Triệu Phổ vác đao đuổi theo người áo đen kia, khinh công của người đó rất giỏi nhưng mà Triệu Phổ cũng đuổi rất sát, mấy ảnh vệ lại quen đường nên chỉ nhảy mấy cái đã thì Tử Ảnh và Giả Ảnh đã chắn trước mặt hắn ta rồi.
Cuối cùng người áo đen kia cũng bị chặn trong một bãi luyện binh bỏ hoang bên ngoài thành. Khi hai chân hắn vững vàng đứng dưới mặt đất, giương mắt nhìn bốn ảnh vệ chắn trước mặt mình thì Triệu Phổ cũng đã đến sau lưng hắn rồi.
Triệu Phổ nhướn mày quan sát người áo đen kia một chút thì hơi ngây người. Sao hắn lại ngây người đây, vì người này hơi quen mắt.
Trí nhớ của Triệu Phổ cực kỳ tốt, hắn chắc chắn mình không biết người này nhưng đã gặp qua ở đâu đó rồi. Nhưng gặp ở đâu mới được chứ?
Triệu Phổ vẫn còn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy người kia oán giận nói: “Lại là ngươi!”
Triệu Phổ mở to mắt nhìn – Lại là?
“A, a, hai mươi năm rồi mà ngươi vẫn còn ám quẻ ta như vậy.”
Được hắn ta nhắc nhở Triệu Phổ cũng đã nghĩ ra… Hai mươi năm trước, trong cung có một lần thích khách xông vào ám sát hoàng thượng. Lúc đó, tất cả thị vệ cùng vọt tới bảo vệ hoàng đế, nhưng đột nhiên lại có một thích khách đeo mặt nạ bất ngờ tấn công Triệu Trinh.
Lúc đó Triệu Trinh còn nhỏ nhưng cũng rất thông minh, bám theo tên Nam Cung xảo quyệt kia chui vào gầm giường… Mà lúc đó lại rất trùng hợp, Triệu Phổ vào cung tìm Triệu Trinh, vừa lúc thấy hai người áo đen đang cúi đầu xuống gầm giường để bắt Triệu Trinh, vì bị Nam Cung dùng kiếm chặn lại nên vô cùng tức giận, muốn chém bay cả giường đi.
Lúc đó Triệu Phổ cũng không lớn lắm, chỉ mới tám tuổi mà thôi nhưng cũng là một đứa trẻ không dễ trêu chọc chút nào. Hắn vừa thấy có kẻ muốn bắt cháu trai mình thì nhảy ngay vào đạp hắn.
Gần đây Triệu Phổ thường ở cùng người phủ Khai Phong, đặc biệt ở bên cạnh Tiểu Tứ Tử nên mới “hiền lành” hơn chút rồi đấy, không còn nghĩ đến mấy chuyện “thất đức” nữa, chứ năm đó hắn đúng là tiểu quỷ a. Lúc đó hắn vừa nhìn thấy đối phương rất cao lớn nên lập tức giơ chân đá cái bô đang nằm dưới chân bàn qua. Vì lực đá quá mạnh, cái bô bay rất nhanh mà đối phương lại bị bất ngờ, không kịp phòng bị nên lúc quay đầu lại thì bị cái bô đập thẳng vào mặt. Mà trùng hợp thế, Triệu Trinh vừa mới tiểu vào đó xong, thế là… cả một bầu “nước tiểu đồng tử” cứ thế tưới thẳng vào mặt tên áo đen kia.
Khi người áo đen đứng lên, định đưa tay lau mặt thì Triệu Phổ đã nhào đến trước mặt hắn rồi, nhấc chân đạp thẳng vào mặt hắn. Người áo đen kia cũng không ngờ được một đứa bé như thế mà lại có được nội lực cao đến vậy nên cứ thế bị đá bay ra ngoài.
Triệu Phổ vừa đạp thích khách đi thì Nam Cung cũng kịp kéo Triệu Trinh chạy biến, còn vừa chạy vừa gọi cứu viện.
Chỉ trong nháy mắt, cao thủ đại nội đã chạy đến. Hắc y nhân kia vừa trúng chiêu của Triệu Phổ, lại không bắt được đứa bé kia nên không còn cách nào khác là chạy trốn.
Triệu Phổ vừa định đuổi theo thì cả đám thị vệ đã kịp nhào đến kéo rịt “tiểu tổ tông” này lại. Lúc đó, người áo đen kia vẫn đeo mặt nạ quỷ nên hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt hắn ta. Triệu Phổ chỉ nhớ được cái mặt nạ quỷ kia chứ mặt tên thích khách đó thì quên tiệt lâu rồi. Nhưng dù sao thì hắn cũng từng gặp qua nên mới cảm thấy quen mắt. Thì ra là kẻ địch cũ đây mà.
Năm đó người áo đen này cũng khoảng ba, bốn mươi tuổi rồi, nhưng lúc này lại nhìn hắn chỉ như bốn, năm mươi tuổi mà thôi, điều này chứng tỏ võ công của hắn rất cao.
Về phần hắc y nhân kia, hắn đương nhiên có thể nhận ra Triệu Phổ ngay. Thiếu niên này có cặp mắt khác màu, hơn nữa nhìn cái dáng vẻ phách lối kia quả thực giống hệt lúc nhỏ, chỉ khác ở chỗ là hắn lớn lên nhìn có vẻ khôi ngô hơn nhiều.
Người áo đen kia quan sát Triệu Phổ một lượt xong thì càng thêm hối hận sao năm đó không giết hắn đi. Để lại người này đúng là hậu hoạn vô cùng, đợi khi hổ con trường thành rồi thì càng khó bắt giữ hơn. Năm đó hắn vẫn luôn tiếc nuối vì không giết được Triệu Trinh mà không ngờ được rằng điều đáng tiếc nhất của hắn chính là đã bỏ qua mất Triệu Phổ, để bây giờ hắn lớn lên, còn bảo vệ cho giang sơn của Triệu Trinh vô cùng vững chắc nữa.
Nghĩ đến đây, người áo đen rút một thanh đao ngắn từ sau lưng ra, hai tay chập lại cầm đao, hơi vung lên một chút, ngước mắt nhìn Triệu Phổ. “Thu thập ngươi cũng được, chẳng qua chỉ chậm mất hai mươi năm mà thôi!”
Nhóm ảnh vệ cau mày, ngoại trừ cau mày việc hắn ăn nói ngứa tai như vậy ra thì còn vì thanh đao của hắn nữa.
Đao của Triệu Phổ quá lớn mà đao của hắn quá nhỏ, nếu là đánh tầm xa thì không vấn đề gì, nhưng nếu cận chiến thì bất lợi cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ thì lại cười nhạt, đưa tay cầm Tân Đình Hầu ném cho Tử Ảnh.
Người áo đen sửng sốt, khó hiểu nhìn Triệu Phổ, chẳng lẽ hắn định đánh tay không sao?
Triệu Phổ đưa tay móc từ trong ngực ra một thứ.
Nhóm ảnh vệ nhìn nhau – Chẳng lẽ định dùng cái đó à?
Nhìn lại lúc này đã thấy Triệu Phổ móc ra một món đồ nhìn như một miếng da, bên ngoài còn có hoa văn hình vảy nữa.
Triệu Phổ giũ một cái, hai miếng da trên tay hắn liền biến thành hai chiếc găng tay. Cửu vương gia bèn rất mất hình tượng mà đeo cái găng tay diêm dúa đó lên. Cả nhóm ảnh vệ đều đỡ trán… Vương gia nhà bọn họ rất hiếm khi dùng món binh khí này, có lẽ vì khi đeo nó trông rất mất mặt.
Sau khi Triệu Phổ đeo xong găng tay rồi thì thấy phía trước có năm cái lỗ thủng, vừa vặn để xỏ năm đầu ngón tay vào.
Người áo đen kia cũng nhìn Triệu Phổ, hình như hắn cũng không hiểu Triệu Phổ định làm cái gì.
“Đeo lên đúng là trông rất khó coi…” Triệu Phổ vừa nói vừa vung tay lên một cái, lớp da bên ngoài găng tay như được mở ra, biến thành một tấm sắt bó chặt lấy cổ tay và mu bàn tay của Triệu Phổ. Hơn nữa, từ chỗ cái vảy ở mu bàn tay mở ra một lưỡi đao nhô lên. Triệu Phổ cười lạnh. “Nhưng mà dùng rất tốt.”
Người áo đen nhìn chằm chằm về phía tay Triệu Phổ, cũng không hiểu.
“Ngươi nghĩ lão tử chỉ biết dùng mã đao thôi sao?” Triệu Phổ cười nhạt. “Hai năm trước ông đây có thể đánh cho ngươi ngã rạp thì bây giờ cũng vậy.”
Trên nóc nhà xa xa, Ân Hậu đang trông chừng cho Công Tôn và Triệu Trinh cảm thấy rất nhàm chán mà ngáp một cái, chống cằm lắc đầu – Thế nhân đều biết mình dùng kiếm, Thiên Tôn dùng đao, nhưng lại không biết tên tên điên Yểu Trường Thiên kia dùng binh khí gì. Trảm mã đao của Triệu Phổ chỉ thích hợp chinh chiến sa trường chứ không phù hợp cho việc hành tẩu giang hồ… Cũng giống như Yểu Trường Thiên năm đó, người ta đều biết Bạch Qủy Vương, Phong Thiên Trường thiện dùng trảm mã đao, nhưng… dù sao thì Yểu Trường Thiên hắn cũng thuộc hàng chí tôn võ lâm, nếu chỉ đơn giản dùng một thanh mã đao thì sao có thể lăn lộn giang hồ được chứ.
Ân Hậu chống cằm ngồi trên nóc nhà, lắc đầu – Mặc dù Yểu Trường Thiên được xưng là Bạch Qủy Vương, nhưng thực ra phải là Bách Qủy Vương mới đúng. Hẳn giỏi nhất là Bách Qủy Quyền… Triệu Phổ là đồ đệ duy nhất của hắn, ngay cả binh pháp hắn còn dạy nên đương nhiên là cũng truyền thụ lại loại võ công gia truyền này rồi.
Ngài còn đang suy nghĩ thì lại thấy trong sân xôn xao.
Nghe qua thì thấy tiếng của tám người kia đột nhiên kích động lên, cả tám người đều vây quanh bà lão kia, rối rít hỏi: “Nương, người nói thật sao?”
Ân Hậu khẽ cau mày nhìn đám hậu bối trẻ tuổi đang kích động dưới kia mà thở dài nhàn nhạt. Lúc này ngài lại nhớ đến những tiếng thở dài của Yêu Vương thuở trước, người luôn tự than – Đám lão bất tử chúng ta không biết còn hại chết bao nhiêu nhân tài nữa đây?
Còn đang suy nghĩ thì Ân Hậu lại cảm thấy có những luồng nội lực rối loạn truyền đến, vừa mới nhướn mày lên đã nghe một tiếng nổ lớn vang lên.
Ân Hậu ngẩng đầu lên nhìn về phía xa… nơi xa, tòa nhà mà Triệu Phổ nhờ Hàn Chương mang thuốc nổ đến đặt ở đó đã nổ tung. Cả tòa nhà lớn như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã nát vụn, gạch ngói rơi đầy đất.
Nghe thấy tiếng động lớn như vậy nhưng dân chúng thành Khai Phong lại vô cùng bình tĩnh, có thể do họ đã quen rồi. Lần trước Thiên Tôn đã phá hủy cả một tòa viện Thái Học, sau lại phá sập Thái Bạch Cư, lúc này có nổ tung một toàn nhà cũng chẳng có gì đáng ngại.
Nhưng mà, tiếng nổ này cũng làm cho những người trong khu nhà này hoảng sợ. Cả mấy người đó đều có chút lo lắng. Lão Tam nhảy lên nóc nhà nhìn rồi phẩy tay với mấy người bên dưới. “Không sao, chỉ có một tòa nhà bị sụp thôi…”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng không ngừng thắc mắc tại sao nhà lại đột nhiên bị nổ tung chứ. Nàng cứ thế đứng ngây người trên nóc nhà, nhìn lại thì thấy cả mấy huynh đệ nhà mình đang há hốc miệng mà nhìn về phía nàng.
Lão Tam hơi khó hiểu, bọn họ nhìn cái gì chứ? Nàng vẫn còn đang nghi ngờ thì đã nghe thấy có tiếng nói vang lên từ sau lưng mình. “Những quả thuốc nổ đó đáng lẽ được chôn ngay dưới nền nhà các ngươi.”
Lão Tam lùi về phía sau một bước, nhanh chóng quay đầu lại… thấy sau lưng mình có một người áo đen đang tựa vào nóc nhà ngáp ngắn ngáp dài.
Nàng ta vội vàng lùi lại thêm một bước nữa, trong lòng vô cùng kinh hãi… Nàng không hề cảm nhận được người này đứng sau lưng mình.
“Ban nãy Triệt Địa Thử Hàn Chương đã đào hết số thuốc nổ chôn dưới nền nhà các ngươi ra. Vì Triệu Phổ nghĩ có người muốn giết các ngươi diệt khẩu nên mới âm thầm chuyển số thuốc nổ đó đến một tòa nhà không gần đây.” Ân Hậu từ tốn nói. “Ban đầu đối phương định giết bà lão kia diệt khẩu nhưng thất bại, sau đó lại phát hiện ra một tên khác còn đáng ám sát hơn.” Ân Hậu vừa nói vừa nhìn Triệu Trinh, trong lòng không ngừng mắng tên hoàng đế này cũng là một tên giảo hoạt, ban nãy rõ ràng hắn vẫn nấp ở một chỗ khá kín, nhưng sau khi thấy mũi tên thứ nhất bắn về phía bà lão kia thì lại cố tình chui ra làm mồi. Đối phương tính trăm phương ngàn kế muốn ám sát được hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi! Triệu Phổ nói không sai, chỉ cần đối phương nhìn thấy Triệu Trinh thì sẽ kích nổ số thuốc nổ kia. Tám người này chẳng qua chỉ là một con cờ bị lợi dụng mà thôi, nếu tất cả đều bị nổ tung mà chết thì đúng là sạch sẽ. Ân Hậu lướt qua mọi người một cái, sau đó nói với Triệu Trinh. “Đừng có đùa nữa, mau về cung, một nhóm sát thủ lớn đang đến đây.”
Triệu Trinh gãi đầu – Không muốn về a.
Ân Hậu vừa mới nói xong thì Nam Cung Kỷ đã dẫn theo mấy ảnh vệ xuất hiện ở nóc nhà rồi, còn vung tay ném hai người áo đen phụ trách giám sát đã bị trói gô lại vào trong sân viện.
Hai người đó cứ thế lăn đến bên chân Tiểu Bát.
Tiểu Bát cúi đầu nhìn hai người áo đen kia, một lúc lâu sau mới hỏi: “Không phải chúng ta cùng phe sao?”
Một trong hai người đó quát lên với tám người. “Hắn chính là Triệu Trinh! Là hoàng đế Đại Tống! Mau giết hắn!”
Cả tám người đều sửng sốt, khó tin nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngoáy tai, vừa thấy ánh mắt mọi người thì hơi ngại ngùng, vội vàng xua tay. “Chuyện này, hay là cứ chữa bệnh xong rồi hãy nói tiếp được không?”
Ngô Mai nhìn sang Công Tôn. Công Tôn gật đầu. “Tìm nơi an toàn, ta cần chuẩn bị dược liệu.”
“Đến hoàng cung đi.” Triệu Trinh hiến kế. “Nơi đó khá an toàn.”
Nam Cung khẽ cau mày, nhìn Triệu Trinh như hỏi – Mang tám người này về hoàng cung không sợ à?
“Mau giết hắn!” Người áo đen kia hô lên. “Các ngươi muốn phản bội hải thần và Mạch đại nhân… Á!”
Hắn còn chưa dứt lời, Tiểu Bát đã giơ chân đạp thẳng lên mặt hắn. Cước này cực mạnh, mặt người kia bị lõm một vệt, lún vào mặt đất.
Một cước kia của Tiểu Bát cũng làm mặt đất nứt ra, từ khe nứt xuất hiện rất nhiều hố đã bị người ta đào qua, trong hố vẫn còn một ít thuốc nổ đã được gỡ ngòi còn sót lại.
Lão Tam đứng trên nóc nhà nhìn những hố chôn thuốc nổ dưới lòng đất. Những cái hố này rất quen thuộc với họ, do người của Mạch đại nhân đào ra. Khi nhỏ bọn họ đều phải sống trong những cái hố này, chẳng khác nào chuột bọ mà lớn lên. Sau khi đeo mặt nạ, ngày này qua tháng khác chỉ có thể luyện võ, luyện đến mức thân thể đau đớn cũng chỉ vì một mục đích duy nhất là trả thù. Họ đã phải chịu đựng nhiều năm như vậy, thế mà… hôm nay lại được cho biết đó chỉ là một âm mưu.
Lúc này, có ảnh vệ đến báo cáo với Triệu Trinh. “Mời hoàng thượng hồi cung trước, một nhóm sát thủ lớn đang tiến lại đây, còn mang theo cả hỏa dược nữa.”
Triệu Trinh nhướn cao mày, Nam Cung cũng hơi lo lắng.
Ân Hậu nhìn cô nương vẻ mặt mờ mịt bên cạnh thì cau mày. Cảm giác cả đời đều theo đuổi một mục đích cho là lý tưởng này, đột nhiên quay đầu lại phát hiện ra lý tưởng của mình là giả dối, hơn nữa bản thân còn bị lừa gạt bao nhiêu năm, trở thành người tiếp tay cho kẻ ác. Tất cả cảm giác bất lực, không cam lòng đều hiện cả lên mặt thật khiến cho Ân Hậu cảm thấy buồn thay, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Một hắc y nhân trong số đó đã nhận ra tám người kia bắt đầu dao động nên nhanh chóng nói. “Đội Thiên Hỏa của Mạch đại nhân sắp đến rồi, nếu các ngươi muốn lấy công chuộc tội thì nhanh chóng hợp tác với họ để giết Triệu Trinh…”
Hắn còn chưa nói hết thì Vũ Túc đã đột nhiên rống lên, cả thân thể to lớn của hắn đều gồng lên, giẫm mạnh một cước xuống mặt đất, một tay tung ra một chưởng đập vỡ bàn đá.
Công Tôn nhanh chóng ôm Tiểu Tứ Tử tránh qua. Dù Vũ Túc không phải người thông minh gì nhưng lúc này hắn cũng đã nổi điên lên rồi, cứ thế rống to. “Rốt cuộc chúng ta phải đứng về phía nào đây? Ai nói cho ta biết thế nào mới là đúng chứ!”
Bảy người còn lại đều nhìn Ngô Mai.
Lúc này Ngô Mai cũng vô cùng bất đắc dĩ, không biết phải trả lời mấy nghĩa tử này thế nào. Hay nói cách khác, sau khi nói ra sự thật rồi thì bà không thể lấy tư cách là một mẫu thân để đối mặt với họ nữa. Nếu những người lợi dụng họ đều là tội đồ thì bà cũng chẳng khác gì tên tôi phạm chủ mưu kia, chẳng qua cũng chỉ là một tên lừa gạt mà thôi.
Vũ Túc còn đang nổi điên thì lại nghe Triệu Trinh nói. “Đừng có rống nữa!”
Vũ Túc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Trinh.
Người đeo mặt nạ áo đen kia cũng nhìn Triệu Trinh. “Ngươi là Hoàng đế Đại Tống… ngươi cũng đến lừa gạt chúng ta sao?”
Triệu Trinh cười nói. “Không dối gạt các ngươi, hôm nay cũng là lần đầu tiên Trẫm biết thế nào là kết bạn…” Vừa nói Triệu Trinh lại nhìn mọi người. “Các ngươi cũng vậy đúng không?”
Tám người kia đều im lặng.
“Các ngươi không cần đứng ở bên nào hết.” Triệu Trinh giơ tay chặn Nam Cung Kỷ vẫn đang giục hắn rời đi lại, ý bảo đừng có mà chặn họng hắn rồi nói tiếp. “Cũng không cần đứng bên trẫm, càng không cần đứng về phe đại nhân gì đó kia. Mạng các ngươi là của các ngươi, các ngươi chỉ cần đứng về phía mình là được rồi.”
“Đứng về phía mình…” Vũ Túc không hiểu. “Có ý gì…”
“Ngươi cảm thấy điều gì là đúng thì đi làm ngay, điều gì là sai thì đừng có làm.” Triệu Trinh nói. “Hoặc nên nói, ngươi nghĩ việc gì là thiện thì cần bảo vệ ngay, việc gì là ác thì nhanh chóng ngăn chặn, chỉ cần làm đơn giản như vậy là được. Mặc kệ các ngươi là người thông minh hay ngu ngốc thì cũng nên biết trên đời này có rất nhiều người kẻ lừa gạt, chỉ có bản thân mình mới không dối gạt chính mình mà thôi, các ngươi chỉ cần hiểu rõ điều này là được. Nếu như ngay cả điều này mà các ngươi cũng không hiểu thì chẳng cần đợi người khác tới lợi dụng, các ngươi cũng chỉ là một công cụ giết người!”
Triệu Trinh nói xong thì bốn phía đã xuất hiện một nhóm hắc y nhân rất lớn, trong tay kẻ nào kẻ nấy đều cầm hỏa dược đã được châm ngòi.
“Bảo vệ Hoàng thượng!” Nam Cung nói xong thì Triệu Trinh đã phẩy tay chặn lại. “Sợ gì chứ, Ân Hậu ở đây mà, ai có thể làm trẫm bị thương được. Ngồi xuống uống trà.”
Triệu Trinh vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng Ân Hậu cười vang.
Tám người nhìn Triệu Trinh vừa đi đến bên bàn đá vừa vẫy tay gọi mình mà chẳng biết làm sao.
“Nhân cơ hội này hãy nhìn cho kỹ.” Triệu Trinh đưa tay chỉ về phía Ân Hậu đang ở trên nóc nhà. “Nhìn rõ xem thế giới bên ngoài lớn như thế nào, nhìn rõ xem người có thể tiến gần cấp bậc thần minh hơn cả vị thần trong lòng các ngươi cường đại thế nào. Hãy mở to cả mắt cả lòng ra mà nhìn cho kỹ thế giới này đi.”
Triệu Trinh vừa nói xong thì bốn phía xung quanh đều vang lên những tiếng nổ lớn, tất cả hắc y nhân đều bay cả ra ngoài nhưng lại không có bất cứ một quả thuốc nổ nào rơi vào trong sân. Tám người đang đứng trong sân kia đều trợn mắt há miệng mà nhìn.
Cùng lúc đó, tên áo đen đang giao chiến với Triệu Phổ kia cũng bị đánh bay ra ngoài.
Cửu vương gia vung hai tay lên, tất cả các mũi đao trên những tấm vảy trên bộ găng tay kia đều mở hết ra, nhìn kỹ lại mới thấy trên mỗi chiếc vảy đều có một hình mặt quỷ khác nhau.
Nhìn lại người áo đen kia lúc này đã không còn nhận ra hình dạng nữa rồi. Toàn thân hắn đều là máu, ngã bẹp rúm dưới đất không tài nào dậy nổi, gân cốt của hắn đã bị Triệu Phổ cắt đứt tất cả, nhìn có vẻ rất đau khổ.
Cả đám ảnh vệ đều lắc đầu, Triệu Phổ biến người ta thành bao cát để luyện quyền rồi…
Lúc này, từ xa vọng đến tiếng vó ngựa. Âu Dương Thiếu Chinh mang theo quân hoàng thành chạy đến, cầm thiết côn chỉ về phía người áo đen kia, bĩu môi nói với Triệu Phổ. “Long Kiều Quảng đã chuẩn bị xong rồi đấy, đoàn quân thuyền chuẩn bị xuất phát rồi!”
Triệu Phổ nhướn mày, thu đao lại, xoay người dẫn ảnh vệ đi.
Âu Dương cười hì hì mà dùng thiết côn chọc cái tên bị thịt kia. “Ái chà, ngươi muốn chết à, lâu lắm rồi Triệu Phổ chưa dùng đến bộ găng tay con nhím này đánh người đấy.” Vừa nói hắn vừa ngoắc tay ra hiệu cho quân hoàng thành tới bắt người về.
Lúc này từ phía xa lại vang lên tiếng nổ lớn.
Âu Dương nhìn trời. “Không thể cho ta nghỉ một lát sao!” Nói xong, lại mang theo quân hoàng thành chạy đến biệt viện.
Ở bên kia, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Ân Hậu xử lý đám sát thủ kia thì thấy trước mắt có một bóng đen nhoáng lên. Công Tôn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Triệu Phổ đã ôm lấy hắn và Tiểu Tứ Tử bay ra khỏi viện rồi.
“Này!” Công Tôn bực mình. “Làm gì đấy, ta còn phải chữa bệnh cho mấy người kia nữa!”
“Chữa gì mà chữa, đâu có chết được ngay đâu, gia dẫn ngươi đi đánh giặc xong rồi về chữa cũng chưa muộn, sẽ nhanh chóng trở về!” Nói xong thì lại mang Công Tôn và Tiểu Tứ Tử chạy đến bến tàu.
Trên bến tàu lúc này đang vang lên ba tiếng pháo.
Long Kiều Quảng đứng trên mũi chiến thuyền, hạ lệnh. “Khởi hành!”
Triệu Phổ vừa ôm Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhảy lên mũi tàu thì đã thấy xung quanh bến tàu có rất nhiều dân chúng đến tiễn chân bọn họ, còn có người gào thét. “Cửu vương gia! Lần này đi đánh kẻ nào vậy?”
Triệu Phổ cười tươi rói. “Đi diệt hải thần!”