“Ta cùng Tiểu Mặc đi trước Huyễn Dạ Tinh Hải?” Vân Khê kinh ngạc, nàng chẳng bao giờ nghĩ đến Huyễn Dạ Tinh Hải, chẳng lẽ hắn lo lắng người Huyễn Dạ Tinh Hải đối phó hai mẹ con bọn họ?
“Yên tâm đi đi! tình huống Hải Vực đã thay đổi trong nháy mắt, nàng hãy mau sớm cùng Dạ đảo chủ thương nghị chuyện đi trước, để sớm chuẩn bị.” Long Thiên Tuyệt cho nàng một ánh mắt an tâm, Huyễn Dạ Tinh Hải có Dạ Cô Phong tồn tại, hai mẹ con bọn họ tự nhiên là vô cùng an toàn, chỉ bất quá giờ phút này Vân Khê còn không biết thân phận Dạ cô Phong mà thôi.
Vân Khê khẽ gật đầu, hắn cho tới bây giờ đều coi mẹ con nàng như mạng hắn, sao có thể để cho bọn họ dễ dàng để đi mạo hiểm đây?
“Tiểu Mặc, chúng ta đi trước!”
” Chờ một chút!”Long Thiên Tuyệt hô hai mẹ con, ngồi chồm hổm ở trước người Vân Tiểu Mặc, dặn dò, “Tiểu Mặc còn nhớ rõ Phong gia Gia của con sao? Đến Huyễn Dạ Tinh Hải, là có thể nhìn thấy Phong gia Gia.”
” Đúng nga, Phong gia Gia đang ở Huyễn Dạ Tinh Hải có phải hay không? Thật tốt quá!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ vỗ tay.
Vân Khê nhướng đuôi lông mày, không hiểu ra sao, thật sự là phụ tử không có đem chuyện Dạ Cô Phong xuất hiện ở Thánh Đảo nói với nàng, lần này nàng hoàn toàn không có đem Phong gia Gia này cùng Phong gia Gia kia liên tưởng đến một chỗ.
Rời đi Bạch Sa đảo, hai mẹ con tự mình ngồi trên Huyền Long cùng Bạch long, hướng phía đông nam Huyễn Dạ Tinh Hải tiến tới.
Lúc đoàn người Bạch Kiến Phi chạy tới, hai mẹ con đã rời đi.
Long Thiên Tuyệt an bài như thế, thứ nhất là đoán chừng Bạch Sở Mục cùng Nam Cung Dực tất nhiên sẽ đem Vân Khê có thập đại thần khí, hơn nữa có thể khởi động lực lượng thập đại thần khí, báo cho đảo chủ cùng các trưởng lão. Hắn lo lắng đối phương vạn nhất tâm thuật bất chánh, đối với thần khí nổi lên lòng xấu xa, thì sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hắn mặc dù có lòng tin có thể ứng phó, nhưng dù sao hiện tại thời gian trân quý, không thể lãng phí với bọn họ. Thứ hai, hắn muốn cùng đối phương làm một khoản giao dịch, nhận được vật hắn muốn, cho nên hắn tạm thời chưa cùng hai mẹ con cùng rời đi.
Khi Bạch Sở Mục xa xa đi tới, phát hiện trong đám người thiếu mẫu tử Vân Khê, hắn quái lạ, lập tức đem chuyện này báo với Bạch Kiến Phi.
Bạch Kiến Phi đi gần, cách Long Thiên Tuyệt năm bước thì dừng bước, ôm quyền đón chào nói: “Long tôn chủ, biệt lai vô dạng?”
” Từ biệt mấy năm, Bạch đảo chủ phong thái vẫn như cũ.” Long Thiên Tuyệt khẽ mỉm cười, cũng là phát ra từ nội tâm đối với đối phương mà ôm quyền.
Nụ cười này, khiến Bạch Kiến Phi lập tức bỏ đi phòng bị ở đáy lòng, hồi tưởng lại năm đó Long Thiên Tuyệt lần đầu tiên tới đến Bạch Sa đảo, tuổi thanh xuân phong tư mê người, hôm nay lại khí độ siêu phàm mị hoặc, hắn không khỏi cảm thán.
Nhân trung chi long, không phải Long Thiên Tuyệt thì không có ai khác!
” Lão phu đã già, hiện nay thiên hạ là thuộc về người tuổi trẻ các ngươi. Lão phu cũng rõ ràng nhớ được phong thái Long tôn chủ ngày xưa thân là Thiên Long tôn giả Thánh cung, ai ngờ từ biệt mấy năm, xảy ra biến hóa lớn như thế, hôm nay Long tôn chủ là tôn giả hùng bá nhất phương, người tầm thường không thể với tới a”"
Bạch Kiến Phi một phen khen tặng, Long Thiên Tuyệt chẳng qua là nhàn nhạt mà cười, cũng không có quá nhiều cảm xúc, hết thảy quá khứ, đã thành dĩ vãng, hắn không muốn nhớ lại nữa.
Bạch Kiến Phi khẽ nghiêng đầu, xuyên qua đám người, liếc mắt liền thấy được Hách Liên Tử Phong một đầu tóc trắng bắt mắt, hắn đầu tiên là hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt Hách Liên Tử Phong.
” Vị này không phải là Hách Liên công tử sao? Tóc của ngươi làm sao lại…?”
Không chỉ hắn ngạc nhiên, những cao thủ Bạch Sa đảo khác đi theo hắn đến cũng kinh ngạc, một năm nay biến hóa, thiếu niên đã tóc trắng, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
” Bạch đảo chủ, biệt lai vô dạng?”Hách Liên Tử Phong tiếng nói trầm thấp, mang theo vài phần xa cách, toàn thân lộ ra lạnh lẻo khiếp người, chỉ cần người hơi đến gần, có thể bị cổ lạnh lẻo này xâm nhập.
Bạch Kiến Phi kinh ngạc đánh giá hắn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được lần nữa hỏi thăm nguyên nhân đầu hắn trở nên trắng, chẳng qua là đáng tiếc lắc đầu, chỉ cho là đầu tóc hắn biến trắng, chính là bởi vì mạnh mẽ đột phá mà dẫn đến kết quả.
Bạch Kiến Phi xoay người, lần nữa trở lại trước mặt Long Thiên Tuyệt, thử dò xét hỏi: “Nghe nói lần này Long tôn chủ chính là đem thê nhi cùng nhau đi, không biết Long phu nhân cùng lệnh công tử ở chỗ này sao?” Bạch Kiến Phi biết rõ còn cố hỏi, muốn biết rõ ràng hướng đi của mẫu tử Vân Khê, hắn rất lo lắng hai mẹ con bọn họ sẽ đem thập đại thần khí mang xa tam đại Thánh Địa.
Xem thấu Bạch Kiến Phi sầu lo đáy mắt, Long Thiên Tuyệt mở môi nói: “Vợ cùng tiểu nhi đã đi trước đến Huyễn Dạ Tinh Hải, sớm đi gặp một vị lão bằng hữu, cũng không nhọc đến Bạch đảo chủ bận tâm.”
Bạch Kiến Phi nghe vậy, chân mày khó nhận ra nhíu lại, nhưng ngay sau đó nhàn nhạt cười, chỉ cần bọn họ không rời đi tam đại Thánh Địa là được.
“Vậy thì thật là đáng tiếc, vốn còn muốn hảo hảo chiêu đãi người một nhà của Long tôn chủ.” Đưa mắt, Mẫn trưởng lão đối với hắn liếc mắt, có chút không nhịn được hắn cứ nói khách sáo, Bạch Kiến Phi bất động thanh sắc quét nhẹ, trầm ngâm chốc lát nói “Nghe Mục nhi nói, vài ngày trước Văn trưởng lão vô ý mạo phạm người nhà Long tôn chủ, Long tôn chủ thay lão phu dạy dỗ hắn, không biết hắn hiện tại ở chỗ nào? Có thể hay không xin Long tôn chủ gọi ra, tiếp nhận xét xử của Bạch Sa đảo ta?”
Long Thiên Tuyệt ưu nhã cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Bạch đảo chủ gấp cái gì? Chúng ta không bằng ngồi xuống trước, từ từ thương lượng chuyện này...”
Bạch Kiến Phi khách khí gật đầu nói: “Đúng, là nên ngồi xuống hảo hảo thương lượng một chút là lão phu chậm trễ các vị rồi, các vị, mời!”
Đoàn người Long Thiên Tuyệt liền đi theo Bạch Kiến Phi đi trước tổng bộ Bạch Sa đảo đàm đạo, cùng lúc đó, Vân Khê mang theo nhi tử không bao lâu liền đi tới bầu trời Hải Vực thuộc về Huyễn Dạ Tinh Hải.
Huyễn Dạ Tinh Hải so với Bạch Sa đảo, lớn hơn gấp đôi, cả hình dáng, từ trên xuống dưới ngắm nhìn, giống như là một ngôi sao, ở chung quanh của nó, cũng có không ít hòn đảo lớn nhỏ, giống như là một dãy sao trên biển rộng, mỹ lệ mà mộng ảo.
Hai mẹ con tới nơi cách nơi cập thuyền bè chênh lệch chút ít, lúc này, Dạ cô Phong chính mình mang theo một đám những cao thủ của Huyễn Dạ Tinh Hải ở phía nam bến tàu chờ đón các cao nhân chờ lánh đời Âu Li, mà hai mẹ con lại là từ phía bắc phi hành tới.
Cũng từ phía bắc, địa hình phức tạp, ít ai lui tới, lúc hai mẹ con chạm đất, cũng không có quá nhiều người phát hiện tung tích của bọn họ, nhưng mà có ngoại lệ.
Ở một mảnh vườn trồng đầy trái cây, có một nam tử khảy đàn vui vẻ, một bộ trường bào màu xanh da trời tinh tế nhã trí, hai tay nhỏ khảy đàn dài mà trắng nõn, cơ hồ khiến người cho đó là một đôi tay của cô gái. Trên mặt của hắn che cái khăn lụa trắng, che đậy khuôn mặt của hắn, chỉ có một đôi mắt sạch sẻ trong sáng lộ ra phía ngoài, nhìn kỹ, còn mang theo vài phần u buồn.
Nghe được trên bầu trời truyền đến chút dị động, hắn ngẩng đầu, xuyên qua tầng lá dày, mơ hồ thấy được trên bầu trời bay đến hai con Thần Long, động tác trên tay hắn ngừng lại, tiếng đàn cũng dừng lại.
Sau đó thì một đoàn bóng trắng hướng thẳng tắp về phía hắn rơi xuống, đầu vai hắn bị thứ gì nặng nề đập một phát, trước mắt tối sầm, hắn liền ngã xuống đất, ngất đi.
“Hô, mẫu thân, chúng ta tới trước nha.” Giọng nói non nớt vang lên, Vân Tiểu Mặc từ trên lưng tiểu Bạch nhảy xuống.
“Mẫu thân, mau nhìn! Nơi này có rất nhiều trái cây đấy!”
Vân Khê ngồi trên Huyền Long chậm hơn Tiểu Bạch một bước, mắt thấy Tiểu Bạch không để ý mọi việc liền chìm vào trong rừng quả, Vân Khê bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Bạch tính trẻ con vẫn không bỏ, làm việc thường thường không suy nghĩ hậu quả, nó đáp xuống không biết hư hết bao nhiêu cây trồng.
Trước thu Huyền Long, Vân Khê nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện khắp mọi nơi không có một bóng người. Đây là một vườn trái cây trồng đầy cây ăn trái, quả thơm bốn phía, thấm vào ruột gan.
Tiểu Bạch còn vẫn giữ nguyên long thân, dò đỉnh đầu, khắp mọi nơi ngắt lấy trái cây nuốt chửng. Ăn vào một nửa, trong miệng Tiểu Bạch đầy trái cây hơi mở hơi hợp, dùng giọng nói cực kỳ hàm hồ: ” Lúc ta mới vừa rơi xuống đất, thật giống như cảm giác nện vào thứ gì... Ngô, Tiểu Mặc Mặc, ngươi mau giúp ta xem một chút, không phải là ta không cẩn thận dẫm lên đồ bẩn chứ?”
Vân Tiểu Mặc nhẹ nhàng nhảy lên một cái cây, vừa hưng phấn mà ngắt lấy trái cây, cũng không quay đầu lại nói: “Không có a! Ta cái gì cũng không có thấy.”
Ngươi dĩ nhiên cái gì cũng không thấy, bởi vì ngươi hoàn toàn không có nhìn!
Người này ở trên thuyền đã đói bụng lâu rồi, vẫn chưa có ăn, bây giờ quá đói bụng, thấy có trái cây ăn, nơi nào còn lo lắng điều gì khác?
“Mẫu thân, ngươi có muốn ăn Lê hay không? Ta hái được rất nhiều đây!”
Vân Khê buồn cười nhìn bọn họ, tiếp được trái cây từ trong tay con trai vứt tới, không khỏi nhắc nhở: “Những cây ăn quả này là người khác trồng, không hỏi mà hái là không lễ phép. Các ngươi đừng quá tham lam, nhanh chóng xuống đi!”
“Được rồi.” Vân Tiểu Mặc ôm bốn năm quả lê, từ trên cây nhảy xuống, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
“Từ từ, coi chừng nghẹn.” Vân Khê vỗ vỗ lưng của hắn.
“Nhưng Tiểu Mặc thật thật đói!” Vân Tiểu Mặc vừa ăn, vừa chu môi nói.
Vân Khê hơi có chút đau lòng, nếu không phải nàng say tàu, tất cả mọi người vây quanh nàng, nàng cũng không thể không quan tâm nhi tử, để cho hắn chịu đói thế. Đang tự nghĩ lại, chợt nghe có tiếng người rên khẽ, nàng cảnh giác quay đầu nhìn, đột nhiên ở phía dưới đuôi rồng của Tiểu Bạch phát hiện một bóng người!
Sắc mặt Vân Khê nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc!
Tiểu Bạch cái đồ tham ăn này, thật sự là đè phải một người a!
“Tiểu Bạch, mau đưa cái đuôi chết tiệt của ngươi dịch chuyển khỏi đó!” Vân Khê không nhịn được gầm thét.
Tiểu Bạch còn không biết tình hình, cong miệng lên, vô tội thầm nói: ” Cái đuôi người ta xinh đẹp nhất đó, mới không phải chết tiệt!”
“Tiểu Bạch!”
Mắt thấy nữ ma đầu hùng hổ nổi xung liều chết tới đây, Tiểu Bạch vội vàng thức thời biến trở về một tiểu cầu lông mượt mà, nhanh chóng chui vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, miễn cho bị sát khí của nữ ma đầu công kích.
Mới vừa rồi bóng người trên mặt đất bị cái đuôi thô to của Tiểu Bạch che lại, không quá dễ dàng phát hiện, hiện tại Tiểu Bạch biến đổi thân, cái bóng người màu lam kia liền phát sáng lắc lư xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch rối rít lộ ra thần sắc hoảng sợ như phạm lỗi, ngoan ngoãn ngây người ở một bên, trong miệng ngậm một bụm trái cây, rốt cuộc cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng nhai nào.
Vân Khê cũng giật mình, không nghĩ tới trong lúc vô tình nện vào một người, cũng không biết là bọn họ quá mức may mắn, hay là người bị nện kia quá mức xui xẻo.
Tốt quá, người này còn thở.
Vân Khê đến gần, dò xét mạch đập của nam tử kia, may quá, chẳng qua là tạm thời hôn mê.
Trên mặt nam tử che một khăn lụa mỏng, lụa mỏng thật mỏng có thể miêu tả ra đường viền mặt của nam tử rất đẹp, đây là một nam tử lớn lên cực đẹp mỹ!
Từ tò mò, Vân Khê lấy khăn lụa trên mặt hắn xuống, một tiếng hút không khí từ môi của nàng bật ra.
Cái gì gọi là Nhan Như Ngọc, đây mới gọi là Nhan Như Ngọc!
Một ít dung nhan khuynh thành, tăng một phân thì mập, giảm một phân thì gầy, da thịt vô cùng mịn màng, có thể thấy rõ vị trí mỗi một cọng lông tơ, chân chính có thể nói là tuyệt sắc giai nhân a!
Chỉ tiếc, một gương mặt mỹ nhân như vậy, nhưng sinh trưởng ở trên người một người đàn ông.
“Mẫu thân, vị tỷ tỷ này lớn lên thật là đẹp a!”
Một giọt nước miếng theo khóe miệng Vân Tiểu Mặc rơi ở trên mặt nam tử, hắn mãnh liệt hít một hơi, xoa miệng một chút, tiếp tục ngồi cạnh nhìn mỹ nhân.
Vân Khê cũng hút miệng nước miếng đi theo, vội vàng đem cái khăn che mặt một lần nữa cho nam tử đeo lên, quay đầu lại hết sức nghiêm túc giáo dục nhi tử nói: “Nhớ kỹ, không nên bị sắc đẹp mê hoặc, cõi đời này đồ càng đẹp, thường thường đều có độc!”
Vân Tiểu Mặc hết sức học tập gật đầu, sau đó nói: “Ừ, mẫu thân cũng bởi vì lớn lên thật đẹp, cho nên tính tình mới có thể hư hỏng như vậy!”
“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì đó?” Vân Khê dơ tay đánh vào cái ót nhi tử, dở khóc dở cười.
Vân Tiểu Mặc ủy khuất hút hút lỗ mũi: “Mẫu thân, ngươi nhìn, ngươi lại nữa!”
Mỹ nhân nhíu mày nằm trên mặt đất, dằng dặc tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy được hai mẹ con, hắn nháy mắt mấy cái, liền nháy mắt mấy cái, lộ ra bộ mặt mờ mịt.
Vân Khê mang nhi tử kéo đến trước mặt, sau đó một tay lấy Tiểu Bạch từ trong lòng ngực của hắn kéo ra ngoài, vứt xuống trước mặt nam tử, chỉ vào Tiểu Bạch nói: “Nó, mới vừa rồi là nó đập ngất ngươi!”
Không cẩn thận nện vào trên người, luôn là cần phải có người đứng ra chịu trận, Vân Khê không chút do dự đem đầu xỏ là Tiểu Bạch đưa ra ngoài.
Tiểu Bạch đáng thương co lại thành một đoàn, hai mắt thủy uông uông đảo quanh.
Nữ ma đầu, ngươi bán đứng ta, Xem như ngươi lợi hại!
Vân Tiểu Mặc đồng tình nhìn Tiểu Bạch, thật sự có chút không đành lòng để cho Tiểu đồng bạn mình gánh chịu tội lỗi, hắn buông lỏng tay mẫu thân, khom người đem Tiểu Bạch ôm lấy, cúi thân ra nói: “Thật xin lỗi, mỹ nhân tỷ tỷ! Là ta không cẩn thận đập vào ngươi, ngươi không nên tức giận có được hay không?”
“Mỹ nhân tỷ tỷ” bộ da thịt trước mặt quái dị lay động, không chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của hắn, hai tay hắn chống lên, nửa ngồi dậy, mê mang tại chỗ đánh giá hai mẹ con cùng một con thú con cưng chìu đáng thương, giọng nói vô cùng dễ nghe từ từ phun ra: “Không có gì, ta không có gì đáng ngại.”
“Sao? Nguyên lai là mỹ nhân ca ca!” Vân Tiểu Mặc khờ dại bật thốt lên, ánh mắt nhìn nam tử ngạc nhiên hơn.
“Ngươi xác định ngươi thật không có chuyện gì?” Vân Khê theo dõi hắn, cẩn thận quan sát hắn một phen.
Cũng không biết có phải nàng xem được quá mức nhập tâm hay không, ánh mắt nam tử có chút né tránh, trên da thịt như tuyết chẳng biết lúc nào nổi lên một tầng màu mật ong, bộ dáng này cực kỳ giống tiểu thụ, dụ người ta phạm tội. Vân Khê lúc trước cũng đã gặp người nam sinh nữ tướng, tỷ như huynh đệ sinh đôi Liễu gia, song nam tử trước mắt, không có như huynh đệ Liễu gia chọc người ghét như vậy, trên người của hắn có loại hơi thở rất sạch sẻ, không cách nào làm người ta sinh chán ghét.
“Ta không sao, cô nương yên tâm đi.” Nam tử sờ sờ khăn lụa trên mặt, sờ tới bên tai, sắc mặt hắn khẽ biến hóa, nhìn lại Vân Khê một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Vân Khê đã nhận ra tâm tư của hắn, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng lo lắng, chúng ta vẫn không đụng tới khăn che mặt của ngươi!”
Nàng cố ý muốn nói dối, bởi vì từ ánh mắt phức tạp của hắn, nàng cảm thấy có chút dự cảm xấu. Nói không chừng hắn cũng giống như cô gái trên phim điện ảnh và truyền hình cổ đại, người nào vạch trần khăn lụa trước mặt hắn, hắn liền Phi Quân không lấy chồng, nếu quả thật là như vậy, nàng làm sao đây?
“Rõ ràng đã thấy mà......”
Vân Tiểu Mặc vừa muốn hủy đi lời nói dối của nàng, Vân Khê vội vàng bưng kín cái miệng của hắn, pha trò nói: “Đồng Ngôn Vô Kỵ, Đồng Ngôn Vô Kỵ! Ngươi đã không có việc gì, vậy chúng ta liền đi trước, sau này sẽ không gặp lại.”
Vân Tiểu Mặc bị mạnh mẽ kéo rời đi.
“Chờ một chút!” Nam tử lần nữa lên tiếng.
Vân Khê cước bộ ngừng lại, rất không tình nguyện quay đầu: “Còn có chuyện gì sao?”
“Các ngươi muốn đi đâu? Có lẽ ta sẽ đến dẫn đường cho các ngươi.” Nam tử từ trên mặt đất bò dậy, sửa sang lại áo, liền ôm lấy đàn cổ, từ sau đi theo.
Khoan hãy nói, nhưng nếu bỏ qua một bên hắn có khuôn mặt tuyệt sắc không nói, tư thế hắn cất bước, cũng rất có khí khái, mỗi một bước đều cứng cáp có lực, dưới chân sinh gió. thân ảnh như bay, phảng phất từ trong bức tranh trung đi tới, đẹp như trích Tiên!
Vân Khê mơ hồ cảm giác được hơi thở cường đại trên người hắn, nàng khẽ giật mình, mới vừa rồi ấn tượng đầu tiên quá mức khắc sâu, liền cho rằng hắn là tên trói gà vô lực tiểu thụ. Nhưng bước đi vững vàng có độ mạnh yếu, cùng với thế áp mang đến cho nàng lúc có lúc không, làm cho nàng rất nhanh đoán được, thực lực của đối phương nhất định ở trên nàng! Sau khi nàng cùng thập đại thần khí dung hợp, thực lực đã khôi phục đến Thần huyền đỉnh, song đối mặt hắn, như cũ có thể cảm nhận được áp lực, điều này nói rõ thực lực đối phương nhất định là Thần huyền đỉnh, cùng Huyền tôn chỉ có một bước ngắn.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Khê không khỏi hít vào miệng không khí, quả nhiên người không thể xem bề ngoài.
Cũng đúng, người ở Huyễn Dạ Tinh Hải, có thể bình thường sao?
Chỉ bất quá, một vị cao thủ đứng đầu Thần huyền đỉnh, lại bị Tiểu Bạch quất một đuôi cho hôn mê, còn nói được cái gì? Vân Khê có chút nghĩ không thông, hắn đến tột cùng xảy ra trạng huống gì.
Còn chưa chờ Vân Khê trả lời, Vân Tiểu Mặc giành trước một bước nói: “Chúng ta muốn tìm Phong gia gia, mỹ nhân ca ca có thể dẫn chúng ta đi tìm hắn hay không? Hắn là đảo chủ nơi này nha.”
Vân Khê nhíu mi, làm sao Phong gia Gia cùng đảo chủ liên quan với nhau? Nàng càng ngày càng khó biết nhi tử suy nghĩ gì.
Nam tử sửng sờ, nhưng ngay sau đó mắt từ từ cong lên, cười yếu ớt: “Dĩ nhiên có thể a.”
Hắn ôn nhu dắt tay Vân Tiểu Mặc, dẫn hắn đi trước, một lớn một nhỏ tự nhiên quen thuộc, mới gặp mặt, mà người dường như biết nhau đã lâu, nhìn sao cũng thây rất hài hòa.
Vân Khê đi ở phía sau hai người, không khỏi chắc lưỡi hít hà, hắn sẽ không phải là bọn buôn người tà ác gì chứ? Tại sao cái gì cũng không hỏi rõ ràng, liền mang theo hai mẹ con bọn họ rời đi? Mà mẹ con bọn hắn đối với, thân phận của đối phương hoàn toàn không có rõ ràng, mà đi theo người ta.
Tình huống này, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thôi, để ý hắn nhiều chút là được rồi, cũng không thể có khả năng đem mẹ con bọn họ bán đi?
Trong lúc suy tư, phía trước truyền đến thanh âm cười đùa một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau thật vui, một thanh âm ngọt mềm dễ nghe, một thanh âm thanh nhã dễ nghe, chẳng qua là nghe giọng nói hai người, cũng cảm giác là một loại hưởng thụ.
“Mỹ nhân ca ca, ta tên là Vân Tiểu Mặc, ngươi có thể gọi ta Tiểu Mặc, cũng có thể gọi ta Tiểu Mặc Mặc khả ái.”
“Ha hả, Tiểu Mặc thật đáng yêu!”
Vân Khê đi theo cách phía sau hai người không tới ba bước nơi, bất nhã liếc mắt, Tiểu Mặc nhà nàng thật là thấy sắc quên Nương a, thấy mỹ nhân lại bắt đầu mờ mắt...... Khinh bỉ hắn!
“Mỹ nhân ca ca, vậy ngươi thích Tiểu Mặc sao?”
“Dĩ nhiên thích.”
“Vậy mỹ nhân ca ca thích Tiểu Bạch sao?” Vân Tiểu Mặc hay là rất ya thức, không quên đem Tiểu đồng bạn của mình giới thiệu cho mỹ nhân.
Tiểu Bạch còn ở trong tự trách cùng đau lòng vì đập vào mỹ nhân, ngoan ngoãn thò đầu ra, liền ngoan ngoãn hướng mỹ nhân vung trảo vấn an.
“Ha hả, Tiểu Bạch cũng rất khả ái.”
Tiểu Bạch được ca ngợi, liền lâm vào trong say mê.
“Vậy mỹ nhân ca ca thích mẫu thân sao?” Vân Tiểu Mặc tiếp tục, hắn thật là có tinh thần.
“Ách......” Mỹ nhân ca ca chần chờ quay đầu nhìn lại.
Vân Khê thuận tay từ trên cây hái được một trái Lê, vừa lúc há mồm muốn cắn đi xuống, lại thấy phía trước một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía nàng. Nàng biết nàng giờ phút này tư thái nhất định rất không tao nhã, không khí có chút lúng túng.
“Răng rắc!” Nàng một ngụm cắn xuống, miệng đầy nước cùng Hương Lê.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ ăn Lê sao?” Vân Khê tàn bạo liếc mắt đi qua.
Vân Tiểu Mặc giơ tay lên, lau một đầu mồ hôi, ngại ngùng ngẩng đầu nói: “Mỹ nhân ca ca, thật là thất lễ, mẫu thân nàng bình thời không phải như thế.”
Vân Khê trên trán rơi xuống mấy cái hắc tuyến, tiểu tử thúi, ngươi chờ đó cho ta! Trong miệng nàng thanh âm răng rắc răng rắc càng ngày càng giòn.
Mỹ nhân ca ca khẽ mỉm cười, đuôi lông mày khóe mắt như anh đào tháng ba, thiên thu tuyệt sắc.
“Bất quá, mỹ nhân ca ca có thể thích Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, nhưng không thể thích mẫu thân nha. Bởi vì mẫu thân đã thành thân rồi, nếu như bị phụ thân biết có người thích mẫu thân…, hắn nhất định sẽ đem mỹ nhân ca ca đánh cho rất xấu rất xấu!”
Vân Khê lòng bàn chân trợt một cái, giờ phút này thật rất muốn bỏ hắn lại, bỏ trốn mất dạng.
Đứa bé này rốt cuộc là người nào sinh? Lại bôi bát mẹ ruột cùng phụ thân của mình như vậy?
“Phụ thân hắn rất lợi hại! Quả đấm của hắn mạnh như vậy như vậy, chân của hắn dài như vậy như vậy, còn có vai hắn rộng như vậy như vậy...... Hắn chỉ cần một quyền, là có thể đem một người đánh đến lên trời đi; hắn đá một cước, có thể đem người dẫm dưới đất đi, hắn thật lợi hại đây!” Vân Tiểu Mặc khoa trương quơ tay múa chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phát sáng tia sáng kỳ dị, càng nói càng hưng phấn, càng nói càng kích động.
Tiểu Mặc, ngươi xác định ngươi miêu tả đích thực là phụ thân ngươi, không phải là người vượn ở Thái Sơn chứ? (TT: haha)
“Thất lễ thất lễ, Tiểu Mặc trong ngày thường cũng không phải là như vậy.” Vân Khê lau mồ hôi, hôm nay tại sao vậy chứ? Thấy mỹ nhân, hai mẹ con đều trở nên không bình tĩnh.
Nhưng nếu Long Thiên Tuyệt biết để cho hai mẹ con đi trước, sẽ xuất hiện một đoạn ngoài ý muốn như vậy, hắn nhất định hối hận không kịp.
Mỹ nhân ca ca cười mà không nói, tâm tình thoạt nhìn hết sức vui vẻ.
Đi theo mỹ nhân ca ca đi ra vườn trái cây, thấy đi tới mấy cô gái, giống như là chờ đợi ở chỗ này đã lâu. Các nàng hướng mỹ nhân ca ca đi tới, cầm đầu một là một cô gái dung mạo tương đối xuất chúng tiến lên nhận lấy đàn cổ trong tay của hắn, lại đem áo khoát trong tay thị nữ choàng trên đầu vai hắn. Cử chỉ nhẹ nhàng cùng ánh mắt ôn nhu, không khỏi nhắn nhủ nồng đậm ý nghĩ – yêu thương.
“Công tử, ngài đi ra ngoài đã hồi lâu. Bên ngoài gió lớn, thân thể ngài còn không có hoàn toàn bình phục, hay là sớm đi trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, chuẩn bị xe ngựa xong chưa.” Mỹ nhân ca ca giọng nói ôn hòa, tầm mắt cũng là chẳng bao giờ nhìn thẳng quá nàng.
“Công tử, xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong.” Thị nữ hàng phục đáp lời, tầm mắt cũng là bất động thanh sắc từ trên người hai mẹ con Vân Khê nhất nhất xẹt qua, mang theo vài phần phòng bị.
“Tiểu Mặc, cùng ca ca lên xe ngựa, ca ca dẫn ngươi đi tìm đảo chủ.” Mỹ nhân ca ca sửa lại áo khoác, ngón tay thon dài lần nữa dắt tay Vân Tiểu Mặc, sau đó quay đầu, con ngươi như nước gợn nhẹ nhàng nhìn về Vân Khê, không tiếng động muốn mời.
Vân Khê quan sát trận thế đoàn xe, xe ngựa hoa lệ, nàng lường trước thân phận của đối phương nhất định không đơn giản. Nếu nắn nói có thể dẫn bọn nàng đi gặp đảo chủ, chắc là sẽ không sai, thử hỏi hắn có lý do gì tới lừa gạt hai mẹ con bọn họ đây? Trừ phi...... Giựt tiền? Cướp sắc? Nhưng là nàng cũng không cho là như thế, bởi vì bản thân hắn cũng đã có đủ tài có đủ sắc.
Lúc màn xe sắp hạ xuống, Vân Khê thấy được đáy mắt thị nữ chợt lóe rồi biến mất ghen tỵ, nàng bất đắc dĩ thở dài, xem ra nàng ta đem nàng xem như tình địch.
“Răng rắc, răng rắc......” Bên trong buồng xe toàn bộ cũng là thanh âm Vân Khê ăn Lê, khoan hãy nói, chất lượng Lê thật không tệ, ngoài việc giải khát, răng môi đều có hương thơm!
“Mẫu thân, ăn mà phát ra âm thanh, thật không lễ phép.” Vân Tiểu Mặc vừa được mỹ nhân ca ca cho hắn ăn thức ăn ngon, vừa quở trách nàng.
Vân Khê hí mắt nhìn chằm chằm hắn, cố ý cắn vài hớp thật lớn, phát ra tiếng vang lớn hơn nữa.
Ngươi ăn Lê không phát ra âm thanh? Ngươi tới ăn thử một chút?
“Lê ăn nhiều một chút cũng không tốt, phu nhân hay là ăn chút điêm tâm sao, chờ đến đó tại hạ sai người mang lên một bàn thức ăn ngon, để phu nhân cùng Tiểu Mặc từ từ thưởng thức.” Mỹ nhân ca ca hơi thở thật mỏng phả ở trên lụa mỏng, kèm theo hắn nói chuyện là hơi thở, lụa mỏng khẽ phiêu động, tăng thêm vài phần mỹ cảm.
“Không nên phiền toái! Chờ nhìn thấy đảo chủ, cũng sẽ không làm phiền đến công tử nữa.” Vân Khê quyết đoán nhã nhặn từ chối.
Mỹ nhân ca ca liếc mắt khẽ mỉm cười, cũng không nói cái gì nữa.
Xe ngựa vững vàng tiếp tục hướng phía trước chạy, bên trong xe chỉ còn lại tiếng Vân Khê tục gặm Lê cùng bánh xe lăn.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, xe ngựa rốt cục từ từ dừng lại.
Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm thị nữ: “Công tử, đến.”
Vân Khê vén lên màn xe, thăm dò nhìn lại, chỉ thấy một ngọn cung điện hoa lệ xuất hiện ở trước mắt, mãnh liệt đánh sâu vào tầm mắt, làm cho nàng thật vất vả mới kịp phản ứng.
“Đây là nơi nào?” Nàng hỏi.
Mỹ nhân ca ca trả lời: “Nơi này chính là chỗ ở đảo chủ, Huyễn Dạ Tinh Cung.”
Hắn đứng dậy, dẫn đầu xuống xe ngựa, ở bên cạnh xe ngựa đứng nghiêm trang, mắt không tiếng động nhìn hai mẹ con bên trong xe ngựa.
“Mỹ nhân ca ca, Phong gia Gia ở đây sao? Nơi này thoạt nhìn thật to thật là đẹp nha.” Vân Tiểu Mặc từ trong xe ngựa chui ra, nắm tay mỹ nhân ca ca, lập tức nhảy nhảy xuống xe.