Beta: Tiểu Mộng
“Hách Liên Tử Phong!”
Long Thiên Tuyệt ánh mắt sắc bén, cánh tay ôm hông Vân Khê vô thức ôm chặt.Từ khi nào mà thực lực của Hách Liên Tử Phong lại cao sâu khó lường như thế? Hắn mai phục ở bên cạnh bọn họ, mà mình lại hồn nhiên không biết, quá mất thể diện rồi,
“Hắn không phải là Hách Liên đại ca, hắn là Tử Yêu.” Vân Khê nói,giải thích sự nghi vấn của Long Thiên Tuyệt.
“Tử Yêu?” Long Thiên Tuyệt nhăn mày, lộ vẻ ngưng trọng.
Tử Yêu một thân màu tím, cầm trong tay một viên Tru Tiên Đan, xoay người, ánh mắt kín đáo: “Ngươi lừa ta”
Cái từ “Ngươi” này chỉ Vân Khê.
Trong ánh mắt của toát ra vài phần bén nhọn, cỗ khí giết chóc như ẩn như hiện: “Ta ghét nhất là người khác lừa gạt ta. Nếu Tru Tiên Đan đã tới tay, giữ lại ngươi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Hắn nổi giận, tay phải nâng lên một luồng gió cuồng bạo dần ngưng tụ, phong nhận (phong : gió, nhận : lưỡi dao) bay đầy trời.
“Khê Nhi, cẩn thận.
Chiêu này của Tử Yêu là muốn nhanh chóng lấy mạng Vân Khê, nàng lừa gạt và giấu diếm hắn thì không thể dễ dàng tha thứ, cho nên một chiêu này là sát chiêu.
Long Thiên Tuyệt sợ hãi, tay nâng lên, đem Vân Khê kéo ra phía sau mình: “Thuật Phản phệ. ”
Một phần nhỏ huyền khí bị bắn lại, song lực đạo như vậy làm sao địch nổi một chiêu tức giận của Tử Yêu.
Hai vợ chồng một trước một sau gặp huyền khí đánh tới, cùng bị đánh bay về phía sau.
“A ——” Long Thiên Tuyệt nghiêng ngả vừa lui về phía sau, vừa ở giữa không trung gầm thét, tám con Hỏa Long thừa cơ đánh ra, từng con một ngăn trở ở trước mặt Long Thiên Tuyệt.
Chỉ nghe “Ba ba ba ba ba ba……”, cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu tiếng vang lúc rơi xuống đất, hai vợ chồng bị đánh bay tới một trượng.
“Thiên Tuyệt, chàng không sao chứ?” Vân Khê đưa tay, xem xét cánh tay của Long Thiên Tuyệt, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, hắn không chút do dự chuyển động thân mình, đem nàng che ở phía sau, cho nên bây giờ nàng mới không xảy ra chuyện gì. Như vậy thì chàng thế nào rồi, có phải cũng bình yên vô sự hay không?
Vân Khê sốt ruột, hận mình ở thời khắc mấu chốt lại chẳng nhìn thấy cái gì.
“Thiên Tuyệt, chàng có bị thương không?”
Lồng ngực Long Thiên Tuyệt một trận sôi trào, cổ họng có vị ngọt, hắn mất rất nhiều sức lực mới đem vị ngọt trong cổ nuốt vào. Hắn há mồm, muốn trả lời nàng, xương sườn trên ngực truyền đến một hồi đau đớn khiến cho hắn không thể mở miệng được.
Hắn đem tay cầm chặt tay Vân Khê, cầm chặt như vậy, kiên định như vậy, không muốn làm cho nàng phát giác ra điều gì bất thường.
Mặc dù Vân Khê có chút khó hiểu, tại sao Long Thiên Tuyệt không nói gì, bất quá cảm nhận được sức lực từ tay hắn, nàng hơi thả tâm.
“Tử Yêu, Tru Tiên Đan chính là ta hao hết tâm lực luyện chế được, hôm nay cho dù ta vứt đi, hủy đi, hoặc là tặng cho người khác, đó cũng là quyền của ta. Ngươi nói ta lừa gạt ngươi, tội danh như thế không khỏi quá buồn cười. Đồ đạc của ta, ta muốn xử trí như thế nào, chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của ngươi?”
Tử Yêu không giận ngược lại còn cười: “Không tệ, không có ai có thể trái ý của ta!”
Mi tâm của hắn chuyển động, con mắt bỗng nhiên quét về phía liễu Long Thiên Tuyệt, đáy mắt sâu thẳm, có thêm mấy phần địch ý.
“Cũng được, vì Hách Liên tiểu tử kia, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, bất quá, trượng phu của ngươi……”
“Ngươi muốn làm gì? Không cho phép ngươi động đến một sợi tóc của hắn ” Vân Khê căng thẳng, nghiêng người chắn ở phía trước Long Thiên Tuyệt.
“Thiên Tuyệt, chàng đi mau.”
Long Thiên Tuyệt chuẩn bị một lúc rồi mới nói: “Khê Nhi, nàng đi trước. Hắn muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy.”
Tay của hắn dùng sức, đẩy Vân Khê sang một bên, rắc rắc rắc rắc, tiếng binh khí va vào nhau từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi xuống trước mặt hắn.
Lưỡi dao sắc bén chuyển động, xe không phải xe, lá chắn không phải lá chắn, một con quái vật lớn xuất hiện.
Đuôi lông mày của Tử Yêu nhảy lên, chưa từng thấy qua vũ khí kỳ lạ như thế, trong lúc suy tư, lại thấy ngón tay Long Thiên Tuyệt đưa ra, cùng ấn xuống ba cái nút ở hàng đầu tiên.
Một cái đĩa ném dây thép gai thoát khỏi xe kim khí hướng Tử Yêu ném đi.
Hử? Hừ!
Tử Yêu chẳng thèm ngó tới, vẻ mặt thanh nhàn lãnh đạm đứng tại chỗ, không trốn tránh cũng không dao động, đối với thực lực của mình tràn đầy tin tưởng. Chỉ là một cái đĩa ném, có thể nào làm khó hắn?
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn đĩa ném càng ngày càng gần, hắn vươn hai ngón tay ra, muốn dùng hai ngón tay để ngăn cản nó. Đây là miệt thị trần trụi.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Long Thiên cũng hiện lên lãnh ý, giương lên khóe môi, cười như không cười.
Đĩa ném gần đến, sắp đến vị trí hai ngón tay Tử Yêu, lúc này, đĩa ném đột nhiên tăng tốc, tốc độ đạt đến cực hạn, trong vòng năm mươi bước, gió lớn cuộn trào, gào khóc thảm thiết.
Thanh âm phá vỡ không khí, làm Tử Yêu kinh ngạc, khiến hắn phải rút lui về phía sau, tránh né một kích trí mạng này.
Có thể làm cho cao thủ như Tử Yêu, rút lui mấy bước, quả thực là quá khủng khiếp.
“Đây là vật gì?” Tử Yêu kinh ngạc hỏi.
“Đồ vật lấy tính mạng ngươi.” Ngón tay Long Thiên Tuyệt không ngừng chuyển động, tiếp tục đè xuống cái nút ở hàng thứ hai, thanh âm của cái nút âm vang có lực.
Lần này, Tử Yêu cẩn thận hơn.
Đầu tiên, hắn lui lại một khoảng, kiên nhẫn quan sát, chỉ thấy đĩa ném kia lượn vòng vòng rồi ngừng lại, rắc rắc rắc rắc, linh kiện thép ở giữa không trung tự động phân giải, hóa thành hơn trăm tấm binh khí độc lập, giống như tung lưới hướng phương hướng của hắn mạnh mẽ bắn ra.
“Hừ, chỉ bằng nó, cũng muốn thương tổn được ta?” nói thì dễ dàng, nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Tử Yêu trầm ngâm, đối mặt với binh khí nhanh, mạnh mẽ bắn đến, chân hắn hư ảo, không tránh không né, ngược lại trực tiếp hướng phía trước mà đi. Bất kỳ binh khí nào, một khi đến gần hắn năm bước, sẽ tự động vượt qua.
Hắn thong dong cười, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt ánh mắt thêm mấy phần miệt thị.
“Chỉ có chút bổn sự ấy sao?”
Vân Khê đứng ở một bên, nghe tiếng binh khí răng rắc, và tiếng hai người nói chuyện, trong lòng căng thẳng, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Tuyệt trong lòng kinh ngạc đối với thực lực của đối phương, trên mặt vẫn là lạnh lùng kiệt ngạo: “Đương nhiên không chỉ chút bổn sự ấy, ngươi nếu là có thể ngăn cản được tất cả các cơ quan của nó, ta thực sự phục ngươi.”
Đây là hắn khích tướng.
Cái xe kim loại của hắn chỉ ngăn cản Tử Yêu một lúc, không thể ngăn cản trong thời gian dài, Tử Yêu sớm muộn gì cũng có cách phá giải cơ quan trên xe kim loại, tiến gần đến hai vợ chồng bọn họ.
“Khê Nhi, nàng đi trước đi!” Hắn bí mật truyền âm cho Vân Khê, tình huống hiện tại có thể thoát được một người là may rồi.
“Ta không đi!” Vân Khê biết mình ở lại có lẽ sẽ nhiễu loạn tâm tư Thiên Tuyệt, làm hắn phân tâm, nhưng mà nàng cũng có thể nhiễu loạn tinh thần Tử Yêu.
“Tử Yêu, một viên Tru Tiên Đan đúng là có thể làm cho ngươi khôi phục thực lực, bất quá ngươi khôi phục thực lực, là có thể đệ nhất thiên hạ sao? Còn nhớ rõ cao thủ đêm đó làm mù mắt ta không? Hắn có thể ở trước mặt ngươi chạy trốn dễ dàng, đủ thấy thực lực và lực lượng của hắn và ngươi ngang sức ngang tài. Ngươi có chắc chắn sẽ thắng hắn không?”
Trong đầu Tử Yêu có một bóng dáng mơ hồ vụt qua, đúng lúc hắn đang phân tâm, hàng trăm binh khí bay qua hắn, đột nhiên rung động kịch liệt, từng kiện binh khí vòng vèo, từ bốn phương tám hướng tụ lại. Cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tử Yêu sẽ bị những binh khí này xuyên thành tổ ong.
“A a a ——” Tử Yêu gầm thét liên tục, huyền khí to lớn từ trong cơ thể bộc phát, ầm ầm nổ ra. Khí thế hủy thiên diệt địa, làm người ta sởn tóc gáy.
“Đi mau!” Long Thiên Tuyệt thấy tình thế không ổn, nắm lấy tay Vân Khê, hai người đồng thời thi triển thuật Na Di trốn đi.
“Muốn đi sao ? đứng lại cho ta.” Tử Yêu một tay vươn ra, sắp nắm được vạt áo của Vân Khê, lúc này, Long Thiên Tuyệt nâng tay áo bên phải lên, đem một người từ bên trong Kim Hòa Tháp kịp thời ném ra, ném về phía Tử Yêu.
“Bắc Thần Mẫn Nhi, Bổn Tôn đem ngươi trả lại cho con trai của ngươi!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng cười.
Tử Yêu thăm dò được nửa đường, bỗng nhiên, chạm vào vạt áo của Bắc Thần Mẫn Nhi, bàn tay của hắn vung lên, đem nàng ném sang một bên, cau mày.
Chỉ một lúc cũng đủ để cho Long Thiên Tuyệt và Vân Khê thuận lợi chạy trốn.
Tử Yêu tức giận, tinh lực bỗng nhiên dạt ra, muốn chạy trốn? Bọn họ đừng có mơ mà chạy khỏi lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, mây gió phía chân trời biến đổi, lực lượng thần bí lại hồi phục bắt đầu khởi động, kèm theo sương mù màu đen quay cuồng đầy trời, Tử Yêu cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có, chỉ yên lặng đem thần thức thu hồi.
Cũng được, nếu được một viên Tru Tiên Đan, ăn trước đã, đợi khôi phục thực lực rồi hãy nói.
Sương mù màu đen nhanh chóng lan tràn, sắp đến gần hắn, hắn tung người nhảy lên, nhặt lên Bắc Thần Mẫn Nhi đang hôn mê trên mặt đất, thong dong thoát khỏi chỗ đó.
Ở bên trong màn sương đen, một cánh tay hung ác từ từ thu về, chờ tất cả trở về bình thường, ở những nơi sương đen đi qua, không còn một ngọn cỏ.
Hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liên tục thi triển thuật Na Di, rốt cuộc tìm được đoàn người Vân Mộ Phàm, cùng bọn họ hội hợp. Ai ngờ, khi bọn hắn tìm được đoàn người Vân Mộ Phàm, lại chẳng thấy người của Hắc Mãng tộc, Nhị chưởng quỹ cũng không thấy, lại nhiều thêm một đội người ngựa xa lạ.
Đối diện Vân Mộ Phàm là một gã nam tử áo trắng, khom người đang nói gì đó, chào đón hai vợ chồng họ trở về, lông mày Vân Mộ Phàm đột nhiên căng thẳng, lộ ra lo lắng.
“Nhạc phụ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Các nàng là……” Long Thiên Tuyệt đánh giá đoàn người mới tới, âm thầm cẩn thận, hắn phát hiện đám người kia người người thực lực siêu nhiên, trong đó có ít nhất năm vị, đều là thực lực Huyền Hoàng lục phẩm trở lên, nhất là cái người đối diện Vân Mộ Phàm, thực lực sâu không lường được.
Đoàn người như vậy, xuất hiện ở nơi này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nhìn quần áo của các nàng, chắc là đến từ Vân tộc, chẳng lẽ các nàng chính là cao thủ Nội Tông của Vân tộc?
“Thiên Tuyệt, xảy ra chuyện gì?” Vân Khê nhận thấy vây quanh mình có không ít hơi thở cường đại và uy áp tồn tại, tâm tư cảm thấy không ổn.
Còn không đợi Long Thiên Tuyệt trả lời, Vân Mộ Phàm giới thiệu cho nàng nói: “Khê Nhi, mau tới ra mắt Tả Hộ pháp đến từ Nội Tông Vân tộc, bà là tâm phúc của Tông chủ, ngày sau con vào Nội Tông, còn phải dựa vào Tả Hộ pháp che chở.” Vân Mộ Phàm nói thật cung kính, đáy mắt lại là châm chọc và lãnh ý, có thể nghĩ, hắn cũng không thích Tả Hộ pháp.
Tả Hộ pháp từ từ xoay người, nhìn về phía hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Khê, thật là dung nhan lung linh như ngọc, lớn lên cực kỳ thanh tú, nước da so với thiếu nữ còn nhẵn nhụi hơn. Hắn mắt lạnh cao gầy, quyến rũ nhưng hàm chứa khinh miệt,nam tử như vậy, thật đúng là cực phẩm.
Long Thiên Tuyệt quét mắt nhìn hắn một cái, không nhịn được châm biếm trong lòng.
Tả Hộ pháp đem hai vợ chồng từ trên xuống dưới đánh giá một lần, cuối cùng tầm mắt khóa ở trên người Vân Khê: “Ngươi chính là Thánh nữ mới được đề cử?”
Vân Khê chau mày căng thẳng, không thích cái giọng chất vấn của hắn.
“Đám người các ngươi cũng quá hồ đồ, làm sao lại đi tuyển một người mù làm Thánh nữ? Các ngươi đem tôn nghiêm của Vân tộc ta coi thành cái gì, các ngươi muốn làm cho Tông chủ thất vọng khi tín nhiệm các ngươi hay sao?” Lời này đúng là đang trách mắng Vân Mộ Phàm, Lan trưởng lão và Chi trưởng lão ba người, bởi vì chọn Thánh nữ đúng là do ba người bọn hắn chịu trách nhiệm chọn lựa ra.
Lan trưởng lão không lên tiếng, mang vẻ thanh ngạo (thanh cao và ngạo mạn). Chi trưởng lão thì lên tiếng giải thích: “Tả Hộ pháp, chuyện này là ngoài ý muốn, lúc tuyển cử Thánh nữ, mắt Vân Khê cũng không bị mù, chúng ta cũng không biết ánh mắt của nàng làm thế nào lại bị mù.”
Vân Mộ Phàm cau mày thật sâu, nghe thấy người khác luôn mồm gọi con gái của mình là người mù, trong lòng hắn thật là đau lòng, song, hắn tự có băn khoăn của mình, không thể nào tùy tâm sở dục được (tùy ý, làm theo ý mình muốn).
“Cái người kia?” Vân Khê đột nhiên mở miệng, ra vẻ mơ hồ nói, “Ngươi nói ai là người mù? Ngươi có dám đứng tại chỗ, để cho ta tát ngươi một cái không? Nếu như ta đánh đúng, đã nói lên ta căn bản không mù, nếu như ta đánh không trúng, cứ coi là ta vu oan cho ngươi, ta tự động buông tha cho vị trí Thánh nữ vị, thế nào?”
“Ngươi nói cái gì?” Tả Hộ pháp tức giận đỏ mặt, thân phận của hắn ở bậc nào cơ chứ? Hắn là tâm phúc bên cạnh Tông chủ, hàm ý mà nói, hắn là nam sủng bên cạnh Tông chủ, cả Nội Tông trên dưới, trừ Tông chủ, ai dám đối với hắn bất kính?
Vân Khê nói năng lỗ mãng, ngay trước mặt hắn gây khó dễ, hắn nổi giận: “Xú nha đầu, ngươi muốn chết sao?” ”
Thô bạo và âm ngoan, đáy mắt hắn chớp một cái, hắn vận chuyển hơi thở quanh thân, tạo áp lực cho Vân Khê.
Vân Khê không sợ hãi chút nào, nhẹ nhàng móc ra một quyển sách nhỏ từ trên người, vung lên không trung: “Ngươi muốn giết ta, ta liền phá hủy quyển Tàn Hoa bí lục này, xem tốc độ của chúng ta rốt cuộc là ai nhanh hơn?”
Sách nhỏ bị vứt ra, mọi người đều thấy được trên bìa có bốn chữ “Tàn Hoa bí lục”, con ngươi của mọi người dựng lên dữ dội, thèm nhỏ dãi.
“Là Tàn Hoa bí lục? Trên người của ngươi tại sao lại có quyển Tàn Hoa Bí lục này? Còn không mau mau đem giao nó cho ta?” Tả Hộ pháp sắc mặt lại biến hóa lần nữa, tia sáng tham lam không ngừng thoáng hiện.
Tàn Hoa bí lục, Vân tộc chí bảo, ai có thể nhận được nó, người đó có thể trở thành người đứng đầu Vân tộc.
Hấp dẫn lớn như vậy, ai không động tâm?
Tả Hộ pháp ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cuốn Tàn Hoa bí lục, giọng nói đột nhiên chuyển sang dụ dỗ.
“Trên người của ngươi mang bảo vật của Vân tộc, không thể bỏ qua công lao, chỉ cần ngươi đem Tàn Hoa bí lục giao cho ta, để ta chuyển giao cho Tông chủ, Tông chủ nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi. Tông chủ không gì là không làm được, nói không chừng còn có thể trị lành mắt của ngươi, đến lúc đó, ngươi chẳng những chữa được mắt, còn có thể trở thành tân Thánh nữ, danh lợi song toàn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi. Mau, đem nó giao cho ta!”
Vân Khê phác nhếch miệng khẽ cười: “Ngươi đang lừa gạt trẻ con sao? Nếu nộp lên Tàn Hoa bí lục có thể được nhiều chỗ tốt như vậy, sao ta không tự mình đem nó giao cho Tông chủ, mà lại phải thông qua ngươi? Ai biết ngươi có nửa đường đem Tàn Hoa bí lục dấu đi, một mình tu luyện hay không?”
Tả Hộ pháp sắc mặt ngay lập tức trở nên rất khó coi, hắn nghiến răng, cười lạnh nói: “Ngươi đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bổn tọa đối với Tông chủ trung thành, sao lại phản bội Tông chủ, làm cái chuyện nhìn lén bí lục? Ngươi đừng ở chỗ này lẫn lộn phải trái. Ngươi phải nghĩ rõ ràng, ngươi hôm nay đắc tội bổn tọa, sẽ gặp kết quả như thế nào?”