Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Triển Chiêu đến sau nhà Lương Xảo Ngọc, bắt đầu tìm đồ vật.
“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi tìm cái gì?”
“Ta ngày đó thời điểm ở trong này tìm kiếm, nhìn đến một phong thư!” Triển Chiêu nói xong, từ trong tủ treo quần áo tìm ra một cuộn thư được buộc lại, bỏ vào trên bàn.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, phát hiện phần nhiều là thư gửi thân thích, trong đó có một phong là Lương Xảo Ngọc viết cho một người cô, người cô đó muốn một đồ vật gì đó, nhưng thư chưa viết xong, bởi vậy không có ký xuất, vẫn để chung với những phong thư khác trong cuộn.
Triển Chiêu rút ra lá thư này, đưa Bạch Ngọc Đường nhìn, “Nhìn đi, đây là chữ của Lương Xảo Ngọc!”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy giấy viết thư nhìn thoáng qua, mắt cũng lộ ra kinh ngạc, “Nét chữ này… Trên lục thượng ký lục về Dao Cầm có chữ, chính là chữ viết này!”
“Nhất dạng đi!” Triển Chiêu nói, “Ta nhìn thấy đã cảm thấy giống! Chuyện đó có phải có thể xâu chuỗi lại với nhau hay không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Năm đó ở trong cung sửa lại ký lục, là Lương Xảo Ngọc?”
“Nếu có người lợi dụng án tử của Từ Ký, chân chính muốn hại chết người là Dao Cầm, mà Lương Xảo Ngọc lại ở trong cung sửa lại Dao Cầm ký lục, giả vờ chuyện nàng từ bỏ việc làm nhạc công.” Triển Chiêu nói, “Việc mưu sát Dao Cầm chính là thần không biết quỷ không hay!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Vàng bạc trong nhà Lương Xảo Ngọc, chẳng lẽ chính là như vậy mà tới sao?”
Triển Chiêu nhăn nhăn trán, “Cũng không đúng lắm a… Nếu như vậy Lương Xảo Ngọc lại là tương đương hại chết thân nhân của mình.”
“Nhưng nếu nàng không biết thủ pháp đối phương giết người đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu hơi hơi sửng sốt, “Không thể nào… Nàng thay người làm việc, kết quả ngược lại hại chết thân nhân của mình?”
Bạch Ngọc Đường lo lắng một chút, đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, lại tìm tiếp đi!”
“Tìm cái gì?” Triển Chiêu tò mò.
“Nhìn Lương Xảo Ngọc có để lại cái gì thư từ linh tinh không phải của mình không!” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta xem chữ nàng viết không tồi, không phải thị nữ thông thường, nếu năm đó thật sự tham gia mưu hại Dao Cầm, không chừng sẽ lưu lại chút chính đồ vật cô ta viết.”
Triển Chiêu cảm thấy cũng có khả năng, hai người ngay tại trong nhà Lương Xảo Ngọc lục tung tìm lên.
Tìm một chút, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, ngươi xem nơi này.”
Triển Chiêu chạy tới, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chỉ vào chính là ngăn kéo phía dưới.
“Nơi này không có đồ vật a, ta vừa rồi đã tìm rồi.” Triển Chiêu nói.
“Không phải cái này, ngươi xem ổ khóa.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào ổ khóa ngăn kéo, nói, “Có người đã chọc phá nó.”
“Có một chút bột trắng sao?” Triển Chiêu hỏi, “Có thể hay không là khi phá khóa không cẩn thận làm rơi bột phấn hoa?”
Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, đưa Triển Chiêu tới một cái bàn trang điểm cùng một tủ đầu giường.
Triển Chiêu phát hiện ở chỗ nào có ổ khóa, chỗ đó đều có chút bột phấn.
“Có người đột nhập vào nhà Lương Xảo Ngọc!” Bạch Ngọc Đường nói, “Là kẻ cắp chuyên nghiệp, chỉ là không biết trộm đồ vật là trước khi Lương Xảo Ngọc chết hay là sau đó.”
“Thứ chúng ta đây muốn tìm có thể đã bị cầm đi hay không?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Nếu như là sau khi nàng chết thì có thể, nhưng nếu như là trước khi chết… Bọn họ hẳn là không có tìm được vật kia!” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ta hiểu được! Lương Xảo Ngọc sở dĩ có thể sống tới ngày nay, là bởi vì có nhược điểm của đối phương?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, hai người tiếp tục tìm.
Chính là, hai vị đại hiệp đem mọi chỗ có thể trong nhà Lương Xảo Ngọc đảo lộn tung lên, cũng không tìm được bất luận cái linh tinh gì.
Triển Chiêu tựa hồ không cam lòng, vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ngươi chờ đấy, ta đi tìm viện binh!” Nói xong, chợt lóe không ảnh.
Bạch Ngọc Đường còn rất buồn bực, tìm ai viện binh?
Ngũ gia bất đắc dĩ, đành phải ở lại nhà Lương Xảo Ngọc chờ.
Nhà này thoạt nhìn tuy rằng cũ kỹ, ngược lại cao thấp có hai tầng.
Bạch Ngọc Đường lên lầu hai, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài… Có thể tinh tường nhìn đến lối vào ngõ nhỏ… Mà bên kia cửa sổ, vừa vặn có thể thấy nhà của Dao Cầm.
Ngũ gia từ cửa sổ nhìn trong chốc lát bắt đầu ngẩn người —— từ phòng này, có thể cực kì thuận tiện mà “giám thị” nhất cử nhất động của Dao Cầm, khi nào vào khi nào ra đều có thể thấy rõ ràng… Là trùng hợp sao?
Bạch Ngọc Đường đang nghĩ tới, chỉ thấy trước cổng, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử chạy lại.
Ngũ gia không nhịn được cười —— quả nhiên là đưa “cứu binh” đến a.
Từ lầu hai đi xuống dưới, chỉ thấy Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử đặt trên bàn.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp ánh mắt, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói, “Tiểu Tứ Tử, tìm xem trong gian phòng đó địa phương nào cất giấu đồ vật không?”
Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay nhỏ nhìn nhìn khắp nơi, nghiêng đầu ngó qua lại, lắc đầu, tỏ vẻ —— không có a!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— chẳng lẽ đã bị cầm đi?
“Bị cầm đi sau đó có thể bị người diệt khẩu?” Triển Chiêu hỏi, “Nhưng Lương Xảo Ngọc đích thực là tự sát đi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu vươn tay chọt chọt cái bụng Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử xoa bụng ngắm Triển Chiêu.
“Lại tìm tiếp.” Triển Chiêu hướng hai bên đầu hắn đều chọt chọt, “Có thể giấu quá kĩ nên khó tìm hay không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nhảy từ trên bàn xuống dưới, lôi kéo tay Triển Chiêu chạy ra cửa.
Bạch Ngọc Đường cũng đi ra theo.
Tiểu Tứ Tử lôi Triển Chiêu một đường phía trước chạy, cuối cùng đến phía trước một tòa nhà thì ngừng lại, chỉ chỉ cánh cửa đóng kín.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được chuyện kỳ quái —— đây là nhà lão đầu sáng nay bọn hắn đã tới.
Tiểu Tứ Tử tiến lên, gõ cửa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chưa kịp ngăn cản, rất nhanh, bên trong truyền đến thanh âm của lão nhân, “Ai a?”
Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nhìn hắn ——ý tứ như thế nào?
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm —— tìm đồ vật nha!
“Hắt xì một tiếng, cửa lớn mở ra.” Lão đầu kia thăm dò đi ra nhìn thoáng qua, thấy lại là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, có chút không hiểu, bất quá rất nhanh hắn thấy được Tiểu Tứ Tử, liền nở nụ cười, “Ai nha… Mời vào mời vào.”
Triển Chiêu ngắm Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái —— nhìn thấy không, không hỏi đến để làm gì, chỉ cần mang theo Tiểu Tứ Tử đã dễ dàng vào được nhà a.
Bạch Ngọc Đường cũng không đáp lại, tâm nói ngươi nếu đem Tiểu Tứ Tử lưu lại cho hắn nuôi hẳn là hắn sẽ càng vui vẻ.
Lão nhân bưng trà rót nước tiếp đón ba người, còn khen Công Tôn y thuật thực tốt a, buổi sáng đâm mấy châm, chân đã thấy hết đau hẳn rồi.
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường —— hai ngươi không tìm đồ vật sao? Hỏi đi nha!
“Ách…” Triển Chiêu hỏi, “Lão nhân gia, người nhận thức Lương Xảo Ngọc sao?”
“Nhận thức a, Xảo nương thì ở khu này ai cũng đều biết.” Lão nhân gật gật đầu.
“Nàng có từng gửi người giữ bất kì đồ vật gì không?” Triển Chiêu hỏi.
Lão nhân nghĩ nghĩ, ngược lại buông cái chén, ngồi xuống, hỏi, “Đi theo chuyện Xảo nương tự sát có quan hệ sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— xem ra có tà môn a!
Hai người đều gật đầu.
Lão nhân ý bảo hai người chờ, liền vào nhà một chuyến, lấy ra một cái rương gỗ đến, để trước mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
“Năm đó Xảo nương đích thực là có đưa cho ta một đồ vật, để ta hỗ trợ giữ gìn.” Lão nhân nói, “Xảo nương đột nhiên có một ngày cho ta một cái rương gỗ này, nói ta giúp bảo quản, còn dặn tuyệt đối không thể để cho người khác biết.”
Triển Chiêu mở rương ra, từ bên trong lấy ra một thứ.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc —— chỉ thấy trong rương, lại đựng một cái đuôi cá chẩm!
Triển Chiêu nhìn kỹ một chút, cái này theo đồ vật ngày đó Yêu Yêu nuốt phải ở Khổng Tước trong hoàng cung cơ hồ giống nhau như đúc!
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phải là một đôi.”
Triển Chiêu quơ quơ gối đầu, bên trong truyền tới thanh âm “cùm cụp cùm cụp” —— có gì đó!
Đem gối đầu mở ra, chỉ thấy bên trong có một cuộn giấy.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lại cũng giống thứ tìm được bên trong cung kia!”
Triển Chiêu đem cuộn giấy mở ra, chỉ thấy cũng là một trang bản đồ, họa pháp cùng bản đồ dẫn tới thi thể Thôi Thành trong cung là giống nhau! Nhưng là nội dung bản đồ cùng lộ tuyến bất đồng.
“Cái đuôi cá chẩm trong cung kia, xem ra cũng là Lương Xảo Ngọc bỏ lại đi.” Bạch Ngọc Đường tiếp nhận bản vẽ nhìn nhìn, cũng không rõ là địa hình chỗ nào.
“Lão gia tử.” Triển Chiêu hỏi lão nhân đang theo Tiểu Tứ Tử nói chuyện phiếm, “Lương Xảo Ngọc là khi nào thì cho ngươi cái rương này, có nói gì thêm không?”
“Ân… Là sau khi Từ Ký án tử phát sinh đại khái chừng một tháng.” Lão nhân nhớ lại tình cảnh lúc đó, “Lúc ấy khắp nơi trên đường đều là không khí trầm lặng, buổi tối tùy thời điểm có thể nghe được tiếng khóc, hầu như chẳng ai ngủ được a, chúng ta cùng khu phố láng giềng thường xuyên tụ cùng một chỗ hỗ trợ lẫn nhau một chút, giảm bớt oán hận trong lòng một chút. Xảo nương với ta hoàn cảnh giống nhau, đều có người trong nhà chết sạch, thảm nhất, bởi vậy nàng thường xuyên qua chỗ ta tâm sự than khóc. Có một lần, nàng đột nhiên đến chỗ ta, nói ta cất kỹ cái rương này, không cần mở ra, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào ta có nó… Ta lúc ấy còn tưởng rằng nàng luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, sợ tới mức muốn chết. Ai…”
Lão nhân gia thở dài, “Vì cái gì hiện tại cố tình tự vẫn đây? Đã thật vất vả sống tiếp đến nhiều năm như vậy.”
Triển Chiêu cầm bản vẽ kia nghiên cứu một chút, cảm thấy phải là một địa phương trong Khai Phong Phủ, có thể đi hỏi Âu Dương Thiếu Chinh một chút.
Bạch Ngọc Đường hỏi lão nhân, “Dao Cầm vì cái gì đem đàn đặt ở nhà ngươi?”
“A, đàn kia là đồ gia truyền nhà Dao Cầm, ra vẻ là đồ vật duy nhất cha mẹ nàng lưu lại cho nàng, cho nên nàng thập phần quý trọng.” Lão nhân nói, “Nàng ở trong cung thân cô thế cô, trong nhà cũng không có ai, sợ đàn bị trộm, cho nên đặt ở chỗ của ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm tình lão nhân này nhân duyên còn rất tốt.
Ngồi thêm trong chốc lát, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền mang theo Tiểu Tứ Tử rời đi.
Ba người chạy đến quân doanh hoàng thành nhưng không tìm thấy Âu Dương, Trâu Lương nói hắn tại dịch quán, vừa rồi xảy ra chút chuyện.
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hiện tại vừa nghe gặp chuyện không may liền nhức đầu.
Trâu Lương nói, “Vừa rồi theo lời thủ thành hoàng thành quân mà nói, Liêu Quốc sứ giả nơi dịch quán đi lấy nước.”
“Nghiêm trọng lắm sao?” Triển Chiêu hỏi, “Là ngoài ý muốn hay còn có người phóng hỏa a?”
“Cái này thật đúng là không chừng, Liêu Quốc cùng Tây Hạ bên dịch quán thường xuyên bị người ném gạch, bằng không chính là phóng hỏa, nếu thực sự xảy ra hẳn là không có thiệt hại quá đáng gì, cùng lắm thì…”
“A…” Triển Chiêu rút bản vẽ kia ra hỏi Trâu Lương, “Ngươi có biết đây là địa đồ của địa phương nào không?”
Trâu Lương nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, khiến phó tướng đi lấy tấm bản đồ địa hình Khai Phong Thành đến.
Bạch Ngọc Đường tại tấm bản đồ to lớn toàn thành kia so sánh vài lần, liền tìm được vị trí đối ứng cùng bản vẽ.
Chính là, xác định vị trí xong, Ngũ gia nhíu mày sờ sờ cằm.
Triển Chiêu thấy được rồi liền kéo hắn đi.
Bạch Ngọc Đường tựa hồ là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, cau mày đi theo Triển Chiêu, cứ dựa theo bản vẽ mà đi.
Rốt cục thời điểm tới được nơi mà trên bản đồ đánh dấu, Triển Chiêu cũng trợn tròn mắt, lúc này… Hai người bọn họ liền đứng ở ngoài cửa lớn hoàng thạch hàng ngọc khí.
Triển Chiêu há to miệng, chung quanh vừa thấy cửa của hoàng thạch hàng ngọc khí đóng chặt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, ý tứ —— cũng không phải là không có khả năng!
Tiểu Tứ Tử đi theo hai người bọn họ lúc này đã chạy tới, ngẩng mặt nhìn cửa hoàng thạch hàng ngọc khí.
“Làm như thế nào đây?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đi vào tìm?”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Như thế nào đi vào? Theo kiểu trộm mà vào?”
Triển Chiêu cũng có chút khó xử.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn nhìn hai người, từ bên hông tháo xuống hà bao nhỏ, nhét vào tay áo Bạch Ngọc Đường, chạy lên trước, vỗ vỗ cửa hàng ngọc khí.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— này là sao?
Không trong chốc lát, một cánh cửa nhỏ của hàng ngọc khí mở ra.
A Nghĩa đi ra nhìn thoáng qua thăm dò, nhìn thấy đứng ở ngoài cửa còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, tựa hồ có chút không hiểu, cúi đầu, liền nhìn tới cửa Tiểu Tứ Tử còn đứng.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói với hắn, “Ca ca, ngày đó ta đến, giống như là đánh rơi hà bao ở trong sân.”
“A…” A Nghĩa vội vàng mở cửa, để Tiểu Tứ Tử đi vào.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— thật giỏi a.
Tiểu Tứ Tử bỏ chạy vào hàng ngọc khí.
A Nghĩa nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, tựa hồ là hỏi hai người cũng đồng thời đánh rơi cái gì sao?
Hai người cũng không xác định A Nghĩa có biết thân phận của bọn họ hay không, bất quá Thôi Miêu nếu biết thân phận Ân Hậu, vị này cũng có thể tương đối rõ ràng, mặc kệ nó, đi vào rồi nói…
Hai người đi theo Tiểu Tứ Tử vào trong cửa hàng.
A Nghĩa cầm cái đèn lồng, cùng Tiểu Tứ Tử tìm, vừa hỏi, “Ngươi có biết rơi tại chỗ nào sao?”
“Khả năng tại gần mao xí a.” Tiểu Tứ Tử liền hướng nơi cái sân có mao xí kia chạy.
A Nghĩa nhìn trong bụi cỏ giúp hắn tìm kiếm.
Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo Triển Chiêu theo phía sau, vươn tay tay chỉ phía trước kia một thân cây lớn.
Triển Chiêu hơi nhướng mày, chớp mắt tiến tới bên cạnh cái cây.
Hắn đứng ở trên nhánh cây, phát hiện trên một địa phương bí mật của nhánh cây, thậm chí có một cái hốc nhỏ, bên trong nhét một đồ vật màu trắng.
Triển Chiêu vươn hai tay lấy ra, phát hiện là một bao giấy dầu, bọc đồ vật.
Triển hộ vệ bất động thanh sắc mà đem đồ vật hướng ôm vào trong ngực, chỉ vào một cái chậu hoa cách đó không xa nói một tiếng, “Có phải ở nơi đó hay không?!”
Bạch Ngọc Đường chạy tới chỗ cái chậu hoa kia, vươn tay đến phía sau chậu, rồi lại giơ tay lên, cầm trong tay cái hà bao nhỏ.
“Có phải cái này hay không?”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử đã chạy tới.
Bạch Ngọc Đường đem hà bao đưa cho hắn, thuận tay xoa xoa đầu hắn.
A Nghĩa đã chạy tới, hỏi, “Không mất cái gì chứ?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, cười tủm tỉm cầm hà bao đứng lên.
Triển Chiêu cũng từ trên cây nhảy xuống dưới, đối A Nghĩa nói, “Đã quấy rầy.”
A Nghĩa lắc đầu, cầm đèn lồng đưa ba người đi ra ngoài.
Ra cửa, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, đi theo Bạch Ngọc Đường đồng thời quay về Khai Phong Phủ.
A Nghĩa đóng cửa lại, chợt nghe đến phía sau vang tiếng gậy chống, hắn quay đầu lại, “Sư phụ.”
Thôi Miêu đi tới phía sau hắn, hỏi, “Bọn họ tới làm cái gì?”
“A, Tiểu Tứ Tử đánh rơi hà bao trong viện chúng ta.” A Nghĩa trả lời.
Thôi Miêu nghĩ nghĩ, hỏi A Nghĩa, “Tìm được?”
“Tìm được, ngay tại bên cạnh chậu hoa.”
Thôi Miêu hỏi, “Thời điểm nhặt hà bao kia lên có thấy bẩn không?”
A Nghĩa hơi hơi sửng sốt, “Ách…”
Thôi Miêu hai mắt liền mị lên, hỏi, “Bọn họ đến hậu viện, có đi chỗ nào không?”
“Tại gần bụi hoa tìm… Đúng rồi!” A Nghĩa nói, “Triển Chiêu nhảy lên một nhánh cây, liền nhìn thấy hà bao…”
Thôi Miêu quay người lại, bước nhanh trở lại chỗ cái cây kia, buông quải trượng nhảy lên tán cây, cẩn thận xem xét, cuối cùng phát hiện chỗ phân nhánh có một cái hốc. Nàng vươn tay đến bên trong hốc sờ sờ, nhíu mày, “Nguyên lai trốn ở chỗ này…”
“Sư phụ?” A Nghĩa ở dưới tàng cây hỏi, “Làm sao vậy?”
Thôi Miêu nhảy xuống, cau mày, “Chúng ta tìm khắp cả tòa nhà đều không tìm được đồ vật, nguyên lai liền giấu ở cái hốc cây này…”
A Nghĩa kinh hỉ, “Tìm được rồi?!”
Thôi Miêu lắc lắc đầu, “Đáng tiếc… Bị Triển Chiêu bọn họ xuống tay trước, người Khai Phong Phủ cũng là thần thông quảng đại thật, thế nhưng biết đồ vật giấu ở trên cây.”
“Ta đi cướp về!” A Nghĩa chạy ra bên ngoài, nhưng là Thôi Miêu nắm lấy tay hắn, “Hài tử ngốc, hai người bọn họ lấy đi, ngươi có cách nào đoạt trở về.”
“Nhưng mà…” A Nghĩa sốt ruột.
Thôi Miêu nhẹ nhàng mà khoát tay, “Sợ cái gì? Hai người bọn họ cũng không phải người xấu, đồ vật ở trong tay hai người họ, so với việc ở chỗ chúng ta lại cũng là an toàn.”
Nói xong, lão thái thái chống gậy trở về phòng, vừa lẩm bẩm, “Có một số việc, chính là ông trời đã định trước.”
…
Mà lúc này trên đường về Khai Phong, Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử, lại một lần nữa cảm khái, oa nhi này thật sự là thần tiên chuyển thế!
Triển Chiêu từ trong lồng ngực lấy ra cái bao giấy dầu kia, mở ra nhìn xem bên trong là cái gì.
Cái bao bọc tới vài tầng giấy dầu cẩn thận, có thể là sợ đồ vật bên trong bị ẩm mốc cái gì.
Từ độ tổn hại của tầng giấy bọc ngoài cùng xem xét, bọc giấy dầu này hẳn là đã ở trong hốc cây kia lâu rồi.
Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử tò mò mà nhìn Triển Chiêu lần lượt bóc từng tầng từng tầng giấy, cuối cùng… Bên trong xuất hiện một bao vải bố màu trắng.
Triển Chiêu đem bố bao mở ra, bên trong cất giấu một phong thư có ấn tín.
“Coi như là một phong thư.” Triển Chiêu nói xong, đem phong thư cùng bọc giấy lại bao trở về, lúc này trên đường cảnh tối lửa tắt đèn, không phải thời điểm đọc thư, cùng với…
Triển Chiêu vừa mới đem thư nhét lại vào trong ngực, Bạch Ngọc Đường thuận tay đem Tiểu Tứ Tử cũng đặt vào trong tay của hắn, sau đó khoát tay…
“Vút” một tiếng, trong tay Ngũ gia nắm chắc một mũi tên.
Cùng lúc đó, lại chợt nghe đến “vút vút” hai tiếng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chưa động, nhưng là bên người có vài mũi tên vừa bắn tới mà không trúng.
Những mũi tên trên không trung dừng lại sau đó đều rơi xuống mặt đất.
Phía sau Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, Giao Giao xuất hiện, dùng nội lực cách không chưởng chặn những tên đâm sau lưng.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Là người hàng ngọc khí?”
Triển Chiêu khẽ lắc đầu —— không rõ ràng lắm.
Lúc này, sắc trời đã tối, ở trên đường không người, ở ngã tư đường phía trước đã giăng sương mù, xuất hiện một bóng người màu đen, người nọ chậm rãi hướng phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, cách rất xa hắn đã cảm giác được sát khí… Đối phương lai giả bất thiện a.
Bạch Ngọc Đường một tay nhấn lên Vân Trung Đao, đi phía trước một bước.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, nhíu mày nhìn nhìn hai bên… Chỉ thấy hai bên trên nóc nhà, xuất hiện hai hàng hắc y nhân, toàn bộ cầm binh khí trong tay.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, những người này động tác chỉnh tề thoạt nhìn đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, là sát thủ, hoặc là… Quan binh?
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay sờ cái bụng Tiểu Tứ Tử một phen.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, đã bị Triển Chiêu đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Sau đó, chỉ thấy Triển Chiêu khoát tay, trong tay nắm bọc giấy dầu, hỏi, “Phải cái này không?” Nói xong, chợt lóe thân ảnh, nhảy lên giữa không trung.
Theo động tác của Triển Chiêu, những hắc y nhân một người cũng không lưu lại, toàn bộ “soạt” một tiếng, đuổi theo hắn mà đi.
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bốn phương tám hướng hắc y nhân toàn bộ trên nóc nhà, đuổi theo Triển Chiêu không bỏ.
Triển Chiêu khinh công thật tốt a, đi theo chim yến nhỏ dường như bay loạn khắp nơi, những hắc y nhân ra sức truy đuổi.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Triển Chiêu chạy cái phương hướng kia là…
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử, cũng theo Triển Chiêu mà đi.
…
Mà lúc này, trong Khai Phong Phủ.
Triệu Phổ cùng Công Tôn mới vừa trở về, bên trong phủ Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang chơi cờ, hai người ra vẻ lại bắt đầu xung đột, tay cầm quân cờ mà trừng mắt nhìn người đối diện.
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn nói, “Đi a, đi một bước này ngươi liền nhất định phải thua!”
Thiên Tôn nắm một con cờ liếc mắt nhìn nhìn Ân Hậu, “Ngươi tưởng làm ta sợ? Ta đi một bước này tóm được chính là ngươi!”
“Vậy ngươi ngược lại đi đi a, sợ cái gì mà không hạ cờ!”
“Ta không thèm lo lắng mới phải hạ!”
“Ngươi lo lắng đã lâu rồi!”
“Một chút cũng không lâu, ngươi vừa rồi bước kia còn lâu hơn!”
…
Một bên, Bao Duyên Bàng Dục bọn họ đều đang có vẻ chịu đựng.
Lúc này, liền thấy Thiên Tôn đột nhiên ngẩng đầu, “Ân?”
Ân Hậu cũng ngẩng đầu, “Ách… Đây là chuột nháo?”
Nói xong, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn phương hướng nóc nhà, Tiểu Ngũ cũng từ trong Miêu Miêu lâu chạy vội ra, ngẩng đầu lên, đối với hướng nóc nhà gầm lên một tiếng.
Cùng lúc đó, chỉ thấy một cái hồng ảnh “xoát” một tiếng bay ra, là Triển Chiêu!
Triển Chiêu từ trên nóc nhà phóng ra, cầm trong tay cái bọc giấy, hét lớn tiếng, “Bắt sống a!”
…
Mọi người sửng sốt, lại nghe đến “rầm” một tiếng, trên nóc nhà nhảy xổ ra vô số hắc y nhân, đông nghìn nghịt một mảng, đem ánh trăng đỉnh đầu đều che mất.
“Nương a!” Tiểu Hầu gia nhảy lên rất cao, cầm lấy Bao Duyên định bỏ chạy.
Bao Duyên không nói gì, “Ngươi sợ cái gì, còn có thể rơi xuống đấm vào ngươi a?”
Bao Duyên vừa mới dứt lời, chỉ thấy trên trời những hắc y nhân “bùm bùm” bắt đầu rơi xuống, cứ như việc hạ bánh chẻo, ném tới trên mặt đất liền nằm bất động.
Lúc này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong tay vẫn cầm hai quân cờ chính hướng lên trên ném, Thiên Tôn vừa ném còn vừa nói, “Lão quỷ, ngươi vừa mới động bàn cờ phải không?”
Ân Hậu lắc đầu, “Không a!”
“Ngươi rõ ràng động rồi, ta xem ngươi ném một viên màu đen đi a!”
“Ngươi hoa mắt đi!”
“Không có! Ngươi quả nhiên xấu lắm!”
“Quân cờ không đủ.”
“Đừng nhúc nhích bàn cờ!”
Thiên Tôn cầm lấy bàn cờ không cho Ân Hậu động, hai người liền tranh giành nhau mấy quân cờ, bàn cờ bị đẩy tới đẩy lui, trên mặt đất lại là đầy hắc y nhân, còn có mấy người không bị đánh trúng nhưng vừa thấy tình huống không ổn, xoay người bỏ chạy, Triệu Phổ đối với ảnh vệ trên nóc nhà khoát tay chặn lại, “Đều bắt lại cho ta!”
Ảnh vệ cầm dây thừng đi bắt người.
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi cầm chài cán bột từ trong bếp lao tới, “Cấm đem ngói đạp vỡ! Coi chừng đem đi dìm nước phát sặc đó!”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi trở về, liền nhìn đến hắc y nhân nằm la liệt đầy đất cũng chưa có chỗ đặt chân, Thiên Tôn cùng Ân Hậu một người cầm lấy một bên bàn cờ còn đang vận khí, không biết đang làm gì, quân cờ trên bàn toán loạn.
Đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Công Tôn, Bạch Ngọc Đường tháo mặt nạ bảo hộ của một hắc y nhân bị điểm huyệt đạo nằm trên mặt đất.
Triệu Phổ cũng tới liếc một cái, nhíu mày, “Không phải người Hán.”
“Vậy là người chỗ nào?” Triển Chiêu cũng mới hạ xuống.
Công Tôn rất tò mò hỏi Triển Chiêu, “Các ngươi đây là trêu chọc người nào? Thế nhưng đuổi giết đến tận Khai Phong Phủ.”
Triển Chiêu quơ quơ bọc giấy dầu trong tay.
Triệu Phổ tiếp nhận, mở ra vừa thấy trống không, còn đang không hiểu, một bên Tiểu Tứ Tử rút ra phong thư vừa rồi Triển Chiêu lặng lẽ nhét vào trong ngực của hắn, đưa cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ mở phong thư ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy, mở ra nhìn.
Những người khác cũng đều tiến lại… Chỉ thấy trên lá thư lưu loát viết không ít kí tự, chính là…
“Đều là con số a… Có ý tứ gì?” Triển Chiêu buồn bực.
Công Tôn cũng không hiểu, khắp trên phong thư này, từng loạt từng loạt con số, bốn con số một nhóm, bốn nhóm thành một hàng, tổng cộng mười sáu số một hàng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— viết gì? Câu đố?
Mọi người ở đây thời điểm phát sầu, chỉ nghe đến “choảng” một tiếng.
Theo tiếng vọng đi qua, liền thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu mỗi người cầm nửa bàn cờ, quân cờ văng tung toé trên đất.
Nhìn quân cờ lăn qua lăn lại trên mặt đất, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay tay chỉ tờ giấy tràn ngập con số kia, nói một câu, “Âm luật!”
Triển Chiêu vỗ tay một cái, “Đúng vậy!”
Bao Duyên chạy tới trong phòng lấy cây đàn…
Lúc này, ảnh vệ đem hắc y nhân đều bắt lại, Triệu Phổ để Giả Ảnh đem người áp giải đi, cạy miệng hỏi một chút về lai lịch.
Chờ Bao Duyên cầm đàn lại đây, đặt tới trên bàn.
Công Tôn nhìn kỹ tờ giấy kia một chút, cau mày nói, “Nếu như là đúng là bản nhạc để đàn thì… Cái này thật khó đàn a.”
Bao Duyên cũng nghiên cứu một chút, nói, “Cơ hồ không có quá nhiều khả năng đàn được rồi, quá khó…”
Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường có chút muốn cười, buông tay —— thiếu gia ta chỉ là biết gảy một chút ít nhạc âm mà thôi, tài đánh đàn cũng là không có khả năng vượt qua Công Tôn!
Mọi người thời điểm đang lo lắng, Triển Chiêu cầm lấy tờ giấy kia, đi qua kéo kéo Thiên Tôn vẫn còn đang trừng mắt cùng Ân Hậu.
Ân Hậu quay đầu lại nhìn ngoại tôn nhà mình.
Triển Chiêu đưa tay, giơ tờ giấy cho Ân Hậu nhìn, mở to mắt hỏi, “Ngoại công, cái này là cầm phổ sao?”
Ân Hậu hơi sửng sốt, tiếp nhận tờ giấy nhìn trong chốc lát, sau đó nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở to đôi mắt vốn đã khá to nhìn ngoại công nhà mình.
Ân Hậu bất đắc dĩ, Triển Chiêu thời điểm nhìn hắn như vậy, vô luận là yêu cầu cái gì, hắn đều không có khả năng cự tuyệt. Cầm tờ giấy kia đi tới bên cạnh bàn, Ân Hậu đưa tay thử đàn.
Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc hỏi Thiên Tôn mới đi đến bên người, “Ân Hậu thạo âm luật?”
Những người khác cũng hiếu kỳ —— nếu nói là Thiên Tôn sẽ đánh đàn, tất cả mọi người tin tưởng, hơn nữa cũng đích xác từng thấy hắn gảy đàn, nhưng không ai nghĩ tới Ân Hậu cũng sẽ…
Bao Duyên cùng Công Tôn đều mở to hai mắt nhìn, ở đây không ai so với hai người bọn hắn biết rõ ràng nhạc phổ này khó tới mức nào, Ân Hậu thế nhưng có thể đàn?
Mà lúc này Triển Chiêu lại là yên lặng nhìn chăm chú vào ngoại công hắn, cái loại ánh mắt yên ổn này, tất cả mọi người theo bản năng mà lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, thấy ở đây trừ bỏ Triển Chiêu, mọi người nhìn phía mình ánh mắt cũng giống như là hỏi —— Ân Hậu sẽ đánh đàn a?
Thiên Tôn hơi khẽ mỉm cười, vươn tay chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi, theo động tác này của hắn, nháy mắt trong đình viện an tĩnh, tiếng đàn lưu chuyển…