Mục lục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: đại hội luyện đan sư [2] “Tiểu gia muốn vị trí này thì chiếm lấy đấy!” Liễu Chí Tiếu mở miệng cười dê, hai mắt không chút kiêng dè đánh giá nữ nhân kia từ trên xuống dưới. Ánh mắt thật giống như có thể xuyên thấu qua quần lụa mỏng của nàng nhìn thấy phong cảnh bên trong.

“Mỹ nhân, có biết tiểu gia là ai không?” Liễu Chí Tiếu hếch cằm nháy mắt với người hầu đằng sau, vẻ mặt kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Vân Khê tiến lên trước, đã thấy vị trí của mình, cách chỗ họ khoản hai lò luyện. Còn chưa bắt đầu tranh tài, đang rảnh rỗi nên Vân Khê đứng bên cạnh xem cuộc vui. Đằng sau nàng đứng mấy người, họ thấy có trò hay thì đều xúm lại xem.

Người hầu đứng sau Liễu Chí Tiếu tiến lên trước, ưỡn ngực, mặt vênh váo nói.

“Liễu công tử nhà chúng ta chính là cháu ruột của cậu của dì cả của Huyền Long tôn giả một trong tứ đại tôn giả của Thánh cung! Hừ, thân phận của ngài vô cùng tôn quý, Mộ thành chủ thấy ngài còn phải nể mặt mấy phần. Liễu công tử vừa mắt vị trí này là vinh hạnh của các ngươi, các ngươi còn không mau ngoan ngoãn nhường chỗ?”

“Cái gì?” Người nam tử kia nhẹ chau mày, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm hài hước nhất cõi đời, khóe môi cong lên, tiếng cười êm tai từ từ phát ra.

“Ngươi cười cái gì?” Liễu Chí Tiếu cho rằng bọn họ nghe thấy thân phận hắn xong chắc chắn sẽ e dè. Ai ngờ đối phương chẳng những không ngại, ngược lại còn bật cười, làm hắn có chút buồn bực.

“Ta cười là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?” Người nam nhân kia vẫn cười khẽ, cố ý dài giọng nói. “À, đúng rồi, ngươi là cháu ruột của cậu của dì lớn Huyền Long tôn giả một trong tứ đại tôn giả của Thánh cung, địa vị cao thượng vĩ đại như thế, tại hạ thật sự khâm phục.”

Y cố ý nhấn mạnh một chuỗi thân phận dài dòng khiến người đứng xem phá ra cười.

Vân Khê cũng kiềm không được lén cười. Không ngờ người này cùng Huyền Long tôn giả Lãnh Mi Nhi có dính chút liên hệ máu mủ, hơn nữa còn nương chút quan hệ này khắp nơi lớn lối huênh hoang, thật là vô cùng ngu xuẩn.

Vị muội muội kia cũng hùa theo khẽ cười, cứ tưởng đối phương tai to mặt lớn cỡ nào, còn chưa phải là đệ tử Thánh cung đã dám hoa tay múa chân trước mặt huynh muội họ, đúng là muốn chết mà!

Liễu Chí Tiếu chỉ thấy mỹ nhân cười, tim như có mấy chục con kiến hắn cắn ngứa, khó thể nhẫn nhịn.

“Mỹ nhân, hôm nay tiểu gia vừa mắt ngươi, chỉ cần ngươi đi theo tiểu gia, tiểu gia bảo đảm ngươi không lo ăn mặc. Sao hả, ngươi có đồng ý đi cùng tiểu gia không?” Nói xong một tay hắn càn rỡ vươn tới nắm cằm đối phương.

Bất chợt nửa đường xuất hiện một bàn tay bắt được cổ tay hắn, răng rắc một tiếng, bóp chặt cổ tay đó.

“A! Buông tay, mau buông tay!” Liễu Chí Tiếu thống khổ hét chói tai.

“Liễu công tử!”

“Liễu công tử!”

Đám người hầu rối rít móc trường đao ra, tình hình hết sức căng thẳng.

Đám người đứng xem không chút đồng tình, ngược lại kêu to sảng khoái. Ai bảo hắn háo sắc to gan, dám ở hội trường tranh tài chọc người đẹp? Có vài người kiến thức rộng rãi từ quần áo và đồ đằng trên cổ áo huynh muội đã nhận ra thân phận thật của họ. Một thằng ngốc có quan hệ thân thích xa vạn dặm với Huyền Long tôn giả, làm sao so sánh với thân phận cao quý của hai huynh muội kia? Không ai tiến lên nhắc nhở, mọi người lộ vẻ mặt xem trò hay.

Tổng quản phủ thành chủ giữ trật tự hội trường nhìn thấy tình hình này vội vàng chạy tới.

“Các vị, nơi này là hiện trường tranh tài, xin các vị bình tĩnh đừng nóng nảy, đừng hành động theo cảm tình. Thành chủ đã ra lệnh cấm võ, trong đại hội luyện đan sư, ai cũng không được đấu võ, xin mấy vị phối hợp cho.”

“Ôi, đau chết tiểu gia ta!” Liễu Chí Tiếu vừa ôm tay mình rên rỉ vừa hầm hừ nói. “Lệnh cấm võ? Bây giờ là hắn hành động trước, tiểu gia ta mới là ngươi bị hại! Ta mặc kệ, hắn không tuân theo lệnh cấm võ, các ngươi lập tức ném người này ra khỏi hội trường tranh tài, nếu không nghe lời thì tiểu gia sẽ truy cứu đến tận gốc!”

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nhướng mày, không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Tổng quản khó xử nhìn hai huynh muội, cung kính than dài với họ.

“Dung công tử, hôm nay chính là đại hội luyện đan, không nên dùng võ. Ngài xem có thể nắn lại cổ tay cho Liễu công tử hay không?”

“Dung công tử? Dung công tử nhà ai?” Liễu Chí Tiếu nghe cái họ này lập tức phản xạ nghĩ đến trong mười đại gia tộc đứng hàng thứ ba, Dung gia, lập tức chấn kinh quên cả tay đau. Hắn thầm nghĩ chắc sẽ không chỉ trêu chọc một chút liền đụng trúng tường chứ?

Dung Thiểu Khanh nhíu mày với hắn, nhếch môi cười mỉm không nói. Muội muội y đứng bên cạnh, Dung Tiêu Tiêu cũng chỉ hé môi buồn cười, vẻ mặt xem kịch vui.

“Hai vị này chính là Tam thiếu gia và Tứ tiểu thư của Dung gia.”

Liễu Chí Tiếu nhìn biểu tình của hai huynh muội liền biết mình đại khái không đoán sai. Đợi tổng quán chính mồm giới thiệu thì hai chân hắn mềm nhũn.

“Dung, Dung Tam thiếu gia? Thất kính thất kính, sắp bắt đầu tranh tài, tại hạ, tại hạ cáo từ trước.” Bao cỏ này thoáng cái vô sỉ đổi sắc mặt, tươi cười chạy trối chết.

Không thể không nói người này thật là loại bắt nạt kẻ yếu, còn biết co được dãn được, hễ gặp kẻ nào mạnh hơn là không nói hai lời lập tức chạy mất dép, tuyệt đối không cứng rắn chịu chết. Người như vậy giống hệt con gián, vĩnh viễn bò khắp nơi, không đập chết được.

Đám người hầu thấy công tử nhà mình chạy, chúng cũng vội vàng thu lại trường đao, nào dám đứng lại nữa? Buồn cười, đối phương là Tam thiếu gia, Tứ tiểu thư của Dung gia, một trong mười đại gia tộc. Công tử nhà họ tính là cái gì, nhiều lắm chỉ mượn danh hiệu Huyền Long tôn giả, cáo mượn oai hùm, khắp nơi giả danh gạt gẫm thôi, căn bản không cùng đẳng cấp.

“Chờ một chút!”

Liễu Chí Tiếu đang co giò chạy thì chợt ngừng, run run quay đầu lại, cười nịnh nói.

“Tam thiếu gia, ngài còn có gì dạy bảo?”

Vô sỉ, thật là một tiểu nhân vô sỉ!

Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn đã thấy ghê tởm.

Đáy mắt Dung Thiểu Khanh chợt lóe vẻ khinh thường, tiến lên một bước, bắt lấy tay Liễu Chí Tiếu, *răng rắc* một tiếng, nối lại tay cho hắn.

Liễu Chí Tiếu cứ cho là y muốn giải quyết mình, định sợ hãi kêu lên thì phát hiện tay có thể cử động, thoáng chốc hắn mặt mày vui mừng nói.

“Cảm ơn Tam thiếu gia, cảm ơn Tam thiếu gia khoan dung độ lượng không so đo với tiểu nhân. Hy vọng Tam thiếu gia có thể đoạt giải nhất trong trận đấu!” Nói xong hắn xoay người rời đi, chạy còn nhanh hơn con thỏ.

Dung Thiểu Khanh môi khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, lười so đo với loại vô sỉ này, quay đầu nói với muội muội.

“Tiêu Tiêu, sắp bắt đầu tranh tài rồi, ngươi trước tiên quay về khán đài đi.”

“Vâng, Tam ca, ngươi phải đấu thật tốt đó, ta ở trên đài chờ ngươi.” Dung Tiêu Tiêu dịu dàng cười, xoay người rời khỏi hội trường tranh tài, đi hướng đài quan sát.

Vân Khê lạnh nhạt nhìn hai huynh muội lướt qua bên người, mặc dù biết đối phương thuộc Dung gia, có chút quan hệ máu mủ với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ là loại vừa gặp liền bắt quàng làm họ. Cho dù là Dung Thiếu Hoa, sau nhiều ngày ở chung thì nàng mới từ từ chấp nhận thân phận biểu ca của hắn.

Dung gia tài sản to lớn, nàng không hứng thú trèo cao. Hơn nữa mẫu thân nàng bởi vì gả cho phụ thân nên mới cắt đứt với Dung gia, có thể thấy Dung gia cũng không phải thứ tốt lành gì. Nàng tập trung lực chú ý tới Liễu Chí Tiếu co giò chạy, không vì cái gì khác, chỉ bởi hắn đã nhắc tới người nàng cực kỳ chán ghét, Lãnh Mi Nhi, thậm chí còn dính quan hệ thân thích với nàng ta. Cho nên hôm nay coi như hắn xui xẻo, bị nàng để mắt tới, đừng mơ tưởng lành lặn rời khỏi đây. Nàng tiến nhanh vài bước, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Liễu Chí Tiếu, vài sợi tóc đen bay lên vừa lúc phất trên mặt Liễu Chí Tiếu.

Mùi hương nhạt và cả cảm giác tê dại, khiến Liễu Chí Tiếu mất hồn, ngơ ngác nhìn bóng lưng yêu kiều của nàng, quên mất bài học vừa rồi, lại nảy sinh ý háo sắc.

Hắn một đường theo Vân Khê đi tới một lò luyện đan. Thấy nàng ngừng lại, hắn liền sửa sang tóc mai, áo mũ chỉnh tề tiến lên nói.

“Mỹ nhân, ngươi chiếm vị trí của tiểu gia!”

“A, phải không?” Vân Khê cười khẽ quay đầu nhìn hắn.

Nụ cười này khuynh thành tuyệt sắc, hoa nở rực rỡ, hắn ngất ngây mất hồn.

Không chỉ Liễu Chí Tiếu si mê, mấy người đứng xem cách không xa cũng phát ra tiếng hút khí, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thật là thế gian hiếm thấy.

Dung Thiểu Khanh ngoái đầu lại thấy Liễu Chí Tiếu chứng nào tật nấy, lại nhắm vào mục tiêu mới, nên thầm hối hận mới rồi quá nhân từ với hắn. Liếc thấy Vân Khê ngoái đầu khuynh thành cười, y cũng ngẩn ra nhưng rất nhanh tỉnh táo lại. Y không phải người ham mê sắc đẹp, rất chân thành lo lắng cho tình cảnh của Vân Khê.

Nghĩ tới đây, y tiến lên lặng lẽ theo dõi biến cố. Nếu Liễu Chí Tiếu làm ra hành động nào vượt rào, y chắc chắn lại sẽ bẻ cổ tay hắn, không chỉ thế, lần này trực tiếp phế luôn cái tay kia, xem coi còn dám khắp nơi đùa giỡn con gái nhà lành không.

Vân Khê trong lòng lạnh lùng cười. Bao cỏ này thật đúng là quá ngu, thậm chí thủ đoạn tiếp cận mỹ nữ và cách nói năng cũng giống như đúc, chẳng lẽ không có ý mới sao?

“Nếu công tử đã thích vị trí này thì ta sẽ tặng cho ngươi vậy.” Nàng không cãi cọ cái gì, trực tiếp rời đi.

Liễu Chí Tiếu ngây ra, có chút phản ứng không kịp, cứ như vậy xong rồi sao? Cái này sao quá khác với phát triển theo hắn dự tính?

Dung Thiểu Khanh cũng rất kinh ngạc. Chẳng lẽ gan nữ nhân này nhỏ như vậy, gặp thế lực ác liền khúm núm? Đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, vốn còn muốn giúp đỡ nàng, nếu nàng đã từ bỏ thì y giúp làm gì nữa?

Vân Khê vừa rời đi thì một đám người đi hướng bên này, mục đích chính là lò luyện trước mắt.

“Chuyện gì xảy ra? Người nào to gan dám cưỡng chiếm vị trí của Bạch tiểu thư?”

Người này không phải ai khác, chính là mấy tên đệ tử của Tư Đồ gia tộc, kẻ đang la hét đúng là Tư Đồ Anh Kiệt

Trong vòng vây của các đệ tử Tư Đồ gia, một nàng gái áo xanh thướt tha đi tới. Khuôn mặt nàng đường nét rõ ràng, tinh xảo mà lạnh lẽo, ngũ quan gộp chung một chỗ lại cực kỳ mỹ miều.

Ánh mắt sắc bén rơi vào người Liễu Chí Tiếu, mắt biến thành âm trầm, nàng quát khẽ.

“Đã có chuyện gì? Ai có thể cho bổn tiểu thư câu trả lời thỏa đáng không?”

“Xin Bạch tiểu thư bình tĩnh đừng nóng, chúng ta sẽ lập tức xử lý tên khốn này, quyết không để cho hạng trộm cắp ảnh hưởng tâm tình dự thi của Bạch tiểu thư.” Tư Đồ Anh Kiệt chân chó nói với Bạch tiểu thư, khi quay đầu thì sắc mặt lập tức âm trầm. “Các sư đệ, đánh người này một trận rồi ném ra hội trường đi!”

“Ăn gan beo rồi hay sao, vị trí của Bạch tiểu thư cũng dám chiếm? Ngươi có biết thân phận của Bạch tiểu tư là gì không? Nàng ấy là khách quý đến từ tam đại Thánh Địa, người nào đắc tội nàng ấy thì Tư Đồ gia tộc chúng ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”

“Tam, tam đại Thánh Địa?”Sắc mặt Liễu Chí Tiếu biến trắng bệch, so với lúc mới biết thân phận huynh muội Dung Thiểu Khanh càng thêm sợ hãi.

Mấy người còn đứng xem cuộc vui nghe bốn chữ này thật như trúng sét đánh. Mỗi người trợn to mắt, sau đó cúi đầu tán thán. Tam đại Thánh Địa, đây chính là người chế định và phán xét tất cả quy tắc trong Ngạo Thiên đại lục, vượt xa Thánh cung và thập đại gia tộc!

Thân phận hùng mạnh như vậy có ai dám chọc chứ?

Trong đầu mọi người cùng hiện ra một suy nghĩ, Liễu Chí Tiếu chết chắc rồi!

Liễu Chí Tiếu có ngu hơn nữa cũng biết tình cảnh hiện giờ của mình. Hắn mang vẻ mặt khốn khổ bắt đầu cầu xin.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Ta cũng không biết đây là vị trí của Bạch tiểu thư, mới vừa rồi rõ ràng đi…”

Hắn quay đầu tìm bóng dáng Vân Khê, nhưng phát hiện nàng đột nhiên biến mất, không làm sao tìm được. Hắn ngây ra, trong đầu đầy dấu hỏi, nghĩ không ra rốt cuộc là có chuyện gì. Tại sao hắn hai lần đều đụng trúng bức tường, mà một cái còn dày hơn một cái?

Vân Khê giấu trong đám người, cúi đầu thầm cười. Mới từ xa thấy đoàn người Tư Đồ Anh Kiệt đi hướng bên này, cũng thấy rõ hướng đi nên nàng mới cố ý dẫn Liễu Chí Tiếu tới vị trí đó. Sợ Tư Đồ Anh Kiệt nhận ra mình, nên nàng không ở lại, dẫn Liễu Chí Tiếu tới nơi rồi thì vội vàng đi.

Đi theo Tư Đồ Anh Kiệt tới, hơn nữa có thể khiến hắn khúm núm như vậy thì chắc là cao thủ lần này Tư Đồ gia mời đến. Nàng mượn cơ hội này điều tra bối cảnh đối phương, thuận tay dạy Liễu Chí Tiếu một bài học, một hòn đá trúng hai con chim.

Tam đại Thánh Địa ư?

Mặc dù không quá hiểu rõ cái tên xa lạ này nhưng có thể từ phản ứng của đa số người hiểu ra chút ít. Đó chắc chắn là thế lực rất cường đại và bí ẩn, mới có thể khiến người Tư Đồ gia tộc có thái độ như là cung phụng tổ tiên hầu hạ vị Bạch tiểu thư này.

Nàng thầm để ý, suy nghĩ lát nữa nên làm sao chiến thắng.

Bên này Liễu Chí Tiếu bị người Tư Đồ gia tộc đá đánh đuổi khỏi nơi so tài, thật là thê thảm không đành lòng nhìn.

Đám người đứng xem dần tản ra, mọi người sợ hãi uy thế tam đại Thánh Địa, ai cũng không dám chỉ trỏ nhìn xem nữa. Đám người tản đi lộ ra thân hình Vân Khê, lộ ra trước mắt các đệ tử Tư Đồ gia.

Không biết có phải có người cố ý sắp đặt không, mà lò luyện nàng dùng để tranh tài vừa lúc đặt ngay bên cạnh Bạch Tịnh Tình. Hai lò luyện sát bên nhau, nàng muốn tránh né Bạch Tịnh Tình cũng không thể được.

Tư Đồ Anh Kiệt nhanh chóng phát hiện ra Vân Khê, ngẩng cao đầu nghênh đón trước.

“Vân Khê, cuộc so tài hôm nay quan hệ đến việc biểu muội ta rốt cuộc gả cho người nào. Ngươi nhìn kỹ, Bạch tiểu thư chính là cao thủ luyện đan mà Tư Đồ gia chúng ta mời tới. Như vậy chỉ cần nàng ấy thắng ngươi thì biểu muội nhất định phải gả cho ta. Ngươi tốt nhất đi khuyên nhủ đồ đệ mình, khiến hắn sớm chết tâm đi. Bạch tiểu thư là cao thủ luyện đan đến từ tam đại Thánh Địa, trong thiên hạ ai dám đối địch với tam đại Thánh Địa?”

Bạch Tịnh Tình nghe tên Vân Khê thì đột nhiên biến thành kích động, đôi mắt lóe tia sáng lạnh, trừng Vân Khê.

“Ngươi chính là Vân Khê? Kẻ hại chết Mạc đại ca của ta?”

Vân Khê biểu tình bình thản, không nhanh không chậm nói.

“Ta đúng là Vân Khê nhưng không biết người ngươi gọi là Mạc đại ca rốt cuộc là ai.”

Mạc đại ca chẳng lẽ là Mạc Tiếc Thành?

Dưới gầm trời này chẳng lẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Lại để nàng đụng phải?

“Ngươi còn dám chống chế? Mạc đại ca chính là Mạc Tiếc Thành, hắn là đệ tử của Ứng đại sư, là ngươi chiếm Địa Liên Hỏa Diễm của hắn, còn dùng Địa Liên Hỏa Diễm thiêu sống hắn!” Sắc mặt Bạch Tịnh Tình càng thêm kích động, đột nhiên tay phải thành trảo đánh hướng Vân Khê, muốn bóp chết nàng. “Ngươi hại chết Mạc đại ca của ta, ta muốn ngươi trả mạng cho hắn!”

Huyền khí màu tím bắn ra từ người nàng, áp lực mênh mông như núi đè áp hướng Vân Khê.

Vân Khê lạnh lùng nhếch môi. Chẳng qua là cao thủ Tử Huyền chi cảnh mà cũng dám huênh hoang trước mặt nàng? Tam đại Thánh Địa thì sao chứ? Dù là người tam đại thối địa đến, bức nàng đến mức này thì nàng cũng sẽ mạnh mẽ đánh trả lại!

Mũi chân tiến lên một bước, nhìn như tùy ý thật ra tạo thành lực lượng không gì sánh kịp đánh sâu vào. Lấy khí thế mạnh mẽ gấp vài lần đánh hướng áp lực tựa Thái Sơn đè xuống của Bạch Tịnh Tình, tạo thành khí lãng phá tan Tử Huyền khí quất vào mặt nàng. Khí lãng cuồn cuộn như có thể xé rách người ta!

Bạch Tịnh Tình mắt thấy có thể chính tay giết chết cừu địch hại người mình yêu, mặt lộ dữ tợn. Ai ngờ nửa đường bỗng xuất hiện lực lượng đáng sợ khiến người kinh hãi, huyền khí trên người nàng bị đánh tan, thân thể cũng bị bắn lùi ra mười bước.

Trong quá trình này, nàng đã xem thấu, nữ nhân áo trắng trước mắt nàng giống như bỗng thay đổi thành người khác. Trở nên sắc bén, tràn đầy sát khí, toàn thân nàng ấy tỏa ra khí thế vương giả, hai mắt như điện, tóc đen không gió tự bay, giống như Tu La đến từ địa ngục!

Tim nàng đập nhanh, kinh hãi, rồi rơi vào sững sờ.

Tư Đồ Anh Kiệt cũng không biết Vân Khê và Bạch Tịnh Tình có xích mích riêng, nên lòng thầm vui mừng. Hắn còn hận không thể khiến mâu thuẫn giữa hai người càng sâu càng tốt. Bởi vì nếu là thế thì Bạch Tịnh Tình mới dốc hết sức chiến thắng Vân Khê, thậm chí là lấy mạng nàng. Nhưng khi hắn thấy Vân Khê bỗng lộ thân thủ thì cũng sợ ngây người.

Vị trí của Dung Thiểu Khanh cách hai nàng không xa, thấy rõ hình ảnh này. Đáy mắt y lóe tia kinh ngạc không thua bất kỳ ai. Lúc trước còn khinh thường nàng nhát gan, hiện giờ nàng biểu hiện ra đã lật đổ ý tưởng của y. Đáy lòng y ngoài tán thưởng ra còn có lần nữa xem kỹ nàng.

Nàng ta thật to gan, dám công khai chống đối người của tam đại Thánh Địa, tương lai thật đáng lo đây.

“Vân, Vân Khê, ngươi dám ra tay với Bạch tiểu thư?” Tư Đồ Anh Kiệt trước tiên kịp phản ứng lại, vội chạy lên trước ân cần đỡ Bạch Tịnh Tình đứng dậy.

Vân Khê? Sao tên này giống hệt tên con gái của dì thế? Là trùng hợp hay cùng một người?

Dung Thiểu Khanh thầm nảy ra nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không có khả năng. Trong ấn tượng của y, con gái của dì nhát gan yếu đuối, là loại người y khinh thường. Hơn nữa y nghe nói con gái dì không có tài năng tập võ, cực kỳ ngu xuẩn, cho nên không thể có võ lực mạnh thế được.

Y thầm suy đoán, Vân Khê này không phải Vân Khê kia, tên giống nhau chắc chỉ là trùng hợp.

“Vân Khê, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Bạch Tịnh Tình tức giận nghiến răng.

Lúc này hai Tổ Tôn Mộ Cảnh Huy đã đi tới. Từ lúc Liễu Chí Tiếu gây chuyện thì đã có người tới thông báo, khi hai người chạy tới vừa lúc thấy Vân Khê đánh bay Bạch Tịnh Tình, tim họ đập nhanh. Đây chính là người đến từ tam đại Thánh Địa mà nàng ta cũng dám ra tay? Lá gan thật sự khá lớn.

“Các vị, sắp bắt đầu tranh tài, có phải các vị nên chuẩn bị sẵn sàng không? Có ân oán cá nhân gì thì hãy đợi sau cuộc tranh tài rồi mới giải quyết.” Mộ Cảnh Huy tiến lên, cất giọng nói.

Bạch Tịnh Tình lồng ngực phập phồng liên tục, trừng Vân Khê hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn xuống một bụng lửa giận, gật đầu nói.

“Được, ta sẽ thắng ngươi tại tranh tài, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, sau đó sẽ tìm ngươi tính sổ! Cứ lấy ra Địa Liên Hỏa Diễm đi, bản thân ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể dùng nó luyện chế ra đan dược như thế nào.

“Bạch tiểu thư, sao ngươi cứ luôn cắn ta không nhả? Rốt cuộc là người nào nói với ngươi ta giết Mạc Tiếc Thành? Hắn có chứng cứ gì?” Vân Khê nhướng mày, cười lạnh nói. “Trên tay ta chưa từng có Địa Liên Hỏa Diễm gì, hôm nay tỷ thí ta cũng không định dùng bất cứ dị hỏa nào, bởi vì một luyện đan sư thiên tài chân chính không cần nhờ bất kỳ ngoại lực nào, kỹ xảo luyện đan mới là mấu chốt!”

Nàng dừng một lát, có mấy phần khiêu khích tiến tới gần Bạch Tịnh Tình.

“Chỉ những người không có lòng tin vào thuật luyện đan của mình mới có thể mượn dị hỏa luyện đan dược. Ta không nghĩ rằng ngươi là loại người đó! Chỉ cần có dị hỏa, tùy tiện kéo một luyện đan sư cũng có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao. Như vậy thì làm sao chứng minh tài luyện đan của ngươi rốt cuộc cao bao nhiêu? Ta thì khác, ta sẽ dùng sự thật chứng minh với mọi người, dù ta không cần bất cứ dị hỏa nào cũng có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao!”

“Ngươi đừng vội ăn nói lớn lối! Tốt, bổn tiểu thư cũng không cần dị hỏa, dùng minh hỏa tranh cao thấp!” Sắc mặt Bạch Tịnh Tình chợt đỏ chợt tím, từ trong ngực móc ra một vật quăng tới tay Tư Đồ Anh Kiệt, thề muốn tranh cao thấp với Vân Khê.

Tư Đồ Anh Kiệt khó khăn lắm mới chụp được đồ nàng quăng ra, không khỏi bật thốt.

“Cái này chẳng lẽ là Lôi Hỏa Lãnh Diễm!?”

Hắn la lên khiến mấy người xung quanh cùng tập trung tầm mắt vào vật trong tay hắn.

“Chẳng lẽ đây chính là Lôi Hỏa Lãnh Diễm đứng hàng thứ năm trong bảng xếp hạng dị hỏa?”

“Chắc là không sai. Tam đại Thánh Địa vơ vét báu vật trong thiên hạ, Lôi Hỏa Lãnh Diễm đối với họ không tính là gì.”

“Nhưng nếu ta có Lôi Hỏa Lãnh Diễm thì hôm nay thắng chắc rồi. Thật là cùng nghiệp không cùng mệnh, vì sao ta không sinh ra ở tam đại Thánh Địa chứ?”

“Chẳng lẽ hai người này điên rồi? Trong tay có dị hỏa không cần, lại cứ muốn lấy minh hỏa luyện đan dược. Chẳng lẽ đầu óc hai người hỏng rồi, không thì là quá tự kiêu, không coi những người cùng dự thi luyện đan ra gì.”

“Vậy thì chưa chắc, chưa biết chừng người ta thật là có khả năng.”

Khắp nơi bàn tán xôn xao.

Vân Khê nhìn chằm chằm Lôi Hỏa Lãnh Diễm, đuôi lông mày giật giật, tay phải mạnh mẽ đè Tiểu Bạch đang muốn ló đầu khỏi túi quần. Lôi Hỏa Lãnh Diễm thật là thứ tốt, khiến người ta thèm chảy nước miếng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK