Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút sợ, liền chui chui vào ngực Công Tôn, nghĩ mại không ra —— Tại sao cái băng lại biết động đậy a?“Sao vậy?” Công Tôn thấy bé cứ một mực chui vào lòng mình liền sờ sờ đầu bé: “Chân đau sao?”“Phụ thân, cái ghế sẽ biến thành quái vật sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi mội câu.Công Tôn bị bé chọc cười, liền vỗ vỗ mông bé: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.”Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đành cất cả một bụng nghi ngờ của mình đi, ngủ.………….Đường lên đỉnh Đồ Vân rất khó đi, cuối cùng Công Tôn cũng không có dẫn theo Tiểu Tứ Tử đi cùng, Tiêu Lương vốn dĩ cũng định ở lại cùng bé, có điều Tiểu Tứ Tử biết Tiểu Lương Tử rất muốn đi cho nên liền bảo hắn cứ đi đi.Vì vậy, lúc này chỉ còn lại Ân Hậu phụ trách trông nom Tiểu Tứ Tử, dĩ nhiên, vẫn còn có hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi ở lại làm chân chạy cho họ rồi.Tiểu Tứ Tử hỏi Thần Tinh Nhi đang bóc trái quýt cho bé: “Tinh Nhi tỷ tỷ, Ánh Tuyết Cung có yêu quái không?”Thần Tinh Nhi bị bé chọc cười: “Theo truyền thuyết thì có nga!”Tiểu Tứ Tử há to miệng: “Có ăn thịt người không?”“Ách ….” Thần Tinh Nhi còn chưa có nói hết đã bị Nguyệt Nha Nhi đạp một cái: “Ngươi đừng có dọa Tiểu Tứ Tử, dọa nó sợ Công Tôn sẽ liều mạng với ngươi!”Vì vậy Thần Tinh Nhi chỉ cười cười mà véo má Tiểu Tứ Tử: “Tuyết yêu là yêu quái tốt nha, rất tốt với con người!”Nói xong, hai nha đầu lại chạy đi làm việc của mình.Vì vậy, Tiểu Tứ Tử đành thở dài, trong lòng vẫn còn ngổn ngang vướng mắc.Cùng lúc đó, Ân Hậu ngồi bên cạnh bé cũng thở dài.Hai người cùng than thở, lại cùng ngẩng đầu nhìn nhau.Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Tại sao Ân Ân lại than thở nha?”“Ta hơn trăm tuổi rồi, có rất nhiều chuyện phiền lòng.” Ân Hậu tiến tới, tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử: “Ngược lại cháu đó, mới có mấy tuổi mà đã than thở rồi?”Tiểu Tứ Tử nhìn Ân Hậu một chút, liền đem chuyện tối hôm qua nói cho hắn nghe.Ân Hậu vui vẻ: “Cháu hoa mắt đi!”“Không có!” Tiểu Tứ Tử giơ chân lên cho Ân Hậu xem vết thương ở chân mình.Ân Hậu chọc bé: “Cái ghế làm sao có thể thành tinh a! Cũng đâu phải là vật sống chứ?!”Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, nhìn thấy thần sắc Ân Hậu có vẻ không vui, liền hỏi: “Làm tại sao người lại than thở?”Ân Hậu bất đắc dĩ: “Ta sợ có người đến tìm Chiêu nhi gây phiền toái.”“Không phải mỗi ngày đều có rất nhiều người đến gây phiền toái sao?” Tiểu Tứ Tử vừa ăn quýt vừa đút vào miệng Ân Hậu một múi, nói: “Cửu Cửu, Bạch Bạch, Miêu Miêu đều bị người ta đến gây phiền toái, lúc nào cũng nhặt được thi thể!”“Phốc ….” Ân Hậu bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, thiếu chút thì phun cả trái quýt trong miệng ra ngoài: “Cũng đúng, vốn dĩ bọn chúng cũng đã gặp không ít phiền toái rồi, cũng không cần quá lo lắng làm gì.”Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Phụ thân nói, rận nhiều cũng không thể cắn chết người, nợ nhiều cũng không cần chán nản! Có những lúc nghĩ là sẽ sống thật tốt thì cũng chưa chắc đã được như ý nguyện!”Ân Hậu ha ha cười lớn, nhéo mặt Tiểu Tứ Tử một cái: “Cháu đúng là hiểu lòng người nhất.”Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, sau đó lại ngẩng mặt nhìn cái băng bên cạnh.Ân Hậu định đến ôm bé tới: “Đi thôi, đi xem cái băng yêu quái của cháu một chút! Nếu nó thật sự là yêu quái, ta sẽ bắt nó cho cháu.”Tiểu Tứ Tử gật đầu, vui mừng mà ôm cổ Ân Hậu …..Hai người trở lại phòng của Công Tôn.Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn, đưa tay cầm lên ngọn đèn dầu, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn trên bàn, trên mặt bàn bóng loáng cũng không có bất cứ khe hở nào, đế đèn cũng không có tìm thấy cơ quan nào.Ân Hậu liền nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là —- Không có vấn đề gì a.Tiểu Tứ Tử sờ cằm.Ân Hậu cầm ngọn đèn lên sau đó lại thả lại trên bàn, ôm Tiểu Tứ Tử hỏi: “Hôm qua cháu làm thế nào?”Tiểu Tứ Tử liền đưa tay, kéo ngọn đèn.Bé vừa mới kéo một cái …. Ngọn đèn kia vừa mới xê đến phía trước một cái, đồng thời, Ân Hậu liền nghe thấy từ trên bàn truyền đến mặt đất, phát ra một thanh âm “cạch” thật nhỏ.Tiểu Tứ Tử không có võ công, đương nhiên là không thể nghe được, thế nhưng nội lực của Ân Hậu thâm hậu, hắn biết rõ —- Trong cái bàn này có cơ quan, nối liền đến mặt đất.Đúng lúc này, cái ghế kia đột nhiên ngã xuống dưới một cái.Ân Hậu lui về phía sau một bước, cái ghế liền đổ xuống bên cạnh chân hắn.Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn nhau một cái.Ân Hậu ngồi xổm xuống, đi xem cái ghế kia.Ân Hậu đưa tay sờ sờ, cũng cảm thấy được bên nền đất bên cạnh cái ghế cũng không có bằng phẳng mà hình như còn có một chỗ lõm thì phải?Hai người cùng nhìn chằm chằm cái ghế kia một lát, sau đó thấy cái ghế đột nhiên lại dựng dậy.Ân Hậu sửng sốt, Tiểu Tứ Tử hỏi: “Ân Ân, yêu quái xuất hiện rồi sao?”Ân Hậu thấy được cái băng kia sau khi dựng lên, lại trở về nguyên vị trí cũ.Ân Hậu đưa tay, kéo cái băng một cái, cũng không gặp khó khăn gì, hắn kéo cái băng đến bên cạnh mình, ngồi xuống.Cái băng vẫn bất động như cũ, chẳng khác cái băng bình thường là mấy.Cuối cùng, Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử đứng lên, đi đến phía sau …. Hắn vừa mới lui về mấy bước, chỉ thấy cái băng ghế kia, chậm rãi, chậm rãi …. Chuyển động.Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm không cách nào dứt ra được, thế nhưng vừa mới ngẩng mặt lên nhìn một chút, quả thực cái băng có di động!Cuối cùng cái băng ghế kia khi di chuyển đến vị trí cũ rồi mới hoàn toàn dừng lại!Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nghiêm túc mà nhìn Ân Hậu, ý là —— Cần nghiên cứu vấn đề này cẩn thận mới được!“Ân ….” Ân Hậu cũng cau mày, nhẹ nhàng sờ cằm: “Tà môn a.”
Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút sợ, liền chui chui vào ngực Công Tôn, nghĩ mại không ra —— Tại sao cái băng lại biết động đậy a?“Sao vậy?” Công Tôn thấy bé cứ một mực chui vào lòng mình liền sờ sờ đầu bé: “Chân đau sao?”“Phụ thân, cái ghế sẽ biến thành quái vật sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi mội câu.Công Tôn bị bé chọc cười, liền vỗ vỗ mông bé: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.”Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đành cất cả một bụng nghi ngờ của mình đi, ngủ.………….Đường lên đỉnh Đồ Vân rất khó đi, cuối cùng Công Tôn cũng không có dẫn theo Tiểu Tứ Tử đi cùng, Tiêu Lương vốn dĩ cũng định ở lại cùng bé, có điều Tiểu Tứ Tử biết Tiểu Lương Tử rất muốn đi cho nên liền bảo hắn cứ đi đi.Vì vậy, lúc này chỉ còn lại Ân Hậu phụ trách trông nom Tiểu Tứ Tử, dĩ nhiên, vẫn còn có hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi ở lại làm chân chạy cho họ rồi.Tiểu Tứ Tử hỏi Thần Tinh Nhi đang bóc trái quýt cho bé: “Tinh Nhi tỷ tỷ, Ánh Tuyết Cung có yêu quái không?”Thần Tinh Nhi bị bé chọc cười: “Theo truyền thuyết thì có nga!”Tiểu Tứ Tử há to miệng: “Có ăn thịt người không?”“Ách ….” Thần Tinh Nhi còn chưa có nói hết đã bị Nguyệt Nha Nhi đạp một cái: “Ngươi đừng có dọa Tiểu Tứ Tử, dọa nó sợ Công Tôn sẽ liều mạng với ngươi!”Vì vậy Thần Tinh Nhi chỉ cười cười mà véo má Tiểu Tứ Tử: “Tuyết yêu là yêu quái tốt nha, rất tốt với con người!”Nói xong, hai nha đầu lại chạy đi làm việc của mình.Vì vậy, Tiểu Tứ Tử đành thở dài, trong lòng vẫn còn ngổn ngang vướng mắc.Cùng lúc đó, Ân Hậu ngồi bên cạnh bé cũng thở dài.Hai người cùng than thở, lại cùng ngẩng đầu nhìn nhau.Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Tại sao Ân Ân lại than thở nha?”“Ta hơn trăm tuổi rồi, có rất nhiều chuyện phiền lòng.” Ân Hậu tiến tới, tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử: “Ngược lại cháu đó, mới có mấy tuổi mà đã than thở rồi?”Tiểu Tứ Tử nhìn Ân Hậu một chút, liền đem chuyện tối hôm qua nói cho hắn nghe.Ân Hậu vui vẻ: “Cháu hoa mắt đi!”“Không có!” Tiểu Tứ Tử giơ chân lên cho Ân Hậu xem vết thương ở chân mình.Ân Hậu chọc bé: “Cái ghế làm sao có thể thành tinh a! Cũng đâu phải là vật sống chứ?!”Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, nhìn thấy thần sắc Ân Hậu có vẻ không vui, liền hỏi: “Làm tại sao người lại than thở?”Ân Hậu bất đắc dĩ: “Ta sợ có người đến tìm Chiêu nhi gây phiền toái.”“Không phải mỗi ngày đều có rất nhiều người đến gây phiền toái sao?” Tiểu Tứ Tử vừa ăn quýt vừa đút vào miệng Ân Hậu một múi, nói: “Cửu Cửu, Bạch Bạch, Miêu Miêu đều bị người ta đến gây phiền toái, lúc nào cũng nhặt được thi thể!”“Phốc ….” Ân Hậu bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, thiếu chút thì phun cả trái quýt trong miệng ra ngoài: “Cũng đúng, vốn dĩ bọn chúng cũng đã gặp không ít phiền toái rồi, cũng không cần quá lo lắng làm gì.”Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Phụ thân nói, rận nhiều cũng không thể cắn chết người, nợ nhiều cũng không cần chán nản! Có những lúc nghĩ là sẽ sống thật tốt thì cũng chưa chắc đã được như ý nguyện!”Ân Hậu ha ha cười lớn, nhéo mặt Tiểu Tứ Tử một cái: “Cháu đúng là hiểu lòng người nhất.”Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, sau đó lại ngẩng mặt nhìn cái băng bên cạnh.Ân Hậu định đến ôm bé tới: “Đi thôi, đi xem cái băng yêu quái của cháu một chút! Nếu nó thật sự là yêu quái, ta sẽ bắt nó cho cháu.”Tiểu Tứ Tử gật đầu, vui mừng mà ôm cổ Ân Hậu …..Hai người trở lại phòng của Công Tôn.Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn, đưa tay cầm lên ngọn đèn dầu, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn trên bàn, trên mặt bàn bóng loáng cũng không có bất cứ khe hở nào, đế đèn cũng không có tìm thấy cơ quan nào.Ân Hậu liền nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là —- Không có vấn đề gì a.Tiểu Tứ Tử sờ cằm.Ân Hậu cầm ngọn đèn lên sau đó lại thả lại trên bàn, ôm Tiểu Tứ Tử hỏi: “Hôm qua cháu làm thế nào?”Tiểu Tứ Tử liền đưa tay, kéo ngọn đèn.Bé vừa mới kéo một cái …. Ngọn đèn kia vừa mới xê đến phía trước một cái, đồng thời, Ân Hậu liền nghe thấy từ trên bàn truyền đến mặt đất, phát ra một thanh âm “cạch” thật nhỏ.Tiểu Tứ Tử không có võ công, đương nhiên là không thể nghe được, thế nhưng nội lực của Ân Hậu thâm hậu, hắn biết rõ —- Trong cái bàn này có cơ quan, nối liền đến mặt đất.Đúng lúc này, cái ghế kia đột nhiên ngã xuống dưới một cái.Ân Hậu lui về phía sau một bước, cái ghế liền đổ xuống bên cạnh chân hắn.Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử đều nhìn nhau một cái.Ân Hậu ngồi xổm xuống, đi xem cái ghế kia.Ân Hậu đưa tay sờ sờ, cũng cảm thấy được bên nền đất bên cạnh cái ghế cũng không có bằng phẳng mà hình như còn có một chỗ lõm thì phải?Hai người cùng nhìn chằm chằm cái ghế kia một lát, sau đó thấy cái ghế đột nhiên lại dựng dậy.Ân Hậu sửng sốt, Tiểu Tứ Tử hỏi: “Ân Ân, yêu quái xuất hiện rồi sao?”Ân Hậu thấy được cái băng kia sau khi dựng lên, lại trở về nguyên vị trí cũ.Ân Hậu đưa tay, kéo cái băng một cái, cũng không gặp khó khăn gì, hắn kéo cái băng đến bên cạnh mình, ngồi xuống.Cái băng vẫn bất động như cũ, chẳng khác cái băng bình thường là mấy.Cuối cùng, Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử đứng lên, đi đến phía sau …. Hắn vừa mới lui về mấy bước, chỉ thấy cái băng ghế kia, chậm rãi, chậm rãi …. Chuyển động.Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm không cách nào dứt ra được, thế nhưng vừa mới ngẩng mặt lên nhìn một chút, quả thực cái băng có di động!Cuối cùng cái băng ghế kia khi di chuyển đến vị trí cũ rồi mới hoàn toàn dừng lại!Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nghiêm túc mà nhìn Ân Hậu, ý là —— Cần nghiên cứu vấn đề này cẩn thận mới được!“Ân ….” Ân Hậu cũng cau mày, nhẹ nhàng sờ cằm: “Tà môn a.”
Danh Sách Chương: