp Bạch Sở Mục là tốt nhất, hai người cùng đi uống rượu gảy đản một phen, quả là tiêu dao khoái hoạt a.
Nghĩ đến chỗ này, tâm tình liền vui thích không thôi, mặc lại bộ đồ lúc mới đến nơi này, mang theo bảo kiếm, hắn bắt đầu lén lén lút lút chạy trốn.
Vừa chuồn tới đại môn, hắn liền bị dọa cho kinh hãi.
Trước mắt hiện lên cả trăm thân ảnh đang canh giữ đại môn, hình như, có vẻ, họ đều ở đây ngăn cản hắn nha.
Long Thiên Thần nhảy dựng, chẳng lẽ tâm tư của hắn rõ ràng như vậy sao? Mọi người đều biết sao?
“Mọi người...... Buổi sáng tốt lành!” Long Thiên Thần cười cười, phất tay một cái với mọi người.
Triệu Hiểu Du chu cái miệng nhỏ nhắn, bước lên đầu tiên, lại không chút kiêng kỵ nói: “Đừng cho là chúng ta không biết, huynh muốn rời đi rồi, có phải hay không? Cái đồ lừa gạt này! Huynh nói đã đáp ứng phụ thân của ta, nhất định thủ hộ Dực Long học viện cơ mà, bây giờ đã đổi ý rồi sao, huynh là đồ lường gạt mà!”
“Hiểu Du, không được nói Long đại ca như vậy.” Triệu Hiểu Mẫn lôi muội muội xuống, nhìn Long Thiên Thần nói, “Ta nghĩ, Long đại ca không phải kẻ nói mà không giữ lời đâu, chỉ là, huynh ấy không thể thích ứng với cuộc sống nơi này nên mới muốn rời đi thôi.”
“Viện trưởng, ngài có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói ra đi. Ngài muốn ăn cái gì, muốn mặc cái gì, chúng ta đều có thể tận lực thỏa mãn ngài, nếu như ngài ở không quen, chúng ta cũng có thể xây một phòng tốt hơn lớn hơn nữa cho ngài, chỉ cần ngài vừa lòng thoải mái, cho dù xây một tòa cung điện cũng được mà.”
“Đúng vậy! Viện trưởng, ngài không thể rời khỏi Dực Long học viện được. Ngài đi rồi, nếu mấy kẻ Ngụy Thừa Bằng lại đến xâm phạm, chúng ta phải chống cự kiểu gì?”
“Đúng vậy! Không có Dực Long thần thú, chúng ta căn bản đánh không lại Ngụy Thừa Bằng đâu, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi đấy.”
“Viện trưởng, ngài không thể đi a! Ngài chính là trụ cột tinh thần của chúng ta mà!”
“Viện trưởng—!”
“......”
(TND: Chỗ này ta edit theo kiểu bọn họ đang dụ dỗ làm nũng để níu kéo Thần ca, nếu sắc thái không phù hợp thì góp ý lại nhé:v; TM: like (y))
Mọi người ngươi một lời ta một câu, sít sao chặn miệng Long Thiên Thần, làm cho hắn á khẩu không trả lời được chữ nào.
Làm sao bây giờ? Bọn họ nói cũng có đạo lý, nếu mình mà đi, Ngụy Thừa Bằng lại chạy tới khiêu khích, cả Dực Long học viện nên chống cự như thế nào đây?
Ai, chẳng lẽ cả đời này mình xác định bị vây ở chỗ này sao?
Nếu có đại tẩu ở đây giờ này thì tốt biết bao, nhất định tẩu ấy sẽ có chủ ý cho mình.
Thở dài, hắn lập tức ủ rũ ngồi xổm ở ngưỡng cửa.
Mọi người thấy vậy cũng lập tức yên lặng, không gây thêm áp lực nữa.
Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lên tiếng nói: “Long đại ca, nếu huynh có tâm nguyện gì, có thể truyền đạt cho chúng ta biết, chỉ cần có thể để huynh vui vẻ, chúng ta nguyện ý làm tất cả nha.”
Long Thiên Thần cười khổ, hiện tại hắn muốn làm nhất, chính là rời đi thôi, các người có thể đồng ý không? Viện trưởng như hắn thật đúng là ủy khuất a.
“Long đại ca, chúng ta thật lòng hi vọng huynh có thể trấn giữ Dực Long học viện, dẫn dắt mọi người nâng cao thực lực Dực Long học viện. Chỉ cần đợi đến khi lực lượng mọi người đạt đến mức không cần dựa vào thần thú nữa cũng có thể bảo hộ Dực Long học viện, bất kể huynh muốn đi nơi nào, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở huynh.” Triệu Hiểu Mẫn nói.
Đợi đến thời điểm các người không cần dựa vào thần thú nữa cũng có thể thủ hộ Dực Long học viện á, vậy hắn rốt cuộc phải đợi đến lúc nào a?
Long Thiên Thần cảm thấy hi vọng quá mức xa vời, há mồm tiếp tục than thở.
Mấy vị trưởng lão trọng yếu cũng liếc nhau một cái, tiến lên phía trước nói: “Viện trưởng, trên thực tế, từ lúc Triệu viện trưởng còn tại vị, chúng ta đã đang nghiên tập* một bộ thượng cổ trận pháp, nếu có thể luyện thành rồi, thực lực chúng ta tuyệt đối có thể thắng được Ngụy Thừa Bằng.”
(*nghiên tập: vừa nghiên cứu vừa tập luyện, thực hành)
“Thật chứ?” Ánh mắt Long Thiên Thần sáng rực lên, tựa hồ thấy được hi vọng lấp lánh.
“Không sai a! Chỉ là, bộ trận pháp này diễn luyện rất khó, chúng ta nghiên tập nửa năm rồi mà vẫn không thể thành công, cũng cảm thấy nơi nào đó có vấn đề, nếu được người nào đó tinh thông trận pháp chỉ điểm một hai câu, ta tin rằng không cần đến nửa năm, chúng ta đã có thể luyện thành.”
“Tận nửa năm á?” Tâm tình vừa nhích lên một chút lại lập tức héo rũ, nhưng dù gì nửa năm so với cả đời vẫn tốt chán, nghĩ tới đó, Long Thiên Thần đứng lên, ý khí hăng hái phất tay nói, “Được, bắt đầu từ hôm nay, ta cũng theo các ngươi nghiên tập trận pháp, trong thời gian ngắn nhất phải luyện thành trận pháp, có như thế, Dực Long học viện mới có thể tự mình phòng thủ kiên cố mà không cần Phì Phì nữa, ha ha—!”
“Viện trưởng anh minh!” Mọi người cuối cùng cũng yên tâm.
Long Thiên Thần ngại ngùng gãi đầu, không đảm đương nổi hai chữ “anh minh” này đâu nha.
Bỗng nghĩ tới cái gì đó, hắn vẫy Tống sư huynh lại, nói: “Tống sư huynh, làm phiền huynh thay đi Vạn Hoàng học viện báo tin cho đại tẩu: Ta ở đây hết thảy mạnh khỏe, bọn họ không cần lo lắng nhớ thương.”
“Được, ta lập tức đi!” Tống sư huynh hớn hở lĩnh mệnh, chỉ cần viện trưởng chịu ở lại Dực Long học viện, bắt hắn làm gì cũng sẵn lòng.
“Chờ một chút!” Long Thiên Thần lại nhớ tới điều gì, la lớn với Tống sư huynh, “Sau khi xong xuôi chuyện đó, huynh hãy đi một chuyến nữa tới Thiên Long Thành, mang một người tên là Bạch Sở Mục về, hắc hắc, dùng phương pháp gì cũng được hết......”
Long Thiên Thần gian gian cười một tiếng, nếu phải ở chỗ này buồn bực ít nhất nửa năm, hắn cũng nên tìm bạn đúng không? Loại “chuyện tốt” như này, sao có thể hưởng thụ một mình được chứ? Tất nhiên là phải tìm người tới “chia sẻ” rồi, hắc hắc. (TM: đúng là gần mực thì đen mà, ở cạnh vị đại tẩu “tốt nết” Vân Khê, Thần ca cũng trở thành ‘gian thương’ roài)
Tại Thiên Long Thành phía xa, Bạch Sở Mục bỗng hắt hơi một cái, mơ hồ có loại dự cảm xấu. (TM: hắc hắc)
Tống sư huynh vừa lĩnh mệnh đi không lâu đã thấy quay ngược trở về, phía sau còn dẫn theo một người.
“Viện trưởng, ngài mau nhìn xem ai tới này!”
Long Thiên Thần nhón chân trông qua, một cái liếc mắt này làm cho hắn cao hứng muốn chết, nhanh chóng chạy như điên tới chỗ người đó.
“Đại ca! Đại ca! Đệ nhớ huynh muốn chết đây!”
Kẻ đến đây đón người, không phải Long Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai?
Đây là lần đầu tiên Long Thiên Thần nhìn thấy đại ca mà hưng phấn đến như thế này.
Ngày thường gặp nhau hắn đều thấy hơi sợ, chỉ e đại ca lại càm ràm dạy dỗ hắn, nhưng lần này, hắn thật sự vui vẻ, rốt cục cũng được nhìn thấy thân nhân rồi.
Mọi người nhìn Long Thiên Thần kích động như trẻ con, cứ như một đại nam hài nhào tới trên người huynh trưởng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Tân nhậm viện trưởng của bọn họ hình như quá mức ấu trĩ rồi nha, lúc nào mới có thể thành thục hơn một chút để bọn họ có thể vinh dự đi theo mà không phải là mất mặt sau mông hắn đây?
Long Thiên Tuyệt nhìn đệ đệ dính chặt trên người mình, đuôi lông mày gảy nhẹ, cũng rất là kinh ngạc.
Uống lộn thuốc? Hay lại phạm sai lầm lớn gì rồi? Cho là như vậy thì có thể được tha thứ dễ dàng chắc?
“Đại ca! Huynh tới đón đệ sao? Đại tẩu với Tiểu Mặc đâu? Sao bọn họ không đến vậy? Đúng rồi, đại tẩu đang mang thai không tiện chạy khắp nơi nữa rồi. Vậy tỷ võ thế nào? Mấy người có thắng không?” Long Thiên Thần kích động hỏi han luôn mồm mãi không dứt.
Long Thiên Tuyệt lạnh lùng đẩy móng vuốt hắn ra, bình tĩnh quét một vòng, khí định thần nhàn nói: “Đầu tiên, nói ta nghe một chút, tình huống nơi này là thế nào.”
“Nga, chỗ này của đệ a, chỗ này của đệ rất tốt, chỗ này của đệ......” Long Thiên Thần lại lôi kéo đại ca nói liên miên cằn nhằn không thôi, cứ như mấy trăm năm qua không được nói câu nào vậy. Mọi người đứng nghe mà đầu đầy hắc tuyến, trong lòng âm thầm so sánh huynh đệ hai người bọn họ, cũng âm thầm nghĩ, nếu viện trưởng của bọn họ có thể trầm ổn bằng 1% đại ca hắn, bọn họ có phải nên thắp hương tụng kinh bái Phật cả ngày hay không? Dù vậy, bất kể như thế nào, trong lòng bọn họ vẫn vô cùng thích viện trưởng nha, hắn vừa thiện lương, vừa tốt tính, lại kiên nghị nữa, cũng đáng giá để bọn họ tôn kính.
Dưới sự đề nghị của Tống sư huynh, Long Thiên Thần dẫn đại ca vào nhà sau, rồi mới tiếp tục đàm đạo, mấy vị trưởng lão trọng yếu và hai tỷ muội Triệu Hiểu Du cũng tới tiếp khách, Tống sư huynh thì lĩnh mệnh tới Thiên Long Thành đi tìm một người tên là “Bạch Sở Mục”.
Long Thiên Tuyệt bình tĩnh ngồi uống trà, sau khi nghe Long Thiên Thần và mấy vị trưởng lão thuật lại đầy đủ mọi chuyện, đại khái đã biết tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này, hắn nhíu mi suy tư một phen rồi mới mở miệng nói: “Nếu Thiên Thần đã trở thành viện trưởng Dực Long học viện, vậy ta cũng tán thành việc đệ ấy tạm thời ở lại học viện, chỉ là......”
Các vị trưởng lão nghe được giọng điệu của hắn, lập tức khẩn trương, bọn họ đều nhận ra vị đại ca này không đơn giản, không nói đến một thân khí độ bất phàm, chỉ riêng hơi thở cường hãn kia cũng đủ để bọn họ phải sợ hãi than thở rồi. Hắn mới bao nhiêu tuổi mà đã có được tu vi cao thâm như thế này, quả là tiền đồ vô lượng a.
Long Thiên Thần cũng dựng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe.
Long Thiên Tuyệt liếc qua mọi người một cái, chầm chậm nói: “Chỉ là, tính tình Thiên Thần hướng tới tự do, cho dù hiện tại đệ ấy đã là viện trưởng nơi này, dù không thể trốn tránh trách nhiệm, thì mọi người cũng không thể dùng trách nhiệm này mà trói buộc đệ ấy ở đây cả đời được.”
Long Thiên Thần liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ nghiêm trọng đồng ý, chỉ có đại ca là hiểu rõ hắn nhất, hắn căn bản đợi không nổi chứ sao.
Các vị các trưởng lão khó xử nói: “Nhưng ngày nào đám người đối đầu với Dực Long học viện chưa trừ được, ngày đó chúng ta vẫn còn nguy hiểm, nếu viện trưởng rời đi, vậy mọi người......”
“Đại ca, các trưởng lão đã nói bọn họ đang nghiên tập một bộ thượng cổ trận pháp, nếu luyện thành, đến nửa năm sau, bọn họ nhất định có thể tự đối kháng với đối thủ rồi.” Long Thiên Thần nói xen vào.
“Thượng cổ trận pháp?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhướn mi, mắt quét về phía các vị trưởng lão, chỉ ánh mắt này cũng đủ để các vị các trưởng lão âm thầm chột dạ, bọn họ rất kinh ngạc, rõ ràng là tiểu bối cấp bậc thấp hơn, vì sao khí thế lại kinh người đến thế? Bọn họ cũng sắp chống đỡ không nổi đây.
Một lúc sau, trưởng lão đứng đầu rốt cục nói ra chân tướng: “Long đại công tử, không phải chúng ta cố ý lừa gạt viện trưởng, thật sự là do viện trưởng quyết ý rời đi, chúng ta không nghĩ ra biện pháp nào để giữ ngài ấy lại cho nên đành nói thế, chỉ hy vọng có thể vãn hồi thêm một đoạn thời gian nữa.”
“Cái gì? Các ngươi gạt ta?” Long Thiên Thần giận đến nhảy lên, nếu không phải đại ca vạch trần bọn hắn, sợ rằng hắn còn bị giấu diếm dài dài, quá đáng giận!
“Viện trưởng, ngài đừng tức giận mà, chúng ta cũng là vạn bất đắc dĩ cả.”
“Đúng vậy a, chúng ta cũng không muốn lừa gạt ngài, thật sự là không có biện pháp khác thôi.”
“Viện trưởng, nếu ngài muốn trừng phạt, vậy cứ trừng phạt chúng ta đi, chỉ hy vọng ngài đừng ghi hận nha......”
“......”
Mấy trưởng lão rối rít quỳ xuống trước Long Thiên Thần.
Long Thiên Thần thấy vậy lại mềm lòng: “Các ngươi đều đứng lên đi, ta không tức giận. Ta biết các ngươi đều suy nghĩ cho Dực Long học viện.”
Đỡ bọn họ dậy, Long Thiên Thần bất đắc dĩ nhìn đại ca, hỏi ý kiến huynh ấy.
Long Thiên Tuyệt nhìn đệ đệ một cái thật sâu, đứng lên nói: “Được rồi, mọi người đã nhắc đến việc diễn luyện trận pháp, vừa hay chỗ ta cũng đang có một bộ thượng cổ trận pháp từ Trân Lung cuộc, ta có thể truyền thụ lại cho các người. Một khi luyện thành, có năng lực thủ hộ Dực Long học viện rồi, hi vọng đừng ai miễn cưỡng Thiên Thần nữa, để đệ ấy theo đuổi tự do của mình đi.”
“Thật? Thật sự có thượng cổ trận pháp?” Các vị các trưởng lão rối rít kích động.
Long Thiên Tuyệt thâm trầm gật gật đầu, cho bọn họ đáp án khẳng định.
Lần này, không chỉ các vị trưởng lão, Long Thiên Thần cũng bị kích động rồi, chỉ cần có nó thì ngày tháng tự do cách hắn không xa nữa rồi.
Trong số mấy người ở đây, e là chỉ có tâm tình hai tỷ muội Triệu Hiểu Du không quá tốt mà thôi. Nội tâm các nàng đều không hy vọng Long Thiên Thần rời khỏi Dực Long học viện. Sau nửa tháng chung sống với nhau, các nàng đã sớm sinh ra tình cảm đối với Long Thiên Thần rồi, thân tình cũng được, tình cảm khác cũng được, các nàng đều không muốn hắn đi mất.
Những ngày kế tiếp, Long Thiên Tuyệt lưu lại Dực Long học viện, vừa truyền thụ thượng cổ trận pháp mình đã lĩnh ngộ ra cho các trưởng lão, vừa truyền thụ Long Huyết bảo điển của Long gia cho Long Thiên Thần. Ngay khi biết được việc huyết mạch trong người Long Thiên Thần đã thức tỉnh, cơ thể ẩn chứa một bóng ma, cùng với việc Triệu viện trưởng đem công lực cả đời ông truyền cho để áp chế bóng ma, Long Thiên Tuyệt quyết định thật nhanh, lập tức đem toàn bộ Long Huyết bảo điển truyền thụ, hi vọng có thể thừa dịp này mà tu luyện cho tốt, mau chóng tăng cấp bậc. Như thế, Long Thiên Thần mới có thể tự che chở chính mình. Sau khi hắn rời khỏi Dực Long học viện, bản thân cũng có thể yên tâm hơn.