Mục lục
Long Đồ Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, xung quanh liền trầm mặc.

Triển Chiêu đào đào cái lỗ tai, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường bên người, “Hắn muốn ngươi thừa nhận cái gì?”

Bạch Ngọc Đường đỡ đỡ cái trán, mở miệng, “Đã nói rồi, ta không có quen biết hắn!”

Triển Chiêu quay trở lại nhìn một chút Lâm Dạ Hỏa đang nhảy loi choi bên kia để chứng minh mình đẹp trai hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều, đột nhiên hiểu được nguyên nhân mà Bạch Ngọc Đường một mực tránh gặp mặt hắn —– Lâm Dạ Hỏa này thật đúng là …….

Nhìn lại đám môn nhân của Hỏa Phụng đường một chút, người nào người nấy đều mặt đỏ như gấc chín mà cúi đầu, đúng là, có một lão đại như vậy, thật quá mất mặt rồi.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu.”

Lâm Dạ Hỏa ngược lại tự mình thân thiết gọi, đứng ở đỉnh xe ngựa mà nghiêm túc hỏi Triển Chiêu, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, nói “Ta với hắn, người nào đẹp trai hơn?”

Triển Chiêu khóe miệng rút rút, sờ cằm, ngẩng mặt lên nhìn trời, “Cái này sao……..”

Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái. Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Nhanh nói hắn đẹp trai, hắn thù rất dai, ngươi nếu như nói hắn không đẹp trai, hắn sẽ cả đời tìm ngươi gây phiền toái.”

Triển Chiêu cả kinh.

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “ngươi không phải là nói không quen biết ta sao!”

Bạch Ngọc Đường nhìn sang nơi khác, ý là —— Đúng là không quen biết!

“Trên đời này ai là người đẹp trai nhất?” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi đông đảo đồ tử đồ tôn Hỏa Phụng đường ở dưới mã xa.

Chỉ thấy đám giáo đồ hồng y ấy, lớn có đến bảy tám mươi tuổi, nhỏ ít nhất cũng đã mười mấy tuổi, hơn nữa phần lớn đều là võ lâm cao thủ, danh môn chính phái, cũng đành bất đắc dĩ mà hô to khẩu hiệu, “Đường chủ diễm tuyệt thiên hạ, đẹp trai đến mắt chó cũng phải mù, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!”

Lâm Dạ Hỏa hài lòng gật đầu.

Đồng thời quần hùng giang hồ tại chỗ đều đầy trán đổ mồ hôi lạnh, tất cả đều có chung một cảm giác ——– Tiền đồ của Hỏa Phụng đường này có chút đáng lo ngại a, Đại đương gia có vẻ đầu óc không được bình thường cho lắm!

Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly há toa miệng, “Oa, lại có cả cách nói đẹp trai mù mắt chó a…..”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, híp mắt nhìn nhìn, đột nhiên lại sờ cằm, ngoẹo đầu liền nhìn bé chăm chăm, “Di?’

Tiểu Tứ Tử thấy hắn nhìn mình, cũng không phải là cảm thấy sợ, ca ca này tuổi tác không sai biệt lắm với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, dáng dấp cũng thật không tệ, hơn nữa lại có vẻ rất có hòa khí, bất quá, Bạch Ngọc Đường vẫn đẹp mắt hơn một chút.

“Tiểu đoàn tử.” Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử chào hỏi.

Mặt Tiểu Tứ Tử liền xị xuống —— Rõ ràng là Bạch Ngọc Đường đẹp mắt hơn!

“Ta với Bạch Ngọc Đường ai đẹp trai hơn?” Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ mũi mình hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử phồng má, xoay mặt nói, “Cha ta đẹp trai nhất!”

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc há to miệng, hỏi “Cha ngươi là thần thánh phương nào? Hắn so với Bạch Ngọc Đường còn đẹp trai hơn?”

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, “Đúng nha! Trên đời này cha ta là người đẹp trai nhất.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Tiểu Tứ Tử chính là đang gây thù chuốc oán cho Công Tôn a.

“Ai là cha ngươi?” Lâm Dạ Hỏa buồn bực, có nhi tử bằng tuổi Tiểu Tứ Tử, ít nhất cũng phải ba mươi mấy đi, đẹp trai thế nào?

Suy nghĩ một chút, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cha ngươi có phải là người Tây Vực không?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, cha cháu hình như đã tỉnh dậy rồi, đang tìm cháu đấy.”

“Nha!” Tiểu Tứ Tử cả kinh, Công Tôn sáng sớm tỉnh dậy nếu không tìm được bé nhất định sẽ lo lắng, vội vàng xoay người chạy vào trong nha môn.

Lâm Dạ Hỏa hơi nheo mắt lại, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn một cái, trong mắt còn mang chút ý cảnh cáo.

“Hoắc hoắc” Lâm Dạ Hỏa hình như là phát hiện ra chuyện gì thú vị, mơ hồ mà nở nụ cười, chậm rãi nói, “Mấy năm nay ngươi sống ở Trung Nguyên cũng thật tự do tự tại a, Thiên Tôn có khỏe hay không a?”

Đang lúc nói chuyện, trong nha môn lại có người đi ra, chính là người thích xem náo nhiệt, Thiên Tôn cùng Ân Hầu.

“A!” Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy Thiên Tôn, liền ngay lập tức từ trên mã xa nhảy xuống, quỳ xuống đất dập đầu lạy Thiên Tôn, cái dập đầu này cũng thật vang, mang theo thành kính lại thật tâm, ngoan ngoãn hỏi thăm, “Lão gia tử, nhiều năm không gặp, người vẫn phong độ như xưa, lại còn đẹp trai khí phách hơn nữa.”

Thiên Tôn ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, “Nga ……. Đây không phả đồ đệ nhà lão Vô Sa sao, miễn lễ, miễn lễ.”

Người giang hồ cũng có chút xôn xao, không ít người liếc nhìn mái tóc bạc của Thiên Tôn, kinh ngạc không thôi. Cũng không ít người tâm nguyện cả đời cũng chỉ mong được thấy Thiên Tôn một lần, hôm nay có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn, không ít người lại tới hành lễ với Thiên Tôn.

Lâm Dạ Hỏa có thể nói là đối với Thiên Tôn vô cùng cung kính, đứng dậy cười híp mắt mà ngoắc ngoắc với thủ hạ.

Ngay lập tức có môt hồng y thiếu niên chạy đến, đưa cho Thiên Tôn một cái hộp gấm.

Thiên Tôn vừa mở ra nhìn, bên trong có một bình rượu thủy tinh cùng một chiếc chén dạ quang, trong bình rượu chứa đầy rượu Bồ Đào Tây Vực.

Thiên Tôn mặt mày hớn hở, “Ngoan.”

Ân Hầu cũng góp tới, “Ai đây?”

“Đồ đệ của Vô Sa.” Thiên Tôn trả lời.

Ân Hầu hiển nhiên biết, “Nga….. là bảo bối tiểu đồ đệ của đại hòa thượng kia a.”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa nhìn Ân Hầu chằm chằm, ngẩn người, Triển Chiêu sợ hắn nhận ra Ân Hầu lại bô bô gọi tên ra, tại đây có nhiều người giang hồ như vậy, nhất định sẽ nổ tung a. Lúc này cũng có không ít người tò mò thảo luận, vị đứng bên cạnh Thiên Tôn kia là ai a? Sao lại có thể khí phách như vậy.

Bất quá, Lâm Dạ Hỏa cũng không có hô to lên gọi người, chỉ là ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Ân Hầu hồi lâu, lại ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, quỳ xuống dập đầu với hắn, sau đó đứng lên, cũng không nói gì, chỉ cười hì hì hỏi Triển Chiêu, “Triển Chiêu, có muốn đi uống một chén hay không? Ta mời ngươi đi ăn hải sản!”

Triển Chiêu buồn bực, tại sao lại muốn cùng mình uống một chén?

Lâm Dạ Hỏa ngoắc ngoắc hắn, “Tới đi, tới đi, hai ta kết giao bằng hữu! Ta rất vừa ý ngươi nha!”

Triển Chiêu lúng túng ……… người này nói chuyện thật đúng là quá trực tiếp.

Ngược lại, Triển Chiêu cũng không có ghét hắn, vừa rồi khi hắn dập đầu với Ân Hầu, lễ phép không kém khi hành lễ với Thiên Tôn, lại một lời nói nhảm cũng không có, Triển Chiêu rất hài lòng điểm này. Lâm Dạ Hỏa này mặc dù có chút kỳ quặc lại có điểm ngây thơ, nhưng cũng rất thú vị, không bằng ………

Triển Chiêu còn chưa có đáp, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đã lạnh lùng mà nói nhẹ một câu, “Muốn ăn hải sản thì theo ta đến Hãm Không Đảo.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Lâm Dạ Hỏa lại nhảy dựng lên, “Bạch Ngọc Đường! Ta thích cái gì ngươi cũng tranh là sao? Được! Ngươi nếu như chịu thừa nhận ta đẹp trai hơn ngươi, ta cũng không tranh Triển Chiêu với ngươi!”

Bạch Ngọc Đường giật giật chân mày.

Triển Chiêu không nói gì nhìn xung quanh một chút ——– Cái này, tình huống này hình như đang phát triển theo hướng cổ quái thì phải.

Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ mà xem náo nhiệt, Lâm Dạ Hỏa này có vẻ sẽ thật sự làm tới, đoán chừng Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không thèm để ý đến hắn.

Ai ngờ, Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay vốn trầm mặc ít nói, đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, từ kẽ răng mà rít ra một câu, “Gia đây bỏ xa ngươi đến chín con phố.”

“Phốc……” Sau lưng, mọi người của Khai Phong phủ đang ăn điểm tâm tập thể đều phun hết sữa đậu nành ra ngoài, Thiên Tôn ở sau lưng Triển Chiêu há to miệng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, Ân Hầu thì lại sờ cằm.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại kéo Triển Chiêu một cái, nói “Đi thôi, đến Hãm Không Đảo gặp Đại ca ta.”

Sau đó, Triển Chiêu hàm hàm hồ hồ cùng Bạch Ngọc Đường đi về phía bến tàu.

Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa đứng trên nóc mã xa, cũng đang há to miệng, hiển nhiên là còn chưa tiêu hóa hết.

Chờ đến khi Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu đi xa rồi, Lâm Dạ Hỏa mới đưa tay, sờ cằm, “Hoắc hoắc, này là có ý tứ sao.” Vừa nói, lại còn hướng đến con đường phía xa mà nhìn —– Chín con phố có xa lắm không?!

Lúc này, mấy thuộc hạ bên cạnh đã sớm chờ đến không chịu được, môn hạ của Hỏa chưởng môn hỏi Lâm Dạ Hỏa “Đường chủ, thi thể của Tiền Quế vẫn còn ở trong nha môn.”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi, “Cái gì thi thể a?”

Người của Hỏa chưởng môn đen mặt, Lâm Dạ Hỏa này thật là ……. ban nãy lúc bọn họ nói cho hắn chuyện thi thể của Tiền Quế đã bị người ta động vào, hắn lại vừa ăn điểm tâm vừa không thèm nghe, ngược lại hắn vừa nghe thấy Bạch Ngọc Đường cũng ở nha môn, liền đứng lên xông đến. Bọn họ vốn cho là vị Đường chủ này muốn thay bọ họ ra mặt, không nghĩ đến hắn căn bản không để trong lòng.

Lúc này, Lưu Hâm từ trong nha môn đi ra, hướng về phía Lâm Dạ Hỏa nói rõ ngọn ngành mọi chuyện, đồng thời cũng thay mặt nha môn nói tiếng xin lỗi, cũng giải thích ngỗ tác làm việc nghiệm thi cũng không có biện pháp nào khác.

“Nga? Bị Hồ yêu hút hết dương khí sao?” Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Hồ yêu kia đẹp trai không?”

Tất cả mọi người trong Hỏa chưởng môn kia đều ….. bó tay tập thể.

“Đường chủ.”

Lúc này, Nhị đương gia của Hỏa Phụng đường, một lão đầu tóc bạc trắng nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa một chút, “Hỏa chưởng môn có quy tắc, thi thể của huynh đệ đã chết là không được phép động vào.”

“Nga.” Lâm Dạ Hỏa xua tay một cái, “ Ai nha, quy định là do người sống đặt ra sao, việc tra án tìm hung thủ vẫn quan trọng hơn.”

Mọi người trong Hỏa chưởng môn chau mày, cũng có chút không phục mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, Đường chủ này sao lại đi giúp người ngoài?!

Lâm Dạ Hỏa ngáp một cái, nói với Lưu Hâm, “Quan phủ các ngươi nếu tìm được hung thủ thì nói với ta một tiếng.”

Lưu Hâm gật đầu.

“Đều đi cả thôi, chúng ta đi dạo chung quanh một chút.” Lâm Dạ Hỏa khoát tay với thủ hạ, nói xong liền nhảy vọt lên trên nóc nhà, đuổi theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hỏa chưởng môn môn hạ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mọi người của Hỏa Phụng đường cũng đã sớm hình thành thói quen với cái tính khí này của Đường chủ nhà mình, đều nghe lệnh mà giải tán.

Thật ra không ít người có thể nhìn ra, người của Hỏa chưởng môn cũng không phục cách làm của vị Đường chủ này, nhưng mà là Lâm Dạ Hỏa cho bọn họ chỗ dựa, bọn họ cũng biện pháp chống lại, Cục tức này xem ra cũng không dễ nuốt trôi cho lắm.

Người tập trung ở cửa nha môn lúc này cũng từ từ tản đi.

Đám người Bao Chửng ở lại nha môn tiếp tục xử lý hung án, Ân Hầu thấy đã xem xong náo nhiệt rồi, muốn đến Hãm Không Đảo, liền hỏi Thiên Tôn, “Có đi hay không?”

Lúc này, Thiên Tôn sờ cằm tựa hồ như nhớ tới cái gì.

“Uy.” Ân Hầu vỗ hắn một cái.

“Ta nhớ ra rồi.” Thiên Tôn đột nhiên nhẹ nhàng vỗ đầu một cái, “Vô Phong chưởng là công phu do Vô Sa tự mình nghĩ ra, ta cũng được xem hắn biểu diễn một lần. Thiên hạ ngoại trừ hắn ra sẽ không ai biết a!”

Ân Hầu cau mày, “Vô Sa sao?”

“Đồ đệ của hắn nói không chừng cũng biết.” Thiên Tôn thuận miệng nói, “Lâm Dạ Hỏa kia có lẽ là thiên phú dị bẩm nên Vô Sa mới thu một cái tiểu hài nhi như vậy làm đồ đệ.”

Ân Hầu gật đầu một cái, cùng với Thiên Tôn vừa đi đến bến tàu vừa nói.

Hai lão đầu lơ đãng mà trò chuyện, bộ khoái Lưu Hâm từ bên cạnh họ vào cửa nha môn cũng nghe được rõ ràng, hắn nhíu mày —– Nói như vậy, vị Đường chủ Hỏa Phụng đường kia biết Vô Phong chưởng? Vậy chẳng phải hắn rất khả nghi sao!

Đám người cũng giải tán hết, mấy môn đồ của Hỏa chưởng môn không vui không buồn mà trở về, vừa đi vừa nghị luận.

“Đại đương gia, Đường chủ căn bản không xem chúng ta như người của mình.”

“Vậy thì thế nào? Trừ phi có Hỏa Phụng đường xuất thủ, nếu không chỉ bằng mấy người chúng ta, làm thế nào để chống lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường?”

“Thật nuốt không trôi cơn giận này.”

“Hỏa Phụng đường không giúp chúng ta, còn thu nhận chúng ta làm gì?”

“Không được bất phục!”

“Thật ra thì, cùng không phải là không còn cách nào.”

Mọi người sửng sốt, sau lưng có tiếng người nói chuyện!

Thanh âm này nghe có chút quái dị, tuy là thanh âm của nam nhân, nhưng lại mang theo vài phần âm dương quái khí. Mọi người vừa quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau có một thanh niên bạch y trẻ tuổi.

Người nọ mặc một thân thuần bạch, không có tiêu sái giống như Bạch Ngọc Đường, người này không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm thấy có mấy phần âm khí. Nhìn kỹ mặt hắn, một đôi mắt phượng, mũi nhọn cằm nhọn, khóe miệng mỉm cười ……. đẹp thì có đẹp, chẳng qua là lại có mấy phần yêu tà không thể giải thích.

“Muốn cho Hỏa Phụng đường cùng Khai Phong Phủ đối đầu, còn không phải quá dễ dàng sao?” Người nọ khẽ mỉm cười, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là người giang hồ thì không nói, nhưng mà Khai Phong phủ vẫn còn những người khác không phải là người giang hồ a!”

Mọi người cau mày.

“Hơn nữa.” Người nọ cười, mang theo mấy phần âm hiểm, “Người làm hỏng thi thể của huynh đệ các ngươi chính là thần y Công Tôn Sách của Khai Phong phủ, các ngươi đi đối phó với thư sinh kia không phải là được rồi sao, việc gì mà phải lấy cứng đối cứng với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.”

Mọi người trong Hỏa chưởng môn cùng nhìn hắn, “Ngươi có biện pháp tốt gì?”

Người nọ lại càng vui vẻ hơn, “Phương pháp thì có, bất quá sao, các ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thiêu chết Công Tôn Sách.” Ánh mắt người nọ trở lên lạnh lẽo, “Sau đó, ta muốn có nhi tử của hắn!’

Mọi người của Hỏa chưởng môn cau mày.

Mấy người lại hai mặt nhìn nhau —— Công Tôn Sách phá hỏng thi thể tội này đích xác là không thể tha thứ, nhưng mà tiểu oa nhi trắng trắng mập mập kia lại không có tội. Hơn nữa, Công Tôn tội cũng không đáng chết a, bọn họ bất quá là chỉ muốn người của Khai Phong phủ phải xin lỗi, bồi thường lễ vật mà thôi, để cho Công Tôn kia chịu chút đau khổ, phát tiết tức giận một chút, việc này lại là giết người cướp con, có chút nghiêm trọng rồi!

Đang lúc do dự, lại nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm lúc xa lúc gần, “Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử của hắn.”

Cũng không biết tại sao, thanh âm này giống như có ma lực, rót thẳng vào trong tai người của Hỏa chưởng môn.

Mấy người đó hai mắt đột nhiên đỡ đẫn, giống như bị người ta yểm bùa phù phép, ngơ ngẩn mà nhắc lại, “Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử hắn……. Thiêu chết Công Tôn, cướp nhi tử hắn ……….”

Bạch y nhân hài lòng mà gật đầu một cái, tà mị cười một tiếng, dùng tay áo che miệng, phẩy tay một cái liền dời đi.

Lưu lại phía sau đám người của Hỏa chưởng môn, mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm nha môn Tùng Giang phủ …….

“Hắt xì …….”

Công Tôn đột nhiên hắt xì một tiếng, lấy tay xoa xoa lỗ mũi tỉnh dậy, chỉ thấy trước mắt mình là bắp đùi Triệu Phổ, lúng túng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn tròn mập mập của Tiểu Tứ Tử xuất hiện trước mắt, cười híp mắt hỏi hắn, “Phụ thân, người tỉnh rồi?”

Công Tôn lập tức tỉnh, ôm lấy Tiểu Tứ Tử mà hôn một cái, “Ân, con trai ngoan.”

Triệu Phổ xoa xoa cái chân coi như cũng đã được giải thoát, nhìn lại một chút hai cha con vẫn còn thân thân mật mật kia, vươn vai một cái, ngửa mặt vừa nhìn …….. bầu trời bên ngoài vốn trong xanh sáng sủa, tại sao lại đột niên có mây đen kéo đến. Triệu Phổ cau mày, được a, chẳng lẽ là thời tiết thay đổi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK