Mục lục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Huyền

Beta: Tiểu Mộng

Trong đám người, có một nữ trung niên, xuyên qua đám người, nhìn chăm chú vào phương hướng Vân Khê cùng Côn Luân lão giả, trên khuôn mặt hiện lên tức giận: “Cái lão già kia, già ngần này tuổi còn không biết xấu hổ. Lại  dám ở sau lưng lão tổ tông xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự là rất đáng hận mà!”

“Nương, lão đầu kia rốt cuộc là người nào a? Sao hắn lại nói lão tổ tông là lão tình nhân của hắn?” Bên cạnh một cô gái trẻ tuổi tò mò hỏi, ba cô gái trẻ tuổi khác cũng rối rít gật đầu, tràn ngập tò mò.

“Đừng nói nữa! Lão già ghê tởm này, năm đó đuổi theo phía sau mông lão tổ tông, quấn quýt bám chặt lấy, cuối cùng bị lão tổ tông các ngươi cự tuyệt, đoán chừng hắn hiện tại trong lòng còn mang hận, cho nên cố ý đùa bỡn lão tổ tông các ngươi. Các ngươi nói lão già kia có phải hay không rất đáng hận, có phải hay không thiếu dạy dỗ?” Trung niên nữ tử bực tức nói.

Bốn cô gái trẻ tuổi liên tiếp gật đầu, trăm miệng một lời: “Rất đáng hận, chúng ta muốn thay lão tổ tông ra mặt hung hăng dạy dỗ hắn một bữa!”

Trung niên nữ tử lại lắc đầu: “Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, cái lão già kia tuy đáng hận, nhưng bằng thực lực của các ngươi căn bản là không có biện pháp đối phó với hắn.”

“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hắn?” Trong đó đại nữ nhi tương đối nóng tính tức giận nói.

Trung niên nữ tử hí mắt, trầm ngâm chốc lát: “Không vội, có rất nhiều cơ hội dạy dỗ bọn họ, chúng ta hay là trước đi tìm biểu đệ các ngươi mới là đại sự hàng đầu, cũng không biết những người đó sẽ đem biểu đệ của các ngươi như thế nào?”

Nàng lo lắng thở dài, cũng may, vừa lúc nàng mang theo bốn nữ nhi ở trên đường đi dạo, lại nghe có người phát tán tin tức, nói là có hậu nhân Phượng gia ở trong tay các nàng, nếu là trong vòng ba ngày không đi chuộc người, các nàng sẽ hạ thủ đối với người đó.

Nàng vừa nghe, nhất thời nóng nảy, cũng không đợi trở về bẩm báo lão tổ tông, một mình mang theo bốn nữ nhi ở trong thành thăm dò tin tức.

“Nương, chúng ta lúc nào có nhiều hơn một cái biểu đệ, ta làm sao không biết?” Nhị nữ nhi cao ngạo bĩu môi, đối với vị biểu đệ đột nhiên xuất hiện này không có cảm tình gì, ai bảo Phượng gia từ trên xuống dưới đều trọng nam khinh nữ đây? Tỷ muội các nàng bốn người cũng bởi vì bốn chữ “Trọng nam khinh nữ” này mà ăn hết ủy khuất.

“Cái vị biểu đệ này cũng không tránh khỏi quá bất ngờ rồi, không phải là gạt người chứ?” Tam nữ nhi xinh đẹp nhất, vuốt tóc nói.

“Đối phương nếu dám hướng Phượng gia chúng ta tuyên chiến, hiển nhiên là có chút căn cứ, nếu không vu khống, bọn họ đến lúc đó lấy cái gì tới cùng Phượng gia giao dịch?” Muội muội nhỏ nhất, lớn lên xấu nhất, nhưng có trí tuệ nhất cũng ôn nhu nhất, nàng phân tích tỉ mỉ.

Trung niên nữ tử thở dài một tiếng: “Năm đó thời điểm cậu các ngươi rời đi Phượng gia vẫn còn một thân một mình, nhưng nghe nói hắn đi Ngạo Thiên đại lục, về phần chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không biết. Đứa bé kia nếu quả thật chính là huyết mạch Phượng gia, như vậy hắn hơn phân nửa là con cậu ngươi để lại ở Ngạo Thiên đại lục.”

“Từ sau khi Phượng gia gặp nạn, lão tổ tông buồn bực không vui nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả có hi vọng, vô luận thiệt giả, chúng ta cũng phải đi thăm dò rõ ràng, đứa bé kia đến cùng có phải hay không huyêt mạch Phượng gia chúng ta. Nếu đúng như vậy, chúng ta phải mau sớm cứu được đưa về, để cho hắn nhận tổ quy tông.” Nàng ngẩng đầu nhìn phia chân trời, phảng phất như thấy được trong mây hiện lên khuôn mặt huynh trưởng cao ngạo nhưng đoản mệnh kia. Nàng thở dài, “Ca ca đáng thương của ta, lúc đó một đi không trở lại, cũng không trở lại Phượng gia lần nữa. Hiện tại thật vất vả có tin tức con của hắn, chúng ta nói gì cũng muốn từ trong tay những người đó cứu về.”

“Nương, chúng ta đã hiểu, chúng ta nhất định sẽ toàn lực cứu ra biểu đệ.”

Trung niên nữ tử vui mừng nhìn bốn nữ nhi của mình, bốn nữ nhi của nàng là sinh tư, trong đó ba lớn lên giống nhau như đúc, giống như một mô hình khắc ra, chỉ có một nữ nhi nhỏ nhất, bởi vì lúc mới ra đời bị một cuộc bệnh nặng, từ đó hình thể xảy ra biến hóa cực lớn, nàng cùng ba tỷ tỷ trổ mã bất đồng. Thân thể của nàng cơ hồ bằng ba tỷ tỷ cộng lại, thoạt nhìn chính là một quái vật lớn, to lớn vô cùng.

Bất quá bàn về hiếu thuận hiểu chuyện, bốn nữ nhân là giống nhau, đây cũng là điều nàng vui nhất.

Hiện tại Phượng gia chỉ còn lại có một đám cô nhi quả mẫu, âm thịnh dương suy, nhưng nếu thật có thể vì Phượng gia tim về huyết mạch, thì Phượng gia chân chính có hi vọng.

Khi năm mẹ con hết sức tán gẫu, Vân Khê cùng Côn Luân lão giả không có phát hiện đối phương, đã rời đi tại chỗ, đi nơi khác tìm kiếm tung tích Bạch Sở Mục.

Lại nói đến Long Thiên Thần một đường đuổi theo đám cô gái kia, đến một khu rừng ở ngoại ô, hắn một đường theo dấu chân trên mặt đất đuổi theo đến chỗ này, đột nhiên dấu chân biến mất, tựu biến mất ở trong cánh rừng này, hắn nhìn chung quanh, rất ngạc nhiên, chẳn lẽ trong cánh rừng này có cái gì quỷ dị sao? Làm sao đoàn người đang êm đẹp thoáng cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi?

“Phì Phì, ngươi bay lên xem một chút xem cánh rừng này rốt cuộc có cái gì quỷ dị?” Hắn triệu hồi ra Dực Long thần thú của mình, Dực Long bay lượn trên bầu trời, quan sát mặt đất, phát hiện chỗ sâu nhất cánh rừng sương mù đặc giăng đầy, nhìn không rõ tình cảnh chân thật trong rừng. Trong sương mù dày đặc lộ ra một cổ hơi thở tà tứ, giống như là có người cài đặt trận pháp, hoặc là có kết giới nào đó, cản trở ngoại nhân nhìn trộm.

Phì Phì từ trên bầu trời quay đầu, hướng về phía chủ nhân hô: “Chủ nhân, bọn họ hơn phân nửa là ẩn núp ở trong rừng rậm, có người ở đây cài đặt kết giới, chúng ta nếu tùy tiện xông vào, sợ là sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta có muốn hay không đi về trước cùng tẩu tẩu chủ nhân thương lượng một phen, sau đó vào đây kiểm tra?”

Long Thiên Thần nhíu mi, nhìn chỗ rừng sâu, hắn chần chờ, lúc này quay về tìm đại ca đại tẩu có lẽ sẽ nắm chắc hơn, nhưng là vạn nhất đối phương sẽ đối với Sở Mục bất lợi, sát hại hắn, đây chẳng phải đã muộn sao? Hắn trầm tư một phen, cuối cùng vẫn là quyết định để cho Côn Bằng đi về trước báo tin cho đại tẩu, mình thì cùng Phì Phì cùng nhau tiến vào rừng rậm thăm dò. Có lẽ, hắn có thể trước tiên đem Sở Mục cứu ra cũng không chừng?

Bất chợt, trong rừng truyền đến một trận xôn xao, Côn Bằng còn chưa kịp bay ra rừng rậm đi trước báo tin, đã bị một đám cô gái bao vây.

Trận thế  thiên la địa võng, đem một người hai thú vây trong đó, mấy cô gái này sông nơi đây, đối với hoàn cảnh ở đây vô cùng quen thuộc, hơn nữa giỏi về vận dụng trận thế, tới bài binh bố trận. Long Thiên Thần âm thầm cả kinh, nhìn trận thế thiên la địa võng của đối phương, hắn bắt đầu gấp gáp rồi, nếu không có biện pháp truyền tin ra ngoài, vậy không phải hắn không cứu được Sở Mục mà còn đem mình góp thêm vào rồi?

Hắn hướng lên bầu trời hô: “Phì phì không cần lo cho ta, ngươi cùng Côn Bằng mau sớm phá vòng vây đi ra ngoài, đi báo cho đại tẩu của ta biết để bọn họ tới cứu chúng ta!”

“Chủ nhân, chúng ta không thể bỏ lại ngươi!” Phì Phì phe phẩy cánh, tránh công kích, nó đột nhiên phát ra một cổ mãnh lực, phá tan vòng vây tạo một khe hở dêm Côn Bằng cưỡng chế đi ra ngoài.

“Chủ nhân, để cho Côn Bằng đi báo tin là được rồi, ta lưu lại bảo vệ người.”

Côn Bằng phá vòng vây bay ra, ở giữa không trung quay đầu lại, không có dừng lại quá lâu, tựu hướng phương hướng trong thành bay đi. Nó không giống Phì Phì cùng chủ nhân có tình nghĩa thâm sâu, sinh tử không rời, nhưng là chủ nhân phân phó, nó sẽ không chối từ, cho nên ngựa không ngừng vó bay đi, hướng đến trong thành.

Những nữ tử trong rừng nhìn thấy Côn Bằng phá vây rồi, các nàng vốn muốn đuổi theo, nhưng là vừa nhìn thấy bên này còn một con thần thú, các nàng không dám nơi lỏng, phải biết rằng thần thú không thể so sánh với những mãnh thú khác, uy lực của nó có thể đủ phá hủy khắp rừng rậm. Rừng rậm là đất bọn họ dựng thân, nhiều năm sáng lập cơ nghiệp, các nàng không thể để cho một con thần thú phá hỏng, cho nên không có đuổi theo Côn Bằng, mà lưu lại cùng một người một thú giằng co.

Trong đó có một nữ tử cầm đầu ngó chừng Long Thiên Thần lớn tiếng quát: “Ngươi rốt cuộc là người nào, vì sao lại tự tiện xông vào lãnh địa của chúng ta?”

Long Thiên Thần hừ lạnh một tiếng: “Bản thân ta còn muốn hỏi các ngươi vì sao lại bắt cóc bằng hữu của ta?”

“Bàng hữu của ngươi?” Nàng kia bưng tỉnh đại ngộ, “Nga, thì ra các ngươi là bằng hữu. Vậy thì tốt, đem ngươi cũng trói lại cùng nhau đi, giao cho cô cô tới xử lý!”

“Tại sao, chúng ta không thù không oán, các ngươi tại sao muốn bắt bằng hữu của ta?”

“Không thù không oán? Chuyện này không phải do chúng ta nói được, cô cô cho chúng ta bắt người chúng ta tựu bắt người, ngươi có cái gì oan khuất tìm cô cô chúng ta nói đi!” Nàng kia hẳn là không cao ngạo bình thường, nàng ra lệnh một tiếng, mười mấy nữ tử nhất tề rút kiếm mà lên.

Long Thiên Thần nhìn quanh bốn phía, nghĩ thầm  thay vì ở chỗ này theo chân bọn họ chém giết, không bàng trước lẫn vào, xem một chút tình trạng Sở Mục rốt cuộc thế nào, vạn nhất hắn ở chỗ này chém giết, chọc giận người bên trong, ngược lại làm liên lụy tới Sở Mục, vậy hắn chẳng phải gián tiếp hại chết Sở Mục sao?

Trên bầu trời mười mấy thanh trường kiếm ánh lên hàn quang sắc bén, đánh xuống, Long Thiên Thần đột nhiên hô to một câu: “Dừng tay! Ta nguyện ý thúc thủ chịu trói, các ngươi mau dẫn ta đi gặp cô cô các ngươi sao, có chuyện gì ta đối mặt nói với nàng.”

Bọn nữ tử ở giữa không trung nhất tề dừng lại, bọn họ nửa kinh thường nửa ngạc nhiên ánh mắt trừng hướng hắn, người này lá gan cũng không khỏi quá nhỏ sao? Các nàng vừa mói ra chiêu hắn đã đầu hàng, từng ánh mắt khinh bỉ hướng tới Long Thiên Thần.

Chúng nữ tử thu kiếm, chỉ phái hai người áp giải Long Thiên Thần hướng trong rừng rậm đi tới. Phì Phì cùng chủ nhân tâm linh tương thông, nó biết suy nghĩ của chủ nhân, “Sưu” một tiếng, biến mất ở giữa không trung.

Trải qua đoạn đương thật dài, giống như là mê cung vậy, Long Thiên Thần bị áp giải trong rừng vòng tới vòng lui, cũng không biết đi bao lâu, hắn rốt cục đi tới trước một cung điện khổng lồ.

Từ ngoài nhìn lại, phía ngoài cung điện phủ đầy rêu xanh, giống như là niên đại thành lập lâu dài. Một số chỗ có chút không trọn vẹn, có chứa nồng đậm hơi thở cổ xưa, nhưng vô luận nhìn thế nào cũng không phải là nơi một đám cô gái nên ở, càng giống nơi luyện binh của quân đội,  lâu dài không tu sửa sau đó biij đmá cô gái này chiếm cứ, trở thành đất các nàng cư trú.

Long Thiên Thần bị áp tiến vào trong cung điện, dọc theo đương đi thanh âm  truyền tin một đạo tiếp một đạo, một hồi lâu thời gian cũng đã truyền đến tai cô cô các nàng.

“Nhanh như vậy đã có người tìm đến cửa rồi? Tốt, ta đây phải gặp tiểu tử này một lần, nhìn một chút hắn rốt cuộc là người như thế nào?” Cô cô bình không hoảng hốt tức giận, hai mắt bắn ra tinh quang, đứng dậy hướng đại điện đi tới. Nơi đó là nơi nàng nghị sự, trong điện có bất kỳ chuyện lớn nhỏ cũng sẽ xử lý ở đó.

Long Thiên Thần rất nhanh bị áp giải lên đại điện, ngẩng đầu nhìn lên, hai bên đại điện toàn bộ đều là thanh nhất sắc nữ tử, áo choàng khổng lồ không che kín mặt các nàng, nhìn không rõ lắm mặt mũi các nàng, nhưng hắn có thể cảm giác được ánh mắt các nàng mang theo bất thiện địch ý.

Kèm theo một tiếng “Cô cô giá lâm”, từ bên trái đại điện đi ra một trung niên nữ tử, nàng khí thế uy nghiêm có thể so với quân chủ một nước.

Chúng nữ tử đều một động tác hướng trung niên nữ tử lạy.

Trung niên nữ tử ngồi xuống, đưa mắt nhìn Long Thiên Thần trong đại điện, nàng trầm giọng xuống hỏi: “Ngươi đến tìm Bạch Sở Mục? Ngươi là gì của hắn? Cùng Phượng gia có quan hệ gì?”

Long Thiên Thần hơi sửng sờ, Phượng gia? Chuyện này cùng Phượng gia có quan hệ gì?

“Sở Mục là đường đệ của ta, ngươi nói chúng ta có cái gì quan hệ? Về phần Phượng gia, ta hoàn toàn từ đầu cũng không biết người Phượng gia!”

“Đường đệ? Thì ra là vậy, ngươi đã cùng Phượng gia không có bất kỳ quan hệ, vậy lưu ngươi lại cũng không có chỗ dùng. Người, đưa hắn ra chém.” Lữ cô cô luôn tàn nhẫn, muốn chém tận giết tuyệt.

“Dạ, cô cô.” Có nữ tử trả lời, tiến lên muốn đem Long Thiên Thần mang xuống.

Long Thiên Thần hơi kinh hãi, làm sao lại muốn giết hắn, không khỏi không nói đạo lý.

“Cái gì cô cô, ta rốt cuộc phạm sai cái gì, tại sao lại muốn giết ta? Còn có, cho dù muốn giết ta, trước khi chết có phải nên cho ta gặp đường đệ của ta hay không?”

“A.” Cô cô cười lạnh một tiếng, “Ngươi tự tiện xông vào lãnh địa của chúng ta đã là phạm vào tử tội, ta nếu để cho ngươi sống đi ra ngoài, đây chẳng phải là cơ hội bại lộ chỗ này của chúng ta? Vạn nhất có người Phượng gia biết được chỗ ẩn thân chúng ta, giêt đi vào, vậy cơ nghiệp nhiều năm chúng ta thành lập chẳng phải bị phá hủy? Ngươi yên tâm chờ sau khi ngươi chết đường đệ ngươi rất nhanh sẽ  xuống đất tìm ngươi, tiểu tử kia là huyết mạch Phượng gia, hắn cũng không sống được bao lâu đâu.”

“Các ngươi cùng Phượng gia rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận, tại sao muốn đuổi tận giết tuyệt? Sở Mục từ khi ra đời đến nay liền một người Phượng gia cũng chưa từng thấy qua, các ngươi làm như vậy đối với hắn không khỏi qua không công bằng rồi!” Long Thiên Thần tức giận nói

Cô cô nghe vậy, đột nhiên phá lên cười: “Công bằng? Vậy Phượng gia bọn họ bội bạc, làm hại ta không chốn dung thân, ta đây muốn công bằng ở đâu?”

“Đó là chuyện của đời trước các ngươi, cùng chúng ta co quan hệ gì đâu?” Long Thiên Thần cảm giác cùng nàng tiếp tục tranh cãi cũng sẽ không có kết quả gì, hắn âm thầm nghĩ đường ra, hay là mau sớm nghĩ biện pháp nhìn thấy Bạch Sở Mục, mới là kế sách tốt nhất.

“Cô cô, các ngươi bắt Sở Mục mục đích không phải là vì người Phượng gia sao? Vạn nhất Sở Mục chịu không được các ngươi hành hạ, tự sát ở nơi này, vậy các ngươi làm sao hướng người Phượng gia khai báo, lấy cái gì đi dụ dỗ bọn họ? Ta xem không bằng như vậy đi, ngươi đem ta cùng Sở Mục giam lại cùng nhau, vạn nhất Sở Mục có việc gì bất trắc, các ngươi con có thể đem ta đi thay thế, có phải hay không?” Long Thiên Thần cười a a nói.

Lữ cô cô ánh mắt trầm xuống, hé mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt lưu chuyển, tiểu tử này nói cũng có lý: “Dù sao hai người các ngươi sớm hay muộn cũng phải chết, trước khi chết cho các ngươi gặp nhau cũng được...... Người, đem hắn cùng tiểu tử họ Bạch kia cùng nhau giam lại.”

“Dạ, cô cô.” Có nữ tử đem Long Thiên Thần áp giải mang hắn đi đến địa lao.

Trong địa lao, Bạch Sở Mục đang nhàn rỗi nhàm chán, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân từ cửa địa lao truyền đến, hắn đi tới trước tay vịn, hướng cửa nhìn quanh.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã phát hiện người tới còn không phải là người anh không ra anh, em không ra em Long Thiên Thần của hắn, ắn kinh ngạc cả kinh, oa oa kêu lên: “Long Thiên Thần, làm sao ngươi cũng bị giam vào đây?”

Long Thiên Thần thấy được hắn, nhất thời tâm tình thật tốt, hướng hắn cười a a nói: “Này còn phải hỏi, tiểu tử ngươi tiến vào, ta không tiến vào cùng ngươi, chẳng phải là huynh đệ?”

“Nói như vậy, ngươi là tự nguyện bị bọn họ nhốt vào? Có phải thật vậy hay không?  Ngươi như vậy là bạn chí cốt hay là...... Ngươi đã sớm đối với ta mơ ước từ lâu?” Bạch Sở Mục bắt lấy vạt áo của mình, làm ra một bộ tư thế phòng sói, ngoài mặt thì trêu chọc hắn, trong nội tâm thật là vô cùng vui vẻ. Hoạn nạn thấy chân tình, chỉ sợ cũng chỉ có tình nghĩa huynh đệ mới có thể cam tâm tình nguyện vào trong lao cùng hắn.

“Tiểu tử ngươi nói rất đúng cái gì, ta từ trước đến giờ đều vô cùng trọng tình trọng nghĩa? Ngươi không có lương tâm, mình tới nơi tốt như vậy cũng không có gọi ta?” Đang khi nói chuyện, Long Thiên Thần bị hai cô gái hung hăng đạp vào trong phòng giam.

Cửa lao loảng xoảng đóng lại, rất nhanh, trong lao chỉ còn lại Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục một đôi anh không ra anh, em không ra em.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười.

“Tiểu tử ngươi vẫn còn sống, sớm biết vậy ta liền không đến tìm ngươi.” Long Thiên Thần nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Nhưng ta không có cầu xin ngươi đến tìm ta, là ngươi tự mình đa tình.” Bạch Sở Mục cười a a nói.

Hai người vừa nói vừa ngồi trên chiếu. Bach Sở Mục từ trong ngực lấy ra một chút lương khô, phân cho Long Thiên Thần một chút, hai người bắt đầu ăn, thần thái thanh thản, giống như là đang giao du ở nơi phong cảnh xinh đẹp, nào giống như là bị giam trong khốn cảnh?

“Ta nói, ngươi không phải có Na Di thuật sao? Làm sao không trực tiếp từ trong lao chạy đi, nhốt tại nơi này có ý tứ gì?” Long Thiên Thần tà tà phủi bạn tốt một cái.

Khi hắn quan sát, hắn phát hiện cái địa lao này cũng không phải là rất khó chạy đi, hắn thật tò mò, Sở Mục tại sao lại cam tâm tình nguyện ở nơi này.

Bạch Sở Mục dừng một chút nói: “Bọn họ bắt ta, chính là vì dụ người Phượng gia, thật ra thì...... ta cũng vậy rất muốn trông thấy người Phượng gia, xem một chút ta trong suy nghĩ bọn họ có quan trọng như vậy hay không...... Ngươi nói, ta có phỉa là có chút ngốc, hay là quá tự luyến rồi, bọn họ có nên không quan tâm một tiểu nhân vật như ta sao?”

Bạch Sở Mục vừa nói, chua xót cười một tiếng, mang theo vài phần cô đơn.

Long Thiên Thần nhìn về phia bạn tốt của mình, thu hồi nụ cười, vỗ vỗ vai hắn nói: “Đừng nói lời ngốc như vậy! Bất kể người Phượng gia có hay không cho ngươi làm tử tôn bọn họ, ngươi ít nhất còn có người Long gia chúng ta đem ngươi làm ngươi làm người nhà, cho nên ngươi sẽ không cô đơn.”

Bạch Sở Mục trong lòng dâng lên một cở cảm động, hắn cười một tiếng, rất nhanh đem cổ cảm động này đè nén xuống, bằng hữu lúc này đã không cần loại từ ngữ cảm động này nữa rồi, hết thảy đều không cần nói lời nào.

“Đúng rồi,lúc ngươi tới đây, đại tẩu cùng Song nhi, Thiên Tầm thế nào? Bọn họ biết ngươi tới noi này tìm ta sao?” Bạch Sở Mục hỏi.

Long Thiên Thần ngẩn ngơ, nói quanh co: “Ta cũng không biết, ta lo lắng nên mmen theo dấu chân tìm tới ngươi, mọi người đi nơi nào ta còn không biết đây. Không có chuyện gì, ta đã để cho Côn Bằng đi trước báo tin rồi, ta tin tưởng rất nhanh đại tẩu có thể tìm tói nơi này, chúng ta ở chỗ này hảo hảo hưởng thụ mấy ngày, địa lao cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể ngồi phải không?”

Bạch Sở Mục ha ha cười một tiếng: “Như vậy là thật, nơi này không chỉ có địa lao, còn có mỹ nữ như mây đây. Ta đã nói với ngươi, nơi này có rất nhiều cô nương xinh đẹp, trên căn bản trừ hai người chúng ta, toàn bộ đều là nữ nhân.”

“Thôi, những nữ nhân này, ta không dám trêu chọc vào, nhất là cái cô cô kia, nhìn thật dọa người, cũng không biết lai lịch các nàng là gì, làm sao còn dư lại  toàn bộ nữ nhân, một người đàn ông cũng không có ở đây?” Long Thiên Thần nhún nhún vai, đừng nói hắn đã là người sắp thành thân, coi như là không có vị hôn thê, hắn cũng không dám ở cái địa phương này tìm nữ nhân, trách thân người!

Trong khi hai người nhàn nhã ở trên mặt đất trong địa lao tán gẫu, Vân Khê vội vàng chạy tới Luyện khí minh. Hỏi thăm tới, biết Long Thiên Tuyệt đang cùng Minh Chủ cùng các nguyên lão Luyện khí minh nghiên cứu làm thế nào tăng lên tính năng Ngọa Long Cư.

Nàng chần chờ, nghĩ tới có muốn hay không quấy rầy hắn đây? Lúc này trên bầu trời một con chim lớn bay tới, tiếng kêu đặc biệt to, rõ ràng chính là Côn Bằng của Long Thiên Thần.

Vân Khê ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn phương hướng Côn Bằng bay tới, trong nội tâm nàng cả kinh, xem ra Thiên Thần thật sự xảy ra chuyện, nếu không cũng sẽ không đem một mình Côn Bằng thả tới báo tin.

“Côn Bằng, chủ nhân ngươi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hô.

“Chủ nhân bị bắt, mang vào trong một khu rừng rậm, nhanh đi cứu chủ nhân đi.” Côn Bằng gấp gáp kêu to.

Vân Khê ánh mắt sáng lên, hàn quang lóe lên: “Ở đâu, mau dẫn ta đi.”

“Đang ở ngoài thành trong rừng, mau cùng ta đi thôi.” Côn Bằng nói.

Vân Khê tung người nhảy tới trên lưng Côn Bằng, đi theo nó đi tới địa diểm phát sinh chuyện.

Mà tại thời điểm trong thành tìm kiếm tung tích Bạch Sở Mục, Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm nhận được một cái tin tức đặc biệt, có người bắt cóc con nối dòng Phượng gia, để cho người Phượng gia trong vòng ba ngày xuất hiện trao đổi  con tin.

Phượng gia? Đây không phải là gia tộc phụ thân Bạch Sở Mục sao? Long Thiên Tầm vẫn chú ý tới bối cảnh thân thế Bạch Sở Mục, cho nên vừa nghe đến hai chữ Phượng gia thì vô cùng nhạy cảm.

“Song nhi, làm sao bây giờ? Chúng ta đi nơi nào tìm kiếm người Phượng gia đây, không phải người Phượng gia đã chết sạch sao? Những người đó bắt cóc Sở Mục ca ca, chính là vì muốn người Phượng gia xuất hiện, nhưng là chúng ta đi đâu tìm người Phượng gia đây, đây không phải là mò kim đáy bể sao?” Long Thiên Tầm gấp gáp nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, trong mắt nổi lên lệ quang trong suốt.

Bách Lí song an ủi nàng nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, có đạn tín hiệu của đại tẩu ở đây, chúng ta trước cùng đại tẩu hội hợp, hỏi một chút ý kiến của nàng xem sao.”

Thoáng chốc, trên bầu trời truyền đến tiếng la của Vân Khê, nàng ngôi trên Côn Bằng bay qua, vừa hay nhìn thấy đám người Bách Lí Song, cho nên hướng các nàng hô lớn: “Song nhi, Thiên Tầm mau lên đây, ta đã phát hiện tung tích Sở Mục cùng Thiên Thần.”

Nàng gọi một tiếng này, không chỉ có Long Thiên Tầm cùng Bách Lí Song nghe được, năm thầy trò Côn Luân lão giả ở các phương hướng nghe được thanh âm của nàng, rối rít hướng phía nàng tụ lại.

Ở một góc đường, trung niên nữ tử cùng bốn nữ nhi của nàng cũng nghe đến lời của nàng, trong lòng các nàng rối bời, theo lời của nàng sẽ không phải chính là người các nàng muốn tìm sao?

Cho nên, các đội nhân mã, trên trời dưới đất rối rít hướn về một phương hướng xuất phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK