Beta: Tiểu Mộng
Hách Liên Tử Phong trầm ngâm, nói: “Tông chủ phát hiện ra hành tung của Long huynh, lợi dụng tính mạng của vài người thân ép buộc Long huynh lộ diện, Long huynh vì cứu mấy người đó, cuối cùng vẫn nhận sự khiêu chiến của Tông chủ. Trong lúc đánh nhau cùng Tông chủ, Thiên Long vì bảo vệ Long huynh, bị kiếm của Tông chủ gây thương tích, rơi vào đáy vực, Long huynh vì cứu Thiên Long, cũng nhảy xuống đáy vực. Vách núi kia sâu không thấy đáy, không biết phía dưới rốt cuộc trông như thế nào, ta nghĩ Long huynh rất có thể là rơi xuống đáy vực, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào lên trên. Ta sợ Tông chủ quay đầu lại đối phó mọi người, cho nên nhanh chóng trở về báo muội, cho bọn muội sớm chuẩn bị ngăn địch.”
Câu nói tiếp theo, Vân Khê cơ hồ chưa nghe lọt, nàng chỉ nghe được Long Thiên Tuyệt rơi xuống đáy vực, trong đầu oanh một tiếng nổ tung, thân hình lay động, đứng không vững.
“Huynh nói cái gì? Thiên Tuyệt rơi xuống vực?” thanh âm trầm xuống, nàng xông ra bên ngoài.
“Khê Nhi, nàng đừng kích động” Hách Liên Tử Phong kéo nàng lại, “Hiện tại Vân Huyễn điện cao thủ nhiều như mây, nội tông cao thủ đếm không thiếu kia, chỉ bằng vào lực lượng của mình nàng, căn bản không thể đối phó bọn họ. Nnagf muốn cứu người, thì phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Ta không quản được nhiều chuyện như vậy. Thiên Tuyệt có lẽ đang chờ ta đi cứu chàng?” Vân Khê hất tay Hách Liên Tử Phong ra, xông ra khỏi phòng, khi nàng xuất hiện lần nữa, trên người vẫn là bộ quần áo đơn bạc, chẳng qua là trong tay nhiều thêm một thanh kiếm.
Nàng hướng lên trời gọi Huyền Dực, tung mình ngồi lên lưng Huyền Dực, rời đi.
“Hách Liên đại ca, thay ta chăm sóc Tiểu Mặc” Nói xong, nàng bay vụt đi.
Hách Liên Tử Phong nhăn mày, đưa mắt nhìn thân ảnh với bộ quần áo đơn bạc của nàng vội vàng rời đi, hắn thầm thở dài. Nếu hôm nay rơi xuống vực là hắn, nàng sẽ bất chấp tất cả, mất lý trí đi cứu hắn sao?
Có lẽ, hắn vốn là không nên hy vọng xa vời như thế, dù sao, bọn họ mới là người thân nhất trên đời này.
Thôi, vì muốn nàng hạnh phúc, muốn trên khuôn mặt của nàng vĩnh viễn mang nụ cười, hắn sẽ cố hết sức giúp bọn họ một lần.
“Ngươi muốn bổn tọa xuất thủ đối phó với Tông chủ Vân tộc?” Tử yêu khoanh chân ngồi trong phòng, nâng mày, nhìn chăm chú vào Hách Liên Tử Phong, giọng nói có chút quái dị.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi chịu ra tay, ta sẽ nghe theo ngươi, kể từ hôm nay tiếp quản tất cả Bắc Thần gia tộc, đảm đương tất cả mọi việc lúc trước mẹ ta và cậu ta quản lý.” Hách Liên Tử Phong lạnh giọng nói.
Con người sinh ra có thể ngộ nhưng không thể cầu tất cả, hắn nhưng lấy ra nó ra làm điều kiện trao đổi, thật giống như để cho hắn tiếp quản sự vụ cuả Bắc Thần gia tộc thật sự thống khổ và bất đắc dĩ.
Thử nghĩ xem Nam Cung Dực, vì có được thế lực của mình, trăm phương ngàn kế, hao tổn tâm cơ, không biết nhận bao nhiêu nhục nhã mới có hôm nay. Mà Hách Liên Tử Phong bởi vì có huyết thống Bắc Thần gia tộc trên người, từ khi sinh ra đã được Bắc Thần gia tộc tôn vinh, song sau khi tìm thấy mẫu thân của mình, hắn đối với quyền thế không hề lưu luyến nữa, hiện tại tiếp nhận tất cả, chỉ vì tác thành cho người mình yêu. So sánh như vây, nếu Nam Cung Dực có ở đây thì hắn làm sao chịu nổi?
Chẳng lẽ người với người, trời sinh bất đồng?
Có một số người từ nhỏ đã ngậm chìa khóa vàng, muốn cái gì sẽ có cái đó, không cần làm gì cả cũng có thể có mọi thứ, mà có những người từ nhỏ nhất định tranh thủ, không tranh thủ thì sẽ chỉ là hai bàn tay trắng, nhưng tranh thủ cũng không nhất định sec so thứ mình cần. Thế đạo như thế không khỏi quá không công bình!
Tử Yêu theo dõi ánh mắt của hắn, muốn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra điều gì đó, một lúc sau, hắn cười nhẹ nói: “Được, bổn tọa đáp ứng ngươi. Bổn tọa có thể xuất thủ đối phó Tông chủ Vân tộc, nhưng mà bổn tọa sẽ không giết nàng, bổn tọa sẽ để lại nàng cho ngươi, để có một ngày ngươi có thể tự mình giết nàng, vì mẫu thân của ngươi.”
Ánh mắt của Hách Liên Tử Phong bỗng dưng sáng lên, ánh sáng kỳ quái lóe lên, chỉ trong nháy mắt, tia sáng này lập tức phai nhạt xuống: “Ta cùng với Tông chủ thực lực xê xích xa như thế, muốn thay mẫu thân báo thù, phải đợi đến năm nào tháng nào?”
“Không vội. Theo quan sát của bổn tọa, Vân tộc Tông chủ tư chất có hạn, nàng tu luyện vạn năm, thật ra đã sớm tiến vào đến bình cảnh, không thể nào có đột phá nữa. Mà tư chất của ngươi, lại có ta chỉ điểm, rất nhanh ngươi có thể có cùng nàng công bằng đánh một trận”
“Rất nhanh? Rốt cuộc là bao lâu?” Hách Liên Tử Phong không tin lời Tử Yêu cho lắm, Tông chủ là tu luyện trên vạn năm, làm sao trong thời gian ngắn hắn có thể tu luyện đến cảnh giới nghịch thiên, có thể cùng Tông chủ công bằng đánh một trận đây? ít nhất hắn cũng phải tu luyện trên trăm năm, hơn ngàn năm thì mới có thể.
“Ngươi đừng khinh thường lời của Bổn tọa, bổn tọa nói ngươi làm được, ngươi nhất định làm được. Điều kiện đầu tiên là, ngươi phải nghe bổn tọa, bổn tọa nói người đi hướng Đông ngươi phải hướng Đông, bảo ngươi đi hướng Tây ngươi phải đi hướng Tây, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Tử Yêu cố gắng bỏ đi băn khoăn của hắn, võ đạo không ai so với hắn hiểu biết hơn, hắn muốn cho người nào tăng thực lực kẻ đó nhất định phải tăng thực lực, điều này là đương nhiên.
Khi nhìn gần, ánh mắt của Hách Liên Tử Phong tự tin hơn, những cảm xúc khác thường từ từ biến mất, cả người đều có tinh thần, tràn đầy tự tin.
Đúng, hắn muốn báo thù. Báo thù cho mẫu thân của hắn.
Vân Khê rời khỏi phủ thành chủ, khống chế Huyền Dực bay về phía Vân Huyễn điện. Trên đường đi gió lạnh đập vào mặt, làm cho nàng tỉnh táo không ít, lúc trước nàng nhất thời kích động, không nghĩ quá nhiều, một mình chạy về phía Vân Huyễn điện. Bây giờ, sau khi bình tĩnh lại nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ngã xuống vực? Cả Vân Huyễn điện, chỗ có thể rơi xuống vực,chính là vách đá bên ngoài Cấm Cung.
Nhớ lần trước nàng và Vân Trung Thịnh bị nhốt ở Cấm Cung, nàng chú ý tới địa hình bên cạnh vách đá, vách đá kia sâu không thấy đáy, nhưng có một con đường đi xuống đáy vực, đó chính là ngọn núi xây Cấm Cung, chỉ cần leo dọc theo ngọn núi, nhất định có thể xuống đến đáy vực.
Có thể thấy, nếu như người rơi xuống đáy vực, chỉ cần leo dọc theo triền núi, có thể thuận lợi lên tới đỉnh núi.
Thiên Tuyệt vì cứu Thiên Long mới rơi xuống vực, không phải là bị Tông chủ đả thương rơi xuống vực, có thể thấy được chàng có năng lực tự cứu bản thân. Dựa vào sự thông minh tài trí của Thiên Tuyệt, chỉ cần không bị trọng thương, chàng nhất định có thể tìm đường lên đỉnh núi, hơn nữa, còn có Thanh Lân thần thú ở bên cạnh chàng, nguy hiểm trước mặt, nó cũng có thể che chở Thiên Tuyệt thoát khỏi nguy hiểm.
Hiện tại vấn đề khó khăn nhất chàng gặp phải, chỉ sợ không phải vách đá, mà là Tông chủ và cao thủ Vân Huyễn điện.
Nàng phải nghĩ biện pháp làm phân tán sự chú ý của Tông chủ và cao thủ Vân Huyễn điện, cho Thiên Tuyệt thêm một chút thời gian chạy trốn.
Sau khi quyết định chủ ý, nàng không chần chờ nữa, khống chế Huyền Dực, chạy thẳng tới cửa lớn của Vân Huyễn điện.
Sau khi Tông chủ từ Cấm địa trở về, ngồi ngay ngắn ở đại điện, không nghỉ ngơi. Hôm nay mụ đã quyết định, sống phải thấy người chết phải thấy xác, không tìm được Long Thiên Tuyệt, tuyệt không đi ngủ. Mụ ta không ngủ, cả Vân Huyễn điện, ai dám đi ngủ?
Cho nên, mặc dù đêm đã rất khuya, cả Vân Huyễn điện vẫn ồn ào náo động như cũ, đèn đuốc sáng rỡ.
Hơn nửa cao thủ của Vân Huyễn điện bị phái đi xuống đáy vực tìm, tìm kiếm tung tích của Long Thiên Tuyệt, chỉ có một phần cao thủ được giữ lại Vân huyễn điện.
Thời gian một lúc lại một lúc qua đi, vẫn không có tin tức truyền đến, sắc mặt Tông chủ rất khó coi, ai cũng không dám đến gần nàng, sợ bị liên lụy.
“Thoạt nhìn, cả Vân Huyễn điện không có một người nào, không có một kẻ nào có thực lực có thể lo lắng cùng bổn tọa……”
Dưới đại điện, còn lại mấy tên cao thủ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người trong lòng run sợ. Trong lời Tông chủ, chẳng phải trách bọn họ không có năng lực, không có tư cách ở lại Vân Huyễn điện hay sao?
“Tông chủ, ngài bớt giận. Dưới vách núi địa hình phức tạp, nói không chừng Long Thiên sớm chết ở đáy vực, Tông chủ cần gì vì một người chết mà hao tâm tốn sức chứ?” Một gã cao thủ trong đó cố gắng lấy lòng nói.
Tông chủ hừ lạnh một tiếng, cười như không cười: “Đã chết? Nếu như dễ dàng chết như vậy, bổn tọa phải kinh hoảng như vậy sao? Ngươi cho rằng bổn tọa là người ngu xuẩn chắc, cả điểm này cũng không rõ? Bổn tọa nói cho các ngươi biết, bất cứ lúc nào cũng không được khinh địch, rất nhiều người cẩn thận cả đời, nhưng bởi vì một lần khinh địch, phải chôn vùi cả tính mạng của mình đó.”
“Tông chủ dạy rất đúng.” Cao thủ kia khịt mũi, không thể làm gì khác đành ngượng ngùng nói.
Không khí tại chỗ trở nên yên lặng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người huyên náo, mặt đất cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì ù ù chấn động.
“Tông chủ, không xong! Vân Khê tới! Nàng muốn xông vào Vân Huyễn điện, còn đeo rất nhiều thú cưng chìu ở trước đại môn gây chuyện, tuyên bố nói muốn gặp Tông chủ và trượng phu của nàng!” Ngoài cửa có người đến đây thông báo.
Tông chủ nghe thấy hai chữ “Vân Khê” hai chữ, cả người dựng đứng lên, nở nụ cười âm lãnh: “Vân Khê, bổn tọa còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại tới cửa…… Chậm đã, nàng là một mình tới, hay là……”
Nhớ tới Vân Huyên và Tử Yêu, trong lòng mụ vẫn còn sợ hãi, một khi hai người này liên thủ cùng nhau đối phó mụ sợ rằng mụ sẽ gặp nguy hiểm, không thể không phòng.
“Một mình nàng tới, bất quá có rất nhiều thú sủng.” Đệ tử trả lời.
Sắc mặt Tông chủ trở nên thâm trầm, cười lạnh nói: “Được. Nếu tự nàng đưa tới cửa tìm cái chết, bổn tọa nếu không thành toàn cho nàng, chẳng phải là làm cho nàng thất vọng? Đem tất cả mọi người triệu tập đến ngoài cửa lớn, lần này bổn tọa nhất định phải bắt sống Vân Khê!”
“Tông chủ, phần lớn cao thủ của chúng ta đều bị phái đi đáy vực tìm người, ở lại Vân Huyễn điện không có nhiều người.” Đệ tử nhắc nhở.
Tông chủ nhăn mày, suy tư một lát nói: “Vậy thì đi đi, triệu tập tất cả mọi người lại đây. Chỉ cần Vân Khê nằm trong tay bổn tọa, trượng phu của nàng sẽ phải lo sợ.”
“Dạ, Tông chủ.” Đệ tử nhận lệnh đi ra.
“Đi, cùng bổn tọa đi bắt người trước” Tông chủ ra lệnh một tiếng, một đám người xếp thành một đội đi về phía cửa ra vào.
Ngoài cửa lớn, Vân Khê nghiêng người ngồi trên lưng Huyền Dực, đôi chân buông xuống, trên cao nhìn xuống nhìn xuống thủ vệ giữ cửa, ở phía dưới nàng, Hoàng Kim cự long đứng giữa cửa đối mặt với cửa chính, nhìn chằm chằm vào phía thủ vệ bên trong.
Kim Quy cự thú đi lại trong Vân Huyễn điện, giống như đi trong nhà mình, thân thể cồng kềnh nhảy lên nhảy xuống, làm cả Vân Huyễn điện lung la lung lay, giống như là xảy ra động đất.
Cửu cô cô đâu? Nó đứng trên cửa Vân Huyễn điện, có tư thế của thiên tử nhìn xuống thiên hạ của mình, mắt nhìn xuống Vân Huyễn điện, thỉnh thoảng vẫy cái đuôi hồ ly, cũng có thể mang theo một trận gió lốc, khiến cho thủ vệ giữ cửa hoảng sợ dạt sang hai bên, chỉ dám cầm kiếm đứng xa mà nhìn, không dám tới gần, hay là động công kích.
Từ góc độ và độ cao của Vân Khê, có thể đem hơn nửa phong cảnh Vân huyễn điện thu vào đáy mắt, cao thủ trực đêm, bóng người chuyển động, nàng thấy thật sự rõ ràng.
Ở phía xa,hướng phía đại điện, có một đám người đi ra phía ngoài. Nhìn người đi đầu tiên, nàng nhận ra là Tông chủ, mà lúc này Tông chủ lại ngẩng đầu lên, hai cặp vẫn sắc bén như trước chạm vào ánh mắt nàng trong đêm.
“Không xong.” Vân Khê kịp thời nhắm hai mắt lại, một cổ lực lượng mạnh mẽ lướt qua mắt nàng, lưu lại một trận nóng kinh người.
Cảm nhận được kia cơn gió này có chút quen thuộc hướng về phía mặt của mình, nàng âm thầm kinh hãi, nhớ lại cái đêm ở Hắc Mãng Sơn Sơn kia, đúng là có một đợt huyền khí mạnh mẽ đánh về phía nàng, dẫn đến nàng bị mù hai mắt.
Không sai, chính là lực lượng huyền khí này
Chẳng lẽ người làm hỏng mắt nàng đêm hôm đó lộng, cũng là mụ ta?
Sau khi xác nhận, trong lòng phất lên một ngọn lửa, Vân Khê mở mắt, tức giận trừng mắt nhìn Tông chủ.
Đáng hận. Đó là lần đầu nàng và mụ ta gặp nhau, cả hai chẳng có gì va chạm, mụ ta lại ngoan độc hại nàng như vậy, nữ nhân này quả thật là quyền lực càng cao càng tàn nhẫn.
Trong bóng đêm thân ảnh Tông chủ lập loè, không bao lâu đã đi tới trước cửa lớn, mụ phi thân bay lên trên mái nhà, cùng Vân Khê cách một cái cửa nhìn nhau.
“Vân Khê, không nghĩ tới ngươi lại có thể sống ra khỏi Thiên Ma tế đàn. Vân Huyên đâu? Bây giờ nàng ở chỗ nào? Có bị hồn phi phách tán hay không?” Tông chủ cố gắng nói năng khách sáo, nói cho cùng, trong nội tâm mụ băn khoăn duy nhất chỉ có Vân Huyên, Vân Khê nhiều nhất chỉ đứng thứ ba, bởi vì ở giữa còn có một Tử Yêu. Trước sau gì cũng là lão yêu sống trên vạn năm, là đối thủ chân chính của mụ, Vân Khê bất quá chỉ là vãn bối, bàn về thực lực, căn bản không đáng để mụ coi trọng. Chỉ bởi vì trên người Vân Khê có Tàn Hoa Bí Lục, mới để cho mụ dùng con mắt khác đối đãi với Vân Khê.
Vân Khê cười nhẹ, không đáp hỏi ngược lại: “Trước tiên ngươi trả lời ta đã, có phải ngươi làm hỏng mắt ta hay không?”
Tông chủ hơi sững sờ, chợt nở nụ cười: “Đúng vậy, là ta làm hỏng mắt ngươi, vậy thì thế nào?”
“Tại sao?” Mắt Vân Khê lạnh như băng, nhớ tới đau khổ lúc mình bị mù, hận thù trong lòng nàng tăng thêm mấy phần.
“Bởi vì ngươi không nên nhảy vào vũng nước này…… Bây giờ bổn tọa rất hối hận, ban đầu nên thống khoái ngoan độc một chút, một chưởng giết chết ngươi, tránh cho ngày sau gặp phải nhiều chuyện như vậy. Cũng bởi vì ngươi, làm rối loạn kế hoạch của bổn tọa.” Tông chủ lạnh lùng nhìn Vân Khê, hận Vân Khê, mụ vẫn hận Vân Khê như trước, “Bổn tọa hỏi ngươi một lần nữa, Vân Huyên đâu? Nàng sao rồi?”
Vân Khê lại cười ha hả, thêm mấy phần nhàn nhã, mấy phần nhẹ nhàng: “Ngươi sợ sao? Ban đầu ngươi vong ân phụ nghĩa, vì một đoạn tình cảm căn bản không tồn tại, tự mình hạ thủ ám hại cô cô của mình. Hiện tại nàng ấy trở lại, tái xuất giang hồ, muốn trở về tìm ngươi báo thù, có phải ngươi đang đứng ngồi không yên hay không.?”
“Nàng ra khỏi đó thật sao? Nàng ở chỗ nào? Nàng bây giờ ở chỗ nào?” Thần kinh của Tông chủ thoáng căng thẳng, nhìn khắp mọi nơi xung quanh, lộ ra thần sắc khẩn trương. Nàng ta thật sự phá giải phong ấn ra ngoài sao? Nàng ta sẽ tìm đến mình báo thù sao? Nàng ta sẽ lại một lần nữa cướp Tiêu Dao từ bên người mình đi sao?
Bên trong Ngọa Long cư, Tiểu Nguyệt Nha đang khoanh chân ngồi giống như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên mở mắt.