Bạch Tịch Tình rất vừa lòng khi thấy mọi người đều tỏ ra thán phục nàng, chiếc cằm nhỏ hơi ngẩng lên, khóe miệng cũng theo đó mà cong thành hình cánh cung. Từ nhỏ nàng lớn lên ở Tam Đại thánh địa, bẩm sinh tự nhiên đã có một loại khí chất ưu việt khác hẳn người thường. Ở Tam Đại thánh địa, nhân tài đông đúc như sao sáng, luận về tài năng cùng võ thuật nàng cũng chỉ thuộc loại bình thường, không có bất kì biểu hiện gì xuất chúng, nhưng rời khỏi Tam Đại thánh địa, nàng lập tức có thể cao ngạo coi tất cả mọi việc đều không là gì, có thể thỏa mãn tính tự kiêu của nàng.
“Chẳng qua chỉ là một mồi lửa Lôi Hỏa Lãnh Diễm mà các ngươi đã kinh sợ thành như vậy, quả nhiên đều là một đám nông dân quê mùa kém hiểu biết”.
Lời nói kiêu căng tự phụ kia vừa xuất ra, lập tức kích thích đám người đang đứng xem, rất nhiều kẻ tỏ ra tức giận. Cả đám người đều không nhịn được mà thầm mắng ở trong lòng, chính ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải chỉ là xuất thân tốt một chút thôi sao? Chẳng qua là một ả tiểu thư đài các từ trong thánh địa đi ra mà thôi, ngay cả một nữ tử tầm thường tuổi tác so với ngươi còn trẻ hơn cũng không đánh được, có tư cách gì mà ở trong này khoe khoang?
Gương mặt của Vân Khê có vẻ non nớt, vì dung mạo của nàng từ khi mười bảy mười tám đến nay cũng không có thay đổi là mấy, chỉ có tuổi càng lớn càng thêm vài phần thành thục tế nhị, cho nên người bên ngoài vốn dĩ đoán không ra tuổi thật của nàng, thường thường chỉ cho rằng nàng mới mười bảy mười tám tuổi.
Bạch Tịch Tình thực tế cũng không kém Vân Khê mấy tuổi, chỉ là khuôn mặt nàng đã bắt đầu có dấu hiệu tuổi tác, lại ở cùng một chỗ với Vân Khê, thành ra trở nên đối lập sâu sắc, hơn nữa mọi người đều có ác cảm với nàng, cho nên ai nấy đều âm thầm tặng nàng thêm vài tuổi.
Mọi người đều nghĩ, tuổi đã lớn hơn người ta, đẳng cấp lại kém xa người ta, không hiểu cái ưu việt của “thiên chi kiêu nữ” kia rốt cuộc biến đi đằng nào.
Bạch Tịch Tình căn bản không nhận ra bản thân vừa đụng chạm tự ái của khối người, vẫn ngạo mạn cao giọng nói: “Hôm nay ở đây có bổn tiểu thư, vị trí đầu của cuộc thi đấu luyện đan không phải ta thì chẳng kẻ nào đoạt được, mấy người còn lại ở chỗ nào thì về lại chỗ ấy đi, đừng có ở đây mà xấu hổ”.
Nàng khinh thường đảo mắt nhìn qua đông đảo các vị luyện đan sư, cố tình nấn ná lại trên người Vân Khê một chút, lại tặng cho nàng kia một cái trừng mắt âm hiểm rồi mới dời đi.
Tư Đồ Anh Kiệt nhìn ngọn lôi hỏa trong tay nàng, trái tim mới vừa rồi treo ngược trên cao cũng tự nhiên được thả lỏng, trải qua sự đề cử của Ứng đại sư, hắn biết được Bạch Tịch Tình chính là cao thủ luyện đan, mới hai mươi hai tuổi đã là luyện đan sư cấp năm, giờ lại có Lôi Hỏa Lãnh Diễm phù trợ, phần thắng đương nhiên là nhiều hơn cả.
Hắn nhìn về phía Vân Khê, đắc ý nói: “Vân Khê, chờ đến lúc ta thành thân với biểu muội, nhất định sẽ gửi thiếp cưới đến thầy trò các ngươi, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp các vị đến chung vui, ha ha ha ….”
Vân Khê cười lạnh, không thèm đấu khẩu với hắn mà chỉ chăm chú nhìn ngọn Lôi Hỏa Lãnh Diễm, sức hút của nó quả thực lớn hơn nhiều so với đám người vô vị kia.
Dung Thiếu Khanh cũng không rời mắt khỏi ngọn lửa đó bằng ánh mắt tràn ngập sự đam mê mà chỉ có những người luyện đan chân chính mới có được, một vài tia sáng đảo quanh trong đáy mắt hắn, tựa như có một chút đăm chiêu.
Ông cháu Mộ Tông Minh cùng Mộ Cảnh Huy thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều hi vọng cuộc tranh luận kéo dài không dứt này có thể mau chóng kết thúc, sau khi trao đổi ánh mắt, Mộ Cảnh Huy ra hiệu cho tên thủ hạ đang đứng giữa sân đấu.
“Keng keng ken …..” – âm thanh kim loại trong trẻo lanh canh cất lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ai nấy đều hướng mắt nhìn lên sân thi đấu.
Luyện đan đại hội lần này mời đến đây năm vị giám khảo, ngoại trừ ông cháu Mộ Tông Minh là hai người, ba người còn lại chính là ngũ trưởng lão của Tư Đồ gia, cửu trưởng lão của Lam gia cùng người gù mà Vân Khê gặp được tại “Bảo Dược Hành”.
Kỳ thực quy tắc trận đấu hết sức đơn giản, trong thời gian quy định, luyện đan sư phải dùng mười loại dược liệu đã được cung cấp sẵn để luyện ra một loại đan dược mà bản thân vừa lòng nhất, còn mồi lửa cùng phương pháp luyện chế đều do các luyện đan sư tự mình xử lý.
Đan dược luyện chế xong sẽ được đưa tới các vị trọng tài phán xét, căn cứ theo cấp bậc và phẩm chất để tinh lọc. Chẳng hạn như một luyện đan sư cấp bốn, những đan dược bình thường của hắn đều thuộc cấp bốn, nhưng đan dược luyện ra có thể phân thành thượng phẩm, trung phẩm cùng hạ phẩm. Đương nhiên đối với một luyện đan sư ở vị trí đứng đầu cấp bốn, hắn cũng có thể vượt cấp đi điều chế một loại đan dược cấp năm, khởi điểm càng cao, khó khăn lại càng lớn, khả năng thắng cuộc cũng càng lớn. Nhưng với đa số luyện đan sư, rất khó để có thể tiếp cận với những phương thức luyện chế các loại đan dược cấp cao hơn, thứ nhất là do năng lực có hạn, cho dù có biết cách luyện cũng chưa chắc đã chế luyện ra được, thứ hai phương pháp luyện dược ở Ngạo Thiên đại lục trước giờ đều được giữ cực kì cẩn mật, chỉ có đồ đệ của các vị danh sư mới có thể được truyền thụ, điều này làm cho phương pháp luyện đan càng trở nên thần bí cùng đắt giá.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Vân Khê cũng không vội vã bắt tay vào làm mà chỉ nhìn quanh quan sát tình hình những người dự thi khác.
Ở bên trái của nàng, Bạch Tịch Tình kiêu ngạo đưa ngọn lôi hỏa của nàng vào trong lò luyện, còn không quên vứt cho Vân Khê một cái liếc mắt khiêu khích. Dị hỏa bùng lên sáng quắc, khiến cho Tiểu Bạch ở trong túi Vân Khê cũng phải bồn chồn mà ngóc đầu dậy, mấy lần muốn thò cổ ra thám thính bên ngoài một chút, chỉ tiếc là đều bị Vân Khê thô bạo nhét trở vào trong túi.
“Tiểu Bạch, ngươi bình tĩnh một chút cho ta, đợi lát nữa có cơ hội ta sẽ cho ngươi ăn no nê”. Vân Khê cắn cắn răng, dùng giọng nói rì rầm nhỏ tí cảnh cáo Tiểu Bạch, cho đến khi nó yên tĩnh trở lại nàng mới buông lỏng túi áo một chút.
Đột nhiên, ở cách bên phải nàng hai cái lò luyện, một ngọn lửa chói mắt bất ngờ bùng lên, ngọn lửa màu nâu vui sướng toát ra, vô cùng kì dị, lập tức thu hút không ít luyện đan sư chú ý. Vừa mới yên tĩnh được một chút, giờ Tiểu Bạch lại không nhịn được muốn chui ra.
“Ô ô, nữ ma đầu, Tiểu Bạch muốn ….”
Vân Khê không một chút nghĩ ngợi, thò tay tóm lấy nó nhét trở về, thấp giọng quát: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Ô ô, Tiểu Bạch bình tĩnh không được!”
Vân Khê vỗ mạnh túi áo, vẻ mặt hừng hực khí thế, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Đợi lát nữa, sẽ có đồ ăn cho ngươi! Đến lúc đó ngươi giải quyết nhanh chóng gọn nhẹ một chút, nhưng đừng có để bại lộ tung tích”.
“Được rồi” Tiểu Bạch rốt cục thỏa hiệp, an phận nằm chờ trong túi áo của nàng, chỉ đợi nàng ra lệnh một tiếng, nó sẽ lập tức xuất động.
Những luyện đan sư ở xung quanh nhìn thấy Dung Thiếu Khanh nhóm lên ngọn lửa màu nâu đều không ngừng kinh hô, không ngờ hôm nay đến đây lại gặp nhiều sự lạ đến vậy, đầu tiên là Lôi Hỏa Lãnh Diễm, cái sau cũng là một trong thập đại dị hỏa, thật sự khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, cho dù hôm nay không thắng được trận đấu, bọn họ cũng không có gì tiếc nuối.
“Ôi trời, đây là Lân Hỏa Sí Diễm! Dị hỏa đứng hàng thứ sáu!”
“Thật là Lân Hỏa Sí Diễm sao! Nếu đem so với Lôi Hỏa Lãnh Diễm cũng không thua kém chút nào!”
Bạch Tịch Tình cũng nhìn thấy Lân Hỏa Sí Diễm, lại nghe có người nói nó không hề thua kém Lôi Hỏa Lãnh Diễm thì không khỏi khinh thường hừ lạnh, mỉm cười nói: “Chẳng qua là Lân Hỏa Sí Diễm mà thôi, sao có thể ngang hàng với Lôi Hỏa của ta sao? Đám người quê mùa các ngươi cũng chỉ biết thế mà thôi!”
Câu nói này của ả càng làm mọi người thêm tức giận.
Lại là đồ nhà quê! Nữ nhân này thật sự rất đáng giận, mở mồm ra là chửi bọn họ quê mùa, thử nhìn lại xem chính ả cao hơn người ta ở chỗ nào, chẳng lẽ ngoại trừ Tam Đại thánh địa thì người nơi khác đều là quê mùa sao?
Ả mới là đồ nhà quê, cả nhà ả đều là đồ nhà quê!
Dung Thiếu Khanh chỉ thản nhiên ném cho nàng một cái liếc mắt hờ hững, sau đó cũng nhanh chóng thu hồi, khóe môi mờ nhạt nhếch lên, không có để ý lắm.
“Ai có thể luyện ra đan dược cao cấp chân chính mới là kẻ thắng cuộc! Còn lại đều chỉ là phù vân!” Vân Khê chậm rãi không cao không thấp mà nói, cúi đầu dùng phương thức nguyên thủy nhất nhóm lửa trong lò luyện.
Những người xung quanh nghe thấy nàng nói một câu như vậy đều tưởng nàng cất giấu bảo bối gì đó trên người, vì thế đồng loạt hướng ánh mắt chờ mong về chỗ này, ai ngờ nàng cũng chỉ dùng cách thức thông thường mà nhóm lửa, không khỏi tặc lưỡi tiếc rẻ.
Chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi!
Mọi người không còn hứng thú tiếp tục xem, cho nên lại thu hồi tầm mắt, quay về bắt tay vào luyện đan dược của chính mình.
Bạch Tịch Tình thoáng nhìn chằm chằm Vân Khê, hừ lạnh nói: “Vì sao ngươi không dùng Địa Liên Hỏa Diễm? Ngươi nghĩ chỉ cần dùng ngọn lửa tầm thường kia là có thể thắng được trận đấu sao? Đừng có khờ dại quá mức thế chứ!”
Vân Khê nhún vai nói: “Ta đã nói với ngươi, Địa Liên Hỏa Diễm không ở trong tay ta, ngươi không tin ta cũng đành chịu”.
“Được, đã vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!” Bạch Tịch Tình lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lập tức bắt đầu quá trình luyện đan.
Vầng mây ở chân trời nhanh chóng bay đến, sự thay đổi quá bất ngờ, bầu trời có vẻ muốn đổ mưa.
Nhưng ở bên dưới, đám luyện đan sư đang bừng bừng khí thế, quyết tranh đoạt hơn thua. Trong số hơn trăm người dự thi, ngoại trừ Bạch Tịch Tình cùng Dung Thiếu Khanh có được hai trong số thập đại dị hỏa, những người khác cũng tung ra đủ loại dị hỏa khác nhau, chẳng qua nếu so sánh với cực phẩm dị hỏa kia thì rõ ràng còn thua kém rất xa.
Cuối cùng chỉ có mình Vân Khê lựa chọn dùng lửa thường để luyện đan.
Ngay từ lúc thấy nàng châm lửa, hầu hết mọi người đã không còn hi vọng vào nàng, trận đấu lúc này đã trở thành đấu trường của một mình họ Dung cùng họ Bạch. Hai người bọn họ đều có dị hỏa đứng hàng thứ năm cùng thứ sáu, thực lực có thể nói là không thua kém bao nhiêu, chỉ có thể phân cao thấp bằng thành phẩm.
Dung Tiêu Tiêu ngồi trên khán đài xem đấu, không ngừng giận dữ thay cho huynh trưởng. Nàng tin chắc dựa vào tài nghệ luyện đan của ca ca, nhất định còn hơn ả họ Bạch đáng ghét kia, nhất định có thể đoạt ngôi đầu.
Cách chỗ nàng ngồi không xa chính là đám người Long Thiên Tuyệt.
Lam Mộ Hiên cùng Mộ Vãn Tình ngồi ở cạnh nhau, đều căng thẳng theo dõi trận đấu, nhất là khi nhìn thấy Bạch Tịch Tình thi triển Lôi Hỏa Lãnh Diễm, bọn họ lại càng thêm lo lắng.
“Mộ Hiên, Vân tiểu thư có thể thắng được không?” Mộ Vãn Tình vô cùng lo âu hỏi.
“Sư phụ ….” Hẳn là có thể thắng đi. Lam Mộ Hiên không dám yên lòng, nếu như còn Địa Liên Hỏa Diễm, có lẽ sư phụ có thể nắm chắc mười phần thắng lợi, có điều hiện giờ tất cả lửa đốt đều bị Tiểu Bạch nuốt hết vào bụng, sư phụ chỉ có thế dùng lửa thường mà so tài với bọn họ, kết quả cuối cùng thế nào, hắn cũng không dám đoán trước.
Vân Tiểu Mặc nghe hai người nói vậy thì cũng lo lắng nhíu mày, nó nghĩ nếu như mẫu thân không thể thắng cuộc tỉ thí, vậy thì bệnh của Tường thúc thúc cũng sẽ không thể trị được. Chỉ nghĩ đến đây, đôi mày nhỏ của hắn đã nhăn lại càng chặt.
“Phụ thân, mẫu thân có thắng được không?” Vân Tiểu Mặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Long Thiên Tuyệt.
Phụ thân vươn ngón tay cái xoa xoa đôi lông mày nhíu chặt, thân thiết vỗ vỗ vai đứa con, kiên định đáp lời: “Mẫu thân con nhất định sẽ thắng, chúng ta phải tin tưởng nàng!”
Vân Tiểu Mặc gật đầu, ánh mắt lóe sáng, nói: “Uhm, Tiểu Mặc tin tưởng mẫu thân!”
Long Thiên Tuyệt vuốt vuốt đầu con trai, ánh mắt lại chuyển về phía hình dáng đặc biệt khác người dưới kia, khóe môi hắn khẽ cong, tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ cùng tao nhã lịch sự không bút nào tả xiết.
Đúng vậy, hắn tin nàng có thể thắng, mà không cần biết lý do.
Dù cho nàng thua cuộc, hắn cũng sẽ vận hết toàn lực, vì nàng đoạt lấy hết thảy mọi thứ, mà cũng không cần phải có lý do.
Giữa đấu trường, Vân Khê bắt đầu tiến hành công đoạn chính của quá trình luyện đan, đầu tiên là kiểm tra toàn bộ số dược liệu có được, sau đó âm thầm tính toán bước đi. Tổng hợp lại, loại đan dược cấp độ cao nhất mà nàng có thể chế ra chính là Tủy Nguyên Đan cấp sáu, có thể dùng để nâng cao tinh thần, bồi bổ khí huyết, đây là một loại đan dược cực kì trân quý, trên thị trường hiện tại rất ít khi thấy được.
Hít sâu một hơi, nàng có thể ngửi thấy được mùi hương ban đầu cần có chỉ thuộc về Tủy Nguyên Đan, mùi hương này đến từ cả hai bên người nàng. Không sai, chính là Bạch Tịch Tình cùng Dung Thiếu Khanh, cả hai đều có dị hỏa trong tay, lại đều có thiên phú về việc luyện đan, trong điều kiện dược liệu bị giới hạn, nếu như muốn thắng được trận đấu, bọn họ tất nhiên sẽ chọn loại đan dược khó khăn nhất.
Dưới điều kiện ngang nhau, cả ba người bọn họ đều lựa chọn điều chế Tủy Nguyên Đan, nếu muốn phân cao thấp cũng chỉ có thể xem phẩm chất của đan dược thành phẩm cuối cùng.
Trong tình hình không có dị hỏa đốt lò, chỉ dựa vào loại lửa tầm thường mà muốn luyện chế ra thượng phẩm Tủy Nguyên Đan, đây có thể coi là thử thách lớn nhất đối với kỹ thuật của nàng.
Vân Khê không chút lơi lỏng, tâm vừa bình tĩnh trở lại liền bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ.
Điểm quan trọng nhất trong việc luyện chế đan dược chính là ngọn lửa phải ổn định, nhiệt độ trong lò cũng phải khống chế đến một mức chuẩn xác, không có dị hỏa, Vân Khê đành sử dụng huyền lực của chính mình để khống chế độ lớn và sức nóng của ngọn lửa.
Suốt cả quá trình luyện đan, vẻ mặt nàng vô cùng chăm chú, tất cả tâm lực đều dồn cả vào việc điều khiển lửa, nàng thậm chí không chú ý tới, phạm vi ảnh hưởng huyền khí của nàng đang chậm rãi mở rộng, dần dần lấn át một vài ngọn lửa lò luyện xung quanh.
Nhiều lò luyện phẩm chất kém không chịu được sức ép liền lập tức tắt ngấm, những lò phẩm chất tốt hơn một chút cũng không tránh khỏi số phận, dần dần bị dồn vào thế yếu, chập chờn chực tắt, chỉ có mồi lửa của Bạch Tịch Tình cùng Dung Thiếu Khanh vẫn tương đối ổn định, không có biến đổi quá lớn, tuy nhiên vẫn không thể không lung lay một chút.
Một đám người chăm chú luyện dược ở xung quanh dần dần quay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Vân Khê, khí thế cường đại kia rõ ràng là truyền ra từ trên người nàng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao lại có biến hòa kì dị như thế?
Vân Khê tập trung toàn bộ lực chú ý vào lò luyện, một bên điều chỉnh sức nóng, một bên lần lượt đưa vào các loại dược liệu, căn bản không hay biết đang có vô số ánh mắt chú mục vào nàng. Trong khi tập trung, ở nàng lại toát ra một loại vẻ đẹp trầm tĩnh nhã nhặn khác thường, dưới sự khống chế của huyền khí, ngọn lửa vẫn duy trì hình dạng cùng nhiệt độ chuẩn xác nhất. Tất cả thế xác và tinh thần đều dung nhập vào đó, đến mức xung quanh thân thể chậm rãi hình thành một loại hư ngưng giới do huyền khí tạo ra, nàng cũng không buồn xem xét.
Giống như nàng bị hoàn toàn ngăn cách với không gian bên ngoài, tạo thành một không gian chỉ thuộc về một mình nàng, mọi âm thanh cùng động tĩnh bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến nàng, gần như là một loại cảnh giới thoát tục.
Trên khán đài Long Thiên Tuyệt cũng phát hiện ra điều khác thường, lập tức biến sắc, con ngươi đen sẫm như hắc ngọc cũng tản mát ra ánh sáng, khuôn mặt tuấn mỹ vô song xen lẫn cả sợ hãi lẫn vui mừng. Không ngờ đúng ở thời khắc này, nàng lại có thể đột phá!
Thiên huyền! Cảnh giới thiên huyền chân chính!
Chính hắn tận mắt nhìn thấy, không qua bao lâu thời gian, nàng từ mặc huyền nhị phẩm, chưa hết một tháng, trực tiếp thăng lên bảy cấp, bước vào thiên huyền chi cảnh, nhất định là phải có kì tích! Nàng quả nhiên là thiên tài võ thuật! Không ngờ hắn lại may mắn như thế, nhặt được một bảo bối vô giá là nàng!
Tiếng cười thanh lịch tao nhã cứ tự nhiên thoát ra từ bên môi hắn.
Dạ Hàn Tinh cũng phát hiện nàng có biến hóa, cây quạt bằng bạc trong tay hơi dừng lại một chút, không khỏi lắc đầu than nhẹ, cái này không phải quá thần kỳ sao?
Luyện chế đan dược cũng có thể thăng cấp? Nàng có phải quá may mắn không?
Độc Cô Mưu hơi động thân hình, bên dưới vành nón hiện ra một ánh mắt sáng rực khác thường hướng về thân ảnh đang chuyên tâm luyện dược.
“Sư phụ, nàng rốt cuộc là sao vậy, cảm giác là lạ”. Lam Mộ Hiên nhìn ra một chút manh mối nhưng cũng không hiểu chính xác chuyện gì xảy ra, chính là cảm thấy quanh thân sư phụ đang có một cỗ khí thế cường đại đang từ từ mở rộng.
Trên bàn giám khảo, hai ông cháu Mộ Tông Minh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, xưa nay bọn họ xem qua vô số sự việc, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy có người có thể thăng cấp ngay trong quá trình luyện đan, cũng là lần đầu thấy có người chuyên tâm đến mức quên đi hết thảy như thế, dần dần bọn họ bắt đầu chờ mong thành quả của nàng.
Cả trên lẫn dưới sàn đấu, mọi người cũng không ngừng thảo luận.
“Ông trời, chẳng lẽ đây là hư ngưng giới huyền thoại mà chỉ có cao thủ đạt tới thiên huyền chi cảnh mới có được?”
“Đích thực là hư ngưng giới! Nhưng trông nàng mới chưa đến hai mươi tuổi, thế nào lại có thể nhập vào thiên huyền chi cảnh? Đây không phải quá khoa trương sao?”
“Võ học kỳ tài! Nếu không phải như vậy thì còn gì có thể giải thích nữa? Võ học kì tài ngang trời xuất thế, đây là sự kiện đặc biệt! Thật hào hứng a!”
Đủ loại bàn tán râm ran ở xung quanh sân đấu, nhưng Vân Khê vẫn không hay biết, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc luyện đan.
Ngọn lửa của Dung Thiếu Khanh cũng không tránh khỏi bị khí thế của nàng ảnh hưởng, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Vân Khê một cái, trong lòng cũng âm thầm ngạc nhiên. Rốt cuộc nàng là nhân vật thế nào, loại thiên phú võ học kia là từ đâu ra?
Chỉ thoáng nhìn sang một tích tắc, hắn đã thu hồi tầm mắt trở lại, tiếp tục chú tâm vào luyện đan dược của chính mình.