Mục lục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương V37: Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm Long Chi Diễm. Một hồi hỏa hoạn, một màn tranh đấu.

Biệt viện sau khi tắt lửa,tất cả dược liệu trong dược điền hầu như bị hủy hết toàn bộ.

Thần sắc suy sụp trên mặt Mộ Tông Minh biến mất hoàn toàn, ngược lại hiện lên vẻ hưng trí bừng bừng dán mắt vào Vân Khê, xem cái sân dược liệu hắn cất công chăm sóc so sánh với Vân Khê, chẳng đáng là gì.

Vân Khê hơi hơi nhíu mi, không để ý đến ánh mắt kỳ dị đang đánh giá nàng của hắn, chỉ đáng tiếc cho số mạt tây trồng trong dược điền.

Hách Liên Tử Ngọc chen vào, cắt ngang tầm mắt của Mộ Tông Minh:”Đại thúc, tỷ tỷ chính là người trong lòng của đại ca ta, ngài đừng có nhìn nàng chăm chú như vậy…”

Mộ Tông Minh tức giận lắc đầu, sở dĩ hắn đối với nàng tò mò, là bởi vì nàng không sợ Địa Liên Hỏa Diễm xâm phệ, vậy trong đó nhất định có duyên cớ đặc biệt.

“Vân tiểu thư, lão phu mạo muội xin hỏi, trên người ngươi có bảo bối đặc biệt gì hay không, cho nên mới ngăn cản được sự xâm phệ của Địa Liên Hỏa Diễm?”

“Mộ lão, ngươi biết đấy, nếu là bảo bối đặc biệt, há có thể cho người khác biết? Nếu số mạt tây kia đã bị hủy, ta đây xin cáo từ.”

Vân Khê không chút lưu luyến, xoay người rời đi.

Mộ Tông Minh cụp mắt, bước nhanh đuổi theo nàng:”Vân tiểu thư, biệt viện của lão phu đã bị người ta hủy, không chỗ dung thân, không biết có thể xin Vân tiểu thư thu nhận lão phu hay không?”

Vân Khê đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vào khuôn mặt đau khổ của hắn, khóe mắt giật giật, quá vô sỉ đi? Biệt viện của hắn bị hủy, liên quan gì tới nàng, dựa vào gì mà bảo nàng thu nhận hắn?

“Vân tiểu thư, khụ khụ— lão phu tuổi già sức yếu, thân thể ngày càng kém, bên người cũng không ai chiếu cố, thật sự là thân bất do kỉ a, khụ khụ…”

Tiểu đồng đứng một bên lập tức mếu máo, cư nhiên không để ý hắn sao?

“Hiện tại lão phu ngay cả chỗ ở cũng không có, nếu Vân tiểu thư không thu nạp lão phu, như vậy lão phu cũng đành…Khụ khụ, khụ khụ—”

Lão nhân gia, ngươi cũng quá vô sỉ đi?

Vân Khê không nói gì, nhìn Mộ Tông Minh đang ra sức ho cho hộc máu. Thật sự khó mà tưởng tượng được, đường đường là một đời tông sư luyện đan nổi tiếng cư nhiên lại vô sỉ lừa gạt nàng, vì muốn nàng thu nhận hắn?

“Mộ lão, nghe nói Mộ thành chủ là tôn tử ruột của ngài a… ” Ngươi có tôn tử sao không đến chỗ hắn, cố tình theo ta, rốt cuộc muốn gì?

Bị nàng vạch trần, nét mặt già nua của Mộ Tông Minh đỏ lên, lão đi vài vòng, khoát tay nói:”Đừng nhắc tới hắn! Lão phu không thích ở tại phủ thành chủ, không yên tĩnh.”

Chẳng lẽ tửu lâu của nàng ở thì yên tĩnh sao?

Hách Liên Tử Ngọc tiến lên thay hắn nói chuyện:”Tỷ tỷ, để Mộ lão ở cùng chúng ta đi, Mộ lão không hề có tâm tư xấu đâu.”

Cái gì mà: “Ở cùng với chúng ta?”

Vân Khê lườm mắt nhìn hắn, mày cong nhếch lên, đừng nói hắn cũng muốn nàng thu dụng luôn? Tửu lâu của nàng từ khi nào trở thành nhà cho kẻ vô gia cư, ai cũng muốn xông vào đó ở chứ?

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi muốn ta lưu lạc đầu đường xó chợ sao?” Hách Liên Tử Ngọc giở bộ dáng làm nũng ra, một đôi mắt trong sáng không nhiễm tạp chất nhìn nàng, ánh mắt hồn nhiên vô tội như thế, cực kỳ giống bảo bối Tiểu Mặc của nàng a.

Chết tiệt, bộ không biết nàng hoàn toàn không có năng lực chống lại loại ánh mắt này sao?

Vân Khê bất đắc dĩ thở dài, nàng sao lại có thể gặp hai kẻ vô lại, không có mặt mũi như thế này cơ chứ?

“Muốn ta thu nhận các ngươi cũng được, tiền thuê phòng cũng chi phí ăn uống tự gánh vác, không có đủ ngân lượng trên người, thì bảo người nhà mau mau đưa tới, ta muốn thu tiền đặt cọc trước.”

Một già một trẻ nghe được lời của nàng, đồng thời liếc mắt nhìn nhau tươi cười, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta liền sai người truyền tin tới chỗ thành chủ, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng cũng được.”

“Ừ, đại ca của ta vừa đến Mộ Tinh thành hai ngày nay, hắn sẽ giúp ta trả tiền.”

Vân Khê đang định đi bỗng nhiên dừng cước bộ, Hách Liên Tử Phong, hắn cũng đến Mộ Tinh thành?

Không hiểu sao, đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận, nàng chưa từng quên chuyện ngày đó hắn dám bày mưu để nàng cùng Long Thiên Tuyệt rời đi, khiến cho người của Mạnh gia cùng Tư Đồ gia liên hợp xuống tay với Vân gia.

Nợ này còn ghi trong sổ, nàng sẽ không quên!

Con ngươi bỗng dưng hiện lên lệ quang, nàng tiếp tục bước về phía trước, càng lúc càng nhanh.

“Tỷ tỷ, chờ ta một chút!”

“Còn ta nữa, ta già cả, xương cốt lão hóa hết rồi, các ngươi chậm một chút!”

Tiểu đồng nhìn cước bộ uy vũ sinh phong của chủ nhân, không khỏi trợn mắt há mồm, cái này cũng được xem là ”xương cốt lão hóa” sao? Ngay cả hắn cũng không đuổi theo kịp, thế không phải quá giả tạo sao?

Tửu lâu lập tức nghênh đón hai vị khách nhân không xem mình là ngoại nhân, không khí náo nhiệt lên, nhất là hai đứa nhóc Vân Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh đều rất thích cùng Mộ lão với Hách Liên Tử Ngọc chơi đùa, một già một trẻ vừa mới đến, rất mau chóng hòa hợp với đoàn thành một mảnh.

Long Thiên Thần là kẻ ngoại lệ, hắn đối với Hách Liên Tử Ngọc, chỉ toàn là cảnh giác cùng cảnh giác.

Tiểu tử này cư nhiên dám cùng hắn tranh đoạt vị trí muội phu*, quả thực là không muốn sống! (*em chồng)

“Thiên Thần ca, sao ngươi lại trừng mắt với ta? Vừa rồi ta không có nói dối nha, tỷ tỷ thật sự là người trong lòng của đại ca ta, chờ bọn hắn thành thân, ta chính là muội phu của tỷ ấy.”

Hách Liên Tử Ngọc vô tội nhìn Long Thiên Thần, ánh mắt trong suốt hiện lên ánh mắt giảo hoạt, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, tỷ tỷ sao lại có quan hệ không tầm thường với ca ca của Long Thiên Thần?

“Xú tiểu tử, ngươi đừng có nghĩ bậy! Đây chính là đại tẩu tương lai của ta, ngươi muốn làm muội phu của nàng, kiếp sau đi!” Long Thiên Thần đập một cái vào ót hắn, nếu không phải nể mặt Hách Liên Tử Ngữ tức tỷ tỷ của hắn, hắn đã sớm đá tiểu tử này ra ngoài.

Ách, hắn như thế nào lại nhớ đến nữ nhân bạo lực kia cơ chứ?

Hắn dùng sức lắc đầu, nhất định là bị ma nhập mới nhớ tới nàng ta. Đôi mắt tò mò trừng càng lớn, Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm vào hắn, a một tiếng, nói:”Thiên Thần ca, hóa ra ngươi biết tỷ tỷ của ta? Tỷ tỷ ta không hề bạo lực a, ngươi vì sao lại nói nàng là một nữ tử bạo lực?”

Long Thiên Thần trợn mắt, bị dọa đến mức đổ ra một thân mồ hôi lạnh, tiểu tử này có thể đọc tâm của người khác được sao? Nếu thật là vậy, thì thật đáng sợ, sau này đứng trước hắn, tâm tư của mình chẳng phải sẽ lộ rõ hết?

“Tỷ tỷ của ta rất ôn nhu nha, hơn nữa tinh thông cầm kì thi họa, còn có thể thêu thùa, nữ công gia chánh cũng biết làm, ai gặp rồi đều rất tán dương, hết lời khen nàng. Trong thập đại gia tộc, không biết có bao nhiêu kẻ hướng nàng cầu hôn. Thiên Thần ca nếu thích tỷ tỷ của ta, tốt nhất nên sớm tới nhà chiếm chỗ, nói cách khác, nếu chậm chân, có thể sẽ không sờ tới được cửa nhà ta luôn ấy chứ.”

“Ai nói ta thích nàng?” Sắc mặt Long Thiên Thần hơi đỏ lên, không tự nhiên quát lớn: “Nàng có bao nhiêu tốt, cũng đâu có liên quan tới ta? Ta ước gì nàng sớm được gả ra ngoài, có một nam nhân hảo hảo trông nom nàng, miễn để nàng tới tìm ta gây phiền toái!”

“Ngươi yên tâm, không lâu nữa đâu! Cha ta đã chọn sẵn vài người cho nàng, đợi đến lúc đại ca của ta chính thức kế nhiệm vị trí gia chủ, việc hôn nhân của tỷ tỷ có lẽ cũng sẽ sớm được định đoạt.”

“Nhanh vậy sao?” Long Thiên Thần nhất thời vô ý, lỡ miệng nói, khi kịp phản ứng, thì lại lầm bầm:”Vừa vặn, nàng như quỷ dạ xoa, nên tìm một nam nhân quản lý nàng.”

Nghĩ tới nghĩ lui, mặt hắn càng lúc càng đen, tại sao đang tốt đẹp lại lập gia đình? Chẳng lẽ nàng sợ không gả đi được sao? Một lúc chọn tới mấy người?! Buồn bực, thật sự rất buồn bực!

Hiện tại, Vân Khê cũng không có tâm tình để ý đến phong hoa tuyết nguyệt* của bọn họ, chỉ vùi đầu suy nghĩ làm cách nào để ứng phó trận đấu luyện đan ba ngày sau, cùng với mấy ngày chính thức tổ chức đại hội luyện đan ba ngày sau. Đấu ba ngày ba đêm, nếu chỉ dùng minh hỏa**, trong lòng đã khó nắm được mấy phần thắng lợi, như vậy đến đại hội luyện đan, phải làm cách nào mới thắng được đây? (*tình cảm nam nữ,**lửa thường)

Hôm nay thấy được uy lực chân chính của Địa Liên Hỏa Diễm, đích thực không thể khinh thường, nếu dùng minh hỏa đấu với nó, phần thắng đã ít lại càng ít thêm. Uy lực của Hỏa Vân Hải Diễm không thể nào so với Địa Liên Hỏa Diễm được, bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, chính là tìm được mồi lửa đứng ở ba vị trí đầu trong bảng thập đại dị hỏa thì mới có thể chiến thắng được Địa Liên Hỏa Diễm!

“Mộ lão, ngươi có biết cách nào tìm các mồi lửa đứng ở ba vị trí đầu trong bảng thập đại dị hỏa không?”

Mộ Tông Minh hơi trầm ngâm, nhếch mi xếch mắt, như là đã đợi nàng hỏi câu này từ lâu.

“Dị hỏa đứng ở hai vị trí đầu, hầu như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy qua, thậm chí trăm năm nay, ngàn năm nay cũng chưa từng xuất hiện qua. Nhưng nghe nói Long Chi Diễm đứng ở vị trí thứ ba cách đây trăm năm có xuất hiện vài lần, nó là lửa của Long tộc, có linh tính, chỉ có Long tộc mới có năng lực khiến nó khuất phục. Nghe nói ngàn năm trước từng có người may mắn gặp được Long Chi Diễm, tiếc rằng vì hắn cưỡng ép nó, bắt nó hàng phục, không những không được gì mà còn bị nó thiêu sống. Sau lại nghe nói, có một con rồng bỗng dưng hiện thân ở Ngạo Thiên đại lục thần phục Long Chi Diễm, từ đó nó liền đi theo Long tộc mai danh ẩn tích, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.”

“Mọi người đều nghĩ Thánh cung thờ phụng Long thần nên chiếm được Long Chi Diễm, kỳ thật không phải vậy, thần long Thánh cung nuôi, chẳng qua chỉ là một vài hậu duệ bình thường của Long tộc sống trên Ngạo Thiên đại lục, thực lực của chúng nó căn bản không thể so sánh với những hậu duệ chân chính của Long tộc thời cổ đại. Cho nên con rồng đã thần phục Long Chi Diễm, mang Long Chi Diễm lánh xa nhân thế, căn bản không hề có quan hệ với Thánh cung.”

“Không rõ nơi Long Chi Diễm xuất hiện, tin tức liên quan đến nó cũng càng ngày càng ít, thế nên gần trăm năm nay chẳng còn mấy người chú ý tới nó…”

“Long Chi Diễm?” Vân Khê nghe tin tức về Long Chi Diễm mà Mộ lão tinh tế thuật lại, thản nhiên khiêu mi, lâm vào trầm tư.

Tiểu Bạch nguyên bản đang cuộn mình ngủ gà ngủ gật trên đùi Vân Tiểu Mặc, nghe đến ba chữ kia, không hiểu sao lại giật mình, nhảy phốc lên bàn, nằm một chỗ nghe Vân Khê cùng Mộ Tông Minh nói chuyện.

Vân Tiểu Mặc phát hiện ra sự dị thường của Tiểu Bạch, liền chạy theo:”Tiểu Bạch, sao vậy? Mẫu thân, hai người đang nói chuyện gì thế, cái gì mà Long Chi Diễm, nó dùng để làm gì vậy?”

Vân Khê vươn tay, xoa xoa đầu con trai, dịu dàng cười, nói:”Long Chi Diễm là mồi lửa dùng để luyện đan, con không phải muốn mẫu thân chế đan thật tốt để chữa bệnh cho Tường thúc thúc của con sao? Hiện tại, mẫu thân cần nó để thắng trận này, cũng cần nó để luyện chế được cực phẩm đan dược…”

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Vân Khê đảo mắt, giảo hoạt quét mấy vòng về phía Mộ Tông Minh. Nàng nhớ rõ phần thưởng của đại hội luyện đan lần này- Lam Tâm Tuyết Sâm, chính là do lão già này “tài trợ”, cái gì mà gần quan được ban lộc, nếu hắn trực tiếp đưa Lam Tâm Tuyết Sân cho nàng, nàng có cần khổ cực tham gia thi đấu sao?

Mộ Tông Minh bị ánh mắt quái dị của nàng đảo qua, liền đoán được tâm tư của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu:”Thứ lão phu coi trọng nhất là tín nghĩa, nếu đã hứa tặng Lam Tâm Tuyết Sâm để làm phần thưởng cho đại hội, sao ta có thể lật lọng, nửa đường đổi ý? Cho dù lão phu không cần danh dự của mình, nhưng Mộ Tinh thành chủ đã dùng thanh danh của mình để tuyên truyền, kêu gọi mọi người đến dự thi, nếu có biến cố xảy ra, như vậy người đứng mũi chịu sào không phải là lão phu, mà là tôn nhi của ta. Lão phu sao lại có thể khiến tôn nhi vô tội bị liên lụy cơ chứ?”

Sự thực thì, hắn chỉ muốn nhìn thấy tài năng của nàng được phô triển xuất sắc đến mức nào, hắn muốn xác nhận nàng có phải là người mà hắn đang tìm kiếm, là người có thể kế truyền phối phương của Cửu chuyển thái cực đan.

Vân Khê từ từ thu hồi tầm mắt, từ bỏ ý nghĩ này, nàng không muốn ép buộc lão ta, cũng không muốn bởi vì vấp phải khó khăn mà dễ dàng rút lui. Gặp khó khăn, không hề lùi bước, đó mới là tính cách của nàng! Càng gặp nhiều trở ngại, nàng càng muốn xông lên! Nàng không tin rằng nàng không có bất cứ cơ hội thắng nào! Nàng tin rằng, trên đời này không có gì có thể làm khó nàng. Mặc dù tạm thời chưa tìm ra lối thoát, nhưng chỉ cần bền lòng, có nghị lực, tin tưởng chung quy sẽ có một ngày nàng thành công.

“Nó được dùng để chữa bệnh cho Tường thúc thúc à? Làm cách nào thì mới tìm được Long Chi Diễm? Tiểu Mặc cũng muốn giúp mẫu thân tìm nó!” Vân Tiểu Mặc hăng hái xin theo, nóng lòng muốn đi ngay, chỉ cần nghĩ đến việc có thể chữa khỏi bệnh cho Tường thúc thúc, hắn hận không thể lập tức tìm Long Chi Diễm.

Vân Khê cười nhẹ, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, xem như lời nói đùa của trẻ nhỏ, không thèm để trong lòng, quay đầu về phía Mộ Tông Minh, nói:”Mộ lão, ngươi chắc hẳn biết được cách tìm Long Chi Diễm đúng không?”

Đường đường là một thế hệ tông sư luyện đan, sao lại chưa từng nghĩ đến chuyện tìm kiếm dị hỏa muôn người thèm khát, sở dĩ không có được, có lẽ bởi vì chưa gặp thời cơ, cũng có lẽ là do không đủ năng lực.

Thần sắc Mộ Tông Minh từ từ trở nên ngưng trọng, chậm rãi tự thuật:”Mộ gia chúng ta sở dĩ cư ngụ ở Mộ Tinh thành nhiều năm, kỳ thật là để tìm kiếm tung tích của Long Chi Diễm. Trải qua mười năm không ngừng truy lùng, rốt cuộc chúng ta phát hiện một chút dấu vết do Long tộc lưu lại ở Quỷ Cốc U Lâm cách thành ba mươi dặm. Nghe nói có không ít người từng đến quỷ cốc u lâm dò xét tìm Long Chi Diễm, nhưng cứ mười người đi thì hơn tám người chết, hiếm có kẻ may mắn sống sót được. Người trở ra thì cũng không lành lặn, nếu không phải bị kinh sợ đến phát điên, thì cũng bị mãnh thú táp mất tay chân, tàn phế…”

Hắn dừng một chút, ngữ khí mang theo vài phần run rẩy:”Ta cùng tôn nhi từng thử vào quỷ cốc u lâm mấy mươi lần để tìm di tích của Long tộc, đáng tiếc luôn phải tay không trở về, địa hình bên trong quỷ cốc thực sự quá mức phức tạp, khi mãnh thú xuất hiện, nếu không bình tĩnh tạo ra chút xíu sơ suất, sẽ bị lạc đường ngay lập tức.”

“Các ngươi đều bình an mà rời khỏi quỷ cốc u lâm, như vậy nhất định có thể nắm giữ sơ qua địa hình cùng lộ tuyến* bên trong đi?” Vân Khê thản nhiên nói. (*đường lối)

Mộ Tông Minh gật đầu:”Đúng vậy! Mỗi một lần chúng ta đi vào, sẽ vẽ thêm một chút địa hình cùng lộ tuyến nơi đó, mặc dù như thế, chúng ta cũng chỉ có thể đi vào khu vực bên ngoài của u lâm, không cách nào tiến vào sâu bên trong được cả.”

“Thỉnh xin chỉ giáo.” Vân Khê nói.

“Ở sâu bên trong u lâm, có một đầm lầy vô cùng rộng lớn, với khinh công của người bình thường sẽ không qua được. Nếu đang đi nửa đường mà dừng lại, rất có khả năng sẽ rơi vào giữa đầm lầy, khó mà giữ được tính mạng. Ta cùng tôn nhi mỗi lần đi đều dừng lại ở chỗ đầm lầy kia, không thể vượt qua. Chúng ta từng nghĩ đến chuyện tìm những lối khác thông vào phía trong, kết quả đều thất bại, cho nên muốn vào sâu bên trong u lâm, cách duy nhất chính là thuận lợi bay qua đầm lầy kia.”

“Đầm lầy à? ” Vân Khê nhếch khẽ đuôi lông mày, chỉ là một cái đầm lầy, đối với nàng cũng không phải quá khó:”Mộ lão, ngươi liệu có chắc chắn, sâu trong u lâm có di tích của Long tộc sao?”

Mộ Tông Minh có chút khẳng định nói:”Hẳn là không sai! Khi lão phu cùng tôn nhi đến được chỗ đầm lầy, có nghe qua tiếng rồng ngâm mơ hồ truyền đến từ bên trong, vậy chắc không lầm!”

Vân Khê chớp mắt, trầm ngâm nói:”Vậy là tốt rồi! Ngươi đem bản đồ cho ta, sau đó nói rõ một lần những điều cần chú ý khi đến quỷ cốc u lâm, ta sẽ đi đến đó.”

“Mẫu thân, cho ta đi cùng người với!” Vân Tiểu Mặc kéo kéo ống tay áo nàng, nói.

Vân Khê khẽ trừng trừng mắt nhìn hắn một cái:”Không cho con đi! Đây không phải chuyện đùa, con hãy hảo hảo chờ đợi ở tửu lâu, ở cùng với Thiên Thần thúc. Nghe lời!”

Vân Tiểu Mặc vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, tâm không cam lòng không muốn gật đầu nói: “Nga, được rồi!”

Hách Liên Tử Ngọc bên tai nghe được động tĩnh gì, liền vội vàng xông tới đây, hỏi: “Tỷ tỷ, các ngươi muốn đi đâu?”

Không muốn mang theo hắn gây thêm phiền toái, Vân Khê thuận miệng đuổi hắn, nói: “Không có gì, muốn làm gì thì đi làm đi, tiểu hài tử đừng nhiều chuyện như vậy.”

Hách Liên Tử Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Tỷ tỷ, ta cũng nghe được rồi, ngươi muốn đi Quỷ Cốc U Lâm tìm Long Chi diễm! Ta cũng vậy muốn đi!”

“Nghe được, còn hỏi?” Một đôi con ngươi trong nháy mắt rét lạnh mấy phần, Vân Khê cố ý hù dọa hắn nói, “Tóm lại không có lệnh của ta, ai cũng không cho đi! Chỗ kia hung hiểm vạn phần, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ta không có tâm tư đi chiếu cố ngươi.”

“Tỷ tỷ ——” giọng làm nũng, làm mọi người cả phòng nghe thấy đều nổi da gà, Hách Liên Tử Ngọc vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên được cao hơn.

Vân Khê không bị hắn lung lạc, lạnh lùng nói: “Dù tỷ phu cũng không được!”

Hách Liên Tử Ngọc hoàn toàn kinh ngạc, nên cũng không dám nói thêm câu nào.

Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn hắnbie61t, không nhịn được lắc đầu thở dài, hắn thật sự rất ngốc a, mẫu thân không cho đi chẳng lẽ chính mình lại không đi? Ai, thật là một tiểu hài tử khiến người ta hao tổn tâm trí!

Hách Liên Tử Ngọc trong lúc vô tình chuyển tầm mắt, vừa vặn chống lại Vân Tiểu Mặc đang rung đùi đắc hướng về phía hắn. Hắn nhìn ánh mắt của Vân Tiểu Mặc, xem thử tâm tư của bé, thì không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn cư nhiên lại bị một đứa nhỏ khinh thường—*

Chuẩn bị suốt một ngày, nắm được địa hình của quỷ cốc u lâm cùng một số tình huống có thể phát sinh khi vào đó, Vân Khê kiểm tra lại bản đồ cùng các vật phẩm để ứng phó mọi việc, sau đó chỉ mang theo Độc Cô Mưu đi đến quỷ cốc u lâm. Nàng không muốn mang nhiều người, chỉ tổ hỏng việc, rồi phân phó Long Thiên Thần cùng Lam Mộ Hiên hảo hảo chiếu cố Tiểu Mặc, để nàng an tâm.

Vừa mới bước khỏi đại môn của tửu lâu, liền thấy được Dạ Hàn Tinh biếng nhác tựa người vào mép cửa, thân hình tao nhã, đường cong cân xứng, thi triển toàn bộ phong tư của hắn. Sao nàng thấy bộ dạng này rất lẳng lơ, rất phô trương!

Không thèm nhìn hắn, Vân Khê tiếp tục mang theo Độc Cô Mưu lướt qua.

“Vân tiểu thư, nghe nói ngươi muốn đi quỷ cốc u lâm, có lẽ tại hạ có thể giúp đỡ chút ít.” Thanh âm thanh nhã của Dạ Hàn Tinh truyền đến từ phía sau, mang theo chút ít đùa giỡn.

Vân Khê dừng cước bộ, nhẹ ngoái đầu nhìn lại:”Tin tức của ngươi linh thông quá nhỉ! Cũng tốt, biết đâu Long tộc lại yêu thích bộ dáng lẳng lơ của ngươi. ”

Thực lực của người này sâu không lường được, nhưng thật ra lại là một sự giúp đỡ tốt, dù sao mục đích của hắn là phối phương của Cửu chuyển thái cực đan, tin rằng hắn sẽ không qua sông đoạn cầu, tranh đoạt Long Chi Diễm với nàng, thế nên nàng không cự tuyệt, mặc kệ hắn đi theo, chấp nhận sự gia nhập của hắn.

Đoàn người Vân Khê vừa mới rời đi, Hách Liên Tử Ngọc cũng lén lút chạy ra khỏi cửa, âm thầm chuẩn bị theo dõi bọn họ.

“Ngọc thúc thúc, chờ một chút!”

Góc áo đột nhiên bị người kéo lấy, Hách Liên Tử Ngọc cúi đầu nhìn lại, không ai khác chính là Vân Tiểu Mặc đang ngửa đầu nhìn hắn.

“Tiểu Mặc, có chuyện gì?”

“Ngọc thúc thúc, nghe nói quỷ cốc u lâm rất nguy hiểm, Mộ gia gia chuẩn bị một cái rương chứa dược đan cùng vũ khí cho mẫu thân. Mẫu thân rời đi quá mau, chưa kịp đưa nàng. Ngọc thúc thúc có thể mang nó đưa cho mẫu thân ta được không?”

Hách Liên Tử Ngọc nhìn cái rương không lớn không nhỏ bên chân Vân Tiểu Mặc, do dự gật đầu, nói:”Vậy được rồi!”

Hắn khom người ôm lấy cái rương, định để lên trên lưng ngựa. Lúc này, Đoan Mộc Tĩnh cũng tiến tới, kéo kéo góc áo hắn, thần thái đáng yêu, nói:”Ngọc thúc thúc, Tiểu Tĩnh cũng có điều muốn nói với ngươi.”

Hách Liên Tử Ngọc nhe răng trắng cười một cái, hai tiểu tử này hôm nay làm sao mà nhiệt tình với hắn như thế?

Bị Đoan Mộc Tĩnh kéo qua một bên, Hách Liên Tử Ngọc ngồi chồm hỗm nhìn nàng, ôn nhu hỏi:”Tiểu Tĩnh, ngươi muốn nói gì với thúc thúc?”

“Kỳ thật—- cũng không có gì, chỉ là quỷ cốc u lâm rất nguy hiểm, thúc thúc nhất định phải cẩn thận!” Đoan Mộc Tĩnh nhìn lung tung, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vì nàng nhớ rõ Tiểu Mặc đã dặn nàng, Ngọc thúc thúc có thuật đọc tâm, cho nên thời điểm nói chuyện với hắn ngàn vạn lần không được nhìn ánh mắt của hắn.

“Tiểu Tĩnh, thật sự không có chuyện gì khác sao?” Hách Liên Tử Ngọc cảm thấy có chút cổ quái, tiểu tử này không dám nhìn thẳng hắn, chẳng lẽ có chuyện muốn gạt hắn sao?

Đoan Mộc Tĩnh lần đầu tiên nói dối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu, cảm giác tội lỗi trào dâng. Đảo mắt, thấy không còn thân ảnh của Tiểu Mặc ở ngoài cửa, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, nói:”Ngọc thúc thúc, thời gian không còn sớm, ngươi mau xuất phát đi!”

“Ơ…Được rồi, ta đi đây! Ngươi cùng Tiểu Mặc phải ngoan ngoãn ở trong tửu lâu, nghe lời Thần thúc thúc nha.” Hách Liên Tử Ngọc cười khẽ, lắc lắc đầu, bất quá chỉ là tiểu hài tử, có chuyện gì muốn gạt hắn cơ chứ.

Hướng về phía cửa, không thấy bóng dáng Vân Tiểu Mặc, hắn nhìn xung quanh, như trước không hề thấy bóng dáng của hắn, lắc lắc đầu, khom người ôm lấy rương.

“Rốt cuộc bên trong có cái gì, sao nặng vậy?” Hách Liên Tử Ngọc nhíu mi cong, muốn mở cái rương xem thử.

Lúc này, Đoan Mộc Tĩnh chạy lại, ngửa đầu nói: “Ngọc thúc thúc, đi nhanh đi! Bằng không sẽ không đuổi kịp Vân di đâu.”

“Đúng vậy, thế ta đi trước!” Hách Liên Tử Ngọc lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu, vội vàng chuẩn bị ngựa, dắt ngựa đuổi theo, hướng về phía cửa thành mà chạy.

Đoan Mộc Tĩnh nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn theo bóng hắn dần khuất xa, dưới đáy lòng mặc niệm, hy vọng Tiểu Mặc ca ca cùng Tiểu Bạch có thể bình an vô sự!

Cửa thành, Thành chủ Mộ Cảnh Huy đã sớm dẫn binh mã đợi hồi lâu, từ xa thấy ba người Vân Khê đi bộ tới, hắn sải bước tiến về phía trước, trang phục gọn gàng, tao nhã, cả người toát ra một cỗ hơi thở trong sáng cùng tươi mát.

Hắn cao giọng cười, hướng tới ba người chắp tay, nói:”Tại hạ đã đợi từ lâu, đặc biệt đến dẫn đường cho các vị.”

“Làm phiền thành chủ.” Mộ Cảnh Huy rừng nhiều lần đi vào quỷ cốc u lâm, để hắn dẫn đường tự nhiên sẽ bớt tốn sức lực.

Mộ Cảnh Huy điểm lại số người, lĩnh thủ nói:”May mắn có chuẩn bị dư một con ngựa, vậy chúng ta mau chóng xuất phát, nếu muộn, sợ rằng vào rừng sẽ gặp nhiều bất tiện.”

“Người đâu, dẫn ngựa đến.” Hắn hướng về phía thuộc hạ phất tay.

Vân Khê hướng mắt về phía con ngựa cao to, không nhịn được có chút ngây ngẩn cả người:”Không có chuẩn bị xe ngựa sao?”

Nàng vừa nói xong, ba người còn lại nhất tề quay về phía nàng, vẻ mặt hiện lên thần sắc hoài nghi. Đương nhiên, tư sắc của Độc Cô Mưu hoàn toàn dấu dưới mũ, nàng không thấy rõ, nhưng có thể lờ mờ đoán ra được hắn nhất định vừa hoài nghi vừa khinh thường nàng đi.

Ai có thể nghĩ đến kẻ không ai bì nổi, không có gì không làm được- Vân Khê, cư nhiên không biết cưỡi ngựa? Lời này nói ra, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ cười sái cả quai hàm.

Mộ Cảnh Huy ho nhẹ, che dấu vẻ hoài nghi, hỏi một cách trọng: “Nếu Vân tiểu thư sợ xóc nảy, ta lập tức phân phó người chuẩn bị xe ngựa, cũng không mất quá nhiều thời gian.”

Vân Khê đang định gật đầu, thì bên này, Dạ Hàn Tinh lười biếng nói:”Nếu ngươi không muốn cưỡi ngựa, ta không ngại cho ngươi ngồi sau ta, dù thiệt thòi nhiều chỗ—nhưng chịu thiệt thòi cũng là phúc phận!”

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lừng của Vân Khê liếc về phía hắn, khóe môi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu*, lạnh lùng nói:”Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có! Ngươi muốn nếm khổ, ta cũng không có tâm tình, ngươi vẫn nên tìm người khác đi.” (*cười như không cười)

“Độc Cô Mưu, lên ngựa!”

Hồi lâu vẫn không nghe đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Vân Khê nhìn lại, Độc Cô Mưu đã sớm cưỡi ngựa đi xa.

Khóe miệng giật giật, Vân Khê nghiến răng oán hận, nhìn chằm chằm thân ảnh càng lúc càng xa của Độc Cô Mưu, không nhịn được thầm mắng dưới đáy lòng:”Độc Cô Mưu chết tiệt, cố ý muốn nàng xấu mặt có đúng không?”

Dạ Hàn Tinh cúi đầu cười nhạo, cười đến méo miệng, ngay cả Mộ Cảnh Huy cũng không nhịn được mà xoay người đi, vừa đi vai vừa run run. (ha ha)

Vân Khê nhìn hai người này, trong lòng âm thầm thề, nàng nhất định phải học cưỡi ngựa!

Trong lòng thầm nghĩ, miệng cũng không nhịn được mà nói ra:”Ta nhất định phải học cưỡi ngựa!”

“Tỷ tỷ muốn học cưỡi ngựa, ta có thể dạy ngươi a!” Phía sau, truyền đến thanh âm chỉ riêng Hách Liên Tử Ngọc mới có, còn cả tiếng vó ngựa, không đúng, là tiếng vó ngựa của hai con ngựa!

Vân Khê bỗng dưng quay đầu, thấy rõ người tới, sắc mặt khẽ biến, tất cả thần sắc đều đông cứng một chỗ, sững sờ một trận.

“Tỷ tỷ, ngươi sao vậy? Thấy ca ca của ta đến đây, có phải rất vui vẻ hay không?” Hách Liên Tử Phong cười sang sảng, không hề để ý tới đám suy nghĩ đang quay cuồng trong lòng nàng.

Hách Liên Tử Phong!

Hắn cũng tới?!

Nàng nhìn thẳng vào một đôi mắt đen thâm thúy, sắc bén như hổ báo của hắn, hết thảy sao vừa quen thuộc, vừa xa lạ, quen thuộc chính là nghiêm nghị, lạnh lùng của hắn, là cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nổi toát ra từ người hắn, xa lạ chính là một thân tử y* ung dung đẹp đẽ quý giá của hắn, là nội tâm càng sâu, càng khó lường kia. (*y phục màu tím)

— “Hách Liên Tử Phong, ta hỏi lại ngươi một lần, đây là mục đích thực sự của ngươi sao?”

“Hách Liên Tử Phong, ngươi chờ đó cho ta, nếu Vân gia thực sự xảy ra chuyện, ta nhất định phải lấy mạng ngươi hoàn lại!”

Nàng chưa từng quên, trước đây hắn đã làm cái gì với Vân gia, hảo cảm nàng dành cho hắn từ trước tới giờ, sớm không còn lại chút gì, chỉ còn lại nồng đậm hận ý.

Nàng thầm nói với mình, từ nay về sau, cái gì ân cứu mạng, cái gì bằng hữu chi nghị, hết thảy cùng nàng không liên quan!

Sau này gặp lại, chỉ là người lạ.—

May mà Vân gia không có án mạng xảy ra, nếu không như đã nói lời hôm đó, hôm nay gặp mặt, chính là sinh tử chiến, ngươi không chết thì ta vong!

Nàng hờ hững thu hồi tầm mắt, làm như không thấy hắn, bước vài bước về phía Dạ Hàn Tinh, nói: “Đi thôi, xem ra ta chỉ còn có thể đi chung với ngươi.”

Dạ Hàn Tinh khẽ cười, không nói, tao nhã chìa tay, giúp nàng lên trên ngựa, sau đó cũng ngồi lên theo. Tầm mắt của hắn lướt nhẹ qua khuôn mặt tuấn mĩ, sương hàn của Hách Liên Tử Phong, nghi hoặc dưới đáy lòng từ từ nổi lên. Hơn nữa, khi hai tay hắn lơ đãng ôm vào thắt lưng nữ tử trước mặt, đôi mắt lãnh như hàn băng ngàn năm của Hách Liên Tử Phong cư nhiên có một tia dao động, hắn nhẹ nhếch môi mỏng, hứng thú càng lúc càng lớn, dường như sự tình đang mỗi lúc lại càng thú vị thêm.

Hắn khuynh thân, kề sát tấm lưng mềm mại như không xương của Vân Khê, từng đợt hương thơm nhẹ lan vào nũi, hắn cực kỳ hưởng thụ thầm hít một hơi. Quả nhiên, chịu thiệt là phúc a!

Hắn cười đến khoa trương, môi cong rộng, như là được ban bảo bối hiếm lạ gì.

Hai người kề sát nhau, chỉ có một lớp áo mỏng, thân mật khắng khít. Hơi thở thanh nhã của Dạ Hàn Tinh bao quanh nàng, một tầng lo lắng cũng dâng theo, giờ khắc này, Vân Khê tản ra hàn khí, răng nanh nghiến lại.

Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng sẽ không theo một nam nhân lẳng lơ, bụng dạ khó lường cưỡi cùng một con ngựa!

Quá đáng hơn nữa, hắn rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của nàng, thật sự là quá vô sỉ! Nàng thục cùi chỏ về phía sau, vừa lúc nện vào thắt lưng của hắn, thành công nghe được tiếng kêu rên truyền ra từ miệng hắn, nàng mới thỏa mãn chút ít.

“Còn không mau đi?” Nàng tức giận thúc giục.

Dạ Hàn Tinh cười khổ, đại tiểu thư, có cần xuống tay ác như vậy hay không? Nói như thế nào, hắn cũng là mã phu miễn phí của nàng, nàng há lại qua cầu rút ván như thế chứ?

Nhích người về phía sau một chút, người phía trước đang nổi nóng, vì an toàn của mình, hắn không dám lại ngu ngốc trêu chọc nàng nữa. Miệng hô một tiếng, hắn thoáng liếc mắt nhìn về Hách Liên Tử Phong một cái, sau đó giục ngựa ra khỏi thành.

Từ phía sau, hắn có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh như băng đang gắt gao nhìn vào lưng hắn, ánh mắt như xuyên thủng người hắn, khiến hắn thầm nghĩ sau lưng đang chảy máu không ngừng. Theo bản năng, Dạ Hàn Tinh thúc ngựa càng thêm nhanh, thầm nghĩ nên cấp tốc thoát khỏi tầm mắt kia. Nguyên lai có một số người, không cần dùng vũ lực, chỉ cần một ánh mắt đã đủ sát thương kẻ khác rồi, hôm nay, hắn diện kiến đủ rồi. (há há…tới Vân Khê còn sợ ánh mắt như laze đó mà)

Hách Liên Tử Phong, kẻ hùng bá một phương, ngạo mạn vô cùng, cũng có người trong lòng a…. Thật là càng ngày càng thú vị!

“Đại ca, sao tỷ tỷ lại không để ý tới ngươi? Thật sự kỳ quái!” Hách Liên Tử Ngọc nhìn bóng dáng hai người nọ đang mỗi lúc một xa, rất là kinh ngạc, không hiểu gì cả. Hắn còn tưởng rằng hắn mang đại ca đến, sẽ mang đến cho tỷ tỷ một kinh hỉ, tỷ tỷ hẳn sẽ rất tốt với hắn. Ai ngờ ngược lại biến khéo thành vụng! Chưa tính tới việc tỷ tỷ không ngó ngàng gì, kỳ quái chính là, sắc mặt đại ca càng lúc càng thối, đứng gần hắn như vậy, có thể cảm nhận được quanh thân hắn đang tản ra một tầng hàn khí lạnh kinh người.

“Đại ca…” Hách Liên Tử Ngọc còn chưa kịp nói hết câu, thân ảnh màu tím bên người liền xông ra ngoài, giục ngựa chạy như điên, hướng về phía trước mà đuổi theo.

Trong lòng Hách Liên Tử Ngọc đột nhiên nhảy dựng, vì sao hắn lại cảm thấy một cỗ sát khí bức người toát ra từ người đại ca, không phải hắn muốn giết Dạ ca ca chứ?

“Không tốt! Đại ca, chờ ta một chút!” Hắn sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền vội vàng giục ngựa đuổi theo.

Mộ Cảnh Huy âm thầm nhìn phản ứng của mọi ngưới, thản nhiên cười, không nhanh không chậm thúc ngựa, lắc đầu, khẽ thở dài, bọn họ đúng là không bình tĩnh gì cả!

Chung quanh một mảnh tối đen, Vân Tiểu Mặc ẩn thân trong rương, nhẹ nhàng thở, không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Nghe được thanh âm của mẫu thân, hô hấp của hắn càng nhẹ hơn, hắn khuynh thân hướng về phía cái lỗ đục trên rương, nhìn ra bên ngoài. Từ chỗ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy đùi của mọi người, không thấy được thứ khác. Bất quá, dựa vào quần áo cùng thanh âm của mọi người, hắn vẫn có thể đoán được thân phận của họ.

Không có biện pháp, mẫu thân không cho hắn đi cùng, hắn cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

Vì có thể giúp Tường thúc thúc chữa khỏi bệnh, hắn nhất định sẽ xuất ra một phần tâm lực của mình, đi tìm Long Chi Diễm.

Một đôi con ngươi sáng ngời, hiện lên nét kiên định.

Tiểu Bạch cuộn tròn người, có chút không thích ứng với không gian u ám trong rương, bất quá nó không muốn phá hủy chuyện tốt của Tiểu Mặc Mặc, cho nên cũng không dám phát ra bất cứ tiếng gì.

Hách Liên Tử Ngọc đột nhiên hô to:”Không tốt! Đại ca, chờ ta một chút!”, sau đó cái rương liền kịch liệt chấn động, Vân Tiểu Mặc đang chuyên tâm nhìn ra bên ngoài, nhất thời vô ý, đầu đập mạnh vào vách thùng một cái, đau đến muốn rơi lệ.

Xoa nhẹ cái đầu nho nhỏ của mình, Vân Tiểu Mặc cau mày, không cách nào khác được, xóc nảy này, phải nhận thôi.

Tiếng gió gào thét, gió sớm mang theo chút lạnh, hung hăng táp bào mặt, mang theo chút bụi bặm.

Một cánh tay giơ về phía trước, cổ tay rộng thùng thình che mặt nàng lại, mang theo hương thơm của Dạ Hàn Tinh. Vân Khê ngoái đầu nhìn lại, dung nhan như ngọc bao phủ bởi nắng vàng, càng nổi bật làn da trắng như tuyết, đẹp như da em bé.

“Cảm tạ.” Nàng khẽ nhếch môi, không từ chối ý tốt của hắn.

Tiếng cười của Dạ Hàn Tinh vang vọng bên tai nàng, hắn thoáng ghìm dây cương, cho ngựa chạy chậm lại.

Lúc này, một tiếng vó ngựa vội vã truyền đến từ phía sau, mang theo sát khí nồng đậm, tuy rằng chỉ là tiếng vó ngựa của một con, nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã, khiến người ta không thở nổi.

Vân Khê cùng Dạ Hàn Tinh đồng thời quay đầu ngay lập tức, một con ngựa nhanh chóng xẹt qua bọn họ, trên không hiện lên một vệt tím biếc, kích động đuổi theo. Trên lưng ngựa không có người, mà ngựa cũng không hề dừng, xem như bọn hắn không tồn tại, mang theo sát khí bừng bừng mà chạy qua.

Bụi bay tứ tung, hai người Vân Khê không kịp nhắm mắt, bụm miệng, nên hưởng không ít đất cát.

“Phi, phi—-hắn nổi điên cái gì?” Vân Khê vừa phun cát trong miệng ra, vừa mắng.

Dạ Hàn Tinh hít khẽ một hơn, nhếch mi nói:”Hình như ta thấy không khí có mùi dấm chua, ngươi thấy có đúng không?”

Thần sắc khẽ chuyển, hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt Vân Khê hơi trầm xuống, quăng hắn một ánh mắt khinh thường, tức giận nói:”Còn không mau đi?”

Dạ Hàn Tinh nhếch môi, không đùa nàng nữa, tiếp tục giục ngựa hướng về phía trước.

Đến trưa, đoàn người đến được lối vào của quỷ cốc u lâm. Bọn họ không tùy tiện tiến vào mà dừng lại ở đó, kiểm tra lại trang bị cùng bản đồ một lần rồi một lần.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó đi vào u lâm.”

Vân Khê thu hồi bản đồ, ghi nhớ đại khái lộ tuyến, sau đó phân phát cho mỗi người một bản sao của bản đồ, đề phòng bất trắc.

“Tỷ tỷ, còn chúng ta thì sao?” Hách Liên Tử Ngọc thấy những người khác đều được nhận một tấm bản đồ, duy nhất hai huynh đệ bọn hắn không có, nên không nhịn được mở miệng hỏi.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Khê hướng về phía hắn, nàng hừ lạnh một tiếng, nói:”Ta từng đồng ý cho ngươi theo tới sao? Ngươi còn dẫn theo người không liên quan đến…. Tóm lại không chung đường với chúng ta, các ngươi muốn đi hay ở, hay gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, cũng không quan hệ đến chúng ta!”

“Đại ca sao lại là người không liên quan? Không phải các ngươi quen nhau từ trước sao?” Hách Liên Tử Ngọc mếu máo, tiến đến bên cạnh Vân Khê, kéo kéo góc áo của nàng nói:”Tỷ tỷ, cho chúng ta đi theo ngươi với! Đại ca võ nghệ cao cường, có thể bảo vệ cho ngươi.”

“Ai cần hắn bảo vệ?”

“Cầu nàng làm gì?”

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

Vân Khê nâng đôi con ngươi, chạm trúng đôi con ngươi lãnh liệt, thâm trầm của Hách Liên Tử Phong, nàng hừ lạnh một tiếng, quang mang trong mắt lạnh thêm vài phần.

Hách Liên Tử Phong không chút dao động, đôi con ngươi càng thêm sâu, đen. Hắn nhìn thẳng Vân Khê, thần sắc ngạo nghễ không giảm, sát khí quanh thân cũng càng lúc càng đậm.

Hách Liên Tử Ngọc ngó trái ngó phải, nhìn hai người, không khỏi cảm thấy khó hiểu, hắn muốn nghe trộm trong lòng hai người đang nghĩ gì, nhưng lại phát hiện thuật đọc tâm của mình lần đầu tiên không có tác dụng.

“Tỷ tỷ, đại ca, các ngươi làm sao vậy? Nhìn hai người sao giống như cừu nhân gặp mặt thế?” Hách Liên Tử Ngọc nói nhỏ, chẳng lẽ là hảo tâm của hắn là việc hồ đồ sao?

“Chuyện người lớn, con nít không nên xen vào.” Dạ Hàn Tinh biếng nhác nằm dưới gốc cây, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, núi rừng dã thú, cũng không che lấp được phong tư tao nhã, trác tuyệt của hắn. Hắn khẽ híp mắt, chỉ để hở một chút, xem kịch vui hiếm gặp mà Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong diễn, khóe môi khẽ cong.

Hách Liên Tử Ngọc bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, cái gì mà người lớn, con nít? Hắn cũng đã mười sáu tuổi, dựa vào cái gì mà lại đối với hắn như một tiểu hài tử?

Mộ Cảnh Huy lẳng lặng ngồi ở một bên, không lên tiếng. Thân là thành chủ nhiều năm, đã dưỡng được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hắn chỉ thích âm thầm quan sát, không thích nhiều lời, bởi vì nói nhiều tất hớ, chỉ có trầm mặc mới là vũ khí tốt nhất.

Độc Cô Mưu bày ra một bộ dạng không liên quan tới mình, yên lặng đứng ở một bên, làm việc của mình.

Nói đến người chịu nhiều khổ cực và khó khăn nhất, chính là Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch ẩn thân trong rương, một đường xóc nảy, khiến người lẫn vật nuôi đều muốn nôn, đáy lòng không nhịn được thầm mắng Hách Liên Tử Ngọc, hắn rốt cuộc là học cưỡi ngựa kiểu gì, kĩ thuật tệ hại như thế cũng dám đem ra dùng, hoàn toàn khinh bỉ hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK