Càng làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, bên trong đống bột phấn ấy lại là hai cỗ hài cốt nguyên vẹn, mà trong đó, khối hài cốt của Lý Quân kia cũng có dấu vết của hoả thiêu, ai cũng biết Lý Quân chính là bị thiêu chết…..
Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn, Công Tôn xua tay, ý kia ———– ta cũng đâu phải là trù tử, chưa từng sờ đến bột mỳ gì đó a! Mọi người lại tiếp tục nhìn Diệp Tử Thiền. Diệp Tử Thiền sờ sờ cằm nhìn lá bùa màu vàng được moi ra từ đống phấn bột, sách sách mấy tiếng lấy làm kỳ lạ: “Lá phù này còn viết sai a, rõ ràng là cái nửa mùa viết ra.”
“Viết sai? Viết sai vẫn có thể hồi sinh người a?” Bao Chửng cảm thấy đây chính là chuyện hắn khó tưởng tượng nhất trên đời này. Ân Hầu đột nhiên đi qua, trêu chọc Diệp Tử Thiền: “Khuê nữ à, có phải là học nghệ của ngươi chưa tinh hay không a? Có khi người ta viết đúng mà ngươi không biết cũng nên!”
Diệp Tử Thiền híp mắt trừng Ân Hầu, bất mãn nói: “Làm sao có thể!”
Ân Hầu thiêu mi bày tỏ ——- Còn không chịu nhận ….
Diệp Tử Thiền gấp đến độ giơ chân, Hồng Cửu Nương cùng Lam Hồ Ly vội vàng khuyên nàng, hai nàng cũng trừng Ân Hầu ——— Nói nhăng cuội gì đó!
Diệp Tử Thiền không phục, nói: “Huyết chú diện nhân căn bản không phải như vậy! Ta làm cho mọi người xem!”
Tất cả mọi người đều nheo mắt ——- Nga, phép khích tướng thật hữu dụng a!
Trở lại Khai Phong phủ, Diệp Tử Thiền liền hỏi: “Có hài cốt của động vật nhỏ nào không?”
Mọi người liền nghi ngờ, vừa đúng lúc Tiểu Ngọc đi vào, vội vàng nói: “Có! Bát ca đại nhân nuôi năm trước bị chết, được chôn ở hậu viện.”
Bao Chửng cũng nhớ lại, buổi tối hôm đó gió rất lớn, cái lồng của Bát ca vốn là được treo dưới mái hiên, nhưng mà quá nửa đêm liền bị gió thổi rơi xuống, lăn qua lăn lại trên đất mấy vòng, Bát ca bị đụng chết. Bao Chửng rất đau lòng, mấy nha hoàn bọn Tiểu Ngọc đào một cái hố nhỏ ở trong sân chôn nó xuống, còn trồng một cây vạn nhi nhỏ lên trên mộ phần nó. Tiểu Ngọc liền sai một gã tiểu tư đi đào lên, không tới một hồi, tiểu tư đi về, có mang theo hài cốt của Bát ca.
“Nhưng mà chú chim nhỏ chết đi cũng không có hồn phách a.’ Triển Chiêu mờ mịt.
“Cái này dễ làm.” Diệp Tử Thiền hỏi: “Trù phòng có chuẩn bị thịt gà không?’ Tiểu Ngọc nói có thể nhờ trù phòng đại nương làm, buổi tối có thể ăn gà ninh.
Vì vậy, Diệp Tử Thiền liền vẽ một đạo Toả Hồn phù, bảo Tiểu Ngọc đem lá bùa này dán lên đầu con gà, sau đó giết gà, rồi nhỏ ba giọt máu lên trên bùa, rồi lại mang bùa đến đây. Tiểu Ngọc chạy đến trù phòng. Một lát sau liền mang bùa quay lại, dựa theo những gì Diệp Tử Thiền phân phó, nhỏ lên đó ba giọt máu gà. Diệp Tử Thiền đem bùa dính lên trên hài cốt, hỏi mọi người: “Ai biết nặn hình nhân?”
“Thật ra thì mọi người chỉ là muốn xem có thực sự sống lại hay không thôi, vậy hẳn là nặn thành cái gì cũng được đi.” Công Tôn hỏi.
Diệp Tử Thiền gật đầu một cái.
“Mọi người tới a” Tiểu Tứ Tử giơ tay, có điều, ở đây ai cũng không biết nặn hình nhân, hỏi trù phòng đại nương, đại nương lại chỉ biết cán mỳ hoặc làm bánh bao, cũng không rõ mọi người đang làm cái gì đây? Lúc thì thịt gà, lúc lại làm bột mỳ, học làm cơm sao? Cuối cùng, Bao Chửng liền bảo Mã Hán vào trong thành mời một lão đầu chuyên nặn hình nhân tới.
Lão đầu kia người ta gọi là Diện Nhân Trần, đã hơn tám mươi tuổi, làm nghề nặn hình nhân, tất cả các tiểu hài nhi Khai Phong phủ đều thích hắn. Hắn còn từng vào cung nặn cho Triệu Trinh một hình nhân La Hán đồ rất tinh xảo và đẹp mắt. Lúc ấy Triệu Trinh còn gọi hắn là người nặn hình nhân đệ nhất thiên hạ.
Chưa đến một lúc, Mã Hán cùng Vương Triều đã đỡ một lão đầu tới. Lão đầu nghe nói cần nặn Bát ca, nói rất đơn giản, hắn còn mang theo một hòm đồ nghề đây, bên trong còn chứa rất nhiều bột nặn, chỉ hai ba cái đã dùng bộ xương kia nặn thành hình Bát ca giống như thật.
Nhưng mà Bát ca dù sao cũng có lông bên ngoài, nặn hình bằng bột cho dù có giống thì cũng không thể giống y như thật được. Dù sao thì mọi người cũng không quan tâm đến cái này lắm, Diệp Tử Thiền sau đó lại vừa viết phù vừa niệm chú, bận rộn mất cả hồi lâu, cuối cùng cũng kết thúc, bắt đầu cùng Bát ca bằng bột kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Mọi người cũng nhẫn nại chờ, chờ đến nửa canh giờ cái con Bát ca kia vẫn an nhàn bất động.
“Phốc …” Ân Hầu phụt cười một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: “Xem đi, học nghệ không tinh mà.”
Diệp Tử Thiền quay đầu lại phụng mặt trừng hắn, Hồng Cửu Nương ở phía sau len lén bấm tay Ân Hầu. Thiên Tôn cũng bất đắc dĩ nhìn Ân Hầu ——— Ngươi cũng đã hơn trăm tuổi, lại còn đi trêu chọc một cô nương làm gì? Mọi người cũng không biết mấy vị Di Di này của Triển Chiêu đều là được Ân Hầu nhặt về Ma cung nuôi từ khi còn nhỏ, số tuổi của Ân Hầu lúc đó đã có thể đặt lên hàng gia gia rồi, đám tiểu ma đầu, đại ma đầu ở Thiên Ma cung thích trêu chọc tiểu hài nhi, điểm này là học từ Ân Hầu, cho nên Triển Chiêu sở dĩ có tính khí tốt như vậy, tất cả đều nhờ đã bị trêu chọc quá nhiều mà ra.
Lúc này, Trần Lão đầu không nhịn được, hỏi Bao Chửng: “Bao đại nhân, các vị đang ngoạn cái gì sao?” Bao Chửng lúng túng: “Cái này ….”
Diệp Tử Thiền quay đầu lại nhìn lão đầu: “Muốn cho Bát ca sống lại a.”
“Phốc ….. ha ha ha.” Nghe Diệp Tử Thiền nói xong, lão đầu liền vui vẻ, bị chọc cho cười đến ngả trước ngả sau, chỉ vào Diệp Tử Thiền nói: “Khuê nữ này ở đâu nghe được mấy thứ hoang đường này a, làm gì có chuyện đã chết rồi còn sống lại được nữa a! Hahaha………..”
Mọi người dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm lão đầu hơn tám mươi tuổi kia đang cười đến sảng khoái, tâm nói, cục diện bên ngoài doanh trại vừa rồi hẳn là ngài không được nhìn thấy đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tử Thiền cũng đỏ bừng, không thoải mái chút nào! Lại không thể đánh lão đầu này, một lát nữa sẽ đi giật mấy sợi râu của hắn cho hả giận!
“A, a, bất quá nhắc tới, trước kia ta cũng có một cái đồ đệ, cũng hay nói những lời thần thần quỷ quỷ như vậy.” Trần lão đầu cười đủ rồi lại cảm khái nói một câu như vậy.
“Đồ đệ?” Bàng Dục tương đối nhiều chuyện, liền tiến tới hỏi: “Ai, lão đầu nhi a, cái gì đồ đệ vậy?”
Bao Duyên đạp chân Bàng Dục, ý kia —— Ngươi có quy củ một chút!
Trần lão đầu cũng không để bụng, sinh ý của hắn cũng đều là để hống tiểu hài tử, tự nhiên tính cách cũng thoải mái: “Nhắc tới mới nhớ, chuyện đại khái khoảng hơn ba mươi năm trước đi, có một thiếu niên gọi là Hoàng Nguyệt Lâu, lúc đó hắn cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi thôi.” Vừa nói, lão đầu vừa giống như là đang hồi tưởng lại chuyện năm đó, còn có chút cảm khái: “Đêm hôm đó trời mưa to gió lớn, thiếu niên kia đến nhà ta gõ cửa, nói vô luận thế nào cũng muốn bái ta để học nặn diện nhân.”
Tất cả mọi người cũng gật đầu, người ta thành tâm a.
“Phốc.” Lão đầu bị chọc cười, chỉ mọi người nói: “Cũng đâu phải là nửa đêm đến võ lâm môn phái quỳ gối xin học công phu chứ? Chỉ là một người nặn hình nhân mà thôi, trên đời không có ngàn người thì cũng có đến tám trăm, chẳng qua chỉ là một cái tài vặt chuyên ngồi ngoài phố để dụ dỗ tiểu hài nhi mà thôi, cho dù là ban ngày hắn có gặm bánh bao đến nói muốn học, ta cũng sẽ thu hắn, thế nhưng thiếu niên này lại đến lúc hơn nửa đêm, không phải là doạ chết người sao!”
