Mục lục
Long Đồ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Cá]

Nhóm Bạch Ngọc Đường đến cửa chùa Nam An, Tiểu Tứ Tử đột nhiên lại nhìn thấy dị điềm, bởi vậy tất cả quyết định đến viện Thái học trước, biết đâu lại có thể ngăn cản Thiên Tôn cũng nên.

Từ trước đến giờ, tiên đoán của Tiểu Tứ Tử thường sẽ thành hiện thực. Mặc dù đôi khi cũng có thể là ảo giác, chẳng hạn như Tiểu Tứ Tử nhìn nhầm, nhưng mà lần này nghe Tiểu Tứ Tử miêu tả như vậy, Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị sẵn bạc để đền rồi, chỉ cầu sau Thiên Tôn chỉ phá nhà thôi chứ đừng có làm ai bị thương.

***

Tạm thời không nhắc đến chuyện mọi người đi đón Thiên Tôn nữa, nói qua chuyện ở bến tàu lúc này đã.

Lúc này thủy quân bắt đầu lắp ráp tàu, Nhị gia, Tam gia và Tứ gia của đảo Hãm Không cũng đến giúp. Âu Dương Thiếu Chinh cảm thấy, hay là cứ bố trí cho mấy người họ vài chức vị trong quân đi, họ tài năng quá.

Tưởng Bình rất giỏi về đường thủy, Long Kiều Quảng rất khiêm tốn xin chỉ dạy cặn kẽ phương pháp để nâng cao khả năng chiến đấu của thủy binh. Tứ gia còn đồng ý giúp hắn huấn luyện binh lính, dự vào thể chất và thiên phú bơi lội mà phân loại thủy quân. Quả thực đã giúp Long Kiều Quảng một ân lớn rồi.

Mọi việc đều tiến hành thuận lợi, Trâu Lương đứng trên bờ nghiên cứu phương pháp sử dụng thuyền pháo.

Trâu tướng quân vốn dĩ rất chuyên tâm làm việc, nhưng mà ai bảo cách đó không xa có một thân ảnh màu đó cứ lượn tới lượn lui, lượn đến độ khiến Trâu Lương cũng bị phân tâm nữa.

Cuối cùng, Trâu Lương đành bất đắc dĩ sai đám phó tướng chuyển pháo lên thuyền, theo chỉ dẫn của Hàn Chương mà lắp ráp, còn mình thì đi về phía bến tàu.

Bên cạnh bến tàu, ngoại trừ thuyền lớn của đảo Hãm Không thì còn có hai chiếc thuyền đỏ rực đang được sửa chữa nữa.

Mà ở bên cạnh một chiếc thuyền màu đỏ, Lâm Dạ Hỏa đứng trên đỉnh chiếc cọc gỗ cực lớn dùng để buộc dây thuyền, quan sát đám thợ mộc làm việc. Thật ra thì thuyền của Hỏa Phụng Đường đã được sửa xong ở đảo Hãm Không rồi, lần này là Lâm Dạ Hỏa nhờ Triệu Phổ tìm giúp mấy họa sư và thợ điêu khắc cao cấp đến khắc lên thân thuyền một con hỏa phụng cực lớn. Ở Hỏa Phụng Đường chẳng có thứ gì nhiều, chỉ có bạc là cực kỳ nhiều cho nên bây giờ Lâm Dạ Hỏa đang chống cằm, mỹ mãn thưởng thức con hỏa phụng cực kỳ khoa trương đang dần thành hình trên thân thuyền kia, cảm thấy thẩm mỹ của mình đúng là quá tuyệt.

Túc Thanh chẳng còn gì để nói, dựa vào tấm khiên của mình nhìn con thuyền vốn đã rất lòe loẹt càng ngày càng trở nên lòe loẹt hơn, hắn có một cảm giác không muốn lên thuyền… cực kỳ bất lực.

Lâm Dạ Hỏa còn đang mải mê n hìn, lại nghe thấy sau lưng có tiếng người truyền đến: “Thật khó nhìn.”

Lâm Dạ Hỏa hí mắt.

Túc Thanh gật đầu, quay lại nhìn – quả nhiên là Trâu Lương.

Trâu Lương ngán ngẩm nhìn chiếc thuyền kia: “Giống y con tôm luộc.”

Túc Thanh lại lần nữa gật đầu, rất đồng ý.

Lâm Dạ Hỏa giật mí mắt. Đúng lúc này, từ trên thuyền lớn xa xa lại truyền đến tiếng của Tiểu Lương Tử, giọng vang thật là vang: “Lâm Hỏa Kê! Thuyền này nhìn từ xa giống hệt con tôm hùm lớn ấy! Ha ha ha!”

Trâu Lương và Túc Thanh nghe nói thế, cùng quay lại quan sát thêm một lúc nữa, đồng loạt “phụt” một tiếng, không nhịn được mà cười phá lên.

Lâm Dạ Hỏa giận quá, muốn nhảy lên cái lý, nhưng mà hắn vừa mới nhảy dựng lên thì đột nhiên lại chao đảo…

Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, đưa tay giữ chặt cộc gỗ dưới chân, trợn mắt nhìn.

Cúi đầu nhìn lại, cọc gỗ rất bình thường, vững chắc chứ không lung lay chút nào mà.

Cọc gỗ dùng để buộc dây thuyền ở bến tàu đều được ghim chặt rất sâu xuống đáy sông, cực kỳ vững chắc để có thể giữ chặt được thuyền lớn… sao có thể bị lay động được? Chẳng lẽ bên dưới có thứ gì đụng phải nó sao?

Lâm Dạ Hỏa đứng trên đỉnh cái cọc nhìn, đang nghĩ xem có phải mình bị ảo giác rồi không.

Lâm Dạ Hỏa còn đang suy nghĩ thì cảm thấy có người đụng vào mình, ngẩng đầu lên thì thấy Trâu Lương đang đứng bên cạnh. Lúc này Túc Thanh đã chạy đến bên mấy người thợ điêu khắc kia để nghiên cứu về kết cấu của hoa văn thuyền rồi.

Lâm Dạ Hỏa hơi nhướn mày, có vẻ bất mãn nhìn Trâu Lương. Rõ ràng là hắn vẫn còn bực chuyện ban nãy Trâu Lương chê bai thẩm mỹ của hắn.

Trâu Lương hỏi: “Trưa có đến Thiên Hương Cư ăn cơm không?”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái: “Thiên Hương Cư? Là nơi uống hoa tửu hả?”

Còn chưa dứt lời thì Trâu Lương đã trừng hắn: “Hoa cái đầu ngươi! Ngươi mà cũng đòi đi uống hoa tửu á? Ai ăn ai hả?”

Lâm Dạ Hỏa tiếp tục híp mắt nhìn Trâu Lương – Câm miệng thối chết tiệt!

“Thiên Hương Cư là một quán rượu gần bến tàu.” Trâu Lương chỉ vào tòa tửu lâu rất khí phái gần đó. “Hôm qua chúng ta có ăn món cơm cá đuôi phượng rất ngon.”

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, hơi hứng thú rồi. “Cá đuôi phượng…”

Chưa nói xong thì lại thấy phía dưới động một cái.

Lúc này Lâm Dạ Hỏa đã xác định rõ ràng không phải ảo giác! Cọc gỗ thực sự bị lung lay! Ngay cả một loạt dùng để buộc tàu cũng rung lên.

Lâm Dạ Hỏa nhảy khỏi cọc gỗ.

Trâu Lương đứng bên cạnh hắn, hình như ban nãy dưới đất có rung lên một cái, sau đó xích sắt dùng để buộc thuyền cũng rung lên, dù không rõ lắm…

“Động đất sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Trâu Lương nhìn xung quanh một chút, những người khác vẫn đang bận rộn trên bến tàu. Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh đều bình thản, nếu như có động đất thì đâu có lý nào tất cả mọi người đều không phát hiện ra chứ.

“Có phải có cá lớn không?” Lâm Dạ Hỏa hăng hái. “Cá lớn bơi qua nên đụng phải cọc gỗ?”

Trâu Lương cau mày. “Không đúng… nơi này là vùng nước cạn, cá lớn sẽ không bơi đến đây.”

“Hay là lạc đường.” Lâm Dạ Hỏa định chạy đi quan sát mặt nước.

Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng ồn ào.

Mọi người quay đầu lại, thấy một đại đội nhân mã đang tới, lại còn có cả kiệu vàng, xem ra – Hoàng thượng xuất tuần đây mà.

Đáng lẽ Triệu Trinh đến từ hôm qua rồi, nhưng mà hôm qua lại xảy ra chút chuyện của bang Tứ Hà, hơn nữa Triệu Trinh cũng có chút việc riêng nên mới đổi sang hôm nay tới.

Sáng nay thượng triều xong rồi, Triệu Trinh bèn dẫn theo Nam Cung Kỷ, sướng điên mà chạy theo Triệu Phổ đến đây.

Từ xa Triệu Trinh đã nhìn thấy chiến thuyền, vô cùn kinh ngạc, hỏi Triệu Phổ đang cưỡi Hắc Kiêu đi cùng mình: “Thuyền lớn vậy sao?”

Triệu Phổ gật đầu: “Còn có thể đóng lớn hơn nữa cơ, nhưng mà bây giờ tạm thời cũng chưa cần thiết, thế này đủ rồi.”

Triệu Trinh gật đầu, chờ khi xe ngựa dừng lại, hắn ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy ngay con thuyền đỏ chói của Lâm Dạ Hỏa. Triệu Trinh bị dọa giật cả mình, cứ tưởng là trên mặt nước có một con tôm hùm thật lớn.

“Chiếc kia chắc không phải cũng là chiến thuyền đó chứ?” Triệu Trinh thầm nghĩ, mang cái này ra ngoài thật chói mắt, nhìn rất muốn đập cho một phát.

Triệu Phổ dở khóc dở cười. “Đó là thuyền của Hỏa Phụng Đường.”

“À…” Triệu Trinh gật đầu, xuống xe, chuẩn bị lên thuyền xem.

Triệu Phổ cũng nhảy khỏi lưng Hắc Kiêu, cùng Triệu Trinh đi về phía thuyền.

Nam Cung Kỷ bố trí thị vệ canh gác xung quanh, bản thân mình thì đi theo Triệu Trinh, chuẩn bị cũng lên chiến thuyền.

Âu Dương và Long Kiều Quảng cùng đi tới, bên cạnh là người của đảo Hãm Không.

Đương nhiên là Triệu Trinh cũng muốn vui vẻ hỏi han với các vị đương gia của đảo Hãm Không một chút, cứ thế cười tươi rói chạy qua, người vừa mới định hành lễ với hắn một cái, hắn đã luôn miệng nói “Miễn lễ, miễn lễ” liên hồi, cực kỳ hòa nhã.

Mọi người của đảo Hãm Không đều tán thán – Triệu Trinh vẫn vô phép tắc như cũ a.

Triệu Phổ từ tốn đi, thấy Hắc Kiêu vẫn cứ nhất quyết đi theo sau lưng mình, bèn muốn nó đợi cách xa bến tàu một chút. Con ngựa này sống ở đại mạc, chưa từng ở nơi nhiều nước, đến việc tắm rửa cho nó hàng ngày cũng còn khó khăn nữa, đừng có để chẳng may rớt xuống nước thì hỏng bét.

Triệu Phổ quay đầu, lại thấy Hắc Kiêu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sàn gỗ trên bến tàu, đầu cứ chuyển tới chuyển lui, chân còn đạp đạp mấy cái, cứ như đang tìm cái gì đó vậy.

Triệu Phổ thầm nghĩ, chẳng lẽ nó xuyên qua sàn gỗ mà ngửi mùi cá bên dưới à?

Hắc Kiêu vừa nhìn vừa ngửi, sau đó đột nhiên hí vang, còn hất đầu nữa. Hình như nó ngửi thấy mùi khó chịu gì đó nên rất bất an.

Triệu Phổ kéo Hắc Kiêu đến bên cạnh, nhưng mà Hắc Kiêu vẫn không chịu yên, đạp đất còn hí vang mấy tiếng nữa.

Hắc Kiêu là ngựa đầu đàn, ngay cả cái đầu của nó cũng lớn hơn ngựa thường nữa. Bình thường cứ có mặt nó là những con ngựa khác đều bị ảnh hưởng, cái này gọi là thiên tính. Cho nên, sự bất an của Hắc Kiêu cũng khiến cho những con ngựa khác trong đoàn xe của Triệu Trinh nhốn nháo lên.

Chở hàng ở bến tàu chủ yếu là la, lừa hoặc mấy con ngựa nhà ngốc nghếch, nhát gan cho nên bầu không khí xung quanh càng trở nên hoảng loạn hơn.

Triệu Phổ vỗ cổ Hắc Kiêu như muốn trấn an nó, trong lòng hắn cũng khó hiểu – Chuyện gì đây? Chẳng lẽ có gì nguy hiểm sao? Hắn biết rõ tính tình của Hắc Kiêu, không có nguy hiểm thì nó sẽ không hí hoảng như thế này đâu.

Lúc này, Triệu Trinh đã đi đến bên cạnh thuyền rồi, đang chuẩn bị lên thuyền xem qua.

Triệu Phổ ngẩng đầu lên, muốn gọi ảnh vệ kéo Hắc Kiêu đi nhưng lại thấy Trâu Lương đứng gần đó, bên cạnh thuyền của Lâm Dạ Hỏa vẫy tay với hắn.

Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương chỉ Triệu Trinh đang định lên thuyền, xua tay với Triệu Phổ, ý bảo – Ngăn không cho Hoàng thượng lên thuyền.

Triệu Phổ cau mày, thấy sau lưng Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa và Túc Thanh đang khom lưng nhìn qua khe hở sàn gỗ, động tác rất giống với Hắc Kiêu ban nãy, như đang tìm kiếm gì đó.

Trong lòng Triệu Phổ chấn động – Trong nước phía dưới có gì đó sao?

Cửu Vương gia cảm thấy tình hình bất ổn, vội vàng chạy lên.

Triệu Trinh còn đang định lên tuyền, tay vừa mới chạm phải tay vịn thành thuyền. Nam Cung Kỷ quan sát xung quanh, thấy ngay Triệu Phổ đang xua tay với hắn. Vì vậy, Nam Cung Kỷ nhanh chóng kéo Triệu Trinh lại.

Triệu Trinh bị kéo lùi lại phía sau mấy bước, khó hiểu nhìn Nam Cung Kỷ. Đúng lúc này, toàn bộ bến tày đột nhiên chấn động.

Lần rúng động này không đơn giản, toàn bộ phần sàn gỗ và cọc chóng bên ngoài bến tàu lúc này đều bị nứt ra, rất nhiều quân binh không có sự chuẩn bị đều bị ngã nhoài trên đất.

Triệu Trinh nháy mắt mấy cái – Cũng may là chưa lên cầu, nếu không thì rớt xuống nước rồi! Nhưng mà hắn vẫn bị chao đảo mà suýt ngã ngửa ra đằng sau.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng… Xung quanh nín lặng, tất cả mọi người đều nghĩ – Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à?

Người phản ứng nhanh nhất vẫn là Nam Cung Kỷ. Hắn đưa tay kéo lại Triệu Trinh, vì động tác quá mạnh nên một tay khác đã chống xuống mặt sàn, vừa cúi đầu nhìn… đúng lúc xuyên qua kẽ gỗ mà nhìn xuống mặt nước.

Chỉ trong chớp mắt ấy, Nam Cung Kỷ thấy hình như trong nước có thứ gì đó bơi cực nhanh, xẹt qua dưới làn nước.

Nam Cung Kỷ mở to mắt nhìn. Thứ gì vậy? Chẳng lẽ lại có cá lớn như thế sao?

Triệu Trinh quay đầu lại nhìn, cũng may là Nam Cung Kỷ đang đỡ lưng hắn, nếu không thì ban nãy đã ngã ngồi xuống đất rồi, uy nghiêm của Hoàng đế sẽ bị tổn hại cho xem! Cho nên, hắn giơ ngón cái với Nam Cung – Làm khá lắm!

Nam Cung vẫn mặt lạnh tanh, đứng lên nói nhỏ bên tai Triệu Trinh: “Chỗ này không thích hợp ở lâu.”

Triệu Trinh khẽ cau mày, cũng nói nhỏ: “Mới động đất có tí tẹo mà Trẫm đã chạy rồi, cứ như Trẫm nhát gan lắm ấy.”

Nam Cung vừa định nói là không phải động đất… thì lại nghe thấy ai đó đột nhiên kêu lên: “Trong nước có gì đó!”

Tiếng kêu này phá vỡ cục diện yên tĩnh lúc trước, các tướng sĩ rối loạn cả lên, nhanh chóng nhìn về phía mặt sông.

Lâm Dạ Hỏa nhảy lên mũi thuyền của Hỏa Phụng Đường, nhìn chằm chằm mặt nước…

“Bên kia!” Lúc này có người kêu lên.

Mọi người nhìn theo hướng tay binh sĩ kia chỉ, thấy mặt nước đột nhiên có thứ gì đó nổi lên rồi nhanh chóng lặn mất tăm.

Xung quanh lại yên tĩnh xuống.

Nhưng mà vừa nhìn kích cỡ của vật kia, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, một con cá khổng lồ sao?!

Hàn Chương nói với Âu Dương Thiếu Chinh: “Lệnh cho quân sĩ trở về bờ sẽ tốt hơn.”

Âu Dương Thiếu Chinh phất tay cho binh lính và thợ thuyền, mọi người bắt đầu rút lui rất trật tự.

Nam Cung Kỷ cũng chẳng quan tâm nhiều, nhanh kéo Triệu Trinh, ý bảo – Chúng ta cũng nhanh chóng đi đi!

Triệu Trinh lại phẩy tay – Kiên trì chút nữa đã, đợi các tướng sĩ xuống thuyền lên bờ hết rồi Trẫm đi!

Nam Cung Kỷ nhìn trời, chẳng còn cách nào khác là nhìn Triệu Phổ cầu cứu.

Triệu Phổ cũng chẳng cần quan tâm phép tắc, phất tay, hạ lệnh cho đám thị vệ đại nội đang gấp gáp chết mất trên bờ: “Bảo vệ Hoàng thượng hồi cung!”

***

Nam Cung thở phào nhẹ nhõm. Khóe miệng của Triệu Trinh thì méo xẹo, nhưng mà bị đuổi đi vẫn còn đỡ hơn là tự mình chạy đi.

Có điều, Triệu Trinh vừa mới xoay người chuẩn bị đi thì lại nghe thấy tiếng Hắc Kiêu đứng cách đó không xa đột nhiên hí vang… Tiếng hí này dọa cho những ai không kịp chuẩn bị cũng phải hoảng hốt.

Triệu Phổ nhíu chặt chân mày.

Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa đứng trên mũi thuyền lại chỉ về một phía hô vang: “Bên đó!”

Triệu Phổ nhìn hướng Lâm Dạ Hỏa chỉ chính là chỗ Triệu Trinh, biết là không ổn rồi.

Nam Cung Kỷ kéo Triệu Trinh lại, hắn đã nghe thấy bên dưới sàn gỗ có tiếng vang, chắc chắn là có thứ to lớn nào đó đang phóng tới.

Nam Cung Kỷ kéo Triệu Trinh lùi lại mấy bước, sau đó tung người nhảy lên một cái.

Mặc dù thường ngày Triệu Trinh được Nam Cung Kỷ bảo vệ quen rồi, nhưng mà rất hiếm khi hắn được bay lên trời thế này, cảm thấy thật mới mẻ. Nhưng khi hắn vừa mới cúi đầu nhìn… thấy chỗ vừa nứt ra vang lên một tiếng nứt vỡ thật lớn, toàn bộ mặt đất rung đọng, sàn gỗ bị vẩy vỡ, bọt nước tung bay, hình như còn có thứ gì đó đang chạy trốn nữa…

Dù sao thì Nam Cung cũng không phải Triển Chiêu, không có khả năng mượn lực trên không trung để rẽ ngang hoặc bay cao hơn, đến cực hạn là hắn phải rơi xuống rồi.

Nhưng mà Nam Cung Kỷ vừa mới cúi đầu nhìn cũng phải hít ngược vào một hơi lạnh, chút nữa thì ngã thẳng xuốn rồi.

Cũng may là trong một nhoáng đó lại có người vọt tới, kéo hắn và Triệu Trinh cũng tránh ra ngoài.

Có thể trong nháy mắt bay đến chỗ này ở đây chỉ có hai người, người từ bên trên bay qua kéo Nam Cung Kỷ và Triệu Trinh đi chính là Lâm Dạ Hỏa, đồng thời với đó, còn có cả Triệu Phổ vừa mới nhận lấy Tân Đình Hầu.

Cửu Vương gia vọt tới chém một đao về phía đống bọt nước… mọi người thấy cột nước vừa cản lại Tân Đình Hầu đã bị chặt đứt. Cùng lúc đó, bọt nước màu trắng lập tức biến thành màu đỏ, văng tung tóe khắp nơi.

Triệu Phổ giơ tay lên, giũ máu trên đao đi, bĩu môi chứ: “Mẹ nó chứ! Tanh ngoét!”

Nhìn về hướng đao của Triệu Phổ vừa mới lướt qua, mọi người thấy một cái đầu cá hoàn chỉnh rớt xuống.

Mặc dù lúc này con cá kia chỉ còn lại có cái đầu nhưng mà vẫn còn động đậy trên sàn gỗ, mắt cá còn đảo một vòng. Mọi người vừa mới chú ý đến đã phải cau mày, đầu cá có hình tam giác phẳng, cái miệng rất to, hàm răng nhọn lộ cả ra bên ngoài miệng, đôi mắt to như cái đầu người, trắng dã, toàn thân có màu vàng, lốm đốm, nhìn như vằn báo.

Lúc này đột nhiên lại nghe thấy Hàn Chương đột nhiên kêu lên: “Đây là thú ban báo, cẩn thận đấy! Thứ này thường đi theo đoàn!”

Hàn Chương vừa mới dứt lời, Triệu Phổ đã nghe thấy Hắc Kiêu hí một tiếng, nâng vó đạp vào sàn gỗ rồi bỏ chạy.

Triệu Phổ bèn bay đến nơi Hắc Kiêu vừa đạp, giơ Tân Đình Hầu, đâm thẳng xuống… Đúng lúc Tân Định Hầu được Triệu Phổ dồn nội lực gần như đã đâm xuống mặt nước thì Triệu Phổ lại đột nhiên vút lên…

Bay theo Tân Đình Hầu cùng bay lên không trung còn có cả bản gỗ và bọt nước, cùng cả một con báo ban thú cao bằng người, to như cánh cửa.

Triệu Phổ vung đao, con cá lớn kia bay thẳng ra ngoài, rơi xuống đất tạo thành một cái hố lớn.

Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Hàn Chương: “Con cá này từ đâu tới vậy, sao lại to như thế?”

Hàn Chương cũng rất khó hiểu: “Báo ban thú to nhất cũng chỉ bằng một cái thớt gỗ mà thôi. Lần đầu tiên ta thấy có loại to thế này.”

“Đúng vậy!” Từ Tam gia cũng kinh ngạc: “Thứ này rất hiếm, còn vô cùng hung hãn, ăn thịt cả loại cá lớn hơn chúng rất nhiều lần, tấn công theo phương thức bầy đàn… thịt chúng còn cứng hơn cả thịt bò nữa, nhưng lại rất đắt!”

Mọi người cùng liếc mắt nhìn con cá bị Triệu Phổ hất lên bờ kia – Triển Chiêu sẽ thích chứ?

“Nhưng mà ngoại hình quá xấu nên Ngọc Đường chưa bao giờ ăn cả.” Tưởng Bình phe phẩy quạt, chậm rãi nói: “Chỉ có thể do người nuôi thì mới có thể to như vậy được, hoang dã không bao giờ lớn đến vậy.”

Một câu nói của Từ Tam gia đã cảnh tỉnh mọi người – Có kẻ giở trò!

“Hơn nữa, trong khu vực sông xung quanh không thể có loại cá này.” Hàn Chương bổ sung: “Nơi này nước quá lạnh, chúng sẽ bị chết rét.”

“Loại cá này chỉ cần bị lạnh thì sức tấn công sẽ cực kỳ mạnh.” Từ Khánh vỗ đùi: “Không mang thuyền đánh cá đến quả thực là thiệt mà! Nếu không lần này bủa lưới sẽ kếm lớn cho xem!”

Vừa mới dứt lời thì nghe thấy có người ở trên cao kêu lên: “Bên kia có mấy con kìa!”

Mọi người ngẩng mặt lên nhìn, thấy Lâm Dạ Hỏa đang đứng trên cột buồm cao nhất của chiến hạm thuyền, chỉ về phía cách đó không xa.

Long Kiều Quảng lên tầng trên cùng của chiếc thuyền lớn nhất, trong tay cầm trọng cung.

Trâu Lương cầm lấy ống tên phó tướng đưa đến bay lên theo.

Hữu tướng quân nhận lấy ống tên, rút ba mũi tên, lắp vào cung…

Mọi người nghe thấy mấy tiếng vút vút vang lên.

Lâm Dạ Hỏa đến bên cạnh Long Kiều Quảng, chỉ cho hắn.

Hỏa Phụng vừa chỉ tay một cái, Hữu tướng quân bèn theo hướng ngón tay hắn chỉ mà bắn một mũi tên ra.

Hàn Chương nhướng mày: “Há! Nhanh thật!”

Âu Dương tựa vào mũi thuyền, hất cằm xem cuộc chiến: “Nhãn lực của Lâm Dạ Hỏa cũng không tệ.”

“Hẳn là do liên quan đến huyết thống của tộc Sa Yêu đi.” Trâu Lương nói xong thì xuống thuyền.

Lâm Dạ Hỏa chỉ nơi nào, Long Kiều Quảng bắn nơi đó… vì động tác của hai người quá nhanh nên ngay cả người bên cạnh cũng không rõ rốt cuộc đã có mấy mũi tên được bắn ra.

Lúc này, lại thấy trên một chiếc thuyền khác, chẳng biết Tiểu Lương Tử đã nhảy lên thuyền từ lúc nào rồi, bé chỉ vào mặt nước kêu: “Bên này có một đám bơi đến kìa!”

Tiểu Lương Tử vừa mới nói xong, Long Kiều Quảng bèn nhảy lên thuyền của bé. Ống tên trong tay của hắn đã bắn hết rồi, Trâu Lương bèn cầm hai ống tên ném lên cho Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử vừa mới đón xong thì Long Kiều Quảng đã lướt qua bên cạnh bé rồi, ống tên đã vơi bớt một nửa rồi. Tiểu Lương Tử vội vàng đuổi theo, trên mặt nước bọt nước tung bay, sau khi hai người lần lượt nhảy hết bốn chiếc thuyền thì Long Kiều Quảng đã rút ra mũi tên cuối cùng, nhưng mà hắn lại chỉ nhắm về mặt nước nhưng không có bắn.

Tiểu Lương Tử khó hiểu nhìn hắn, thầm nghĩ – Ban nãy chẳng cần nhắm mà ngắm ngay, sao lần này lại khác?

Lại thấy đầu mũi tên của Long Kiều Quảng đang từ từ lay động… Nhưng mà lúc này trên mặt nước ngoại trừ thi thể của những con cá đã bị bắt chết ra thì chẳng thấy thứ gì khác, cả mặt nước đều nhiễm một tầng đỏ tươi.

Đúng lúc Tiểu Lương Tử đang bám lấy mũi thuyền để nhìn cho rõ, Long Kiều Quảng đột nhiên bắn ra một mũi tên…

Tên bắn ra, mọi người thấy một thân ảnh màu đen bay ra ngoài.

Trâu Lương lướt theo mặt nước, đuổi theo mũi tên của Long Kiều Quảng, sau đó đưa tay bắt lị mũi tên kia, tung người nhảy một cái… Mọi người thấy hắn kéo mũi tên lên, đồng thời kéo theo một thứ khác từ trong làn nước ra ngoài.

Nhìn kỹ lại, mọi người vô cùng kinh ngạc. Lần này không phải là cá mà lại là một người.

Người kia mặc một bộ y phục màu xám trắng rất kỳ lạ, nhìn như bộ đồ da cá, mũi tên xuyên qua vai, ghim chặt.

Trâu Lương rơi xuống đất rồi ném người kia xuống.

Lâm Dạ Hỏa cũng nhảy từ trên thuyền xuống, nhìn chằm chằm người đang nhắm chặt hai mắt như đã chết kia, giơ tay rút mũi tên ra.

Mọi người nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, không nhịn được mà rụt cổ lại – Hỏa Phụng vẫn cứ “lòng dạ độc ác” như thường lệ.

Có điều, đau thì đau nhưng mà trúng tên trên vai thì cũng không chết được, ban nãy chẳng qua là bị ngất đi, giờ thì đau quá nên phải tỉnh dậy rồi. Ban nãy sở dĩ Long Kiều Quảng nhắm mất một lúc có lẽ là muốn giữ lại người sống.

Lúc này, trên mặt nước rất yên lặng, tướng sĩ lại nhìn xung quanh bờ, thấy mặt nước gần bến tàu cũng đỏ rực, thi thể của đám báo ban thủ lập lờ trên mặt nước, trong mắt mỗi con đều ghim một mũi tên.

Đám binh lính ngơ ngác nhìn nhau, yên lặng lau mồ hôi, quả nhiên không phải cứ nói nhiều là có thể làm được Hữu tướng quân nhỉ…

Triệu Phổ quay lại, nhìn người trên đất một chút, cau mày: “Mặc thứ gì đây?”

“Đây là áo làm từ da thử đồn.” Tưởng Bình phe phẩy cây quạt đi tới. “Da thử đồn rất dày, chống nước chống lạnh, hơn nữa thử đồn có một mùi rất kỳ lạ chứa độc, tất cả những loài vật ăn thịt đều không ăn chúng.”

Triệu Phổ hiểu: “Đám cá này do hắn mang đến sao?”

Mặt người kia trắng bệch, hắn cũng biết tình hình bất ổn rồi, nhưng mà bị thương nặng qua nên không thể nhúc nhích nổi.

“Khả năng dưới nước cũng rất khá.” Tưởng Bình quan sát hắn. “Người bình thường sẽ không thể trốn dưới nước lâu như vậy được.”

Triệu Phổ quay đầu lại, nhìn Triệu Trinh đang được đoàn người hộ tống trở về xa xa.

Triệu Trinh cũng đang nhìn về phía này.

Triệu Phổ hơi gật đầu với hắn.

Triệu Trinh liền lên xe, khởi giá về cung.

Triệu Phổ cau mày quay đầu lại, nháy mắt với Trâu Lương.

Trâu Lương gật đầu, đưa tay nhấc người kia lên giao cho cận vệ mang đi… chỉ cần là người không ngốc thì hầu như tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Người đầu tiên mà bầy cá này tấn công chính là Triệu Trinh, cho nên, đây chính là hành động hành thích hoàng thượng! May mà có Lâm Dạ Hỏa và Hắc Kiêu tình cờ phát hiện, nếu không có ai phát hiện, lúc Triệu Trinh lên thuyền đột nhiên bị rơi xuống nước, hoặc là đột nhiên có con cá vọt lên tấn công, có khi hôm nay Đại Tống đã phải cử hành quốc tang rồi cũng lên.

Đương nhiên là Triệu Phổ muốn bọn Trâu Lương phải nghĩ cách thẩm vấn xem kẻ đứng sau sai bảo thích khách kia là ai. Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy có chút cảm giác bất thường – Sao đột nhiên lại có người hành thích Triệu Trinh? Có phải Triệu Trinh vẫn còn đang giấu giếm gì đó không?

Cửu Vương gia tâm trạng nặng nề quay đầu lại, lại thấy trước mắt hiện ra một cái mặt ngựa khiến hắn giật nảy người. Hắc Kiêu đang đứng trước mặt hắn mà hất lông, nhìn còn có vẻ rất đắc ý, có vẻ nó biết mình đã lập công lớn rồi.

Triệu Phổ vỗ cổ nó, cũng đắc ý – Qủa nhiên không hổ là ông tổ ngựa!

Sau khi cao hứng, Triệu Phổ tung người lên ngựa.

Âu Dương hỏi hắn: “Ngươi đi đâu đấy?”

Triệu Phổ vỗ mông Hắc Kiêu một cái: “Đến hoàng cung một chuyến.”

Nói xong, Hắc Kiêu tung vó chạy.

Xe ngựa của Triệu Trinh nhanh chóng trở về hoàng cung. Nam Cung Kỷ đứng bên ngoài xe ngựa, liếc mắt nhìn Triệu Trinh bên trong, hỏi: “Hoàng thượng, là họ làm sao?”

Triệu Trinh im lặng.

Nam Cung do dự một chút, hỏi: “Có cần nói cho Vương gia biết không? Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, nếu không cứ như hôm nay rất dễ bị ám toán.”

Triệu Trinh suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

“Thần đi tìm Vương gia.” Nam Cung nói xong định đi, Triệu Trinh lại đưa tay ngăn lại, nói: “Cứ đếm đến ba là hắn tới rồi mà.”

Nam Cung sửng sốt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ xa, vừa quay đầu lại nhìn – Qủa nhiên là Triệu Phổ đã đến cửa hoàng cung rồi.

Nam Cung kinh ngạc, nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cười khan một tiếng: “Hôm nay suýt nữa bị cá ăn rồi!” Vừa nói vừa ngẩng đầu, nghiêm túc hạ lệnh: “Tối nay báo Ngự thiện phòng làm tiệc cá! Trẫm muốn báo thù!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK