“Người lớn các người thật không biết thẹn thùng, lại cùng tiểu hài tử nói điều kiện trao đổi, các người không biết xấu hổ hay sao?”
Mạnh quản sự buồn bực suy nghĩ, tại sao đứa bé này lại khó trị như vậy? Sớm biết thế, hắn tùy tiện tìm một chủ quản tới ứng phó đứa bé này là được.
“Gia gia nói cho cháu biết một bí mật của Ngọc Thiềm, có được hay không?”
Vân Tiểu Mặc hướng hắn nháy mắt mấy cái, nhưng không có đáp lại.
Mạnh quản sự thấy vậy liền tiếp tục nói: “Ngọc Thiềm này rất đặc biệt, chỉ cần có người đem máu của mình nhỏ trên người của nó, thì nó có thể giúp người đó hoàn thành một tâm nguyện, thực hiện nguyện vọng của hắn. Cháu không phải là muốn tìm phụ thân sao? Chỉ cần cháu đem máu của mình nhỏ lên người nó, khiến nó ăn no máu của cháu, nó có thể nói cho cháu biết, rốt cuộc làm thế nào tìm được phụ thân rồi.”
Trong lòng Mạnh quản sự rất là xấu hổ, hắn vì lừa gạt một hài tử đút máu cho Ngọc Thiềm, mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả hắn cũng cảm thấy có mấy phần xấu hổ rồi. Nhất là đối mặt với một hài tử tinh khiết tốt đẹp như vậy, trong lòng hắn xấu hổ càng đậm.
“Có thật không?” Vân Tiểu Mặc cố ý vui mừng, nhưng đáy lòng thì đang trợn trắng mắt, làm ơn đi ta đã không phải tiểu hài tử ba bốn tuổi rồi, ngươi cho rằng lời nói láo này có thể gạt được ta sao?
Hừ!
Tiểu Bạch, chúng ta hình như gặp phải người xấu rồi. Chỉ là không sao, ta nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì đã chọc tới ta.
Tia sáng giảo hoạt dưới vụt qua đáy mắt của bé, Vân Tiểu Mặc tiếp tục cầm Ngọc Thiềm, âm thầm thu nạp huyền khí của Ngọc Thiềm, sắc mặt cũng từ từ hồng nhuận theo, hơn nữa tinh thần đại chấn.
“Nhưng là cháu sợ đau, ông có thể để cháu trao đổi một chút tình cảm với tiểu thiềm trước hay không? Chờ cháu cùng tiểu thiềm trao đổi tốt rồi, cháu lại đút máu cho nó, có được hay không?”
Tiểu thiềm? Nhóc này thật đúng là không khách khí, món đồ còn không thuộc về nó đã bị trực tiếp đặt tên.
Thần thái thiên chân đáng yêu của bé, thật sự là không người nào có thể cự tuyệt, nhất là một ít tia sáng lóe lên trong đôi mắt to đang nhìn hắn đe dọa, Mạnh quản sự cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Hài tử nha, lòng vui đùa rất nặng, nên khó tránh khỏi ham chơi.
Chỉ cần nhìn kĩ bé, tối nay để Ngọc Thiềm uống máu của bé, như vậy coi như là hắn đại công cáo thành, cũng có thể bẩm báo với Mạnh đại thiếu gia. Hắn cũng không nghĩ tới một tiểu hài tử sẽ biết được huyền công gì, càng không đề phòng bé đem huyền khí của Ngọc Thiềm toàn bộ thu nạp hết, chờ đến khi hắn biết thì đã muộn. Nhưng mà, đây là chuyện sau này rồi.
“Được rồi, vậy để cho cháu chơi một lúc, chỉ là không thể quá lâu.”
Lúc này, ngoài cửa có người đến tìm, Mạnh quản sự đứng dậy tạm thời rời khỏi mật thất, phân phó hai thủ vệ nhìn kĩ người trong mật thất. Chỉ là một tiểu hài tử, hắn cũng không tin bé có thể mọc thêm đôi cánh để bay.
“Tiểu Bạch, ngươi thay ta canh chừng, ta muốn đem huyền khí của Ngọc Thiềm toàn bộ thu nạp. Hừ, tuyệt không lưu lại cho người xấu.”
Tiểu Bạch kích động nhấc đầu lên, trong miệng ô ô kêu to, rất là đồng ý. Tiểu Mặc Mặc đúng là thông minh, tức chết cái bọn người xấu kia. Thân thể nho nhỏ của Vân Tiểu Mặc ngồi xếp bằng lại, hắn tỉ mỉ ngưng khí, đem Ngọc Thiềm đặt trong lòng hai bàn tay, trên dưới che lại.
Một cỗ lực lượng khổng lồ từ nơi lòng bàn tay truyền vào, đi qua từng mạch máu trong thân thể, như nước sông vậy, liên tục không ngừng di chuyển vào khắp nơi trong thân thể bé.
Mỗi một chỗ đi qua gân cốt cũng tựa như một lần nữa sinh trưởng, tràn đầy sinh cơ bừng bừng, từng lỗ chân lông trên da thịt cũng thật sâu đóng mở, so với ngày trước sức lực càng gia tăng.
Dần dần, từng tầng khói trắng từ từ mơ hồ gắn kết quanh thân Vân Tiểu Mặc, bao bọc lấy bé, bắt đầu từ chỗ bé làm trung tâm tạo thành một dòng nước xoáy không ngừng xoay tròn.
Vân Tiểu Mặc cả người run lên, trong khoảnh khắc, tâm cảnh rộng mở, đạt tới một loại cảnh giới trước nay chưa có, tứ chi trăm huyệt như được một dòng nước ấm tinh khiết cọ rửa qua, mọi thứ đều thông thuận không trở ngại.
Trong lúc này, bé mở ra hai mắt, đôi mắt hồng hồng, bốn bên tất cả đều có vẻ như bình tĩnh rồi lại linh động lên, khi bé mở mắt ra, thế giới trong nháy mắt giống như đặc sắc hơn. Nhưng hiện tượng này chỉ duy trì chốc lát, liền biến mất hầu như không còn. Sau đó, ánh sáng màu lam chợt sáng, tràn đầy cả mật thất.
Bé tấn thức rồi. Sau khi thu nạp được một lượng lớn huyền khí thì bé đã tấn thức, bước vào Lam Huyền chi cảnh, hơn nữa còn lập tức liền tiến vào Lam Huyền đỉnh. Khó trách Mạnh quản sự cùng Tụ Bảo đường coi trọng Ngọc Thiềm như vậy, nó quả nhiên có tác dụng làm cho người tăng lên huyền lực, ngàn vàng khó mua.
Tiểu Bạch mừng rỡ nhìn Vân Tiểu Mặc, chỉ cảm thấy cả người bé nhất thời rực rỡ hẳn lên, giống như vừa được nước suối tinh khiết nhất tắm qua một lần, bất kỳ một tấc da thịt nào cũng cực kì nhẵn nhụi, ngay cả răng cũng trắng vô cùng. Tiểu Bạch hai mắt chớp chớp hơi bị khuynh đảo.
Tiểu Mặc Mặc càng thêm đáng yêu, càng thêm đẹp trai rồi.
Hộ vệ giữ ở ngoài cửa phát giác trong mật thất có ánh sáng màu lam từ trong khe cửa chui ra, liền không khỏi kinh ngạc.
“Đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người liếc nhau một cái, rồi cùng nhau đẩy cửa ra, tiến vào mật thất.
“Ô ô...... Đau quá a. Thì ra là tiểu thiềm nó thật uống máu người......” Vân Tiểu Mặc giơ một ngón tay nhuộm đầy máu, nước mắt ròng ròng, rất đáng thương.
Bọn hộ vệ liếc nhau một cái, không khỏi mừng rỡ, xem ra chuyện Mạnh quản sự giao đãi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, Ngọc Thiềm đã uống máu đồng tử, bọn họ phải lập tức đem tin tức tốt này thông báo cho Mạnh quản sự. Không để ý đến Vân Tiểu Mặc, hai người vừa vội vàng đóng cửa lại, nên thủ vệ tiếp tục thủ vệ, nên đi thông báo thì đi thông báo.
Nhìn bọn hộ vệ đi rồi, Vân Tiểu Mặc thật thở phào một cái.
Tiểu Bạch đau lòng ô ô kêu lên vài tiếng, nhảy vào trong ngực Tiểu Mặc, lè lưỡi liếm vết thương cho bé.
“Tiểu Bạch, ta không sao, không đau.” Vân Tiểu Mặc ngọt ngào cười một tiếng, trong lòng ấm áp. Từ sau khi bé sinh ra, Tiểu Bạch vẫn bảo vệ bên người bé, giống như thân nhân của bé. Bé thích Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng ỷ lại vào bé, bọn họ đã sớm không thể phân chia rồi.
Vết thương được Tiểu Bạch liếm láp, bỗng nhiên thần kỳ khép lại, da thịt nhẵn nhụi không tì vết, thật giống như chưa từng có vết thương này tồn tại qua. Nếu là những người khác nhìn thấy, nhất định sẽ than vãn là thần kỳ, Vân Tiểu Mặc đã sớm biết nên cũng không kinh ngạc. Tiểu Bạch nhà bọn họ rất là lợi hại, khắp nơi trên người nó đều là bảo vật, chỉ hàm răng của nó có kịch độc, nhưng nước miếng của nó lại là bảo bối chữa thương.
Dưới tình huống bình thường, Tiểu Bạch cũng không cho người ta nước miếng đâu, bởi vì như vậy rất tổn hại hình tượng của nó, dù nữ ma đầu hỏi nó muốn nước miếng cũng phải xem tâm trạng của nó đã. Nhưng Tiểu Mặc Mặc thì lại khác, cho dù là Tiểu Mặc Mặc muốn máu trên người nó, muốn tính mạng của nó, nó cũng nguyện ý vô điều kiện dâng lên, ai bảo Tiểu Mặc Mặc là người cực kỳ quan trọng trong lòng nó đây?
Vân Tiểu Mặc nhìn chung quanh bốn phía một cái, mắt đột nhiên sáng lên: “Rất nhiều bảo bối a. Nếu như có thể lấy toàn bộ bọn nó đem ra ngoài, đưa đến trước mặt mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tiểu Bạch trợn mắt một cái, nữ ma đầu đương nhiên có thể vui vẻ á…, người nào không biết nữ ma đầu là một quỷ tham tiền, keo kiệt. Ngày thường mua chút thức ăn cho nó, cũng keo kiệt muốn chết, còn nói là vì tốt cho nó nên ăn ít để giảm cân, sẽ trợ giúp duy trì dáng người ma quỷ. Làm ơn, người ta vẫn đang ở thời kỳ trổ mã, cần dinh dưỡng có được hay không?
Tiểu Bạch vặn vẹo uốn éo cái eo thon nhỏ của nó, đắc ý, người ta vốn chính là dáng người ma quỷ, căn bản không cần giảm cân. (=]]])