Mọi người cười khan, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, nặn hình nhân này tuy cũng rất vất vả, thế nhưng cũng không phải là độc môn tuyệt học gì, cũng tương tự như người làm kẹo đường, đều chỉ để dỗ dành tiểu hài tử.
“Ta hỏi hắn nhà ở đâu, hắn nói hắn là người nơi khác đến, còn mang theo một bọc hành lý chạy từ rất xa đến đây.” Lão Trần cười cười: “Ta liền mang hắn vào nhà, hắn lại còn rất hiếu thuận, rất nghe lời, học thủ nghệ cũng mau …. Có điều, hắn không thích nặn các tiểu động vật, chỉ chuyên nhất học nặn hình nhân!”
“Hình nhân?” Mọi người hỏi, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đã đứng bên cạnh cái rương thật lớn của lão đầu, nhìn những hình nhân thật nhỏ bên trong.
Lão đầu lấy ra mấy cái cho hai đứa chơi, mọi người đều tiến đến nhìn, chỉ thấy lão đầu nặn ra mấy nhân vật trong hí tuồng, có quý phi say rượu, có Da Cát Lượng cầm quạt …. tất cả đều tinh xảo như thật.
Bao Chửng nhìn khuôn mặt Da Cát Lượng, khuôn mặt cũng giật giật, không biết đưa cho Hoàng Thượng gặp thử cái này có bị đánh đòn hay không.
“Loại này rất khó học.” Vừa nói, lão đầu vừa cầm một cây tăm bằng trúc, hai ba cái ngắt nhéo nặn đã nặn ra một hình Hắc miêu, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhận lấy mèo mà không hiểu nhìn lão đầu, tại sao lại cho hắn?
Lão đầu nói với hắn: “Cười lên a, người trẻ tuổi sao lúc nào mặt cũng nghiêm nghị như vậy a.”
Tất cả mọi người nhẫn cười, Bạch Ngọc Đường lúng túng giơ tiểu hắc miêu kia lên nhìn, ngược lại cũng cảm thấy rất khả ái. Lại nhìn Triển Chiêu bên cạnh một chút ——– tiểu hắc miêu này thoạt nhìn rất tinh ranh, rất giống với Triển Chiêu lúc có chủ ý xấu nào đó. Triển Chiêu thì híp mắt nhìn con mèo đen kia, hỏi: “Có con chuột trắng nào không?”
Lão đầu “phốc” một tiếng, lại hai ba cái đã nặn thành một con đưa cho Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, ý kia —— Ngươi là tiểu hài nhi sao? Triển Chiêu cười híp mắt nhìn tiểu bạch thử đó, đột nhiên nghĩ đến ở đường Nam hình như có một nhà chuyên làm kẹo bông đường, mấy ngày nữa sẽ bào hắn làm một tiểu bạch thử đường, có thể ăn nha!
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thì vây quanh lão đầu, nói muốn tiểu hồ ly, tiểu bạch thố ríu rít cả lên.
Lão đầu rất thích tiểu hài nhi, vui vẻ mà nặn cho hai bé, bất quá, mọi người đều cảm thấy hình như đang bị lạc đề, Bao đại nhân liền nói: “Trần sư phụ, cái đó đồ đệ…..”
“Nga! Thiếu chút thì quên.” Lão đầu vừa nó, vừa lấy ra một chút bột phấn, nói: “Diện nhân, trừ nặn những thứ thông thường, còn có thể nặn người thật, cái này thì cần phải xem bản lĩnh thế nào! Không phải ai muốn học cũng có thể học được.” Vừa nói, lão đầu vừa lấy ra mấy cái tăm trúc, bắt đầu dùng mấy khối bột tròn xoe, chỉnh chỉnh sửa sửa một chút ….. cuối cùng, cho mọi người xem.
Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy là khuôn mặt của Bàng thái sư. Đừng nhìn Thái sư mập như vậy, đường nét trên mặt cũng không thiếu, hình nhân này ……… ngoại trừ không có râu thì giống y hệt a.
Thái sư sờ sờ mặt mình một chút ———- Gần đây có phải lại béo lên?
Lão đầu đưa tay tìm trong hòm, lầm bầm một chút: “Nhớ là có chút sợi hôi sắc mà…” quả nhiên, hắn đã lôi ra được một cuộn sợi mày xám, nói tiếp: “Những thứ này đều là tơ tằm trộn lẫn những thứ tơ khác, có thể giả làm râu hoặc tóc.” Vừa nói, hắn vào lấy ra cây nhíp, làm râu và tóc giả …. chỉ qua một hồi, có một Bàng Cát tinh xảo được nặn ra.
“Có thể tô thêm màu sắc, thậm chí cả ánh mắt, màu da cũng có thể làm giống như thật.” Lão đầu gỡ gỡ râu ra: “Những cái khác Nguyệt Lâu đều không học, chỉ mê học cái này, lại nhớ được rất nhanh!”
“Cái này còn giỏi hơn cả thuật dịch dung a!” Công Tôn cảm khái.
“Lúc ấy, ta hoài nghi liệu có phải hắn học để làm chuyện thương thiên hại lý gì không.” Lão đầu nói: “Có hỏi qua hắn, hắn nói, hắn muốn hồi sinh một người!”
Mọi người kinh ngạc. Lão đầu bất đắc dĩ: “Bộ dáng kia của hắn thần thần quỷ quỷ, làm sao có thể hồi sinh người đã chết a, sao lại có chuyện chỉ cần bảo tồn thật tốt hồn phách, lại chỉ thêm một hình nhân nặn ra là có thể hồi sinh một người đã chết ……… lúc ấy, ta cho rằng hắn chỉ là tiểu hài tử suy nghĩ lung tung mà thôi, vì vậy cũng không có quản hắn.”
“Vị đồ đệ kia của ngài, nặn hình nhân cũng giỏi như vậy sao?” Bao Chửng hỏi.
“Nga …… rất được!” Lão đầu gật đầu một cái, bày tỏ rất tán thưởng: “Hắn nghiên cứu rất sâu, năm đó cũng làm rất tốt!”
“Vị đồ đệ đó của ngài, bây giờ ở đâu vậy?” mọi người đều cảm thấy người này có chút khả nghi.
Lão đầu cười cười: “Đi rồi, nói đến chuyện này lại tức giận!”
“Sao lại sinh khí?”
“Ta còn nhớ rõ, hăn học sau hai năm, có một hôm mới sáng sớm, hắn nói cảm thấy không thoải mái, không bồi ta ra ngoài bán hàng, muốn nằm thêm một chút.” Lão đầu nói: “Chờ cho đến khi ta về nhà, sư nương hắn nói với ta, không biết có phải Nguyệt Lâu bị bệnh gì hay không, đã ngủ cả ngày! Nàng chạy tới cửa sổ nhìn vào trong phòng hắn một chút, thấy hắn còn đang ngủ, cũng không tiện đánh thức hắn dậy, để cho hắn ngủ tiếp ……. Nhưng mà đến tận tối cũng không có tỉnh, cũng cảm thấy có chút sợ, sau đó sư nương hắn đẩy cửa vào nhà xem hắn thế nào, lại bị doạ cho sợ hãi kêu to, nói hắn không có thở nữa! Cho đến lúc ta vào xem, thật sự đã khí tuyệt, nhưng khi vén chăn lên …… phát hiện lại chỉ có đầu chứ không có thân thể, thân thể được dùng gối ghép lại mà thành, lúc đó còn bị doạ lui mấy bước. Cuối cùng mới phát hiện ra, đó là do hắn nặn ra đầu của mình đặt trước gối, sau đó lại phủ chăn lên, mà những đồ đạc cùng đồ nghề trong phòng hắn đã lấy đi hết …… từ đó về sau, không không có gặp lại hắn.”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái.
“Hắn thực sự nặn diện nhân giống như vậy? Ngay cả ngài cũng nhận không ra?” Bao Chửng hỏi.
Trần lão đầu gật đầu một cái, nói: “Còn không phải sao, thực sự khiến người ta tức chết! Ai, bất quá những năm sau đó cũng không có tin tức của hắn, đồ đệ này ta thực sự rất thích.”
Bao Duyên hỏi Trần lão đầu: “Lão nhân gia, có thể làm được như vậy, thì phải giỏi nhường nào a? Trừ đồ đệ của ngài, còn có ai có thể không?”
Lão đầu lắc đầu: “Nga, cái đó hẳn là cũng không chắc, thiên hạ ngoạ hổ tàng long, có điều nhất định sẽ không có nhiều người lắm đâu.”
Bao Chửng cho người tra một chút lai lịch của Hoàng Nguyệt Lâu này, mà ở bên kia, Diệp Tử Thiền vẫn còn tiếp tục chiến đấu cùng Bát ca.
Túc Thanh cũng không biết phải làm sao, đành gấp gáp thay cho biểu cô hắn. Ân Hầu híp mắt trêu chọc người: “Đã nói là học nghệ không tinh đi? Ai bảo ngươi cả ngày từ sớm đến tối đều chỉ biết ăn chơi nhàn hạ, cho nên không có được bản lĩnh như thiên hạ!”
Diệp Tử Thiền cầm đống bột mỳ mà đuổi Ân Hầu, nói: “Đã nói bùa của ta viết mới đúng, cái đó viết sai!”
Ân Hầu nhanh chóng chạy sang bên, còn tiếp tục: “Sách sách, lớn tuổi lên quên mất, nữ nhân tuổi càng cao tính khí càng khó chịu!”
“Tức chết!” Diệp Tử Thiền chỉ muốn giậm chân.
Hồng Cửu Nương và Lam Hồ Ly cũng giúp nàng đuổi Ân Hầu đi, Ân Hầu trốn sau lưng Thiên Tôn tiếp tục: “Xem đi, nữ nhân không biết nói đạo lý, hở chút là tức giận!”
Thiên Tôn ôm cánh tay, ngược lại cũng đồng ý với Ân Hầu: “Khuê nữ, có phải là thật sự học thuật không tinh không a?”
“Các ngươi đều không tin!” Diệp Tử Thiền sâu xa mà liếc mọi người một lượt, vén tay áo: “Được! Hôm nay cho các kiến thức một chút cái gì gọi thiên lý mã!” Nói xong liền chạy đến trù phòng. Hồng Cửu Nương cùng Lam Hồ Ly đều không thèm để ý đến Ân Hầu.
Ân Hầu ôm cánh tay nhìn trời, vẫn còn chưa buông tha: “Là ngựa là lừa, phái kéo ra mới biết được.”
Hồng Cửu Nương muốn phóng hoả đốt râu của Ân Hầu, lại được Triển Chiêu khuyên nhủ.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Tử di chuẩn bị làm gì?”
Triển Chiêu lắc đầu một cái, tỏ ý hắn cũng không biết.
Đang lúc mọi người nghi ngờ, chỉ thấy Diệp Tử Thiền mang từ trong trù phòng một con gà ra.
Trong trù phòng, đại nương cũng cảm thấy khó hiểu: “Mọi người đang làm cái gì đây? Con gà vừa mới được nhổ lông sạch sẽ lại lấy đi a? Chẳng lẽ lại thật sự muốn học nấu ăn sao?”
Chỉ thấy Diệp Tử Thiền lại mang con gà nhanh nhẹn đặt lên trên bàn, lại còn mang một đống cái gì mà hắc cẩu huyết với những thứ linh tinh khác, viết bùa chú sau đó dán lên trên đầu con gà kia, sau đó lại bắt đầu niệm chú. Mọi người tiếp tục ngoẹo đầu chờ, không đến một hồi, Diệp Tử Thiền đột nhiên như vẫy cái gì đó ra, ‘oanh’ một tiếng, một đám sương mù màu trắng bay lên.
Hai tiểu hài tử Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương giống y như đang xem tạp kỹ, nhanh chóng vỗ tay…….
Đang lúc hai bé vỗ tay, chỉ thấy con gà kia vốn đang nằm ngang trên bàn, đột nhiên đứng dậy.
“Oa…” Mọi người theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lại tiếp tục há to miệng vỗ tay.
Bạch Ngọc Đường càu mày nhìn con gà đứng trên bàn, một con gà trắng t*ng trùng trục lanh lợi, vẫn cảm thấy có chút quỷ dị.
Triển Chiêu đột nhiên trêu chọc hắn: “Có muốn mặc cho nó một bộ y phục không? Cái mông cũng lộ ra ngoài mất rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Ân Hầu đứng xem náo nhiệt cách đó không xa một chút ——- Thật là giống, quả nhiên đúng là ruột thịt đi!
Lúc này, liền thấy Diệp Tử Thiền bắt đầu chuyển động, theo động tác của nàng, con gà kia cũng bắt đầu chuyển động theo. Lam Hồ Ly cùng Hồng Cửu Nương chỉ biết đỡ trán.
Tình huống lúc này quả thật rất quái dị.
Sau đó, Diệp Tử Thiền thật sự phụng phịu a, mà con gà kia cũng phụng phịu theo.
Mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn con gà không lông đang “nhảy múa” trên bàn, không cách nào có thể biểu đạt được tâm tình lúc này của mình.
Ân Hầu nhịn cười đến cực khổ, hai vai cũng run run —— Nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều tốt ngoạn như vậy!
Bên này, Diệp Tử Thiền làm động tác gì, con gà kia liền làm động tác y hệt như vậy, dùng cánh của mình chỉ cao thấp với xoay vòng vòng. Cuối cùng, tất cả mọi người trong viện đều chịu không nổi, có đến hơn một nửa đã cười đến đổ gục rồi.
Triển Chiêu ôm lấy vai Bạch Ngọc Đường mà cười đến nằm gục trên vai hắn, băng sơn vạn năm như Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được, cảnh tượng này thật quá buồn cười.
Thiên Tôn dở khóc dở cười —– Cô nương này tính cách thật nhị, khó trách sao lão quỷ kia lại thích trêu chọc đến vậy.
Bàng Dục cười đến đập bàn, Bao Duyên che miệng cố nhịn, Bao Phúc thì lăn lộn đầy đất, Bàng thái sư cũng vuốt bụng —— Có lẽ cười quá nhiều rồi. Âu Dương Thiếu Chinh đứng cũng không vững, tâm nói, trong Triệu gia quân quá nhiều kỳ ba, thế nhưng xem ra, so với Thiên Ma cung thì thật sự còn kém quá xa a.
Long Kiều Quảng cũng cảm khái ——- Một cô nương thật đẹp, sao lại thần thần quỷ quỷ lại nhị hoá như vậy a!
Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn Túc Thanh, ý kia ——— Nếu ngày nào đó ngươi cũng làm như vậy, ta đây liền đá ngươi ra khỏi Hoả Phụng đường!
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương là vui vẻ nhất, nằm trên bụng Tiểu Ngũ mà lăn qua lăn lại, Tiêu Lương cười đến thở không nổi.
Tràng diện này có chút hỗn loạn, Bao đại nhân vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy thần kỳ, làm sao con gà kia lại có thể làm ra hành đồng giống hệt Diệp Tử Thiền đến vậy.
Cuối cùng, Diệp Tử Thiền cũng đã dừng lại, nhẹ nhàng chỉ con gà kia một cái, con gà lại nằm im tại chỗ, giống hệt như bộ dáng đã chết ban nãy.
Diệp Tử Thiền vỗ tay một cái, thiêu mi nhìn mọi người, ý kia —— Còn muốn xem lại không!
“Oa!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lập tức vây quanh Diệp Tử Thiền, hỏi ban nãy làm thế nào.
Triển Chiêu cùng Công Tôn đi kiểm tra con gà kia.
Công Tôn nắm cánh con gà nhìn bên dưới, phát hiện ở cánh cùng chân và cổ đều có những điểm đỏ.
Triển Chiêu vẫy Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn cũng tới nhìn nha, Bạch Ngọc Đường đánh chết cung không muốn qua ….. cái con gà này vừa mới chết, ban nãy còn làm cương thi, ai muốn tới gần chứ.
“Diệp cô nương, làm cách nào để con gà này động vậy?” Bao Chửng vô cùng tò mò.
“Dùng thần chú!” Diệp Tử Thiền thần bí nói một câu.
Hồng Cửu Nương ho khan hai tiếng, cùng Lam Hồ Ly mỗi người một bên kéo Diệp Tử Thiền, ý kia —— Nói thật đi!
Diệp Tử Thiền bất đắc dĩ, từ túi sách bên hông lấy ra một món đồ bằng gỗ.
“Đây là gì a?” Triển Chiêu không hiểu, đột nhiên ….. mộc bản kia động đậy.
Triển Chiêu cả kinh, vội vàng thả lại xuống bàn: “Sống a?”
Diệp Tử Thiền gật đầu một cái: “Thật ra thì bị khống chế cũng không phải là con gà kia, mà là loại trùng tử này.”
“Loại trùng tử này rất thú vị.” Diệp Tử Thiền nói, cầm lên một con trong đó, xua tay với mọi người đang vô cùng kinh hãi: “Không cần phải sợ, nó không cắn người đâu.” Mọi người liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thật ra thì ở đây có hai con.” Diệp Tử Thiền vừa nói vừa đem con trùng tử mập mạp đặt lên trên bàn, nó lập tức chia làm hai.
“Loại này chính là song sinh trùng?” Công Tôn hỏi.
Diệp Tử Thiền gật đầu một cái: “Công Tôn tiên sinh thật là bác học đa tài, loại tà môn ngoại đạo này cũng biết.”
“Cũng chỉ là thấy qua trong sách mà thôi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật sống.” Công Tôn cảm thấy hứng thú nói: “Tương truyền, song sinh trùng đều là sống trong thi chết, rất nhiều trộm mộ xông vào nghĩa địa đều cho là đụng phải cương thi, thật ra thì đều do loại trùng tử này đang tác quái mà thôi.”
Mọi người nghe nói, Bao Duyên vẻ mặt rất kính phục mà nhìn Công Tôn, quả nhiên là bác học đa tài a!
Bao Chửng nháy mắt với Bao Duyên mấy cái, ý là —– Học chút!
“Trùng tử này bình thường đều là song sinh, không bao giờ xa dời nhau, thích ăn xác động thực vật.” Diệp Tử Thiền vừa mới nói ra, chỉ thấy mọi người đều lộ ra thần tình phức tạp.
Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, Ngũ gia đã mang vẻ mặt chán ghét, giống như sắp ói cả cơm ra đến nơi.
“Thật ra thì, trùng tử ăn xác thối rất nhiều …”
“Khái khái..” Lam Hồ Ly ho khan một tiếng, cắt đứt những lời giảng giải tiếp theo của Diệp Tử Thiền, ý kia —— Lại nữa! Nhảy qua đoạn ghê tởm này đi!
Diệp Tử Thiền bĩu môi nói tiếp: “Loại trùng tử này là cổ trùng, bởi vì là song sinh nên hai con trùng đều rất gắn bó tương sinh với nhau!”
“Gắn bó tương sinh?” Triển Chiêu hỏi: “Chính là một con động thì con kia cũng động y hệt sao?”
“Đúng vậy, mặc dù là song sinh, nhưng cũng phân ra chủ trùng cùng thứ trùng, rất nhiều cổ sư hoặc thầy trừ tà sẽ đem thứ trùng bỏ vào vật muốn điều khiển, sau đó dùng hai tay giống như điều khiển tượng gỗ mà điều khiển chủ trùng, như vậy, thứ trùng cũng sẽ làm theo những hành động của người điều khiển.”
“Vì vậy những thứ kia đều là do người điều khiển trùng điều khiển sao?” Triển Chiêu hỏi.
Diệp Tử Thiền cau mày, tựa hồ cũng không thể khẳng định chắc chắn: “Loại trùng tử này khí lực rất nhỏ, bình thường chỉ dùng để điều khiển người giấy hay những tiểu động vật mà thôi, con gà này bên trong cũng phải thả đến mười ha con. Hơn nữa trùng tử này rất khó tìm, cũng không thể nói chuyện a!”
Mọi người suy nghĩ một chút —– Đúng vậy, mấy diện nhân kia có thể nói chuyện, khuôn mặt mặc dù biểu tình cứng ngắc nhưng đích xác cũng có biểu lộ.
“Bất quá a.” Diệp Tử Thiền lại nói: “Ta cũng đã nghe phụ thân nói qua, có một số song sinh trùng lớn lên cũng rất to, nhưng loại trùng tử đó thường chỉ có trong những quan tài cổ, đặc biệt là những quan tài thượng hạng. Thi thể sau khi phân huỷ hết, thi du đặc biệt nhiều, đem trùng tử bỏ vào trong đó nuôi nửa năm, khí lực cũng vô cùng lớn!”
“Quan tài …..”
Nghe đến đây, Bao Duyên đột nhiên sờ cằm: “Di? Có thể có quan hệ với cái cửa hàng diêu ký kia không?”
Được Bao Duyên nhắc nhở, mọi người cũng đã nhớ ra, cửa hàng Diêu Ký bán quan tài được đào ra từ nghĩa địa, lại đều là cổ quan! Những thi thể bên trong quan tài kia, liệu có phải là thức ăn để nuôi trùng tử không a?
“Còn một chuyện khác, tương đối khả nghi.” Diệp Tử Thiền vừa nói, vừa rút ra hoả tập, hướng về phía trùng tử mà quơ quơ …….
Mọi người liền thấy trùng tử kia đột nhiên giãy dụa hai cái, sau đó nằm yên bất động! Kỳ quái nhất là —– trùng tử phát ra một tiếng kêu cổ quái.
“Sẽ kêu sao?” Tiểu Tứ Tử ngạc nhiên.
“Thanh âm này…..” Mọi người cau mày, mặc dù rất yếu ớt thế nhưng rất giống tiếng kêu thảm thiết.
“Trùng tử này vô cùng sợ lửa!” Diệp Tử Thiền nói: “Gặp phải lửa thì không thể động đậy, bị hoả thiêu thì sẽ kêu thảm thiết, nói chung sẽ sợ lửa, bởi vì….”
“Bởi vì chúng ăn thi du a.” Công Tôn hiểu ra: “Nói cách khác, những diện nhân kia sở di bất động là do những trùng tử này đã bị thiêu chết, mà không phải do toả hồn phù?”
“Lúc Yến Phi bị thiêu chết, tiếng kêu đó cũng vô cùng quỷ dị, thì ra là do trùng tử này a.” Hồng Cửu Nương ngược lại cảm thấy so với chuyện hồn phách cái này còn đáng tin hơn nhiều!
“Vậy tại sao khi lấy ra bùa kia, cơ thể lại bị tan ra?’ Triển Chiêu không hiểu.
“Lại bị tan vụn sao?”
Mọi người còn đang nghi ngờ, Trần lão đầu đang xem náo nhiệt đột nhiên sờ cằm: “Cái đó …. nặn hình nhân nếu như dùng thêm mỡ, mỡ có thể giúp có định mặt người lâu hơn một chút.”
Mọi người nghe đến đó, đột nhiên cùng hít một ngụm lãnh khí: “Chắc không phải là dùng thi du để nặn mặt người đó chứ?”
Lão đầu yên lặng mà niệm một câu: “A di đà phật.”
“Mỡ bị đốt trụi cho nên thi thể mới tan ra sao.” Bạch Ngọc Đường lại cau mày: “Thế nhưng, Lý Trọng Tiến chỉ bị đốt bùa mà thân thể cũng tan.”
Mọi người đều gật đầu —- Luôn cảm thấy cách giải thích này hơi có chút gượng gạo, cũng có một số chỗ nghĩ không thông.
“Cứ cho tất cả đều là do trùng tử tạo thành. Khống chế người cũng thông qua trùng tử.” Âu Dương Thiếu Chinh khó hiểu: “Vậy tại sao lại có thể nói? Tính cách đều giống nhau như đúc?”
Nói đến chõ này, mọi người chỉ thấy Ân Hầu cùng Thiên Tôn đột nhiên nhìn nhau một cái, tựa hồ nghĩ ra chuyện gì.
“Có phát hiện gì sao?” Triển Chiêu đi qua hỏi Ân Hầu.
Ân Hầu trầm ngâm một lát, nói: “Thật sự có người làm được như vậy, còn làm được như thật…”
“Người nào a?” Triển Chiêu hỏi.
Ân Hầu khẽ cau mày: “Trong giang hồ có một quái nhân, hồi nhỏ làm nghề ca diễn, có thể bắt chước người khác không chỉ là thần thái cử chỉ, ngay cả thanh âm cũng giống.”
“Nhưng mà hắn cũng không phải người xấu, hơn nữa nhiều năm rồi cũng không hỏi thế sự.” Thiên Tôn thấp giọng nói.
“Người đó từng gặp Hoàng Thạch Hải? Hắn lớn tuổi như vậy sao.” Bao Duyên hỏi.
Bàng Dục chọc chọc Bao Duyên: “Đều nói ngươi là thư ngốc, nếu như chưa từng có ai gặp qua hắn, vậy thì cái đống kia có hành động thế nào đi nữa thì cũng đâu có ai biết được là thật hay giả chứ!”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Còn một vấn đề này nữa.”
Lúc này Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Thiếu Chinh đồng thanh nói.
Tất cả mọi người đều nhìn hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường ý bảo Âu Dương Thiếu Chinh nói.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng không khách khí, hỏi: “Không nghi ngờ việc trùng tử có thể khống chế người, nhưng mà ta đánh nhau cùng cái tên giả Lý Trọng Tiến kia, tại sao hắn lại có khí lực lớn đến vậy?” Mọi người cũng cảm thấy không thể nào chỉ thông qua mấy con trùng tử lại có thể khống chế được sức mạnh của diện nhân mềm đến vậy.
“Cũng có chỗ không hiểu nữa.” Bạch Ngọc Đường nói: “Công phu thì có thể giả, nhưng nội lực lại không thể, tại sao diện nhân lại có nội lực thâm hậu như vậy?”
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Diệp Tử Thiền.
Diệp Tử Thiền nháy mắt mấy cái, xua tay: “Cái này ta cũng không biết, có lẽ là thuật lừa gạt gì đó đi.”
Ân Hầu híp mắt: “Chẳng lẽ lại thật sự có tá thi hoàn hồn, ai da, học tinh học nghệ cái gì …….. quả nhiên là một bất hiếu nữ không thừa kế nổi độc môn gia.”
Tử Thiền giận nha, bấm cánh tay Ân Hầu: “Mới không có! Vu thuật nguyền căn bản không cách nào đem người chết hoàn sinh hết! Tất cả đều là dựa vào cơ quan cùng lừa gạt mà thôi!”
“Cung chủ sao lại khi dễ Tử Thiền!” Lam Hồ Ly cũng chạy qua giúp Diệp Tử Thiền bấm Ân Hầu. Hồng Cửu Nương cũng chạy qua bấm ….. Ân Hầu không thể làm gì khác là trốn sau lưng Triển Chiêu. Triển Chiêu bất đắc dĩ mà khuyên mọi người ——– Mấy người này cộng vào cũng mấy trăm tuổi, vậy mà vẫn còn chẳng khác gì tiểu hài tử.
“Ân…” Lúc này, Bao đại nhân đột nhiên trầm ngâm một chút, hỏi Triệu Phổ: “Cửu Vương gia thấy thế nào?”
Triệu Phổ vẫn một mực ở bên cạnh xem náo nhiệt nhưng cũng chưa có phát biểu ý kiến, đột nhiên nghe thấy Bao Chửng hỏi mình, liền hồi phục tinh thần: “A?”
Công Tôn phát hiện Triệu Phổ hình như có tâm sự gì đó, dáng vẻ như đang du ngoạn tận đâu đâu, liền vỗ hắn: “Đại nhân hỏi thấy thế nào?”
“Nhìn cái gì?” Triệu Phổ có chút mờ mịt, mọi người đều nhìn Triệu Phổ ——— Xem ra mọi người nói nửa ngày, hắn một câu cũng nghe không thấy.
Âu Dương hỏi Triệu Phổ: “Nghĩ cái gì thế?”
Triệu Phổ cau mày nói: “Dùng cách gì để khống chế diện nhân, là cương thi cũng được, cải tử hồi sinh cũng tốt, đều không phải là vấn đề lớn.”
“Vậy vấn đề lớn là gì?” Công Tôn không hiểu.
Triệu Phổ nhìn mọi người một chút, nói: “Chuyện này nếu như là truyền ra ngoài, nếu là cải tử hồi sinh nhất định sẽ kinh động dân chúng trong thành, rồi không quá mấy ngày sẽ truyền khắp hoàng thành …”
Tất cả mọi người cau mày: “Cái này sao …”
“Các ngươi cũng đã nghe Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân đó nói gì rồi, đó là phụng mệnh Chu hoàng Sài Vinh mà đến chinh phạt phản thần.” Triệu Phổ nói: “Vạn nhất thật sự ngày nào đó còn làm ra cả một cái Sài Vinh đến đòi Triệu Trinh giang sơn thì phải làm sao bây giờ?”
Mọi người liền hai mặt nhìn nhau. Bao Chửng sờ sờ chòm râu, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
“Có lý!” Bàng Cát gật đầu một cái: “Khó trách ban nãy Bát Vương gia lại có biểu lộ như vậy.”
“Cái này nói là huyết chú diện nhân cũng được, tá thi hoàn hồn cũng tốt, gồm cả chuyện Phương Tuấn lúc trước với cả việc Phương Phách tạo phản lúc này, tất cả đã đều được sắp xếp từ trước rồi!” Bao Chửng vỗ vỗ cái bàn: “Chúng ta đến lúc này đều là điều tra nhầm hướng, để người ta lợi dụng, suýt nữa thì thành sai lầm lớn a!”